“Xin công công giúp ta…” Ninh Nguyên chắp tay vái.
Trương Xương hoảng hốt, xua tay lia lịa. “Không được! Không thể được!”
Hắn làm sao dám nhận lễ của đại hoàng tử, huống chi trong giọng nói
của thằng bé còn xen lẫn tiếng khóc làm người ta không cách nào nhẫn tâm được.
Trương Xương đành dỗ dành. “Để nô tài nghĩ xem… Nếu có cơ hội thích hợp, nô tài đương nhiên sẽ giúp điện hạ.”
Nói xong liền thấy đại hoàng tử nở nụ cười, dù vẫn còn hoảng sợ. “Vậy… nhờ cả vào công công!”
Trương Xương liên tục gật đầu rồi vội vàng lui ra. Bước chân hắn hơi loạng choạng cho thấy sự bất an trong lòng.
Ninh Nguyên nhìn theo bóng lưng hắn bằng đôi mắt đỏ hoe, đến khi Liễu thị – nhũ mẫu lâu năm của nó – bước vào đóng cửa lại, nó mới thay đổi
sắc mặt.
Nhũ mẫu có vẻ lo lắng, đưa tay vỗ ngực rồi bước tới trước mặt Ninh Nguyên. “Điện hạ đang đấu trí đấu dũng với hắn sao?”
Ninh Nguyên nhìn nàng ta, cười bảo: “Bí mật. Nhưng nhũ mẫu cứ yên tâm.”
“Điện hạ không được xảy ra chuyện gì đâu đấy.” Nhũ mẫu là người sâu
sắc, nàng ta không sợ đại hoàng tử dần học được cách tính kế, chỉ sợ nó
xảy ra chuyện. “Vừa rồi điện hạ nói gì với hắn vậy, nên bàn trước với
Thần Phi nương nương thì tốt hơn.”
“Ta biết mà.” Ninh Nguyên có vẻ bất đắc dĩ. “Ta sẽ đi bẩm lại với di
mẫu, nhũ mẫu cứ yên tâm. Mà người đừng vội nói nói gì, mất công người
khác nghe thấy lại rước lấy phiền toái.”
“Nô tỳ hiểu.” Liễu thị mỉm cười rồi căn dặn thêm lần nữa. “Điện hạ không được quên…”
“Ta biết ta biết…” Ninh Nguyên không muốn nghe thêm những lời căn dặn lải nhải này nữa nên vừa gật đầu vừa vội vàng đứng dậy, đẩy nàng ta ra
ngoài.
“Haiz, thằng bé này…” Liễu thị dở khóc dở cười, không nói gì thêm nữa mà ra ngoài thêu thùa, nhường không gian lại cho Ninh Nguyên đọc sách.
Nàng ta chỉ mong chuyện này mau chóng trôi qua, ai cũng được bình an.
Đại hoàng tử phải bình an, Thần Phi cũng phải bình an, và cả Ninh Cửu của Đức Phi nữa, nàng ta cũng mong thằng bé được bình an.
Nhũ mẫu của Ninh Cửu là một người bất hạnh, Liễu thị và nàng ta coi
như có quen biết, cũng mong nàng ta bình an trải qua kiếp nạn này.
Haiz… Thâm cung là vậy, ai cũng có tính toán của riêng mình, có mấy ai thật sự sống nhẹ nhàng thoải mái đâu.
——
Trên con đường vắng vẻ sau Diên Phương Điện, Trương Xương dựa vào
tường ngắm trăng, khi thi hớn hở đắc ý, khi thì trầm ngâm suy tính. Cuối cùng tất cả mọi cảm xúc đều hóa thành một tiếng thở dài, hắn lắc đầu
một mình. “Haiz, khó thật!”
Đại hoàng tử muốn hắn mở lời với hoàng thượng, hắn nhận ra nỗi khó xử của đại hoàng tử nhưng đại hoàng tử vẫn là một đứa bé, không nhận ra
nỗi khó xử của hắn.
Đối với hắn, việc này chỉ có đường tiến, không có đường lùi.
Gần đây hắn phát hiện ra Phàn Ưng Đức đã có ý bất mãn với mình, có lẽ đã nhận ra sau lưng hắn có chủ nhân khác.
Đây không phải chuyện gì tốt lành. Phàn Ưng Đức quản lý rất nghiêm
ngặt, vừa có quyền thế vừa có thủ đoạn, người đắc tội với hắn khó mà có
kết cục tốt.
Nhưng dù gì hắn cũng đã hầu hạ cạnh hoàng đế nhiều năm, không phải là một hoạn quan nho nhỏ muốn xử lý là xử lý dễ dàng được, cho nên dạo này Trương Xương né tránh Phàn Ưng Đức, tạm thời vẫn có thể sống yên được.
