Phù Sênh thoáng thở hổn hển, chùi đi mồ hôi tinh tế bên chân mày, vườn hoa trước mắt được ánh mặt trời rọi xuống, cánh hoa điểm và giọt nước khúc xạ ra những màu sắc rực rỡ. Mùa xuân thấm thoát đã trôi qua hơn nửa, hoa anh túc vào giai đoạn này càng thêm đỏ tươi, làm chói mắt tất cả mọi người. Phù Sênh nhìn những bông hoa này, không thể không nghĩ đến chủ nhân của chúng, thiếu niên hồng y như lửa, khuynh diễm tuyệt sắc.
Phù Sênh cười tựa hồ mang theo chút khổ sở, từ đó về sau, Tỏa Vân đã đem hắn thành cái đinh trong mắt. Nếu không có người như có như không bảo vệ hắn, sợ rằng Phù Sênh căn bản không hoàn hảo đứng chỗ này. Về phần người kia, vẫn luôn cao cao tại thượng nhìn, chỉ tới khi hắn nguy cấp mới đưa ra một tay, đó cũng chỉ vì nhìn vào phân lượng của đại ca mà thôi….
Phù Sênh rũ mắt, khuôn mặt thanh tú có chút suy tư: Chiến thắng về tay ai còn chưa biết đâu.
Lúc này, một người hầu lặng lẽ xuất hiện phía sau hắn:
“Tiêu công tử, giáo chủ nói ngươi có thể trở về.”
Bởi vì địa vị của Tiêu Phong Chích, mọi người trong Luân Hồi giáo đều cư xử khách khí với Phù Sênh, người hầu cũng đều xưng hô mang theo kính ngữ. Phù Sênh gật đầu, tỏ vẻ đã biết, rồi nhìn lại y phục bẩn vì làm việc mà tản ra hương vị kỳ lạ, hắn nhíu mày, đây cũng là Tỏa Vân gây cho hắn. Phù Sênh cười lạnh, so với phân bón Tỏa Vân càng muốn dùng máu hắn nuôi dưỡng cho những đóa hoa này. Phù Sênh đứng dậy cầm thùng phân rỗng đưa về chỗ cũ, sau hướng về phía phòng mình, quyết định tắm rửa sơ qua.
Lúc Phù Sênh đi tới hồng điện, lại gặp Tỏa Vân từ đó ra. Phù Sênh sửng sốt một chút, hắn không ngờ người nọ kêu hắn tới lúc Tỏa Vân còn ở chỗ này. Phù Sênh rất nhanh bình tĩnh lại, cúi thấp đầu, cung kính đứng ở chỗ tối.
Nhưng đã muộn, thiếu niên bước qua chỗ hắn, sau nhíu mày, dường như vì ngửi thấy mùi gì đó khó chịu.
“Ai nha nha, ta còn tưởng mùi này từ đâu tới, thì ra là từ ngươi.”
Tỏa Vân chán ghét nhìn về phía Phù Sênh. Phù Sênh đã sớm tắm rửa sạch sẽ, Tỏa Vân nói vậy chỉ đơn giản chỉ là kiếm chuyện. Phù Sênh vẫn cung kính đứng đó, không nói một lời.
“Ta nghĩ ngươi chỉ có đi bón phân mới thể hiện được công dụng của mình.”
Môi Tỏa Vân mềm mại hồng hào như cánh hoa đào, mỗi lần nhếch môi mang đến vô hạn quyến rũ, vậy mà đôi môi ấy lại nói ra những lời âm độc khiến người ta lạnh lẽo. Phù Sênh vẫn im lặng, Lạc Dịch ở phía sau tựa hồ có chút nóng nảy, nói nhỏ: “Thiếu gia, hôm nay đại nhân đưa tới điểm tâm nếu không nhanh ăn thì sẽ thành…”
Phù Sênh rũ mắt, những ngày gần đây hắn thường hay gặp Lạc Dịch ở Ngạ Quỷ Đạo. Vì Tỏa Vân, Lạc Dịch cũng bị mọi người xa lánh nên không khỏi cảm thấy cô đơn. Phù Sênh thậm chí vì cái người đơn thuần này mà cảm thấy kinh ngạc, có thể chứng minh rằng người này được Tỏa Vân bảo vệ rất tốt. Vì Phù Sênh cố ý tiếp xúc, nên Lạc Dịch cùng Phù Sênh trở nên thân thiết hơn nhiều. Lúc này đây Lạc Dịch đang vì Phù Sênh giải vây.
Có lẽ vì Phù Sênh không phản ứng gì nên Tỏa Vân cảm thấy không thú vị, hừ một tiếng rồi xoay người rời đi. Thế nhưng Phù Sênh lại thấy Tỏa Vân khi nghe được lời nói của Lạc Dịch trong chớp mắt liền trở nên cứng ngắc.
Ở xa xa, sau khi rời khỏi hồng điện, không ai thấy, tuyệt sắc thiếu niên khẽ cười, mang theo vô hạn ác độc.
Phù Sênh gõ cửa, người nọ thanh âm trầm thấp nói:
“Vào đi.”
Phù Sênh theo lời đẩy cửa vào, Quý Bội Tuyệt đang ngồi bên bàn, trên bàn có bày những khối điểm tâm tinh xảo, hình dạng đơn giản độc đáo làm người ta muốn ăn hết. Quý Bội Tuyệt cầm lấy một khối, khẽ cắn. Phù Sênh liếc liếc mắt rồi rũ xuống, người nọ trước giờ không thích ăn đồ ngọt, chắc những điểm tâm này chắc hẳn đều là thiếu niên đem đến.
Quý Bội Tuyệt cầm lên một khối, đưa tới Phù Sênh: “Ăn không?”
Phù Sênh lắc đầu, Quý Bội Tuyệt không kiên trì mà thu tay về, y đột nhiên ngửi một cái, lần thứ hai nhìn về phía Phù Sênh:
“Thơm quá, trên người ngươi mang vật gì không?”
“…Không có.” Phù Sênh cúi đầu ngửi, trên người hắn cũng không có mùi gì lạ. Quý Bội Tuyệt lúc này lại đi tới chỗ hắn, cúi đầu ngửi ngửi. Thân thể Phù Sênh có chút cứng ngắc, đối với khí tức đến gần.
“…Đúng là mùi trên người ngươi truyền tới.”Quý Bội Tuyệt lần thứ hai ngửi ngửi, biểu tình tựa hồ mang theo thả lỏng, nụ cười bất tri bất giác trở nên nhu hòa. Y nhẹ nhàng cúi thấp đầu, chóp mũi hơi chạm vào tóc Phù Sênh, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, hồn nhiên không phát giác tư thế này có bao nhiêu thân mật: “…Thật tốt.”
Phù Sênh trong nháy mắt khôi phục lại tinh thần, lùi về phía sau. Quý Bội Tuyệt thấy Phù Sênh lùi về phía sau vội vàng che đi ánh mắt mang theo một tia mê mang cùng hoảng hốt. Y cười với Phù Sênh, nụ cười ôn nhu, không còn lạnh lùng như trước, dẫu biết là không nên nhưng Phù Sênh vẫn không kiềm chế được chìm trong nụ cười ấy.
Quý Bội Tuyệt lần thứ hai đi tới trước mặt Phù Sênh, trực tiếp đem Phù Sênh ôm tới trong ngực mình, thỏa mãn ngửi, nỉ non:
“…Vân…”
Phù Sênh bỗng chốc tỉnh lại, thân thể cứng ngắc run run, như rớt xuống địa ngục. Hắn theo bản năng bắt đầu giãy giụa, lại càng bị ôm chặt hơn.
“Tỏa Vân.”Quý Bội Tuyệt nâng cằm Phù Sênh lên, mang theo lửa giận cùng cường thế: “Không được tránh né ta.”
Phù Sênh sửng sốt.
Tựa hồ nghĩ rằng Phù Sênh đang ngốc lăng tức là thuận theo, Quý Bội Tuyệt thoáng buông lỏng, tựa đầu lên vai Phù Sênh, thanh âm trầm thấp mang theo u tối nhè nhẹ: “Ngươi trốn không thoát đâu…”
“Quý Bội Tuyệt, ngươi nhìn cho rõ! Ta không phải…”
Còn chưa nói xong, Phù Sênh bị hung hăng đẩy ngã trên mặt đất, cổ bị bóp chặt, khuôn mặt càng lúc càng trắng bệch. Quý Bội Tuyệt hai mắt đỏ ngầu nhìn người dưới thân, như là con báo bị chọc giận, nhìn gương mặt trắng bệch đang dần trở nên đỏ bừng, Quý Bội Tuyệt cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mắt Phù Sênh, ngay lúc Phù Sênh không thể chịu nổi thì thả ra, Phù Sênh ho khan kịch liệt.
Phù Sênh không giãy giụa nữa, để mặc Quý Bội Tuyệt làm gì thì làm, hắn không tự chủ cắn môi, đáy mắt lóe lên hận ý.
Phong Tỏa Vân, rồi sẽ có một ngày ta không còn là thế thân của ngươi, những cái này ta sẽ hoàn trả đủ.
Ánh sáng chiếu vào qua nửa ô cửa sổ, chiếu lên trên giường lộn xộn. Lông mi Phù Sênh run rẩy, sau đó cố hết sức mở, trong đôi mắt đen là một mảnh tán loạn, sau đó chống lại một đôi mắt lạnh lùng, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Quý Bội Tuyệt nghiêng người dựa trên đầu giường, con ngươi đen nhánh không nhìn ra chút tâm tình, ánh mắt quét qua Phù Sênh cùng vết lạc hồng trên giường. Thấy Phù Sênh tỉnh táo lại, y nheo lại mắt, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười không chút ấm áp, giọng nói nghi vấn đầy khẳng định:
“Ngươi là nữ?”
Quý Bội Tuyệt ngồi trong phủ, tay xoay xoay một miếng ngọc bài, Tiêu Phong Chích luôn luôn hoạt bát lúc này đang nghiêm túc đứng một chỗ không hề nhúc nhích, bên cạnh là một bạch y nam tử hơi mang theo cười khổ. Không khí yên lặng này kéo dài cho tới khi người hầu mang tới một người.
“Mời ngồi.”
Quý Bội Tuyệt khẽ nâng mắt lên, nhìn về phía…thanh y nữ tử đã thay xong quần áo. Tóc dài thẳng vốn được buộc lên bởi ngọc hoàn, thay thế bằng cái trâm màu ngọc bích, đem tóc đen kéo lên, một ít tản xuống bên gò má, khiến gương mặt thanh tú trở nên kiều mị và mềm mại. Động tác của nàng ưu nhã mà cao quý, giống như một bụi cây u lan khiến người sợ hãi than mà không dám khinh nhờn, mắt phượng mơ hồ có phương hoa lưu chuyển thẳng tắp chống lại Quý Bội Tuyệt.
“Mời ngồi.”
Quý Bội Tuyệt nheo mắt lại, nở nụ cười.
“Thập Lục công chúa?” Quý Bội Tuyệt buông ngọc bài xuống, vỗ tay nói: “Tại hạ cũng không biết, người hầu của mình lại là công chúa của Yến Quốc, thật sự khiến tại hạ thụ sủng nhược kinh().
()Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ
Phù Sênh ngồi đối diện Quý Bội Tuyệt, sống lưng thẳng tắp, khẽ mím môi.
“Xin tha thứ cho sự thất lễ của ta, Luân Hồi giáo giáo chủ, ta là Yến Quốc Thập Lục công chúa, Yến Phù Sênh.”
“Tại hạ muốn biết…” Quý Bội Tuyệt tựa tiếu phi tiếu: “Thập Lục công chúa cần gì phải làm thế này?”
“Ta trước đã từng nói cho giáo chủ.” Yến Phù Sênh thẳng tắp nhìn vào đôi mắc sâu không thấy đáy, trong thanh âm không hề phập phồng như có như không hiện lên yếu đuối và bất đắc dĩ: “Ta đang tìm một người, trước đó, ta không muốn kinh động Luân Hồi Giáo giáo chủ.”
Tựa hồ không nhìn thấy đường nhìn của Yến Phù Sênh, Quý Bội Tuyệt dời đi trọng tâm câu chuyện: “Thập Lục công chúa cần gì phải khách khí? Nếu Thất vương tử đem người giao phó cho tại hạ, tại hạ chắc chắn sẽ chiêu đãi thật tốt.” Bạch y nam tử tiến lên, Quý Bội Tuyệt đưa qua ngọc bài, đưa đến trước mặt Yến Phù Sênh: “Thành ý của Thất hoàng tử, tại hạ đã nhận được, tín vật này trả cho công chúa.”
Yến Phù Sênh nhìn ngọc bội, trong lòng hiện lên một tia khổ sở. Người nọ chưa xem?… Không, không thể, thế nhưng Phong Chích đã đưa lên tất cả tin tức ấy. Cũng không ngờ Quý Bội Tuyệt lại lựa chọn trốn tránh, là vì Tỏa Vân? Trong mắt Phù Sênh hiện lên hận ý, Phù Sênh khéo léo tươi cười, đem ngọc bội thu hồi.
“Trước đây có gì đắc tội, mong công chúa thứ lỗi, công chúa đã tới Luân Hồi giáo thì cứ an tâm ở đây.” Quý Bội Tuyệt chỉ bạch y nam tử: “Đây là Dung Dương, chỗ ở của công chúa đã được dọn dẹp qua, có gì cần cứ nói ra.”
“Đa tạ chiêu đãi.”
Thông minh như Yên Phù Sênh, sao không biết đây là lệnh đuổi khách, nàng đứng dậy, theo Dung Dương ra ngoài, trong phòng chỉ còn Tiêu Phong Chích và Quý Bội Tuyệt đang trầm mặc.
“Phong Chích, lệnh “ĐỆ” thật là trăm nghe không bằng một thấy.”
Quý Bội Tuyệt không nhìn Tiêu Phong Chích: “Nói một chút chuyện về lệnh đệ của ngươi.”
Tiêu Phong Chích không dám chần chờ, thành thật bẩm báo:
“…Mẫu thân thuộc hạ lúc thuộc hạ ba tuổi thì biến mất, sau khi gia nhập thần giáo thuộc hạ liền toàn lực thu thập toàn bộ tin tức về mẫu thân. Biết được mẫu thân bị Tây Yến Quốc vương tử coi trọng, đã biến thành sủng phi sinh được một đứa con. Thuộc hạ trải qua tiếp xúc, lại nghe mẫu thân nói, mới biết Thập tam Vương tử của Tây Yến Quốc cũng chính là đệ đệ của thuộc hạ là một nữ tử. Bởi vì nếu sinh ra công chúa, phải dâng cho Hư Vô Thần. Mẫu thân vì muốn bảo vệ Phù Sênh nên đã tuyên bố sinh được con trai. Mẫu thân trước khi qua đời dặn thuộc hạ phải chiếu cố lệnh “đệ”, chuyện này lúc đầu thuộc hạ cũng không hề biết…”
“…Đem tới.”
Tiêu Phong Chích đưa tới một tờ giấy, rồi quay lại chỗ cũ quỳ.
Quý Bội Tuyệt nhìn tư liệu. Hắn có chút suy tư, sau đó không tiếng động cười, quét mắt về phía Tiêu Phong Chích.
“Đứng lên đi, tự mình đi đến Địa Ngục Đạo chịu phạt.”
“Vâng, giáo chủ…” Tiêu Phong Chích run lên, cung kính đáp.
“…Còn nữa, đến Ngạ Quỷ Đạo kêu Yếu Ly tới đây.”
“…Vâng.”
Yến Phù Sênh nhìn xung quanh phòng, phòng này so với phòng hạ nhân trước kia đúng là một trời một vực.
Nổi giận cầm nệm lông cáo ở trên ghế lên, xé làm hai, lông đỏ rơi đầy mặt đất. Chẳng biết từ khi nào nàng bắt đầu ghét màu đỏ, nàng ghét cái màu sắc luôn hấp dẫn mê hoặc người khác, hay đúng hơn là căm hận!
A, Phong Tỏa Vân…
Nếu mọi chuyện đã thế này rồi, thì phải lợi dụng cho tốt thôi.
“…Ngươi dựa vào cái gì tin tưởng ta sẽ giúp ngươi.”
“Mọi chuyện là hiển nhiên mà thôi, ngươi muốn Tỏa Vân, còn ta, ta muốn hắn.”
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT