Trịnh
Huyên ngồi trước bàn, tỉ mỉ đọc tư liệu tuyển thủ vòng chung kết bách
cường tranh bá, trước kia lúc nhận được tư liệu này hắn còn không quan
tâm, hiện giờ lại xem như bảo bối, cẩn thận nghiên cứu từng chữ từng chữ một.
Trịnh Hồng đi vào phòng sách Trịnh Huyên, chỉ thấy Trịnh
Huyên đang chuyên chú đọc một tập tài liệu, sắc mặt dị thường nghiêm
túc, bên cạnh là tờ danh sách tuyển thủ, đã có mấy chục cái tên bị gạch
bỏ.
Trịnh Hồng khụ khụ hai tiếng, Trịnh Huyên ngẩng đầu, thản nhiên gọi một tiếng: “Gia gia.”
Trịnh Hồng nhíu mày nhìn Trịnh Huyên, lạnh lùng hỏi: “Nghe nói ngươi suýt
chút nữa bóp chết tên Từ Tử Hàm mà ngươi vẫn luôn nâng như trứng hứng
như hoa kia à?”
Trịnh Hồng đầy trào phúng nhìn Trịnh Huyên: “Trước kia không phải ngươi vừa
lòng lắm à, còn thề không phải hắn thì không được, giờ ngươi định bóp
chết hắn rồi độc thân cả đời à?”
Trịnh Huyên lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có.”
Nhìn dáng vẻ không nóng không lạnh của Trịnh Huyên, Trịnh Hồng tức giận không thôi.
Trịnh Hồng liếc mắt nhìn cổ Trịnh Huyên, có chút nghi hoặc hỏi: “Ngọc bội
trên cổ ngươi đâu, không phải ngươi vẫn luôn xem nó là bảo bối bất ly
thân à?” Ngay cả trận chung kết cũng luyến tiếc để lại, theo lý thì ngọc bội cũng không thể mang vào, vì chuyện này Trịnh Hồng phải tốn sức một
phen.
Trịnh Huyên cắn môi, thực mất mác nói: “Bị Tiểu Thất cầm đi rồi, hắn nói không cho ta nữa, không cần ta nữa.”
Trịnh Hồng nghiến răng nghiến lợi, nhìn bộ dáng Trịnh Huyên, trong lòng liền
phừng lên một ngọn lửa: “Đã đến lúc này rồi mà ngươi vẫn định giấu diếm
ta à?”
Trịnh Huyên ngẩng đầu nhìn Trịnh Hồng, do dự nói: “Năm đó ở trong bí cảnh ta gặp được một đồng bạn, hắn gọi là Tiểu Thất, ta đồng ý sẽ cưới hắn, ta cứ nghĩ Từ Tử Hàm là Tiểu Thất, chính là ta đột nhiên
phát hiện Từ Tử Hàm kia là giả mạo, hắn lừa ta suốt ba năm.” Nói xong
lời cuối cùng, Trịnh Huyên nhịn không được nghiến răng.
“Từ Tử Hàm là giả mạo, kia người thật nằm trong số một trăm tuyển thủ đúng không?”
Trịnh Huyên có chút kỳ quái hỏi: “Gia gia, ngươi làm sao biết được?”
Trịnh Hồng trợn mắt xem thường: “Chuyện này có gì khó đoán đâu, trước trận
chung kết ngươi cùng Từ Tử Hàm vẫn bình thường, thế nhưng sau trận chung kết lại muốn giết chết hắn, nhất định là có ai đó nói gì với ngươi ở
bên trong bí cảnh thi đấu.”
Trịnh Huyên gật đầu: “Tiểu Thất tưởng ta hại chết Doãn Phi Tuyền, đoạt đi vận mệnh của hắn nên muốn giết ta.”
Trịnh Hồng kinh ngạc nhìn Trịnh Huyên: “Hắn muốn giết ngươi? Hắn động thủ à?”
Trịnh Huyên vội vàng giải thích: “Hắn không phải muốn giết ta, chỉ là hiểu
lầm thôi, trong lòng hắn rõ ràng vẫn còn nhớ thương ta, bằng không cũng
không mạo hiểm báo thù cho Doãn Phi Tuyền.”
Trịnh Hồng nhíu mày: “Các ngươi đã gặp mặt rồi, hẳn đã biết Tiểu Thất là ai rồi đi?”
Trịnh Huyên lắc đầu: “Ta không biết, hắn che mặt.”
Trịnh Hồng lại càng nhíu mày chặt hơn, khó hiểu hỏi: “Ngươi đã giải thích rõ ràng nhưng hắn vẫn không chịu lộ mặt sao?”
Trịnh Huyên siết chặt nằm tay, có chút sầu khổ nói: “Hắn hận ta!”
“Hận ngươi?” Trịnh Hồng khó hiểu.
Trịnh Huyên gật đầu, có chút suy sụp nói: “Trước ngày thi một ngày ta có tới
nhà Từ Tử Hàm, ngày đó có người muốn ám sát Tiêu Mi, khi ấy ta… ta đâm
thích khách kia một kiếm.”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Trịnh Huyên, Trịnh Hồng liền hiểu ra: “Người ám sát Tiêu Mi ngày đó là Tiểu Thất?”
Trịnh Huyên ôm đầu, âm thanh có chút nghẹn ngào: “Đúng vậy! Ta đâm hắn, là ta đâm hắn, ta vì kẻ thù của hắn mà đâm hắn, hắn hận ta, hận chết ta.”
Cũng may, cũng may ngày đó có người tiếp ứng, bằng không Tiểu Thất đã bị hắn giết chết, nếu thật là vậy thì hắn…
Trịnh Hồng nhìn Trịnh Huyên, có chút rèn sắt không thành thép nói: “Ngày đó
ta đã khuyên ngươi đừng đến Từ phủ mà ngươi có chịu nghe đâu…”
Trịnh Huyên mím môi không nói được lời nào, vẻ mặt tràn đầy hối hận.
Nhìn bộ dạng Trịnh Huyên, Trịnh Hồng cũng không trách móc thêm nữa: “Cho dù
ngươi không thấy đượcmaặt nhưng trong lòng hẳn đã có suy đoán hắn là ai
đi?”
Trịnh Huyên nhíu mày, có chút khổ sở nói: “Ta cảm thấy là Mạc Nhất.”
Trịnh Hồng hoàn toàn không có chút ngoài ý muốn: “Là ngươi bên cạnh tam hoàng tử phi?”
Trịnh Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
“Vì cái gì?”
Trịnh Huyên mím môi, chậm rãi nói: “Dáng vẻ rất giống Tiểu Thất, lai lịch vẫn chưa thể tra ra nhưng hắn tựa hồ từng có xích mích với Từ Tử Hàm, còn
có… trực giác của ta.”
Trịnh Hồng nhịn không được giễu cợt: “Ngươi cư nhiên cũng có trực giác a.”
Trịnh Huyên hít sâu vài hơi, không nói gì.
Trịnh Hồng nhìn Trịnh Huyên, thở dài, chậm rãi nói: “Trước trận đấu không
lâu, tam hoàng tử đột nhiên phái người điều tra chuyện Doãn Phi Tuyền.”
Trịnh Hồng gật đầu: “Đúng vậy, hẳn là có liên quan với Mạc Nhất.”
Trịnh Huyên nghiến răng ken két, vẻ mặt khiếp sợ.
“Sau đó lúc người Doãn gia đi quét mộ Doãn Phi Tuyền thì phát hiện trên mộ có một vòng ngưng tâm hoa!”
“Ngưng tâm hoa?” Sắc mặt Trịnh Huyên âm trầm, năm đó trong bí cảnh có một mảnh rừng toàn là ngưng tâm hoa, có một lần bị trúng độc xà hấp hối, hắn đã
nói với Tiểu Thất, nếu có thể chết ở nơi xinh đẹp thế này, có cả biển
hoa ngưng tâm ở xung quanh cũng coi như chết không nuối tiếc.
“Trong đoạn phim giám sát có hình ảnh Mạc Nhất.” Trịnh Hồng nhàn nhạt nói.
Trịnh Huyên bật dậy: “Gia gia, chuyện quan trọng như vậy sao đến bây giờ ngươi mới nói cho ta biết, vì cái gì a?”
Trịnh Hồng lạnh lùng nhìn Trịnh Huyên: “Chuyện của ngươi cùng Từ Tử Hàm ta đã hỏi rất nhiều lần, lần nào ngươi cũng nói ngươi nhất kiến chung tình,
ngươi nhận định hắn, chứ chưa từng nói hai ngươi quen biết nhau từ bí
cảnh.”
Trịnh Huyên: “…cho dù là lỗi của ta thì gia gia cũng không nên…”
Trịnh Hồng nhìn chằm chằm Trịnh Huyên: “Ta đã hỏi ngươi rồi, trước đó ta đã từng hỏi ngươi.”
Trịnh Huyên sửng sốt, ánh mắt có chút khó hiểu.
Trịnh Hồng thản nhiên nhìn Trịnh Huyên nhắc nhở: “Lúc biết tam hoàng tử được
Mạc Nhất nhờ điều tra chuyện Doãn Phi Tuyền, ta đã từng hỏi ngươi.”
Trịnh Huyên trừng mắt, giật mình nhớ lại…
‘Ta hỏi ngươi, ngươi có biết Mạc Nhất không?’
‘Mạc Nhất, biết a! Có đánh nhau vài lần.’
‘Trước kia thì sao, có gặp bao giờ chưa?’
‘Hẳn là không có.’
‘Ngươi xác định?’
‘Xác định.’
Trịnh Huyên tự cắn cánh tay mình, nước mắt cũng trào ra, hắn rõ ràng có nhiều cơ hội biết Từ Tử Hàm là giả mạo như vậy, vì sao cứ luôn bỏ qua…
Trịnh Huyên nhắm mắt lại, nhịn không được nhớ lại những lần gặp Mạc Nhất, lần đầu tiên gặp mặt, mình vì Từ Tử Hàm đánh nhau với hắn. Lần thứ hai gặp
mặt, mình vì một cây sáo mà tranh chấp, sau đó phát hiện Mạc Nhất có sát ý với Từ Tử Hàm còn chạy tới uy hiếp, khó trách, khó trách Tiểu Thất
chán ghét hắn như vậy…
Trịnh Huyên ôm đầu, hắn đột nhiên phát hiện mỗi lần gặp Mạc Nhất, mình đều không để lại ấn tượng tốt cho đối phương.
Trịnh Huyên giật mình nhớ tới tình cảnh ngày đó trong trận chung kết, Mạc
Nhất đứng trên nhánh minh hoa lan nhìn mình, ánh mắt của hắn khi đó thực phức tạp…
Trịnh Huyên siết nắm tay, khi đó Mạc Nhất còn cố ý
xuất hiện trước mặt mình, có lẽ hắn muốn cho mình cơ hội cuối cùng, nếu
khi ấy nhận ra thì có lẽ tình hình sẽ không thế này.
Trịnh Huyên mím môi ôm đầu gối, cuộn mình trên ghế dựa, khóc nức nở như con nít.
Lâu Vũ vừa cởi quần áo ra liền thấy Mạc Phi mở to mắt, thực kích động nhìn mình.
Lâu Vũ cảm thấy Mạc Phi bị dáng người của mình mê hoặc, không khỏi có chút đắc ý gập tay, khoe cơ bắp.
Mạc Phi xoa xoa tay nhìn Lâu Vũ, thực hưng phấn nói: “Lâu Vũ, hình như
ngươi béo lên a! Béo kinh dị luôn! Cả một thân thịt béo kìa, nếu ngươi
còn béo nữa thì sẽ biến thành heo đi.”
Bị tạt một thau nước lạnh, Lâu Vũ tức giận nhìn Mạc Phi: “Béo chỗ nào, béo chỗ nào hả, một chút
cũng không béo, rõ ràng là dáng chuẩn.”
Lâu Vũ nhìn Mạc Phi: “Đại hoàng tử đang điều tra Mạc Nhất.”
Mạc Phi sửng sốt, có chút khó hiểu nói: “Nhất Nhất, đại hoàng tử tra hắn làm gì?”
“Mạc Nhất cùng Trịnh Huyên hẳn đã quen biết từ rất lâu rồi, hơn nữa còn
không phải giao tình bình thường, Nhất Nhất không kể với ngươi chuyện
của hắn à?”
“Hắn không nhắc tới nên ta cũng không hỏi.” Mạc Phi thản nhiên nói.
“Ngươi không tò mò à?” Lâu Vũ có chút ngoài ý muốn nói.
Mạc Phi gật đầu: “Đương nhiên là có, mỗi lần nhìn thấy Nhất Nhất liền cảm
thấy hắn thực thần bí, trong lòng ta giống như có một cái móng vuốt đang cào cào! Bất quá cào cào một hồi thì tốt thôi, mỗi người đều có bí mật
của mình, không thể tùy tiện nói với người khác.”
“Bí mật cần
phải che giấu, tựa như ta cũng không nói cho ngươi biết trước kia ở Mạc
gia, ta không dám ăn vụng tổ yến nên thường xuyên ngậm tổ yến của kế mẫu vào miệng, ngậm đã rồi nhổ ra. Có lần nọ ta lỡ tay nuốt mất một ít,
liền phun vài ngụm nước miếng vào chén bù lại, cũng không biết nàng ta
có nhận ra vị gì dị thường không nữa.”
Lâu Vũ: “…”
“Ngươi có phun nước miếng vào canh của ta không vậy?” Lâu Vũ có chút do dự hỏi.
Mạc Phi thực chân thành nhìn Lâu Vũ: “Đương nhiên là không rồi, ngươi đâu
có đắc tội ta a.” Mạc Phi chớp chớp mắt, vô tội nhìn Lâu Vũ: “Ngươi ngàn vạn lần đừng đắc tội ta nha!”
Lâu Vũ: “…”
Lâu Vũ thở hắt một hơi, bất đắc dĩ nói: “Lần đầu tiên ngươi gặp Nhất Nhất là tình huống gì?”
Mạc Phi say mê nói: “Lần đầu tiên à? Lần đầu tiên nhìn thấy Nhất Nhất ta
lập tức chấn kinh, khi ấy ta nghĩ trên đời này sao lại có người có dáng
người tốt như vậy, eo ra eo, mông ra mông, chân ra chân! Khi ấy ta nghĩ, nếu đó là nữ nhân, ta nhất định phải cưới nàng.”
“Nhất Nhất là nam.” Lâu Vũ đen mặt nói.
Mạc Phi gật đầu: “Cho nên ta mới gả cho ngươi a.”
“Ngủ.” Lâu Vũ bực bội nói.
Mạc Phi nhìn Lâu Vũ, có chút kỳ quái hỏi: “Ngươi không hỏi nữa à?”
Lâu Vũ nghiến răng: “Không hỏi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT