Từ Tử Hàm ngồi trong phòng học, có chút mong ngóng nhìn ra cửa, Lâm Phi Vũ bình thường luôn tới từ rất sớm thế nhưng lúc này vẫn chưa có mặt.
“Sao giờ này Lâm Phi Vũ vẫn chưa tới a! Chắc không lấy được trận bàn từ chỗ
tam hoàng tử nên xấu hổ quá không dám tới lớp a.” Một thiếu nữ diện mạo
diễm lệ cười nói.
Người trong ban Linh Lung đều có gia thế không nhỏ, thiếu nữ vừa nói chuyện là tiểu thư của một tập đoàn tài chính lớn.
Từ Tử Hàm trừng mắt liếc thiếu nữ: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, Phi Vũ cùng
tam hoàng tử có giao tình từ nhỏ, Phi Vũ cầu cái gì tam hoàng tử chưa
từng từ chối.”
“Nếu ta nhớ không lầm thì hắn đính hôn với đại
hoàng tử thì phải! Cứ dây dưa với tam hoàng tử như vậy, hắn không sợ đại hoàng tử tức giận à?” Một thiếu nữ khác nói.
Đám tiểu thư đại
gia tộc từ bé đã được nuông chiều, hậu trường lớn mạnh, đó giờ vẫn luôn
bị Lâm Phi Vũ áp chế, trong lòng bọn họ vốn cũng không ưa gì Lâm Phi Vũ.
“Chuyện hắn thích làm nhất không phải là dựa vào chút bản lĩnh ăn trong bát
nhìn trong nồi sao? Tam hoàng tử đã có vợ rồi mà còn không biết thân
biết phận cứ sáp sáp tới.” Một thiếu nữ che miệng bật cười.
“Nay khác xưa rồi, bây giờ tam hoàng tử có vợ quản, dễ gì có chuyện để Lâm Phi Vũ cần gì lấy đó chứ.”
“Chỉ bằng cái tên vợ nhà quê kia à?” Từ Tử Hàm khinh thường nói.
Thiếu nữ gật đầu: “Đúng vậy! Chính là hắn đó, người ta tuy xuất thân không
tốt nhưng ít nhiều gì cũng là vợ tam hoàng tử, Lâm Phi Vũ tính cái gì
nha! À, hắn là chị dâu của tam hoàng tử, chị dâu đó a!”
“Như Oanh, có phải ngươi biết tin gì không?” Nhìn dáng vẻ tự tin của Như Oanh, một thiếu nữ hỏi.
Như Oanh cười nhạt, không đáp.
Lâm Phi Vũ đi vào phòng học, nhóm thiếu nữ đang xì xào bàn tán lập tức ngừng lại.
Thấy Lâm Phi Vũ tới lớp, Từ Tử Hàm có chút đắc ý nói: “Phi Vũ, tam hoàng tử
nhất định đã đưa trận bàn cho ngươi đúng không? Nhiều kẻ không có mắt
dám nói ngươi không thuyết phục được tam hoàng tử.”
Sắc mặt Lâm
Phi Vũ đỏ lên, lời nói của Từ Tử Hàm cứ hệt như châm chọc hắn, Lâm Phi
Vũ hung hăng cắn chặt răng, thầm ghi hận Từ Tử Hàm.
Nhìn sắc mặt Lâm Phi Vũ, Từ Tử Hàm rốt cuộc cũng ý thức đươc sự tình tựa hồ không đơn giản như mình nghĩ.
Nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Phi Vũ, một thiếu nữ bật cười khúc khích.
Thiếu nữ nọ nhìn Lâm Phi Vũ, châm chọc nói: “Xem ra Lâm đại mỹ nhân của chúng ta đi không công một chuyến rồi! Bất quá cũng khó trách, nam nhân đều
là người có mới nới cũ, người ta đang trong thời gian tân hôn, là thời
điểm thân thân thiết thiết, làm sao để ý tới người khác được a!”
Lâm Phi Vũ đen mặt, lạnh lùng nhìn đám người trong ban.
…
Mạc Phi đi vào phòng học, phát hiện rất nhiều người nhìn mình, có chút kỳ quái.
Nhan Thần mỉm cười đắc ý, Từ Từ Hàm thì tràn đầy oán giận.
Mạc Phi đi tới vị trí của mình ngồi xuống, Nhan Thần có chút sùng bái nhìn Mạc Phi.
‘Mọi người làm sao vậy?’ Mạc Phi không dám nói chuyện, liền dùng truyền tấn khí gửi tin cho Nhan Thần.
Nhan Thần lập tức hưng phấn: ‘Vừa nãy Từ Tử Hàm hỏi Lâm Phi Vũ chuyện trận
bàn, Lâm Phi Vũ nói bởi vì ngươi ngăn cản nên tam hoàng tử không đáp
ứng, Từ Tử Hàm khẳng định hận ngươi chết được.’
‘Hừ, Lâm Phi Vũ
nghĩ hắn là ai chứ, đã đính hôn với đại hoàng tử rồi mà còn tìm tam
hoàng tử xin xỏ, chẳng lẽ hắn không biết đại hoàng tử cùng tam hoàng tử
vốn không vừa mắt nhau à?’ Nhan Thần căm tức gõ chữ.
Mạc Phi nhún vai, xóa bỏ tin tức.
Nhan thần cũng xóa bỏ tin tức, Lâm Phi Vũ kia là chúa hẹp hòi, lỡ như để hắn phát hiện thì có chuyện.
Mạc Phi cảm giác được ánh mắt của Lâm Phi Vũ vừa quét tới, nhiệt độ không
khí quanh người lập tức giảm xuống vài độ, đúng là mát mẻ a!
Từ Tử Hàm hung tợn nhìn Mạc Phi, ánh mắt kia hệt như muốn nuốt sống Mạc Phi.
Mạc Phi sờ sờ mũi: “Hình như ta đâu có đắc tội họ Từ kia đâu a! Sao hắn nhìn ta ghê vậy?”
Nhan Thần bất đắc dĩ nói: “Mạc Phi, ngươi phải cẩn thận một chút nha, hôn
phu của Từ Tử Hàm rất lợi hại, người đó sắp từ bên quân bộ về thăm Từ Tử Hàm, nếu ngươi bị người đó nhắm trúng thì rất phiền.”