Ngay khi Lạc Dịch suy nghĩ đến việc sử dụng xuyên việt trực tiếp nhảy tới gặp mặt quận chúa thì, ngăn cản hắn loại hành vi dù sao cũng đều ngu ngốc này, là hai huynh đệ Nghiêm gia đưa lên một phong thiệp mời.
“Ca,” Nghiêm Sóc mặt đầy tươi cười đem thiệp mời đưa cho Lạc Dịch, giải thích nói: “Chu Tước thành gần đây cử hành cuộc đấu trà, nghe nói…… Khuyết Thủy quận chúa sẽ tham dự.”
Lạc Dịch tiếp nhận thiệp mời, cũng không xem, mà là dùng một loại ánh mắt có chút hàm ý cao thấp nhìn quét Nghiêm Sóc, còn có Nghiêm Nhạn phía sau.
Nghiêm Sóc ho nhẹ một tiếng: “Lần trước ca ca cho lời khuyên, ngu đệ ghi nhớ trong lòng, sẽ không ôm ảo tưởng với Khuyết Thủy quận chúa nữa. Nếu ca ca còn để bụng chuyện này như vậy, bọn đệ nhất định sẽ trợ giúp ca ca đạt thành mong muốn.” Y lôi kéo Nghiêm Nhạn phía sau, Nghiêm Nhạn có chút không cam tâm tình nguyện phụ họa nói: “Đúng vậy, nếu đại ca có thể đạt được ưu ái của Khuyết Thủy quận chúa ở tiệc trà, sau đó cưới được Khuyết Thủy quận chúa, này đối với Nghiêm gia cũng là một chuyện tốt.”
Ánh mắt Lạc Dịch đảo qua hai huynh đệ vài lấn, ngay khi tươi cười của đối phương trở nên cứng ngắc thì thu về. Mỗ phiến tử cười đến mặt đầy vô sỉ: “Thật là có tâm a ” Hắn đem thiệp mời nhét vào trong lòng, sau đó từ trong lòng tùy tiện lấy ra một viên…… Kẹo, nhét vào trong tay hai huynh đệ đang dại ra: “Ân, đây là thưởng cho nga.”
Sau đó vui vui mừng mừng rời đi. Đợi Lạc Dịch đi xa sau, Nghiêm Nhạn mặt đầy “=皿=” ném viên kẹo trong tay đi, Nghiêm Sóc mặt không chút thay bóc vỏ viên kẹo, nhét vào trong miệng chậm rãi bắt đầu cắn, nghiến răng nghiến lợi -皿-.
Lạc Dịch tỏ vẻ, đùa giỡn “Đệ đệ” Thần mã rất tuyệt vời Công lược tỏ vẻ này chẳng lẽ chính là trạch đấu() trong truyền thuyết Xuyên việt tỏ vẻ vây xem, mễ sách.
() Trạch đấu: Cuộc chiến gia đình
Lạc Dịch nhìn thiệp mời trong tay, hắn vừa mới xem qua tin tức công lược cung cấp, Tần Khuyết Thủy quả thật sẽ tham gia buổi tiệc đấu trà này, làm giám khảo đặc biệt. Về phần hai huynh đệ Nghiêm gia vì cái gì tốt bụng với Lạc Dịch như thế, trong đó là âm mưu quỷ kế hỗn loạn linh tinh, mỗ phiến tử tỏ vẻ dưới ánh sáng công lược chiếu rọi xuống, hết thảy âm mưu quỷ kế đều là mây bay.
Lạc Dịch lần thứ hai xác nhận lại tin tức công lược, đợi đến tiệc trà nhìn thấy Tần Khuyết Thủy sau, hắn sẽ không có cơ hội sử dụng công lược. Mỗ phiến tử nhiều lần xác nhận kế hoạch của chính mình không có sơ hở nào, sau đó đắc ý chỉ huy người của Nghiêm gia đi tìm lá trà tốt nhất.
Về hình tượng lần đầu tiên gặp mặt, Lạc Dịch vuốt cằm nghĩ, vì không dọa đến muội tử ở lâu trong thâm cung, vậy……
Một lưng đeo quá khứ bi thương, tao nhã u buồn công tử, như thế nào?
