Mạc Quỳnh nhìn Mạc Vũ Vi, phẫn hộ hỏi: "Vũ Vi, ngươi đã bỏ gì vào điểm tâm của tam hoàng tử?"

Mạc Vũ Vi quay mặt đi, thờ ơ nói: "Cũng chẳng có gì."

Mạc Quỳnh không bỏ qua túm lấy bả vai Mạc Vũ Vi, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc là thứ gì, ngươi nói a!"

Mạc Vũ Vi mất kiên nhẫn hất tay Mạc Quỳnh, lơ đểnh nói: "Chỉ là chút xuân dược mà thôi, ăn cũng không chết người, ngươi kích động như vậy làm gì?"

Nhìn bộ dáng thờ ơ chẳng để tâm gì của Mạc Vũ Vi, Mạc Quỳnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Một chút xuân dược mà thôi? Vũ Vi, ngươi điên rồi đúng không? Ngươi cư nhiên tính kế tam hoàng tử, tam hoàng tử mà ngươi cũng dám động tới, có phải ngươi không muốn sống nữa không?"

Mạc Vũ Vi cắn môi, tùy hứng nói: "Ai bảo hắn cứ lạnh lùng với ta như vậy, ta cũng có đắc tội với hắn đâu, sao hắn lại đối với ta như vậy cứ."

"Cho dù là vậy, ngươi cũng không thể làm như thế! Tam hoàng tử không phải người thường, cho dù ngươi tính kế thành công, làm hắn chạm vào ngươi thì hắn cũng không cưới ngươi đâu." Mạc Quỳnh trừng mắt nói.

Mạc Vũ Vi không cam lòng nhìn Mạc Quỳnh: "Ca ca, sao ngươi cứ luôn xem thường ta vậy."

Mạc Quỳnh bất đắc dĩ: "Không phải ta xem thường ngươi, nếu ngươi thật sự có thể lung lạc tam hoàng tử, ta cũng thực vui vẻ, thế nhưng ngươi thấy tam hoàng tử có chút động tâm nào không? Có chút nào không?"

Mạc Vũ Vi nổi giận đùng đùng liếc nhìn Mạc Quỳnh, có chút ủy khuất nói: "Ngươi yên tâm, tam hoàng tử căn bản không ăn điểm tâm ta đưa tới, chốc nữa ta qua đó lấy lại là được rồi."

Mạc Quỳnh nhắm mắt lại nói: "Tam hoàng tử không ăn, nhưng Mạc Phi ăn."

Mạc Vũ Vi căm giận nói: "Điểm tâm ta làm cho tam hoàng tử mà hắn cũng dám ăn, trúng dược cũng xứng đáng."

Nhìn thần sắc Mạc Vũ Vi, Mạc Quỳnh bất đắc dĩ thở dài: "Vũ Vi, Mạc Phi hiện giờ đã khác xưa rồi, ngươi đừng dùng tiêu chuẩn trước kia mà nhìn hắn."

Mạc Vũ Vi ngẩng cao đầu, hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ bắt ta phải khúm núm lấy lòng hắn à? Hắn xứng sao?"

Nhìn bộ dáng cao ngạo của Mạc Vũ Vi, Mạc Quỳnh thực bất đắc dĩ, muội muội thực sự đã bị nuông chiều tới hư rồi, hoàn toàn không biết nhìn thời thế, Mạc Phi hiện giờ không phải người bọn họ có thể đắc tội.

Mạc Quỳnh nhìn Mạc Vũ Vi nói: "Chuyện Âu Dương Kỳ mọi người đã biết hết rồi, hiện giờ cả quân doanh đều biết ngươi nói dối."

Mạc Vũ Vi trợn to mắt, có chút khẩn trương nói: "Nhanh vậy à?"

Mạc Quỳnh gật gật đầu: "Đúng vậy!"

Trịnh Huyên đứng bên ngoài ký túc xá Lâu Vũ cùng Mạc Phi, sắc mặt biến hóa không ngừng.

Mạc Nhất lững thững đi tới: "Trịnh Huyên, ngươi đứng đây làm gì vậy?"

Trịnh Huyên đỏ mặt: "Không có gì, không có gì."

Âm thanh nhiệt tình nóng bỏng trong phòng không ngừng truyền ra, mặt Mạc Nhất cũng đỏ bừng, bây giờ vẫn là ban ngày a! Thiếu gia từ khi nào biến thành như vậy...

Mạc Nhất nhìn qua Trịnh Huyên, có chút hoài nghi hỏi: "Này là chuyện gì a?"

Trịnh Huyên gãi gãi đầu, có chút quẫn bách nói: "Mạc Vũ Vi bỏ thuốc vào điểm tâm muốn gài bẫy tam hoàng tử, bất quá dính nhấm người, tam hoàng tử không thèm đụng tới, ngược lại tam hoàng tử phi lại ăn không ít."

Mạc Nhất: "..."

Trịnh Huyên cúi đầu, thầm hâm hộ Lâu Vũ may mắn.

Mạc Nhất nhìn Trịnh Huyên, có chút nghi hoặc hỏi: "Ngươi vẫn luôn đứng đây nghe trộm à?"

Trịnh Huyên vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, giải thích: "Ta chỉ mới nghe một lúc thôi, không phải vẫn luôn."

"..."

Mạc Nhất híp mắt, có chút bất mãn: "Mạc Vũ Vi cư nhiên bỏ thuốc tam hoàng tử, nàng ta rốt cuộc nghĩ gì vậy?"

Trịnh Huyên nhún vai: "Đại khái là vì coi trọng Lâu Vũ đi."

Mạc Nhất liếc mắt xem thường: "Đầu óc nha đầu kia có bệnh đi."

Khóe miệng Trịnh Huyên nhếch lên một tia cười lạnh, loại chiêu thức tính kế thế này, nếu là con cháu phú gia thì có lẽ nể mặt nàng ta lớn lên dễ nhìn mà chấp nhận, thế nhưng dám tính kế hoàng tử, cho dù nha đầu kia có mang thai cũng khó tránh được tội chết, cũng may là không thành công.

Trịnh Huyên giơ số điểm tâm còn lại tới trước mặt Mạc Nhất: "Nhất Nhất, kỳ thực hương vị cũng không tồi, tam hoàng tử phi ăn nhiều lắm, ngươi có muốn nếm thử một chút không?"

Nhìn ánh mắt lòe lòe tỏa sáng của Trịnh Huyên, kiên quyết nói: "Không cần, ngươi giữ lại tự ăn đi."

Trịnh Huyên có chút ủ rũ hạ tay xuống, thực ghen tị liếc nhìn về phía cửa phòng Lâu Vũ.

"Chúng ta đi thôi." Nghe thấy âm thanh đỏ mặt trong phòng truyền ra, Mạc Nhất có chút gian nan nói.

Trịnh Huyên gật đầu, bước nhanh tới trước nắm tay Mạc Nhất, cùng rời đi.

Thiên Diệp từ trong góc tối bước ra: "Đã qua lâu như vậy mà tam hoàng tử cư nhiên vẫn còn tràn đầy tinh lực, ta thực sự xem thường hắn rồi a."

Tô Vinh tức giận nói: "Ta đã sớm nói rồi, tam hoàng tử rất lợi hại."

Ánh mắt Thiên Diệp sáng ngời nhìn Tô Vinh: "Vinh Vinh, ngươi đừng lo lắng, nam nhân của ngươi sẽ không thua kém tam hoàng tử đâu."

Tô Vinh nghiến răng nghiến lợi: "Ta một chút cũng không lo lắng."

Thiên Diệp cười tươi như hoa: "Vinh Vinh, ngươi tín nhiệm ta như vậy làm ta thực cảm động a!"

Tô Vinh liếc mắt xem thường, không phải hắn tín nhiệm Thiên Diệp mà là không muốn lên giường với đối phương.

"Vinh Vinh, ngươi đi đâu vậy? Từ từ chờ ta với!" Thiên Diệp vội vàng đuổi theo Tô Vinh.

....

Nhìn người nằm bên cạnh, cảm xúc trong lòng Lâu Vũ thực phập phồng, tới tới lui lui lâu như vậy cuối cùng cũng tu thành chính quả, thực sự vất vả a!

Gương mặt Mạc Phi vẫn còn đỏ ửng, xuân tình vô hạn.

Khóe miệng Lâu Vũ nhếch lên một nụ cười thản nhiên, hôm qua Mạc Phi rất nhiệt tình, nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào đã trải qua, Lâu Vũ cảm thấy thực hồi vị.

Nghĩ đến hộp điểm tâm của Mạc Vũ Vi, sắc mặt Lâu Vũ trở nên âm trầm. Khi ấy hắn chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, thật không ngờ tiện nhân kia quả thực bỏ độc trong bánh, cũng may, cũng may mà chó ngáp phải ruồi.

Ánh mắt Lâu Vũ lóe lên một tia hung ác, ban đầu hắn chỉ cảm thấy nha đầu Mạc Vũ Vi kia mặt dày vô sỉ, thật không ngờ lại to gan lớn mật đến vậy.

Mạc Phi trở mình, cả nửa người đè lên người Lâu Vũ, nhìn người bên cạnh, âm trầm trong mắt Lâu Vũ lập tức tan thành mây khói, thay thế vào đó là ôn nhu nồng đậm.

...

Mạc Vũ Vi đi trong quân doanh, ánh mắt nhìn về phía nàng không còn kinh diễm như trước, những lời nói truyền tới tai cũng không còn là ca ngợi, Mạc Vũ Vi có chút ủy khuất cắn răng, Mạc Phi rốt cuộc có cái gì tốt chứ, vì sao người nơi này sùng bái hắn như vậy.

"Xem kìa! Đó là muội muội cùng cha khác mẹ của tam hoàng tử phi, tuy là muội muội nhưng không hề có năng lực như tam hoàng tử phi a."

"Nghe nói nha đầu này muốn gả cho tam hoàng tử đến phát điên rồi, cư nhiên hạ xuân dược tam hoàng tử."

"Muốn giành nam nhân của ca ca mình, nha đầu này đúng là không biết xấu hổ mà."

"Trước đó cũng chính là nàng ta truyền ra lời đồn tam hoàng tử phi với Âu Dương Kỳ, biết rõ sự thật nhưng lại cố ý đổi trắng thay đen, bôi nhọ thanh danh tam hoàng tử phi."

"Nha đầu kia tâm tư bất chính, bị tam hoàng tử cự tuyệt vài lần rồi mà vẫn mặt dày mày dạn sáp sáp tới, đúng là không biết xấu hổ."

"Nghe nói mẫu thân kia đã giới thiệu mười mấy vị hôn phu cho tam hoàng tử phi, không phải già xấu kém cỏi thì cũng tâm thuật bất chính, cả hai mẹ con đều không phải thứ tốt."

"Đúng vậy, nha đầu này rất thích cướp người với tam hoàng tử phi, trước đó Âu Dương Kỳ hủy hôn với tam hoàng tử phi cũng vì muốn kết hôn với nàng ta."

"Hừ, nha đầu kia thoạt nhìn rất xứng với Âu Dương Kỳ, cùng hội cùng thuyền cả."

......

Mạc Vũ Vi cắn chặt răng đi về phía chỗ ở Mạc Phi.

"A!" Mạc Vũ Vi còn chưa tìm được Mạc Phi đã bị một con song đầu cưu đè lên vai bổ gục xuống đất.

Mạc Vũ Vi thực hoảng sợ nhìn song đầu cưu, da đầu run lên.

Sắc mặt Mạc Vũ Vi trắng bệch, trong lòng thầm nguyền rủa, trong quân doanh sao lại có loại chim này, đám binh sĩ kia đúng là quá lơ là nhiệm vụ, cư nhiên để tinh thú tiến vào quân doanh.

Đối mặt với ánh mắt thèm thuồng của song đầu cưu, Mạc Vũ Vi không khỏi sợ run cả người, nước miếng của song đầu cưu không ngừng nhỏ lên mặt Mạc Vũ Vi, Mạc Vũ Vi rốt cuộc không khống chế được ủy khuất cùng sợ hãi trong lòng, lớn tiếng gào khóc.

"Tiểu Mao." Một tiếng gọi khẽ truyền tới, tiểu song đầu cưu đập cánh, buông Mạc Vũ Vi, bay về phía người vừa tới.

Để tiện phân biệt, Mạc Phi đặt tên Hắc Mao, Bạch Mao cùng Tiểu Mao cho ba con song đầu cưu.

Mạc Vũ Vi lau đi nước miếng trên mặt, thực phẫn nộ đi về phía Mạc Phi.

Mạc Phi đang đứng trên lưng một con song đầu cưu trưởng thành, thần thái nhàn nhã thong dong.

Nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của Mạc Phi, cơn giận trong lòng Mạc Vũ Vi bừng bừng dâng lên: "Ngươi cố ý đúng không? Cố ý sai sử con chim kia bổ nhào lên người ta." Mạc Vũ Vi tóc tai bù xù, sắc mặt dữ tợn gào to.

Mạc Phi nhún vai, thực vô tội nói: "Vũ Vi, ngươi hiểu lầm rồi, ta thực sự không có sai sử nó. Nó bổ nhào lên người ngươi là vì rất thích ngươi, ngươi cũng thấy đấy, nó chảy nước miếng a, ta nghỉ nó muốn hôn ngươi một ngụm..."

Nghe thấy Mạc Phi châm biếm mình, sắc mặt Mạc Vũ Vi xanh mét.

Tiểu Mao hưng phấn nhảy tới nhảy lui, ánh mắt khao khát kêu không ngừng: "Hình như ăn ngon lắm a! Thoạt nhìn thịt rất non mềm, thực muốn cắn một ngụm a! Thực sự không thể ăn à? Chỉ một ngụm thôi được không? Một ngụm cũng không được à? Thực keo kiệt."

Nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Tiểu Mao, Mạc Vũ Vi thực khẩn trương lùi về sau hai bước.

Nhìn biểu tình khiếp đảm của Mạc Vũ Vi, Mạc Phi nhịn không được nhếch khóe miệng.

Thấy mặt Mạc Phi tràn đầy ý cười, trong lòng Mạc Vũ Vi thực phẫn mộ: "Mạc Phi, ngươi đừng có quá đáng."

Mạc Phi có chút đau đầu nhìn Mạc Vũ Vi, khó hiểu nói: "Ta quá phận, ta quá phận chỗ nào?"

Mạc Vũ Vi trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đã nói gì với tam hoàng tử? Tại sao hắn lại lạnh lùng với ta như vậy?"

Mạc Phi bất đắc dĩ thở dài: "Ta không nói gì cả."

"Nói hưu nói vượn, nếu không phải ngươi nói bậy bạ gì đó, tam hoàng tử sao lại đối đãi với ta như vậy?"

Mạc Phi nhảy xuống khỏi lưng song đầu cưu, từ trên xuống dưới đánh giá Mạc Vũ Vi, sau đó thở dài thở ngắn nói: "Có lẽ là tam hoàng tử cảm thấy mông ngươi không đủ vểnh, ngực không đủ to đi."

Mạc Phi vừa nói vừa vỗ mạnh một cái lên mông Mạc Vũ Vi.

Mạc Vũ Vi bất ngờ không kịp đề phòng bị Mạc Phi tập kích thành công, gương mặt lập tức đỏ bừng, nhìn Mạc Phi hệt như nhìn kẻ thù: "Ngươi vô sỉ."

Mạc Phi thản nhiên mỉm cười: "Vũ Vi, sao ngươi có thể nói ta như vậy. Con người ta rất chính trực, sao có thể vô sỉ được chứ! Ngươi nói vậy ta thực thương tâm a!"

Mạc Vũ Vi hung tợn trừng Mạc Phi, hét lớn: "Ngươi là đồ khốn khiếp."

Nhìn theo bóng Mạc Vũ Vi rời đi, Mạc Phi bất đắc dĩ thở dài, cứ vậy đi sao, thực không thú vị mà!

Lâu Vũ từ sau lưng Mạc Phi đi ra, tức giận hỏi: "Cảm xúc tốt không?"

Mạc Phi xấu hổ cười cười, ôm lấy tay Lâu Vũ, thực thân thiết nói: "Cũng bình thường thôi, nào có tốt như ngươi!"

Nhìn dáng vẻ vô lại của Mạc Phi, Lâu Vũ bất đắc dĩ gõ trán Mạc Phi, khẽ thở dài: "Ngươi a!"

... (cont)...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play