Nữ tử vừa nói kia trừng mắt, hưng phấn dào dạt: “Mùa thu chúng ta lại đến nữa đi.” Không đợi những người khác trên xe đáp lại, thiếu nữ giải quyết dứt khoát: “Cứ quyết định như vậy!”
Trên xe việt dã đang lung lay lắc lư ngoài thiếu nữ còn có bốn người: đại hán lái xe cười ha ha, vóc người lực lưỡng, dưới bàn tay của đại hán, tay lái của xe việt dã quả thực như một món đồ chơi một người da đen ngồi cạnh tài xế “Ba” một cái thổi lên một bong bóng kẹo cao su, mang một cái kính râm, một nhúm tóc ở trên đầu phía sau người da đen là một thanh niên tái nhợt, ôm một thùng dụng cụ thoạt nhìn rất nặng, dựa vào cửa xe ngủ thật sự trầm ngồi trong góc là một thiếu niên, im lặng ngồi trong tối, dường như không có cảm giác tồn tại.
Thiếu nữ dựa vào cửa sổ nhìn trong chốc lát, một màn xanh lá không đổi khiến nàng cảm thấy mệt mỏi. Thiếu nữ nhàm chán mở cái bọc nhỏ của nàng, lấy ra một ít đồ trang điểm đưa lên. Bỗng dưng, nàng phát ra một tiếng thét chói tai.
Đại hán thao một tiếng, chỉnh tay lái trật hướng trở về, trong thanh âm tràn ngập bất đắc dĩ: “Tiểu tổ tông của ta, lại xảy ra chuyện gì?”
“Kính sát tròng! Kính sát tròng của ta không còn!!!” Thiếu nữ thét chói tai như thể tận thế đã đến: “Thiết nam ngươi có không!?!”
Đại hán nghẹn họng chớp mắt: “Ta thao! lão tử làm sao có thể có!”
Dưới tiếng thét chói tai của thiếu nữ, thanh niên tái nhợt như trước ngủ quên trời đất, người da đen thổi cao su, bình tĩnh nhai: “Ngươi hẳn là nên đi tìm mười bảy, Nhãn.”
Thiếu nữ được xưng là Nhãn bỗng dưng tỉnh ngộ, nàng bay qua vươn tay về phía thiếu niên trong góc: “Mười bảy ta muốn kính sát tròng.”
Thiếu niên lúc này mới phảng phất có một chút cảm giác tồn tại, hắn lục lọi cái túi dưới chân, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi muốn loại nào?”
“Geo.” Nhãn nhoài người trên ghế, chớp mắt nhìn thiếu niên lấy ra một cái hộp lớn, bên trong toàn là kính sát tròng với đầy đủ màu sắc. Nhãn nhìn chằm chằm chiếc cái hộp kia, nuốt nước miếng, hô hấp cũng nặng hơn.
“Này không khoa học!” Thiếu nữ nước mắt lưng tròng nhìn một loạt kính sát tròng xinh đẹp kia, thương tâm muốn chết: “Tịch thu! ta muốn tịch thu! vì sao nam hài tử như ngươi lại có mĩ đồng còn nhiều hơn cả bổn cô nương!”
Người da đen bình tĩnh đáp lại: “Bởi vì mười bảy phụ trách ẩn núp, tay súng bắn tỉa tiểu thư.”
Nhãn mắt điếc tai ngơ, nàng tham lam nhìn quét qua kính sát tròng trong cái hộp, bộ dáng hận không thể nhét toàn bộ vào trong lòng, cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng một thiếu nữ xinh xắn như vậy lại là một tay súng huyết tinh lưng đeo mạng người.
Đây là một đoàn đội, bọn họ vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, đang trên đường trở về.
Nhãn rốt cuộc lấy được kính sát tròng nàng hài lòng nhất, nàng lưu luyến nhìn mười bảy thu hồi những kính sát tròng còn lại, sau đó giống như một con mèo bò về lại ghế trên.
Trong lúc nhất thời trong xe có chút im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng bánh xe nghiền nghiền trên đá.
“Nhiệm vụ lần này chấm dứt nhanh hơn so với dự kiến, đại khái có thể có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi, mọi người có tính toán gì không?”
“Ăn cơm, ngủ, đánh Thiết nam.” Nhãn trong giây lát đáp.
Tay Thiết nam nắm chặt, thiếu chút nữa vặn nát tay lái: “Thao!”
Người da đen – thổi một cái bong bóng: “Có menu thực nghiệm mới, mọi người muốn thử một chút không?”
Thùng xe trong chốc lát liền im lặng, ngay cả thanh niên tái nhợt đang ngủ say cũng có chút run rẩy, thiết nam và Nhãn như là cái gì cũng không nghe thấy bắt đầu nói sang vấn đề khác.
“Bạch Khách không cần nghĩ, khẳng định là ngủ.”
“Trở về kêu bác sĩ túc trực. Ta nói Bạch Khách sẽ ngủ đến khi mất cân bằng dinh dưỡng, các ngươi tin không?”
“…… Không nghi ngờ.”
Nhãn nhớ đến còn một người không mở miệng, nàng quay đầu liếc nhìn thiếu niên trong góc: “Ngươi thì sao, mười bảy? Lâu ngày không về căn cứ, có gì tính toán không?”
“Nếu không có mười bảy, nhiệm vụ lần này không chấm dứt đơn giản như vậy. Thao, cứ nghĩ đến mục tiêu bị mười bảy bắt giữ lộ ra vẻ mặt không dám tin, lão tử J8() cũng phải cười rớt!” Thiết nam cười ha ha, cười đủ mới có chút cảm khái nói: “Tính ra cũng 2 năm không gặp mười bảy.” Thiết nam không để ý mình đang lái xe trên đường, quay đầu nhìn về phía mười bảy: “Thật mẹ nó có chút nhớ ngươi.”
()J8 = JJ: phân thân
Mười bảy ngồi thẳng, hai tay quy củ đặt ở hai trên đầu gối, nghe được lời nói của thiết nam, hắn hơi rũ mắt, tựa hồ có điểm thẹn thùng. Bởi vì vai trò ngụy trang, mười bảy phải nằm vùng lâu dài ở địa điểm yêu cầu trong nhiệm vụ, ngụy trang thân phận lẫn vào bên trong. Vì đảm bảo tính bí mật, đừng nói gặp mặt với bọn thiết nam, ngay cả cơ hội liên hệ với đồng đội cũng không có. Chỉ có một tình huống mười bảy mới có thể nhìn thấy đồng đội của mình, là thời điểm nhiệm vụ chấm dứt, này đồng dạng đại biểu hắn có thể trở về căn cứ, sau đó chờ đợi nhiệm vụ tiếp theo.
Những năm gần đây số lần bọn họ gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, chia cách lâu dài khiến cho mối quan hệ giữa bọn họ không thể không sinh ra một chút cảm giác xa cách và xa lạ. Thiếu niên rất rõ ràng điểm này, cho nên hắn thực im lặng ngồi trong góc, chỉ có lúc nhắc tới hắn mới thể hiện ra cảm giác tồn tại của mình.
Nhãn bày ra một biểu tình ghê tởm, đẩy mặt thiết nam lại, sau đó ghét bỏ xoa tay.
“Nếu ta nói, người nghĩ đến mười bảy nhiều nhất cũng không phải là ngươi.” Nhãn liếc nhìn mười bảy một cái, trên mặt lộ ra tươi cười ái muội không rõ: “Có người ngày cũng ngóng, đêm cũng ngóng, mỗi ngày ngóng trông mười bảy trở về. Chậc chậc, bộ dáng kia, quả thực là trông mòn con mắt a”
Thiết nam cũng bắt đầu hắc hắc cười ái muội không rõ: “Tiểu khốn kiếp kia vừa nghe không có cơ hội tham gia vào nhiệm vụ lần này, liền một khóc hai nháo đòi thắt cổ…… Ha ha ha ha –”
“Mười bảy, ta nói với ngươi nga ” Nhãn dựa trên ghế, nháy mắt mấy cái với mười bảy: “Trước đó vài ngày, mỗ gia hỏa bởi vì nhiệm vụ phải ngụy trang thành học sinh tham gia vào Z quốc cao…… Cao cái gì đó?”
“Thi vào trường cao đẳng.” Người da đen im lặng tiếp lời.
“Đúng, thi vào trường cao đẳng!” Nhãn một bộ vui mừng: “Sau đó người nào đó liền khóc trở về.”
Thế giới quan nhân sinh quan giá trị quan của ca bị trùng kích kịch liệt TAT mấy người sống sót thi vào trường cao đẳng không phải là người T皿T vì sao lại nhìn ca khinh bỉ như vậy, bởi vì ca đem “Sớm (早)” Xem thành “Hạn(旱)” Sao? Bởi vì ca dùng thước đo chứng minh AB=CD sao? T口T mệt mỏi quá, cảm giác sẽ không muốn yêu nữa…… [:з」∠]
Mười bảy trừng mắt nhìn, cho dù chỉ là nghe nói, hình dáng của người nọ như rõ ràng ngay trước mắt, không cần cố sức suy nghĩ, cũng có thể miêu tả từng động tác biểu tình.
“Việc này còn chưa xong.” Thiếu nữ cười đến mức như sái quai hàm: “Một tháng sau, người nào đó nhận được phiếu điểm. Ngươi biết rõ toán học y được bao nhiêu không? 150 y đạt được 34 nga 34, vì thế trưởng quan vĩ đại của chúng ta trong phút chốc bão nổi ha ha ha.”
Trưởng quan trong miệng Nhãn là phụ thân của người kia. Người kia không giống bọn họ, bọn họ là cô nhi được thu dưỡng, căn cứ là nhà bọn hắn. GJ thu dưỡng bọn họ, dạy bọn họ, cho bọn họ một tay nghề, sau đó bọn họ phải phục vụ cho GJ, đi giải quyết một ít vướng tay chân, chuyện không thể bày ra ngoài sáng. Mười bảy cảm thấy như vậy rất tốt, nếu không có GJ, bọn họ có lẽ đã sớm chết ở đầu đường xó chợ, cho dù trở thành người lưu lạc, cũng làm sao có thể yên ổn sinh hoạt như hiện tại? GJ nuôi sống bọn họ, bọn họ báo đáp GJ, trao đổi đồng giá như vậy phi thường công bằng, cho dù trong nhiệm vụ mất đi tính mạng, mười bảy cho rằng, kia cũng bất quá là lấy “Tử” trước kia trả về hiện tại, mà thôi. Huống hồ khi bọn họ già đi, còn có thể có được trợ cấp của GJ, như vậy bọn họ, so với những phần tử tri thức lao động bên ngoài cũng không khác gì.
Người kia thì không giống, bởi vì y là từ “Bên ngoài” vào. Bọn họ như là một đặc thù của GJ, thường xuyên sẽ có một vài đặc thù được bố trí vào, bình thường là con em cán bộ, lăn lộn một đoạn thời gian thì được tính là đạt được tư cách, có thể được thăng chức, tương tự một loại “Lấy danh tiếng”. Người kia lại không giống những người nọ, y vào không phải để lấy danh tiếng, mà là vì giận dỗi với phụ thân — dưới tình huống bình thường, nhiệm vụ có tính nguy hiểm sẽ không rơi vào trên đầu người ngoài, chỉ có y mới kiên trì muốn nhận nhiệm vụ. Tuy rằng người nọ quả thật rất có năng lực, nhưng các sĩ quan làm sao dám đem nhiệm vụ nguy hiểm giao cho bảo bối nhi tử của cấp trên, chỉ có thể dùng một ít nhiệm vụ bên ngoài cho y.
Mười bảy ngồi ở ghế trên, bất tri bất giác suy nghĩ rất nhiều. Nhãn và thiết nam mở miệng vài lần, sau đó liền an tĩnh lại. Mặt trời ngoài cửa sổ từ đỉnh đông hạ xuống tây, khi cắn cứ xuất hiện trước mặt, mọi người không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chân chính trầm tĩnh lại.
Trải qua tầng tầng kiểm tra, xe việt dã tiến vào căn cứ. Sau khi xe dừng hẳn, Nhãn là người đầu tiên nhảy xuống, duỗi eo một cái, nàng nheo mắt lại thấy mười bảy từ trong xe đi ra, không biết nghĩ tới cái gì mà có chút xuất thần.
Mười bảy vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Nhãn đang kinh ngạc nhìn hắn. Nhãn bị phát hiện cũng không chút xấu hổ, ngược lại thoải mái vươn tay sờ gương mặt mười bảy.
“Thật sự là một chút cũng không khác biệt, khuôn mặt này. Cho dù không gặp lâu như vậy, lại không chút cảm giác xa lạ.” Thiếu nữ nheo mắt nở nụ cười: “Dù sao mỗ gia hỏa ở trước mắt vẫn luôn sáng chói.”
Nhãn thở dài: “Thật sự là rất thần kỳ, vì sao khác biệt nhau như vậy, bộ dáng các ngươi lớn lên lại càng giống nhau hơn?”
Tay thiếu nữ dừng trên vai mười bảy, vỗ vỗ: “Hoan nghênh trở về, mười bảy.”
Mười bảy há miệng vừa định nói gì đó, liền nhìn thấy biểu tình của Nhãn có chút kỳ lạ. Một cánh tay từ phía sau ôm lấy cổ mười bảy, hung hăng buộc chặt.
“Thân ái –” Thanh âm có chút khác biệt so với trong trí nhớ vang lên, kỳ vỡ giọng của thiếu niên cũng gần kết thúc: “Ngươi rốt cục đã về rồi.”
Mười bảy bị kéo đến mức trọng tâm không vững, hắn quay đầu đi, đối diện là một khuôn mặt tươi cười sáng lạn. Rất quen thuộc, khuôn mặt kia. Mỗi buổi sáng trên gương, trên cửa sổ, ảnh ngược trên nước, hắn đều có thể nhìn thấy khuôn mặt này — đó là khuôn mặt của bọn họ, gương mặt giống nhau, cái miệng giống nhau, ngay cả sóng mũi cũng đều không hề khác biệt. Nếu đối phương không phải tóc vàng măt xanh, bọn họ quả thực giống như là hai hình ảnh trước mặt gương, nhìn ảnh ngược của nhau. Ngay cả song bào thai bộ dáng cũng không giống nhau như vậy đi? Nhưng trên thực tế đừng nói là huynh đệ, bọn họ căn bản không có chút quan hệ huyết thống nào. Tạo hóa luôn khiến người ta cảm khái kỳ tích nó sáng tạo, rõ ràng hai người không hề liên quan đến nhau bị nó dùng đến một hình thức đặc biệt gắn liền vời nhau.
Mười bảy nhìn gương mặt không chút khác biệt kia, khóe mắt rũ xuống giống như đang mỉm cười.
“Ta đã trở về, Roy.”
Người kia không giống với bọn họ, y không phải có danh hiệu, mà là danh tự.
“Thật sự là nghẹn chết ca!”
Mười bảy cảm thấy áp lực trên vai bỗng dưng lớn lên, sau đó hắn liền bị hung hăng ôm lấy, lực đạo kia thậm chí khiến mười bảy cảm thấy có chút đau đớn.
“Yêu yêu yêu, ta đột nhiên cảm thấy ta bỗng phát sáng a, một ngàn oát nga.”
Lời nói của Nhãn ngay một khắc mười bảy suýt nữa hít thở không thông mà cứu ra. Roy thoáng buông lỏng tay, lộ ra tươi cười sáng lạn với Nhãn. Thiếu niên một đầu tóc vàng dưới ánh mặt trời như lấp lánh rực rỡ, đôi mắt màu xanh da trời tràn đấy tiếu ý, ngẫu nhiên lóe lên một tia giảo hoạt, lại bị chôn sâu trong con ngươi sâu thẳm.
“Trong mắt ta, Nhãn tiểu thư quả thật luôn chói sáng nga — bởi vì mĩ lệ của tiểu thư.” Roy mặt đầy chân thật nhìn Nhãn: “Thân ái, em không ngại có một bạn trai đến bảo vệ mỹ lệ của em ư?”
Thiếu nữ nheo mắt lại: “Đừng đánh chủ ý lên ta, ta không muốn trở thành nữ nhân thứ 68 vì ngươi mà khóc đâu.”
“Nam nhân không thể khiến nữ nhân khóc vì mình không phải nam nhân tốt nga.” Roy rất là tiếc hận nói: “Hy vọng em có thể suy xét lại.”
“Ân, ta sẽ suy xét, lấy góc độ và khoảng cách nào có thể đánh vỡ trứng của ngươi.” Nhãn thản nhiên cười.
“Nữ hài tử sao lại thô tục như vậy!” Thiết nam cầm hành lý từ trên xe nhảy xuống, có lẽ là bởi vì hành lý mắc kẹt trên chỗ ngồi, lúc thiết nam nhảy xuống dưới liền bị kéo mạnh.
“Thao x bức x!”
Nhãn cười không nói.
Bạch Khách rốt cục cũng tỉnh, ôm thùng dụng cụ của mình, bộ dáng tỉnh tỉnh mê mê xuống xe, sau đó giống như mây bay về phía phòng ngủ. Người da đen cũng kêu một tiếng tiếp đón, sau cũng lập tức rời đi.
Nhãn xoa xoa bụng: “Các ngươi đói không?”
Mười bảy lắc lắc đầu.
Nhãn nga một tiếng, sau đó kéo thiết nam vừa mang hành lý xuống đi về phía nhà ăn: “Bổn cô nương đi lấp đầy đụng, hai người các ngươi chậm rãi thân thiết đi.”
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Roy mới buông ra mười bảy, y so chiều cao với mười bảy một chút, liền dán mặt vào tỉ mỉ nhìn chằm chằm mười bảy, mới phi thường thỏa mãn lộ ra tươi cười quen thuộc.
“Thật tốt, vẫn là bộ dáng giống nhau.”
Tiếng Trung Quốc kia so với mười bảy là người Z quốc còn tốt hơn. Roy thực vui vẻ khoa tay múa chân: “Ca cố ý để lại một đầu tóc, đến lúc đó chỉnh lại, chúng ta liền hoàn toàn giống nhau.”
Mười bảy kỳ thật hoàn toàn không thể lý giải vì sao Roy chấp nhất với tướng mạo của hai người như vậy, Roy thậm chí vì muốn giống hắn, cứng rắn mà biến thói quen thuận tay trái của mình thành tay phải, giống như dưới mắt của Roy đây là một loại trò chơi vô cùng thú vị. Lúc trước, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, bọn họ nhìn đối phương ước chừng sửng sốt một phút đồng hồ, sau khi phản ứng lại mười bảy nhìn thấy Roy mặt đầy phẫn nộ la to với một vị cấp cao, có thể nói, ban đầu gặp mặt không tính là tốt đẹp. Vài ngày sau, khi đội trưởng đưa Roy tới trước mặt bọn họ đồng thời tuyên bố đây là đội viên mới, người nọ mặt đầy sáng lạn tươi cười tiến đến trước mặt mười bảy:”Nếu không phải dựa vào DNA chắc chắn ta sẽ không nghi ngờ cậu là con riêng của lão gia hỏa kia hắc hắc hắc…… Lần đầu, nga không, lại gặp mặt, ta gọi là Roy, cậu có thể kêu ta là thân ái ”
Roy là một người rất kỳ quái. Y rõ ràng rất có tài năng, lại thoạt nhìn thực không nên chuyện Thích tự xưng “Ca”, luôn tuyên bố mục tiêu của chính mình là muốn khiến một trăm nữ nhân vì y mà khóc Thường đeo một tươi cười sáng lạn không ai có thể cự tuyệt, có thể rất nhanh hòa hợp với người lạ. Cho dù là “thành viên nội bộ” trong căn cứ, đều sẽ thân mật cười mắng y là “Tiểu khốn kiếp”. Mười bảy nhìn Roy, giống như là nhìn thấy gương mặt mình trong gương, rõ ràng thực giống nhau, lại hoàn toàn tương phản. Ngoài trừ trong nhiệm vụ, mười bảy luôn trầm mặc, biểu tình ít khi biến hóa — không phải lạnh lùng, cũng không phải trống rỗng, chính xác hơn là ngây ngốc, giống như học sinh ngoan ngoãn ngày qua ngày ngồi trong phòng học chờ đợi giáo viên chỉ dạy, cho dù có biểu tình, cũng là quá mức ít ỏi. Roy luôn nhéo gương mặt mười bảy, tựa hồ muốn kéo độ cong trên gương mặt mười bảy lên một chút, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài: “Ngươi này hùng hài tử này muốn cười thì cười lớn một chút, nửa cười nửa không như vậy là muốn gây sự gì a.”
Tựa như hiện tại cho dù đã lâu không gặp, độ cong trên gương mặt mười bảy cũng chỉ là thoáng nhu hòa một ít, lắng nghe Roy đang hưng phấn mà khoa tay múa chân.
“Hắc hắc hắc đến lúc đó chơi ‘Nhị trùng’ có thể lừa càng thêm nhiều người.”
“Nhị trùng” Là một trò chơi mà Roy yêu thích, hoặc nói là đùa dai: y sẽ ngụy trang chính mình thành mười bảy, sau đó lôi kéo mười bảy đi cùng khiến mọi người nhìn thấy bọn họ mà chơi trò “Đoán xem”. Bộ dạng hai người quá mức giống nhau nên cũng không cần tốn nhiều tinh lực ngụy trang, bởi vậy Roy luôn có không ít thu hoạch. Mặc dù ở trước mặt người quen thực dễ dàng lộ ra, nhưng Roy đối với trò chơi này chơi không biết mệt.
“Đây là đang rèn luyện trình độ ngụy trang của ta.” Người nào đó dõng dạc, mà đương sự mười bảy lại là thái độ không sao cả.
Thanh âm của Roy đột nhiên ngọt ngào như là dính mật: “Thân ái ”
Mười bảy: “?”
“Không lâu nữa là đến sinh nhật của ta.”
Mười bảy mặt không chút thay đổi: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Thân ái chẳng lẽ không bày tỏ gì sao?” Roy đầy mặt thụ thương dựa vào người mười bảy: “Thật thương tâm, cảm giác sẽ không lại yêu nữa……”
Mười bảy nghĩ nghĩ, thành thật giải thích: “Không có quà, thực xin lỗi.”
“Không sao không sao.” Roy mặt đầy sáng lạn: “Chỉ cần thân ái chơi với ta một trò chơi là được.”
“Trò chơi này nha, gọi là ‘Thay thế’.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT