Lạc Dịch ngồi ở đầu giường, nhìn chằm chằm quyển sách trên tay, thật lâu sau, hắn không thể làm gì khác hơn là thở dài, nghiêng đầu về người nãy giờ vẫn luôn nhìn hắn.

“Như thế nào còn không ngủ?”

Phong Tỏa Vân nằm trên giường, cuộn tròn bên chân Lạc Dịch, huyết sắc ngoại bào đã cởi ra, thanh niên một thân đơn y bạch sắc thoạt nhìn mang theo một chút yếu ớt khó nói nên lời. Khuôn mặt dưới bóng tối khó có thể nhìn rõ, chỉ có một đôi mắt nóng rực gần như si mê nhìn Lạc Dịch.

Gặp Lạc Dịch cúi đầu nhìn qua, Phong Tỏa Vân gần như phản xạ run rẩy, tóc đen như tơ trượt xuống dưới che khuất hai mắt. Một lúc lâu, thanh âm mỏng manh run rẩy mới tiết ra, mang theo khát vọng cực độ hèn mọn và khẩn cầu:

“Lạc Dịch…… Ta có thể sờ sờ ngươi sao?”

Thỉnh cầu suy yếu vì khẩn trương và sợ hãi mà mang theo run run nhè nhẹ, cho dù nhìn không thấy vẻ mặt Phong Tỏa Vân, hắn cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt người nọ rốt cuộc có bao nhiêu sợ hãi và thê ai.

Lạc Dịch không nói gì, đặt tay xuống, dừng trên một mảnh ấm áp. Đó là tay của Phong Tỏa Vân, vì nhiều năm động võ mà sinh ra rất nhiều vết chai, không còn mềm mại trắng mịn như trong trí nhớ nữa. Phong Tỏa Vân trong phút chốc liền cầm lấy tay Lạc Dịch, mười ngón đan vào nhau, thân thể rốt cuộc không còn buộc chặt nữa, vô lực xụi lơ xuống, như là chiếm được cứu chuộc và phóng thích nào đó.

“…… Thật tốt.” Phong Tỏa Vân chen vào bên người Lạc Dịch, mặt dựa vào chân của hắn nỉ non: “Lạc Dịch thật ấm áp……”

Y nỉ non, thanh âm trầm thấp mơ hồ dần: “Rốt cục không còn lạnh……”

Lạc Dịch đồng tử nháy mắt co rút nhanh, hắn nhìn Phong Tỏa Vân thật cẩn thận ôm lấy tay hắn vào trong ngực, cuộn tròn thân thể. Mệt mỏi lâu dài khẩn trương rút cạn đi hết tinh lực của thanh niên, rất nhanh Phong Tỏa Vân liền nặng nề ngủ. Người nọ cũng không có ôm chặt lấy tay hắn, trong lúc ngủ say thậm chí càng thêm thả lỏng ra, bày ra một tư thế đặc biệt — đây là một loại thói quen, cái tư thế kia như đang quay quanh một vật thể đặc biệt, vật thể kia so với tay Lạc Dịch lớn hơn, hơn nữa là hình cầu.

Lạc Dịch lần đầu tiên cảm thấy hô hấp gian nan như thế, tư thế mềm mại mà bén nhọn kia thật sâu đau đớn hai mắt Lạc Dịch, hắn tự dưng nhớ đến trước kia hắn ở trong một tửu lâu, nghe những người khác vui cười đàm luận về một ma đầu: Cái ma đầu kia hỉ *** lạm sát, yêu thích bạch cốt, nghe nói y ôm một cái đầu lâu xám trắng một khắc cũng không rời tay.

Hành vi này dưới ánh mắt của người khác mà nói là một cái chuyện vui để bàn luận, nhưng đối với người biết đến mà nói, thật sự là một loại tình cảm thâm sâu tuyệt vọng thế nào.

Lạc Dịch…… Ngươi biết không?

Lạc Dịch ngồi ở bóng đêm, cúi đầu như nhìn Phong Tỏa Vân, hoặc như đang trầm tư cái gì, cuối cùng, hắn che khuất hai mắt của mình, ngửa đầu bắt đầu vô thanh cười khổ.

Lạc Dịch là vì mắc tiểu mà tỉnh, sau đó mới phát hiện hắn đã bất tri bất giác dựa vào đầu giường mà ngủ.

Tia nắng màu cam ấm áp chiếu vào trong phòng, ở cửa phòng lưu lại tia sáng, xem ra là đến giờ Dậu. Lạc Dịch cúi đầu, người nọ như trước ngủ sâu, dường như ngay cả tư thế đều không có thay đổi.

Lạc Dịch muốn rút tay ra, nhưng lại sợ đánh thức Phong Tỏa Vân, lúc này âm thanh của tự nhiên vang lên.

“Cần cung cấp trợ giúp sao? player.”

Nhất định.

“Ta tỏ vẻ, player có thể sử dụng 12.4% khí lực lấy 0.7 tốc độ theo góc độ 27.9 đưa tay rút ra, giá trị lệch lạc có thể là 0.51.4.”

…… Này đó cùng với “Đánh aabb + cao thấp bàn phím, phát động chiêu thức ‘Thuấn ảnh trừu thủ’ (rút nhanh tay ra) “Có gì khác nhau! gì khác nhau!?

“Trợ giúp thứ nhất bị bác bỏ, xác định sử dụng trợ giúp thứ hai.” Công lược không nhìn mỗ phiến tử vô thanh rít gào, phi thường bình tĩnh không chút cảm tình nói xong: “Kiểm tra đo lường sóng não của mục tiêu, khi mục tiêu tiến vào tầng ngủ không sâu thì nhắc nhở player, player phải dừng lại khi mục tiêu bị vây trong tầng ngủ sâu, player có thể tiếp tục.”

……Cho hỏi ngươi là 123 đầu gỗ, đầu gỗ, vẫn là đầu gỗ đâu?

Bởi vậy, dưới sự trợ giúp của thần khí, mỗ phiến tử phi thường thành công rời khỏi phòng. Công lược tỏ vẻ rất thú vị Xuyên việt tỏ vẻ luôn vây xem, mễ sách Phiến tử tỏ vẻ…… Sát!

Thư giải nhu cầu sinh lý sau, Lạc Dịch đang định chạy về phòng, thì ngoài ý muốn gặp một người.

“Ta có lời muốn nói với ngươi.”

Một thân hắc y nữ tử nói, nàng chăm chú nhìn bộ dáng Lạc Dịch, trong hai tròng mắt chợt lóe lên cảm xúc khác thường.

Nàng hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”

Lạc Dịch sửng sốt.

Vong phu nhân lạnh như băng nói tiếp: “Quyền thế, tài phú, hay là mĩ sắc — ngươi muốn lấy cái gì từ giáo chủ?”

Kinh ngạc xong, Lạc Dịch gợi lên môi nở nụ cười: “Nếu ta nói ta muốn ‘Phong Tỏa Vân’ thì sao?”

Vong phu nhân ánh mắt dao động một hồi, ngữ khí tựa như trào phúng lại tựa như thương hại: “Ngươi không chiếm được y.” Nàng chắc chắc nói: “Trên thế giới này đã không còn người có thể có được y, cho dù ngươi giả trang thành ‘Người kia’–”

Lạc Dịch sắc mặt quái dị đánh gãy nàng: “Ngươi cho rằng ta đang giả trang……?”

Vong phu nhân lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.

“Quả nhiên như vậy mới là phản ứng của người bình thường đi……” Lạc Dịch hắc hắc cười rộ lên, trong tươi cười bao hàm một loại bất đắc dĩ, còn có một tia gần như sủng nịch thỏa hiệp: “Phong Tỏa Vân, ngươi vì sao lại không hoài nghi?”

Hoài nghi hắn là giả, hoài nghi đây đều là âm mưu được chuẩn bị tỉ mỉ, người chết không thể sống lại là thông thường đi? Cho nên nói, vì sao lại không nghi ngờ?

— ta tin tưởng…… Lạc Dịch…… Vô luận ngươi nói cái gì…… Ta đều, tin tưởng……

Ngươi cứ như vậy không nghi ngờ, khiến mỗ phiến tử căn bản không có tâm tình đi nói dối.

Lạc Dịch cười với Vong phu nhân, dùng ngữ khí nói đùa lại một lần nữa nói: “Nếu ta nói ‘Lạc Dịch’ từ trước đến nay chỉ có một…… Ngươi tin sao?”

Ngay lúc Vong phu nhân còn chưa phản ứng kịp, Lạc Dịch đã tự tiếp lời: “Không tin cũng không sao cả.”

Không sao cả, đều không sao cả, chỉ cần người kia tin tưởng, vậy là đủ rồi.

“Ta không cần để ý.” Vong phu nhân bỗng dưng trả lời: “Mặc kệ ngươi là thật sự, hoặc là giả, ta cũng không để ý.” Ánh mắt nàng nhìn Lạc Dịch không hề có chút độ ấm: “Ta chỉ để ý tồn tại của ‘Lạc Dịch’. Đối với ta mà nói, ‘Lạc Dịch’ xuất hiện, chỉ có một kết quả.”

Hắc y nữ tử cực nhẹ cực nhẹ, như là khẽ ngâm ca dao mà mềm nhẹ nói:

“‘Lạc Dịch’ giết chết Phong Tỏa Vân.”

Ánh mặt trời chiếu giữa hai người lại không chút ấm áp, không khí bốn phía đè ép cùng một chỗ làm người ta hít thở không thông, tiếng ve sầu xa xa cũng như được kéo dại lại đây.

Lạc Dịch mở ra miệng, hắn ước chừng muốn phản bác, nhưng là trong lòng có thanh âm đang lặp lại: Nàng nói đúng –“Lạc Dịch” Sẽ giết chết Phong Tỏa Vân. Bất an từ lúc gặp đến nay đã tìm được ngọn nguồn, đã sớm ý thức được, Phong Tỏa Vân đối với Lạc Dịch là cái loại điên cuồng ỷ lại và nhớ nhung như thế này, loại ỷ lại này thậm chí biến thành một loại “Nghiện”, y si mê một tồn tại tên là Lạc Dịch, tinh thần bất an trông coi “kho báu” của mình, suốt ngày sống trong sợ hãi và bất an, thần kinh ngày càng buộc chặt cuối cùng vào một ngày đứt gãy, trên đời liền không còn một người tên là Phong Tỏa Vân.

Diệp Chu nói, nhân loại kia cuối cùng vẫn sẽ diệt vong.

“Ngươi hiểu không.” Vong phu nhân không chút cảm tình trần thuật sự thật: “‘Lạc Dịch’ đối với giáo chủ mà nói không phải thuốc chữa, mà là thuốc phiện.”

Hắn biết a, cho nên mới theo bản năng tránh để người kia nhận ra, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.

“Cho nên ngươi nhất định phải biến mất.” Vong phu nhân lạnh lùng nhìn Lạc Dịch: “Sau đó ta sẽ nói cho giáo chủ, ngươi chẳng qua là một phiến tử.”

“Đúng vậy, ta là một phiến tử.” Lạc Dịch thói quen ấn hắc hoàn trên tay, hắn nhìn hắc y nữ tử nở nụ cười không rõ ý nghĩa: “Ta từng nghĩ ngươi hận hắn, thì ra……”

Hắc sa che đi biểu tình của Vong phu nhân, nhưng đôi mắt không còn băng lãnh nữa bại lộ cảm xúc dao động của nàng. Hắc y nữ tử trầm mặc một khắc, sau đó đột nhiên nâng tay, tháo hắc sa vẫn luôn che mặt xuống dưới.

Lạc Dịch không chút nháy mắt nhìn gương mặt của đối phương, cho dù đã từ công lược nhìn qua, nhưng hiện thực vào không nhỏ. Yến Phù Sinh trong trí nhớ ung dung thanh tú, giống một gốc cây u lan khiến người ta sợ hãi than mà không dám tiết độc, mà giờ phút này nữ tử trước mặt dung mạo đã thành mặt quỷ dọa khóc tiểu hài tử. Vô số vết đao ngang dọc trên gương mặt đã từng vô cùng thanh tú, thâm sâu nhợt nhạt làm cho người ta sợ hãi vô cùng. Người bị hủy dung trước kia Lạc Dịch gặp cũng không ít, tiểu tư kia ở Tây Yến quốc cũng bị hủy hoại đến triệt để, nhưng Lạc Dịch kinh ngạc là vì hắn biết những vết thương này là……

“Đây là ta tự làm.” Thanh âm của Vong phu nhân không có chút cảm tình: “Khi y phóng ta ra khỏi Địa Ngục đạo, ta từng một đao một đao khắc xuống, mỗi một đao ta đều nhớ rõ.”

“Bởi vì như thế này, ta mới có thể giữ cây đao bên người mà không phải đâm vào người y.”

“Ta phá huỷ dung mạo, buông tha cho quá khứ và thân phận, trở thành Nhân Gian đạo đạo chủ, ngươi biết rõ vì cái gì không?”

Tuy rằng đang hỏi Lạc Dịch, nhưng lực chú ý hoàn toàn không đặt trên người Lạc Dịch, như là sa vào trong hồi ức mà hơi thất thần.

“Bởi vì chỉ có khiến cho Phong Tỏa Vân sống, mới là trả thù lớn nhất.”

— chỉ có khiến ta sống, mới là trừng phạt tàn nhẫn nhất……

Ngày đó, người nọ thả nàng ra, cười nói ngớ ngẩn như vậy.

— người có thể nhớ kỹ hắn, không nhiều lắm a……

“Tán gẫu đến vậy chấm dứt.” Vong phu nhân lại đeo hắc sa lên, Lạc Dịch chỉ cảm thấy hai tay trầm xuống, hai thị vệ từ phía sau bắt lấy hắn, hắc y nữ tử lạnh lùng tuyên cáo: “Ngươi nên biến mất.”

“Vong phu nhân! Vong phu nhân!” Thanh âm thất kinh từ xa truyền đến.

“Giáo, giáo chủ nổi điên –” Một Nhân Gian đạo thở hồng hộc chạy vội lại đây, vừa chạy vừa kêu to: “Giáo chủ giết thật nhiều người! Hồng điện, hồng điện đã hủy chỉ còn lại một, một phòng ……!”

Vong phu nhân nhíu mày: “Còn không mang vật kia cho y?”

“Không, vô dụng!” Nhân Gian đạo gấp đến độ ngay cả tôn xưng cũng đã quên: “Giáo chủ ôm đầu lâu, ai đuổi tới liền ngăn lại, hỏi Lạc Dịch ở nơi nào, vô luận trả lời cái gì cũng đều bị giết chết! hoàn toàn không ngăn cản được giáo chủ –”

Vong phu nhân ngây ngẩn cả người.

Chờ khi đám người Vong phu nhân đuổi tới hồng điện, tình trạng so với nàng tưởng tượng còn muốn nghiêm trọng hơn. Từ xa có thể nghe được tiếng dã thú tê tâm liệt phế rít gào, đến gần mới phát hiện trên mặt đất cơ hồ là gạch đổ vỡ và thi thể, máu tươi đem nơi này trở nên xứng thượng với cái tên “Hồng điện”.

Lạc Dịch liếc mắt một cái liền thấy……Ma đang đứng giữa. Cường liệt sát khí làm cho mọi người không thể đến gần, bạch sắc đan y sớm bị nhuộm thành huyết sắc, tóc dài màu đen không còn chút sáng bóng, một đôi mắt đỏ đậm trống rỗng nhìn bốn phía, mờ mịt mà vội vàng truy tìm cái gì.

“Lạc Dịch…… Lạc Dịch đâu…… Mang Lạc Dịch cho ta a…… Mau đưa hắn cho ta a!!!”

Một câu rít gào cuối cùng cơ hồ đâm xuyên qua màng tai mọi người, như là mãnh thú lâm nguy mà gào rú. Lạc Dịch che lại lỗ tai chảy máu, cố hết sức mở miệng:

“Phong…… Tỏa Vân……”

Thế giới trở nên yên lặng, sát khí trong nháy mắt đọng lại, “Đông” Có vật thể rơi trên mặt đất, lăn vòng lăn vòng, Lạc Dịch chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hồng ảnh, sau đó hắn bị ma gắt gao ôm vào trong ngực.

“Lạc Dịch! Lạc Dịch! Lạc Dịch!”

Người nọ từng tiếng kêu, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh, nổ vang trong đầu hắn, cuối cùng dường như tiếng chim khóc kêu. Người nọ gắt gao ôm hắn, như là hận không thể đưa hắn ấn nhập vào trong máu thịt, rốt cuộc không thể chia lìa.

Lồng ngực bị hung hăng đè ép, căn bản nói không nên lời nói, hắn khó khăn vươn tay, đem cái hài tử lo sợ bất an đến mức tận cùng ôm lấy, đồng dạng dùng sức.

Ta ở nơi này, ta ở ngay trong nơi này.

Phong Tỏa Vân thanh âm dần dần thấp xuống, dùng thanh âm đã trở nên khàn khàn run rẩy khẩn cầu: “Lạc Dịch…… đừng rời đi ta, ngươi rời đi ta, ta liền nổi điên.”

Lạc Dịch mơ hồ không rõ trả lời: “Ân.”

Phong Tỏa Vân như được trấn an, thoáng thả lỏng hai tay, lại như trước gắt gao quấn quít lấy Lạc Dịch, ngay cả cổ cũng quấn quít một chỗ không rời.

“Lạc Dịch……” Người nọ mang chút sợ hãi hỏi: “Ngươi sợ ta sao? Ta biết như vậy thật không bình thường, nhưng ta không đổi được, ta không đổi được, Lạc Dịch.”

“…… Sẽ không.”

“Lạc Dịch.” Phong Tỏa Vân nức nở: “Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi a……”

Nơi không có người nhìn thấy, vẻ mặt Lạc Dịch biến ảo mấy lần, như là đang giãy dụa, hoặc như là sợ hãi, đồng thời mang theo bi ai và thống khổ không nói nên lời, cuối cùng dường như thỏa hiệp mà quy về bình tĩnh, thần sắc trở nên ôn nhu. Hắn ôm cái người bướng bỉnh tới cực điểm kia, nhắm lại mắt, lần đầu tiên đáp lại.

“Ân, ta biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play