Một thân y bào màu lam nhạt, vạt áo và cổ tay áo dùng sợi tơ màu trắng thêu đằng vân tường văn, thanh niên mới từ xe ngựa xuống trong nháy mắt cướp đi lực chú ý của mọi người, vị lam y công tử kia trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì đặc biệt, quanh thân lại tràn ngập một loại hương vị ôn hòa — có lẽ là vì màu sắc sạch sẽ kia khiến người ta theo bản năng nhớ tới dòng nước nhu hòa, nên chắc hẳn chủ nhân của nó cũng là một văn sĩ văn nhã ôn hòa như vậy đi.
Trong tâm lý học, màu lam đại biểu cho tươi mát, yên tĩnh, u buồn, trầm ổn. Lạc Dịch phi thường vừa lòng với hiệu suất làm việc của Nghiêm gia, ngay trước khi cử hành tiệc trà, y phục và lá trà hắn yêu cầu đều chuẩn bị tốt. Hồi sáng lúc xuất môn, nhìn đến mỗ phiến tử ăn mặc như vậy, Nghiêm gia hai huynh đệ mặt đầy “=皿=” phô bày thế giới quan nhân sinh quan giá trị quan bọn họ đều tan biến.
Lạc Dịch mang theo túi trà đưa ra thiếp mời cho hộ vệ trước cửa, trong nháy mắt, không thiếu ánh mắt tập trung trên người Lạc Dịch tăng thêm địch ý. Lúc này đưa lên thiệp mời, chỉ cần là tuổi bốn mươi trở xuống, bộ dạng nam tử, hết thảy đều là đối thủ hoặc là đối thủ tiềm tàng.
Hộ vệ gác cửa rất nhanh thì cho qua, một vị hạ phó cung kính mời Lạc Dịch đi vào: “Lạc công tử, mời bên này.”
“Làm phiền.” Lạc Dịch ôn hòa mỉm cười đáp trả, hạ phó giật mình, cũng rất nhanh thu lại cảm xúc bắt đầu dẫn đường. Nhưng mà, Lạc Dịch đi theo hạ phó còn chưa được vài bước, thì nghe đến một trận ồn ào phía sau.
“Các ngươi đây là khinh thường bản thiếu sao!?”
Tổng quản chạy tới không ngừng nói xin lỗi, đối phương như trước nhất quyết không tha, chỉ vào Lạc Dịch phía trước phẫn nộ không thể nén: “Gia hỏa như vậy cũng có người hầu hạ, đến phiên bản thiếu lại không có, ân? Các ngươi khinh thường bản thiếu, biết bản thiếu là ai không!?”
Hông tổng quản cũng mau gãy. Trời đất chứng giám, y đương nhiên biết đối diện là một người không thể trêu vào, nhưng là người tham dự tiệc trà hôm nay quả thực rất nhiều, nhân thủ hiện có căn bản không đủ, chỉ là để người đi sau chờ một chút, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải một sát tinh như vậy.
Nằm cũng trúng một phát đạn Lạc Dịch nhìn lướt qua cửa, sau đó tỏ vẻ việc không liên quan tới mình đụng vào hạ phó đang ngây người, ôn hòa nói: “Chúng ta đi thôi.”
Ai biết chính là một cái liếc mắt như vậy, lại vừa lúc bị tử y công tử ở cửa bắt giữ được. Tử y công tử cảm thấy chính mình bị coi rẻ, hắn nổi giận đùng đùng hướng về phía Lạc Dịch kêu: “Uy! Không cho đi!”
Đối với loại thanh niên 2B này, Lạc Dịch rất muốn không nhìn tiếp tục đi, nhưng hạ phó dẫn đường kia lại cứng ngắc tại chỗ, khó xử trước ánh nhìn chằm chằm của tử y công tử.
Lạc Dịch thực u buồn thở dài một hơi, xoay người ôn ôn hòa hòa cười với tử y công tử: “Có chuyện gì sao?”
Tử y công tử cứng ngắc tại chỗ, là ảo giác của y sao? Vì cái gì y lại có một loại cảm giác bị trưởng bối nhìn với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tiểu hài nhi cần phải ngoan ngoãn đừng nháo.
“Không có việc gì sao?” Lạc Dịch tiếp tục duy trì một bộ tươi cười thánh quang chiếu khắp: “Kia xin cho phép bỉ nhân() đi trước.”
() Bỉ nhân: kẻ hèn
Biết đối phó với thanh niên 2B như thế nào sao? Chỉ cần ngươi trở thành văn nghệ thanh niên, ngươi liền thắng [sương mù rất lớn].
“…… Đứng lại!”
Lạc Dịch nhìn tử y công tử che ở trước mặt hắn, tiếp tục duy trì tươi cười thánh phụ không có chỗ hở: “Còn có việc sao?”
“…… Mục tiêu của ngươi là quận chúa đi.” Tử y công tử bắt buộc chính mình không được để ý tươi cười làm người ta rối rắm kia của đối phương, nâng lên cằm: “Ngươi đừng chối. Quận chúa chỉ gặp người thắng của tiệc đấu trà lần này, mà ngươi, không có cơ hội — bởi vì có ta!” Tử y công tử kia mặt đầy đắc ý như thế nào cũng không che dấu được: “Biết ta là ai sao? Cống trà dâng lên Nam Tần hàng năm đều là do nhà ta chuẩn bị, ngươi không biết từ góc nào chui đến –”
Tử y công tử dùng cái mũi ngửi ngửi, sau đó trợn mắt há hốc mồm mà nhìn túi trà trên tay Lạc Dịch, thật lâu sau, hắn cổ quái liếc Lạc Dịch, lộ ra một tia tươi cười ái muội không rõ: “Trà của ngươi không tệ, không tệ, thật không tệ! Ha ha ha……” Y như là nghĩ đến cái gì bắt đầu cười to, ngay cả tra cũng không tìm, trực tiếp xoay người rời đi.
Lạc Dịch nhìn túi trà trong tay, hắn kỳ thật cũng không nghiên cứu gì về trà — thậm chí ngay cả trà đang giữ cũng là do Nghiêm gia giúp hắn chuẩn bị. Lạc Dịch trước khi tới đây đã hỏi qua những cửa hàng trà khác, trà trên tay hắn quả thật là trà ngon. Nhưng hiện tại xem ra, túi trà này quả thật là có một ít vấn đề……
“Lạc công tử, đến rồi, xin ở trong này chờ một lát, tiệc trà sắp bắt đầu.”
Hạ phó đưa Lạc Dịch đến một cái sân trống trải, ở đây bày chỉnh tề mấy bàn trà nhỏ. Lạc Dịch gọi lại hạ phó sắp sửa rời đi không chút do dự mở ra túi trà trong tay, ôn hòa hỏi: “Có thể nói cho bỉ nhân biết, trà này có gì không ổn?”
Hạ phó có chút chần chờ, có lẽ là cảm giác Lạc Dịch mang đến không xấu, có lẽ là không đành lòng nhìn đến tươi cười trên gương mặt đối phương hơi có chút chán nản, hạ phó nhỏ giọng nói một câu liền gật đầu lui xuống.
“Trà vô cùng tốt, nhưng là trà ô long().”
() Trà dành cho vua
Lạc Dịch cúi đầu nhìn lá trà trong tay, tiếng cười từng chút truyền ra ngoài.
“Đệ đệ của ta, làm sao khả ái như vậy.”
Hắn không chút do dự ném túi trà trong tay.
Hạ nhân Nghiêm gia lúc đưa túi trà lên nói: Đây là nham trà tốt nhất.
Công lược nói: Tần Khuyết Thủy vô cùng mẫn cảm với trà Ô Long.
Nham trà, thuộc loại: Trà Ô Long.
“Bỏ đi nhân tố bất ngờ, tính toán tỉ lệ mơ hồ, tỷ lệ player lấy được thắng lợi tại tiệc trà là 0.042%.” Công lược không hề cảm tình bình luận: “Ta tỏ vẻ lúc trước player quá mức khinh thị Nghiêm Sóc và Nghiêm Nhạn.”
“Không có việc gì không có việc gì ” Lạc Dịch tùy tiện tìm một chỗ ngồi ngồi xuống: “Đối với trò đùa dai của bọn đệ đệ khả ái, ca đương nhiên phải hảo hảo bao dung.”
“player tính toán thế nào?”
“Ta từ trước đến nay vốn không có tính toán bằng vào cái này ở tiệc trà đạt được thắng lợi.” Lạc Dịch gõ vào đầu: “Trọng yếu, luôn luôn ở nơi này nga.”
“?”
“Đến lúc đó các ngươi sẽ biết.” Lạc Dịch mặt đầy sáng lạn: “Chuẩn bị xem kịch đi, nhóm thần khí và thần thú của ta.”
Tiệc đấu trà, từ tên là có thể nhìn ra trận đấu này chủ yếu là kết hợp trà đạo. Nhưng là ở Nam Tần vốn lấy văn vi tôn, trong trận đấu này tự nhiên sẽ không thiếu một giai đoạn, chính là làm câu viết thơ. Trong mắt người Nam Tần, nếu như không ngâm thơ đối đầu, trà nghệ có tinh thông như thế nào cũng sẽ trở nên tầm thường. Bởi vậy sau khi so tài trà đạo, còn phải viết một bài thơ về loại trà mình chuẩn bị, nộp lên cho giám khảo thẩm duyệt. Tổng hợp tham khảo trà đạo và văn thải sau, mới có thể xác định người thắng.
Lục tục lại tới không ít người, rất nhanh toàn bộ hội trường đều ngồi đầy. Lạc Dịch nhàm chán duy trì một tươi cười tiêu chuẩn, tư duy đã sớm không biết triển khai đi nơi nào, thẳng đến khi một thanh âm thẳng tắp sáp nhập vào trong đầu Lạc Dịch, hắn mới mạnh bừng tỉnh, nhìn phía phương xa.
Công lược nói: Nhiệm vụ bắt đầu, thỉnh player bắt đầu công lược.
Bởi vì khoảng cách thật sự là có chút xa, hơn nữa có lụa mỏng che, Lạc Dịch trừng đến mức con mắt đều phải rơi xuống cũng thấy không rõ dung mạo của Khuyết Thủy quận chúa, chỉ có thể căn cứ vào phản ứng của mọi người mà tiến hành phán đoán bước đầu – thật xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Nam Tần, ngươi xem tuyệt đại đa số người ở hiện trường đều một bộ dạng hận không thể nhảy lên cầu bao dưỡng, tuyệt đối là trăm phần trăm xinh đẹp.
Tần Khuyết Thủy ngồi trên đài cao tầng tầng lụa mỏng che, như là đang nói chuyện với danh môn vọng tộc bên cạnh. Kế tiếp một lão giả đi ra, ho nhẹ vài tiếng, sau đó tuyên bố tiệc trà bắt đầu.
Tràng diện trong lúc nhất thời có chút rối loạn. Lạc Dịch phi thường bình tĩnh ngồi tại chỗ, trước mắt tất cả đều không quan hệ tới hắn. Nhưng mà cho dù mỗ phiến tử bất động, nhân phẩm chính trực rơi rớt của hắn kia liền quyết định phiền toái sớm hay muộn cũng sẽ tìm tới hắn.
“Ta muốn cùng tên công tử kia luận bàn.”
Lạc Dịch hít sâu một hơi, mặc niệm “Tao nhã, tao nhã”, sau đó treo lên ôn hòa tươi cười nhìn về phía tử y công tử không chút khách khí nào chỉ tay về phía hắn.
Tao niên, ngu ngốc là bệnh, phải trị!
Tiệc trà cho phép hai bên luận bàn với nhau, lão giả tựa hồ có chút ngoài ý muốn nhanh như vậy liền có người bắt đầu ước chiến. Y đi vào phía trước Lạc Dịch và tử y công tử, nâng tay ý bảo tử y công tử trước ra.
“Hách công tử, thỉnh.”
Nguyên lai ngu ngốc này họ Hách. Tươi cười Lạc Dịch khiến người ta cảm thấy thân cận, hắn phát hiện người chung quanh nghe được tên của tử y công tử đều có chút rối loạn, xem ra tên ngu ngốc kia quả thật có tư bản kiêu ngạo.
Hách công tử nở tươi cười lấy ra trà và một cái hộp gỗ rất nặng, đuôi mắt liếc một cái liền phát hiện đây là trăm năm trần mộc, so với vàng bạc còn đáng giá hơn. Bọn họ đều đảo hít một hơi, khí cụ pha trà còn trân quý như vậy, lá trà trong đó……
Đợi đến sau khi thật cẩn thận mở ra chiếc hộp, mọi người ở đây ngay cả hô hấp đều dừng một nhịp. Tất cả mọi người đồng tình nhìn lam y thanh niên bị thách đấu, bại bởi loại trà cực phẩm này, cũng không uổng.
Giữa vực sâu có núi, trên núi có một cây, sinh trưởng mười năm, một đêm tàn lụi, này lá tựa như đôi môi thiếu nữ, đỏ như máu, danh viết hồng thuần. Thiên hạ không ai không biết, loại trà có thể xưng vương, chỉ có hồng thuần. Hồng thuần trà vô cùng trân quý, vàng bạc khó đổi, cơ hồ chỉ có hoàng tộc mới có thể hưởng dụng, hoàn toàn xứng đáng là trà trong cực phẩm. Không ít người thở dài trong lòng, Hách gia vì tiệc trà lần này, cơ hồ đã muốn liều.
Hách công tử chỉ cao khí ngang() đi đến trước mặt Lạc Dịch, đùa cợt nói: “Lạc công tử, đến phiên ngươi.”
() Chỉ cao khí ngang: vênh váo tự đắc
Lão giả nhíu mày, tình huống đã thực rõ ràng. Đừng nói Lạc Dịch, lá trà trong tay tất cả mọi người ở đây cũng khó có thể so với hồng thuần của Hách công tử. Nói cách khác, nếu không có gì ngoài ý muốn, người thắng tiệc trà lần này tuyệt đối là Hách công tử.
Lạc Dịch trừng mắt nhìn, tươi cười ôn hòa trên mặt hơi mang theo bất đắc dĩ và chán nản: “Xin lỗi, lá trà của bỉ nhân…… Chưa chuẩn bị tốt.”
Hách công tử nhìn thanh niên hơi hơi nhăn lại mày, cơ hồ muốn cười to. Y biết lá trà trong tay Lạc Dịch là cái gì, cho nên càng thêm hưng phấn mà nắm Lạc Dịch không buông, ác ý muốn đem đối phương bức đến cực xử: “Là không chuẩn bị tốt, vẫn là không lấy ra được? Cũng đúng, so với hồng thuần, lá trà có phao ra nước cũng chỉ để cho bổn thiếu rửa chân!”
“A……”
Nghe được có người bật cười, Hách công tử càng phát ra vui vẻ, nhưng thanh âm kế tiếp cứng rắn cắt đứt sung sướng của y.
“Nếu ta nói……” Thanh âm rầm thấp từ tính như hòa tan màng tai mà chảy vào trong đầu: “Chỉ cần là hắn nguyện ý, ta có thể dùng hồng thuần trà làm nước tắm cho hắn, ngươi tin sao?”
Lạc Dịch cứng ngắc tại chỗ, phía trước vô luận Hách công tử khiêu khích thế nào đều không chút khiến hắn thất thố, nhưng một câu người nọ phía sau lại khiến hắn có loại xúc động hận không thể lập tức biến mất tại chỗ. Trên vai trầm xuống, một cây quạt nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt hắn. Tầm mắt Lạc Dịch không chịu khống chế theo cái quạt di chuyển, thẳng đến khi rơi vào một đôi mắt hoa đào.
Chủ nhân đôi mắt đó cười tủm tỉm ôm lấy bả vai Lạc Dịch, ngữ khí thân mật mà mê người:
“Ngươi nguyện ý sao? Lạc Dịch.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT