Lâu Vũ đứng dậy đi ra ngoài, Mạc Phi nhìn theo bóng Lâu Vũ, căm giận nghiến răng.
“Ai nha cái tên chết tiệt này, cư nhiên không biết xấu hổ đòi quà a, da mặt còn dày hơn ta nữa.” Mạc Phi ghét bỏ nói.
Mạc Nhất vuốt cằm: “Thiếu gia, ngươi mua đại thứ gì đó có lệ là được rồi.”
Mạc Phi trợn mắt: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ mua hàng cao cấp cho hắn à?
Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, vấn đề không phải là mua rẻ hay mua mắc mà là
cho dù có rẻ thì vẫn là tiền a.”
Mạc Nhất gật gật đầu: “Cũng đúng! Một tinh tệ cũng là tinh tệ, nhiều tinh tệ cũng là tinh tệ a!”
Mạc Phi thực ghét bỏ nói: “Sinh nhật hắn sao lại là ngày mốt chứ, nếu là ngày hôm qua thì ta không cần mua quà rồi.”
Mạc Nhất có chút do dự nhìn Mạc Phi: “Thiếu gia, ngươi định tặng gì cho tam hoàng tử vậy?”
Mạc Phi cười gian: “Nghe nói thương thành Đông Phong mới nhập về một số búp bê, thân hình lả lướt, diện mạo tuyệt mỹ, độ chân thật rất cao, quan
trọng nhất là mua một tặng một, rất có lợi. Nghe nói hàng tặng chất
lượng không tốt lắm, dáng vẻ cũng không xuất sắc, thế nhưng tặng cho tên lỗ mãng tam hoàng tử kia vẫn dư dả a.”
Mạc Nhất trừng mắt: “Thiếu gia, ngươi muốn tặng búp bê tình dục cho tam hoàng tử à?”
Mạc Phi gật gật đầu: “Đúng vậy! Ngươi cũng biết rồi, người này mệnh cứng
lắm, ta thấy đời này hắn đừng mong được ôm mỹ nữ, chỉ có thể ôm hàng giả thôi. Bất quá chỉ sợ hắn hung mãnh quá, mỹ nữ giả cũng chịu không nổi,
không quá mấy ngày đã bị xì hơi a.”
Mạc Nhất định nói gì đó, bất quá đột nhiên biến sắc lạnh lùng nhìn ra cửa: “Ai núp ngoài cửa đấy, lén lén lút lút muốn làm gì?”
Tô Vinh khó xử đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy người vào là Tô Vinh, Mạc Phi bất mãn nhíu mày: “Tô Vinh, ngươi núp ngoài đấy làm gì?”
Tô Vinh xấu hổ cười nói: “Ta không có, chỉ là chưa kịp tiến vào thôi.”
Mạc Nhất hừ lạnh, sắc mặt không tốt nhìn Tô Vinh.
Bất quá Tô Vinh không để ý tới Mạc Nhất, có chút nôn nóng nói: “Mạc Phi
điện hạ, hình như ta nghe thấy ngươi cùng Mạc Nhất đang nói về việc chọn quà sinh nhật cho tam hoàng tử đúng không?”
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy! Ta đang suy nghĩ a, ngươi có đề nghị gì không?”
Tô Vinh cứng ngắc nói: “Mạc Phi điện hạ, tam hoàng tử là nhân trung hào kiệt, hắn không có hứng thú với búp bê đâu.”
Mạc Phi không đồng ý nhìn Tô Vinh, thực vô tội nói: “Làm sao ngươi biết,
chẳng lẽ chuyện thầm kín thế này mà hắn cũng nói với ngươi à?”
Tô Vinh xấu hổ mỉm cười: “Không có, ta chỉ suy đoán thôi.”
Mạc Phi xem thường nhìn Tô Vinh: “Đoán? Suy đoán của ngươi khẳng định không chính xác.”
Tô Vinh: “…”
“Mạc Phi điện hạ, gần nhất bên tiệm vũ khí Mạc Bắc vừa ra lò một lô nguyên
binh khí, tam hoàng tử có nhìn trúng một thanh kiếm.” Tô Vinh nhắc khéo.
Tâm can Mạc Phi co rút, thế nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Hai trăm
triệu, hóa ra là hai trăm triệu, một cây kiếm thôi mà đòi hai trăm
triệu, căn bản là giựt tiền, còn không bằng búp bê, ta khẳng định hắn
thích búp bê.”
“Tam hoàng tử thật sự không thích búp bê.” Tô Vinh nói.
Mạc Phi có chút thương hại nhìn Tô Vinh: “Là nam nhân sẽ thích mấy thứ này, đương nhiên nam nhân đều là loại nói một đằng nghĩ một nẻo, nếu có ai
hỏi ta, ta tuyệt đối sẽ không nói là mình thích đâu, bất quá ta thực sự
rất thích a.”
“Tam hoàng tử… hắn không phải nam nhân bình thường.” Tô Vinh có chút rối rắm nói.
Mạc Phi nhìn Tô Vinh: “Tô Vinh, ý của ngươi là tam hoàng tử…. không được?”
Tô Vinh sợ hãi nói: “Mạc Phi điện hạ, ta tuyệt đối không có ý này.”
“Sao có thể chứ, ta thấy ngươi rõ ràng chính là ý này, nam nhân bình thường
sao có thể không thích chứ, trừ phi….” Mạc Phi muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Tô Vinh trắng bệch: “Mạc Phi điện hạ, thực không phải mà…”
Mạc Phi cười đắc ý: “Ngươi không cần kích động như vậy, yên tâm đi, ta sẽ
không nói cho tam hoàng tử biết ngươi lén nói hắn không được đâu.”
Tô Vinh: “… Mạc Phi điện hạ, có phải ta làm gì đắc tội ngài không?”
“Ngươi nghĩ sao?” Mạc Phi hỏi ngược lại.
Tô Vinh: “…”
Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Tô Vinh, Mạc Nhất không vừa mắt nói: “Ngay cả mình
làm gì đắc tội thiếu gia nhà ta cũng không biết, ngươi đúng là ngu xuẩn
mà.”
Tô Vinh xấu hổ nhìn Mạc Nhất: “Xin chỉ giáo.”
“Ngươi
cư nhiên muốn thiếu gia nhà ta mua một món quà trị giá hai trăm vạn cho
tam hoàng tử, hai trăm vạn, là hai trăm vạn đó!” Mạc Nhất có chút kích
động nói.
“Đúng vậy, hai trăm vạn! Ngươi biết hai trăm vạn có thể mua được bao nhiêu cái bánh ngọt tuyệt hảo ở Hắc Sâm Lâm không? Một vạn cái, một vạn cái a!” Mạc Phi cũng kích động không kém.
“Bánh ngọt tuyệt hảo ở Hắc Sâm Lâm hình như là hai ngàn tinh tệ một cái.” Tô Vinh nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, là hai ngàn, ngươi có ý kiến à?” Mạc Phi hỏi.
Tô Vinh xấu hổ cười cười: “Mạc Phi điện hạ, hai trăm vạn không thể mua
được một vạn cái bánh đâu, chỉ mua được một trăm cái thôi.” Tô Vinh nhắc nhở.
Mạc Phi có chút đăm chiêu: “Hóa ra là dư một số không! Ngươi đang cười nhạo ta ngu toán à?”