Tuy Phàn Ưng Đức đang tìm mọi cách bắt bẻ lỗi sai của hắn nhưng hắn cũng là người tinh ranh, làm việc cẩn thận, khó mà tìm được lỗi gì.
Nhưng bây giờ đại hoàng tử muốn hắn lên tiếng…
Nếu mở miệng, hắn thật sự đã trở mặt với Phàn Ưng Đức.
Một khi hoàng thượng ân chuẩn, đại hoàng tử đến chỗ thái hậu hoặc
thái phi, Đức Phi nghĩ cách điều hắn sang làm chưởng sự bên cạnh đại
hoàng tử thì coi như tránh được một kiếp, nhưng một khi hoàng thượng
không ân chuẩn, vậy hắn bị Phàn Ưng Đức chơi chết chỉ là chuyện sớm
muộn.
Khó thật…
Những tiếng thở dài lần lượt phát ra trong cơn do dự, nỗi sợ hãi bất
an đột nhiên sinh ra làm hắn rất muốn thoát khỏi ván cờ này, hoặc là
kiếm cớ qua loa cho xong. Nhưng cũng trong cơn sợ hãi ấy, một sức mạnh
cực lớn được âm thầm sinh ra, đến khi phát hiện thì nó đã vô cùng mạnh
mẽ.
Tìm phú quý trong hiểm nguy.
Hắn không ngừng tự nhủ với mình, đối mặt với hiểm nguy thì mới mang lại phú quý.
Câu nói này làm người ta mê muội, rất nhiều hoạn quan trong cung đều tin vào nó.
Cho nên sẽ có nhiều người đánh cược, mạo hiểm đến táng gia bại sản để mưu cầu một vận may. Có người cố gắng bon chen đến bên cạnh chủ tử, dù
rằng chỉ một câu nói cũng có thể bị đánh chết lúc nào không biết.
“Sống sót là quan trọng nhất”. Trong hoàng cung này, đây chỉ là một
câu nói biện minh cho sự hèn nhát yếu đuối. Phần lớn người ta sẽ truy
cầu “sống là phải vẻ vang”.
Lại một tiếng thở dài vang lên, Trương Xương nhìn vầng trăng khuyết phía chân trời, khẽ nheo mắt lại.
Mắt ánh lên sự lạnh lẽo. hắn giống như là một con sói đơn độc muốn kiêu chiến với sư tử, được ăn cả ngã về không.
——
Trong Diên Phương Điện, hoàng đế cùng Thần Phi dùng bữa xong lại bắt
đầu phê tấu chương. Thần Phi ở bên cạnh gảy đàn tỳ bà trong tâm trạng
bất an, sắc mặt mệt mỏi, ra vẻ như đang vô cùng lo lắng cho con nhỏ.
Cả ngày nàng đều như thế, mệt mỏi đến nỗi ánh mắt cũng thẫn thờ, ngày ba bữa đều ăn không nhiều, bữa tối chỉ dùng chút canh, ăn vài miếng là
đặt đũa xuống.
Lúc đó hoàng đế cũng không khuyên nàng ăn nhiều hơn nhưng vẫn để ý
chuyện này, thấy cũng đến lúc bèn sai người mang bữa khuya lên.
Lệnh vừa truyền xuống, tiểu hoạn quan thường ngày chuyên chạy vặt đang định lên tiếng thì phía sau đã trả lời trước. “Vâng.”
Tiểu hoạn quan quay đầu lại nhìn thì thấy là Trương Xương nên đương nhiên không dám tranh việc với hắn, bèn dừng chân đứng đó.
Thế là Trương Xương liền đi vào bếp. Nhà bếp cũng không xa, ngay sau Diên Phương Điện.
Mấy món ăn khuya được bày biện xong, Trương Xương xách hộp thức ăn
rồi vội vàng ra đằng trước, vào điện cũng không để những người khác giúp một tay mà bưng thức ăn từ trong hộp cho vào khay rồi bưng vào tẩm
điện.
Phàn Ưng Đức đang hầu hạ bên cạnh hoàng đế, nhác thấy có cung nhân
tiến vào, biết lúc nãy hoàng thượng vừa truyền bữa khuya nên không để
tâm lắm. Nhưng khi nìn rõ đó là Trương Xương thì không khỏi cười lạnh
trong lòng.
Tiểu tử này vẫn chưa chịu thôi.
Nhưng Phàn Ưng Đức không thể tỏ vẻ khó chịu trước mặt hoàng đế, cứ
thế trơ mắt nhìn Trương Xương bưng đồ đến trước mặt, lúc cần thiết còn
phải giúp một tay, trong lòng lại tức tối đến nghiến răng nghiến lợi.
Đương nhiên đấng cửu ngũ chí tôn không hề hay biết khúc mắc giữa
những kẻ hầu hạ bên dưới, cũng không cần phải biết. Y chỉ khuyên nhủ
Thần Phi. “Chuyện sẽ điều tra rõ ràng. Cả ngày nay nàng chỉ ăn vài
miếng, trẫm thấy bữa khuya khá ngon, nàng ăn thêm đi.”
“Vâng.” Hạ Vân Tự uể oải đáp lại một tiếng, ánh mắt hờ hững lướt qua
khuôn mặt Trương Xương, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Gọi Ninh Nguyên
cùng đến dùng bữa đi, hôm nay nó cũng thấp thỏm bất an cả ngày.”
Câu này làm Trương Xương vừa nghe xong là thấy chột dạ. Trước nay
Thần Phi là người ghê gớm, dù nghi ngờ đại hoàng tử nhưng vì tương lai
của mình chưa chắc nàng ta đã chịu buông thằng bé. Bây giờ tỏ ra quan
tâm nó ngay trước mặt hoàng đế như thế, đối với Đức Phi chắc chắn không
phải chuyện gì hay ho.
Có điều Trương Xương vẫn phải đi truyền lời. Không lâu sau, đại hoàng tử đi vào điện, hắn cũng nhân cơ hội này đi vào điện theo.
Phàn Ưng Đức không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn, thầm nghĩ cứ đợi đấy rồi biết.
Bên kia, Ninh Nguyên chắp tay hành lễ rồi im lặng không nói tiếng nào ngồi xuống bên cạnh hoàng đế, hoàng đế ra hiệu cho cung nhân múc cho nó một chén cháo cá: “Ăn đi nào, đừng để vài bữa nữa đệ đệ không sao mà
con lại có chuyện.”
Ninh Nguyên gật đầu, đưa tay nhận lấy chén cháo. Nó nhanh chóng đưa
mắt nhìn Hạ Vân Tự rồi cụp mắt xuống, vẻ chột dạ trong ấy có thể thấy
rõ.
Ăn một miếng cháo, nó lại đặt chén xuống, mắt đỏ hoe. “Nhi thần đi thăm lục đệ đây ạ.”
Nói xong nó định đứng dậy đi. Khoảnh khắc ấy, Phàn Ưng Đức đúng lúc
nhìn thấy Trương Xương chần chừ muốn nói lại thôi. Trong tình huống này, Trương Xương không nên lên tiếng. Chủ tử nói chuyện, đâu đến lượt kẻ
hầu người hạ như họ chen miệng vào.
Nhưng không sao, hắn là hoạn quan chưởng sự bên cạnh hoàng đế, thậm
chí là hoạn quan quyền lực nhất trong cung này, hắn không ngại làm chiếc cầu nối cho Trương Xương, xem xem gã muốn nói những gì.
Phàn Ưng Đức bèn quay sang ngăn Ninh Nguyên lại, cúi người cười bảo:
“Điện hạ quan tâm lục điện hạ nhưng vẫn phải lo cho sức khỏe của mình
chứ.”
Vừa nói xong, Trương Xương bèn tiếp lời ngay. “Đúng vậy đấy, điện hạ.”
Trương Xương cúi đầu, bộ dáng cúc cung tận tụy. “Điện hạ cứ thế này
mãi cũng không phải là cách. Hôm nay nô tài vô tình gặp được ma ma bên
Trường Lạc Cung, ma ma còn hỏi sao trông điện hạ tiều tụy như thế. Tuy
nô tài đã tìm cớ đáp qua loa nhưng nếu cứ kéo dài thêm thì… e là chuyện
lục điện hạ không thể giấu được thái hậu nữa đâu ạ.”
Phàn Ưng Đức quay qua liếc hắn một cái, giọng vẫn ung dung nhưng lời
thì có ẩn ý. “Không giấu được cũng phải giấu, đây là thánh chỉ, ngươi
đừng có quýnh lên rồi nói gì không nên nói đấy.”
Phàn Ưng Đức nói thế nhưng trong lòng đang cảm thấy tức cười, thầm
nghĩ tuy đại hoàng tử có thân phận cao quý nhưng dù gì cũng chỉ là đứa
bé mười ba tuổi, Trương Xương âm thầm phụng sự cho nó như vậy, nó có thể che chở hắn bao lâu?
Dưới ánh mắt của Phàn Ưng Đức, Trương Xương run lên một cái rồi nhìn
hoàng đế, mặt tỏ vẻ đau khổ. “Nô tài nhất định phụng chỉ làm việc, nhưng các ma ma của Trường Lạc Cung ai mà không tinh ý, nô tài thật sự khó mà giấu giếm được.”
Hạ Vân Tự cầm miếng chả giò, thật lâu mà cũng chỉ cắn một miếng. Nghe thế nàng nhìn Trương Xương một cái, vờ như thuận miệng hỏi: “Vậy công
công có ý tưởng gì không?”
“Nô tài không dám.” Trương Xương vội vàng chắp tay. “Chuyện đại sự thế này, nô tài nào dám nhiều lời.”
Hắn thoáng đảo mắt, thấy Thần Phi cúi đầu nhìn miếng chả giò rồi mệt mỏi lắc đầu, đặt miếng chả giò vào chiếc đĩa trước mặt.
Sau đó nàng nhìn xung quanh, ánh mắt hàm chứa vẻ lo lắng, ôn hòa bảo: “Các ngươi có cách gì thì cứ nói ra, không cần phải đắn đo như thế. Bản cung là Thần Phi do hoàng thượng phong, đương nhiên không thể chỉ lo
cho một mình lục hoàng tử mà còn phải đặt sức khỏe của thái hậu, an nguy của đại hoàng tử lên hàng đầu.” Nói xong nàng nhìn Oanh Thời bên cạnh.
“Oanh Thời, Tiểu Lộc Tử, các ngươi cũng nghĩ giúp đi.”
Nàng nói thế, Trương Xương liên có can đảm nói tiếp. “Theo nô tài
thấy…” Hắn ấp úng, dường như lúc này mới bắt đầu nghĩ cách. “Chi bằng
trước tiên để đại điện hạ chuyển sang nơi khác để an dưỡng, tĩnh tâm
lại. Rời xa nơi này có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút.”
Hả?
Phàn Ưng Đức giật mình, bị cắt ngang dòng suy tư.
Trước đây hắn cảm thấy Trương Xương là người của đại hoàng tử là vì
gã đã nói giúp cho đại hoàng tử được lên triều ngày mồng một tết, nhưng
sao bây giờ nghe giống như gã muốn giành đại hoàng tử ra khỏi tay Thần
Phi nương nương vậy?
Giữa Thần Phi và đại hoàng tử đã có khúc mắc gì mà người khác không biết sao?
Phàn Ưng Đức đang nghĩ thầm thì nghe đại hoàng tử nói với giọng không vui. “Nói gì vậy chứ?”
Nhìn sang, hắn thấy đại hoàng tử sa sầm mặt, mày cũng cau lại. “Đây
là đệ đệ của ta, bây giờ nó sống chết còn chưa biết, sao ta có thể yên
lòng khi rời khỏi Vĩnh Tín Cung được?”
Phàn Ưng Đức lại càng cảm thấy kỳ quái.
Tuy những lời này có thể là kẻ xướng người họa nhưng nghe sao có vẻ… thật tình quá vậy.
Chính Trương Xương cũng cũng ngẩn ra, chắp tay nói tiếp. “Nô tài
không có ý đó. Có điều bây giờ Vĩnh Tín Cung đang hết sức căng thẳng,
điện hạ ở đây không khỏi càng ủ ê. Nếu đến chỗ thái hậu thái phi, dù
điện hạ vẫn nhớ nhung lục điện hạ thì không khí xung quanh vẫn nhẹ nhàng hơn, không đến nỗi nặng nề quá.”
“Thái hậu thái phi?” Tiếng cười khẽ của Ninh Nguyên bật ra khỏi
miệng. “Nghe nói sáng nay Đức mẫu phi cũng đề nghị ta đến chỗ thái hậu
thái phi.”
Thằng bé chỉ nói đến đây, không hề chỉ rõ quan hệ giữa Trương Xương
và Đức Phi, cảm thấy để hoàng đế tự nhận ra thì tốt hơn. Phàn Ưng Đức
lại mừng thầm trong bụng: Ô, sao ngài lại móc mỉa Trương Xương thế kia?
Rốt là vở kịch này là sao? Lẽ nào trước đó mình đoán sai rồi ư?
Trương Xương không hề là người của đại hoàng tử à? Trong chuyện này còn
có ẩn tình gì nữa chăng?
Không sao. Ẩn tình gì khác cũng không quan trọng, quan trọng là nhờ
vào câu nói này của đại hoàng tử, hắn đã có lý do để xử lý Trương Xương.
Phàn Ưng Đức lập tức quét mắt qua. “Tiểu tử này, có phải ngươi đã hai lòng rồi không?”
Hắn muốn hoàng đế nghe được câu này, về sau dù có khiến Trương Xương
âm thầm biến mất thì hoàng đế cũng sẽ chỉ cảm thấy do hắn đề phòng quá
mức thôi chứ không trách tội gì.
Không ngờ bên cạnh lại vang lên tiếng đũa đặt xuống mép đĩa, giọng
nói lạnh lùng của hoàng đế lập tức truyền tới. “Giải xuống, thẩm vấn rõ
ràng. Giữ bí mật, không được đánh rắn động cỏ.”
Phàn Ưng Đức ngạc nhiên.
Ngay sau đó, Trương Xương ngã khuỵu xuống ngay tại chỗ, mặt xám ngoét: “Hoàng… hoàng thượng…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT