Tiếng anh của Bear rất tót, có thể vì anh ta là người Anh.

...

Sau khi hai người thám hiểm từ trung tâm hòn đảo trở về, chuyện đầu tiên họ làm chính là trồng những hạt giống rau quả mới thu thập được vào trong vườn rau. Trương Hằng do dự mãi, cuối cùng bỏ qua chuyện làm cái váy quây da báo cho mình, chủ yếu là có váy mà không có gậy thì hắn cũng chẳng cosplay Tề Thiên Đại Thánh được.

Cuối cùng, hai con báo Châu Mỹ bị Bear chế thành tấm thảm để trải lên giường. Không bao lâu sau, trang trại cũng được Bear chất đầy những con mồi bị bắt về.

Chuột Mickey thấy mình bỗng chốc có thêm nhiều hàng xóm như vậy thì cũng khá giật mình. Thậm chí Trương Hằng còn tìm cho nó một cô vợ, như vậy sau này hai người bọn họ sẽ có trứng để ăn.

Bây giờ cuối cùng Trương Hằng cũng có một chút cảm giác chinh phục được thiên nhiên. Số loại rau quả ăn được lên tới hơn hai mươi loại, thậm chí còn có thêm hai loại gia vị. Cua cá trong hồ thì tha hồ vớt, mỗi ngày đều được ăn thịt, quan trọng hơn nữa là bên cạnh rốt cuộc cũng đã có người để nói chuyện.

Cảm giác này giống như Robinson gặp Thứ Sáu vậy.

Được rồi, xét theo góc độ thầy trò thì có lẽ hắn giống Thứ Sáu hơn.

Bây giờ mỗi ngày Trương Hằng đều bỏ ít nhất 4 giờ ra học tiếng Anh với Bear, đủ cả nghe nói đọc viết. Ngoài ra hắn cũng không bỏ qua việc tập bắn tên. Tuy bây giờ mục tiêu để gắng sức luyện bắn tên đã mất, nhưng sau khi kiên trì thói quen này 1 năm thì nó đã trở thành thói quen của hắn. chẳng qua Trương Hằng không bỏ nhiều thời gian như lúc trước nữa, ngoài ra Bear còn dạy hắn vài chiêu phòng thân.

Đến lúc này, cuối cùng Trương Hằng cũng có chút cảm giác như trở thành chủ nhân của tự nhiên.

Mà hành trình trên đảo hoang của hắn cũng sắp tới hồi kết thúc. Sáng sớm ngày thứ 520, một chiếc thuyền cứu hộ trông thấy đống lửa cầu cứu trên bãi biển nên đã thả thuyền cứu hộ nhỏ xuống. Còn chưa cập bờ đã có một người phụ nữ nhảy từ trên thuyền xuống nước, khóc lóc chạy tới.

“Vợ của tôi, Keira.” Bear buông cần câu tự chế xuống, kích động tới mức đứng bật dậy.

Hai người bọn họ ôm chầm lấy nhau.

Sau đó Bear tháo con dao găm bên hông ra, nhét vào tay Trương Hằng: “Theo lời hứa của chúng ta lúc trước, thứ này tặng cho cậu. Tôi từng tới rất nhiều nơi nguy hiểm trên Trái Đất như Bắc Cực, hoang mạc, cao nguyên... Nhưng đây là lần đầu tiên lực lạc đến đảo hoang. Đây là một kinh nghiệm quý báu khó mà quên được, cậu sẽ mãi mãi là bạn của tôi. Trong thời gian này, không chỉ riêng cậu học được kiến thức từ tôi, mà chính bản thân tôi cũng học được rất nhiều điều ở cậu. Ví dụ như lần đầu tiên tôi biết hóa ra trong tiếng Anh còn có thứ như ngữ pháp.”

“...”

“Đi thôi, bạn của tôi, chúng ta về nhà thôi.”

Trương Hằng theo hai vợ chồng Bear trèo lên chiếc thuyền cứu hộ, trên thuyền còn có vài phóng viên đài truyền hình, mọi người thấy Bear trở về bình an thì đều vỗ tay hoan hô.

Trương Hằng tắm nước nóng trên thuyền, thay một bộ quần áo thủy thủ, cuối cùng cũng có cảm giác được trở về xã hội văn minh. Nhưng hắn không tham gia buổi liên hoan chè chén sau đó mà tìm một góc khuất yên tĩnh không ai chú ý mà ngồi xuống, bởi vì chỉ 2 giờ đồng hồ nữa thôi là tới lúc hắn được trở lại thế giới thực.

Đây đúng là 2 giờ dài lê thê nhất trong đời hắn.

Trương Hằng vẫn lấy làm thắc mắc, rốt cuộc hắn phải làm thế nào để trở về thế giới thực? Kết quả một giây sau trước mắt hắn đột nhiên tối đen, bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở quen thuộc.

[Tới kỳ hạn trở về, xác nhận hoàn thành nhiệm vụ...”

[Vượt ải phó bản sống sót trên đảo hoang của người mới, kết thúc vòng thứ nhất của trò chơi, chuẩn bị trở về thế giới thực...”

...

Khi thị giác của Trương Hằng khôi phục trở lại thì hắn phát hiện mình đang ngồi trước quầy rượu của quán bar. Trước mặt còn đặt cốc nước chanh mà hắn mới nhấp một hớp.

Trương Hằng lập tức giơ tay sờ lên gương mặt mình, kết quả trên đó không còn cảm giác râu ria xồm xoàm và thô ráp do hứng gió phơi sương nữa.

Cô nàng bartender chu đáo lấy một hộp phấn lót từ trong túi xách của mình ra, đưa cho ai đó.

Trương Hằng giở hộp phấn ra soi gương trong đó thấy mình hoàn toàn không khác gì lúc vừa tới đây, trên người vẫn mặc bộ quần áo và giày thể thao lúc đầu.

Con dao găm Thụy Sỹ cũng đang nằm trong túi áo.

“Thế này là gì đây, một giấc mơ lạ à?”

“Không, 2 giờ trước cậu đã thật sự biến mất. Không chỉ trong căn phòng này, quầy rượu này, bất cứ ngóc ngách nào trên đời này cũng không thể tìm thấy sự tồn tại của cậu.” Cô bartender nhận lại hộp phấn lót của mình. “Chắc bây giờ trong lòng cậu đang có rất nhiều câu hỏi lắm, nhưng đáng tiếc là tôi không thể trả lời phần lớn những câu hỏi này được, cần cậu tự mình tìm kiếm trong trò chơi mới được.”

“...”

“Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết một chuyện, đó chính là mỗi tháng trò chơi này lại tiến hành một vòng. Cậu có thể chọn bất cứ lúc nào để đến các điểm tổ chức và chơi, không bắt buộc là quán quán bar Sex and the City, bởi vì trong mỗi thành phố không chỉ có một điểm trò chơi. Nếu thật sự không tìm thấy thì có thể gọi điện thoại cho dịch vụ chăm sóc khách hàng. Sau khi trả giá nhất định thì sẽ được phục vụ đăng nhập đặc biệt, quá thời hạn mà không đăng ký thì sẽ bị hủy bỏ tư cách người chơi.”

“Người tham gia trò chơi xem như ngầm chấp nhận thỏa thuận bảo mật, đừng tiết lộ những chuyện liên quan tới trò chơi cho những người không phải người chơi hoặc nhân viên làm việc. Ừm, đây còn là ràng buộc cơ bản nhất, đừng ôm tâm lý may mắn.”

Cô bartender xoa cằm: “Còn gì nữa nhỉ, để tôi nghĩ cái đã... À, điểm trò chơi ngoại trừ để đăng nhập vào trò chơi thì còn cung cấp các dịch vụ khác, nội dung phục vụ chi tiết có thể hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng.”

Cô ta kéo lấy một tờ giấy ghi chú, viết nhanh một dãy số ra: “Đây là số điện thoại của bên chăm sóc khách hàng, không có việc gì thì đừng gọi linh tinh, vì nhân viên chăm sóc của cậu là tôi.”

“Cô kiêm lắm việc thật đấy.” Trương Hằng cảm thán.

“Chịu thôi, ai bảo bây giờ giá nhà trong thành phố lớn lại đắt đỏ như thế chứ.” cô bartender thở dài: “Được rồi, cậu còn chuyện gì nữa nữa không?”

Trương Hằng lấy một cục lông trong túi ra: “Trong số những dịch vụ mà cô nói có bao gồm cả giám định không?”

Không chỉ râu ria trên mặt và vết sẹo trên bả vai, tất cả mọi thứ trong phó bản, bao gồm đống công cụ bằng đá và con dao găm mà Bear tặng cho hắn lúc cuối đều không thể mang về thế giới thực.

Chỉ có cái chân thỏ không rõ có tác dụng này là vẫn nằm yên trong túi của hắn.

“Đạo cụ trò chơi à?” Cô bartender kinh ngạc nói: “Xem ra thu hoạch lần này của cậu cũng không tệ, thứ này hiếm lắm, rất nhiều người chơi mấy vòng mà cũng không gặp được món nào. Đúng là chỗ tôi có thể giám định, nhưng mất phí thủ tục là 5 điểm trò chơi, cậu có không?”

“Thanh toán thế nào?”

Cô bartender lấy một cái máy tính bảng ra, ấn vài cái mở giao diện trả tiền: “Nhập ID người chơi của cậu vào rồi ấn xác nhận là được. Không phải sợ người khác dùng ID của mình, loại thanh toán này bắt buộc phải do bản thân cậu tự tiến hành mới có hiệu lực.”

Có lẽ sau khi bước vào quầy rượu đã thấy quá nhiều chuyện không khoa học, nên Trương Hằng cũng chẳng ngạc nhiên lắm.

Hắn đã thuộc lòng dãy số ấy từ lâu, sau khi nhập xong, cô bartender bèn đeo găng tay, cất cái chân thỏ vào một hộp gỗ.

“Giám định phải mất một thời gian, chắc khoảng hai đến ba ngày, sau khi xong thì tôi sẽ nhắn tin cho cậu.”

Trương Hằng lại bị hành động của cô ta thu hút, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành: “Đợi đã, thế là thế nào, sao cô phải cẩn thận như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play