Sắc mặt Tiêu Phong Chích nháy mắt liền thay đổi.

Hai mắt đỏ đậm…… Giáo chủ hiện tại……Không tốt!

Lạc Dịch cứng ngắc tại chỗ, tay chân lạnh lẽo. Con ngươi màu đỏ, con ngươi màu đỏ kia — là đôi mắt người nọ sao? Hay là nói, đó thật mà đôi mắt của con người sao? Hai mắt đỏ tươi như một loại bò sát, không có bất cứ tình cảm, đôi mắt đỏ tươi băng lãnh kia tựa hồ như nói: Ta muốn hủy diệt tất cả, bất kể người khác – hoặc là chính mình.

Tuyệt sắc thiếu niên trong trí nhớ trừng đôi mắt đen xinh đẹp và trong trẻo kia: [Lạc Dịch.]

Tuyệt sắc thanh niên một đôi hồng mâu hỗn độn mà điên cuồng nhìn lại đây: “Lạc Dịch……”

Lạc Dịch tim đập như ngừng lại, hắn phảng phất có thể nghe được thanh âm dòng máu nghịch chuyển trong cơ thể.

“Lạc Dịch……” thanh âm khàn khàn ma mị không chút trầm bổng du dương, nghe như là khẩu khí hư miểu ở nơi nào: “Là tiểu Phong Tử a.”

Đợi đến khi đầu não sung huyết thoáng dịu xuống, Lạc Dịch mới giật mình phát hiện người nọ cũng không phải nói chuyện với bọn họ. Huyết hồng đôi mắt chỉ liếc bên này một cái rồi trở về, Phong Tỏa Vân lại rũ mắt, ánh mắt chuyên chú nhìn vật trong tay, ngữ khí thân mật mà hư ảo:

“Lạc Dịch, là tiểu Phong Tử a, muốn lên tiếng tiếp đón không?”

Tầm mắt Lạc Dịch dời theo xuống phía dưới, sau đó liền thấy vật nọ —

Nếu nói vừa rồi chỉ là tay chân lạnh lẽo, Lạc Dịch giờ phút này liền như là cả người đều nứt ra, ngay cả sâu trong cốt tủy cũng bị cứng rắn đông lại.

Xương cốt màu xám trắng, hốc mắt hốc mũi trống trơn, hàm răng cao thấp chỉnh tề xếp thành hàng, bởi vì hơi cong lên, cái vật thể tái nhợt u ám kia như là đang cứng ngắc mở miệng nở nụ cười.

Ngươi có thể tưởng tượng, khi ngươi thấy đầu sọ của chính mình đang mỉm cười với ngươi, ngươi có cảm giác gì —

Lạc Dịch nhịn không được thống khổ thở hổn hển một hơi, hắn gắt gao mím chặt môi, một loại cảm giác buồn nôn cường liệt xông lên, vô luận là sinh lý hay là tâm lý — cũng không phải là cảm thấy sợ hãi và ghê tởm, chỉ là phi thường thuần túy cảm thấy bài xích, bài xích một cái tồn tại đã từng của hắn. Đó là xương cốt của hắn, tổng cộng 26 khối, cùng với 206 khối xương cốt trên người hắn không có bất cứ khác biệt, 26 khối xương cốt đại biểu cho tử vong!

Tiêu Phong Chích đứng ở một bên, phi thường rõ ràng cảm nhận được phản ứng khác thường của người bên cạnh, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ kích thích khủng bố tồn tại đối diện kia.

Phong Tỏa Vân như không chú ý tới tất cả những điều này, như trước ngữ khí mềm nhẹ hống vật thể trong tay.

“Lạc Dịch…… Lạc Dịch…… không lên đón tiểu Phong Tử sao…… A a…… đúng nha, Lạc Dịch không cần thiết phải nhìn những người khác, chỉ cần nhìn ta là được.” Tuyệt sắc yêu nghiệt cười ngớ ngẩn: “Lạc Dịch, chúng ta tiếp tục đi.”

Vì thế Lạc Dịch liền chứng kiến, hắn tạo nên một Phong Tử như thế nào.

Đầu lâu xám trắng được Phong Tỏa Vân thật cẩn thận đặt trên đùi, y từ giữa bụi hoa lấy ra một vật thể tương tự như hình cầu — đó là một cái đầu người, tựa hồ trước đó đã được xử lý qua, chỗ mặt cắt không còn chảy ra máu tươi, gương mặt sinh động tựa hồ vừa mới chết đi không lâu. Mạn châu sa hoa đung đưa, có lẽ là ảo giác, trong không khí mùi máu tươi càng phát ra nồng đậm. Lạc Dịch dùng sức trừng mắt nhìn, thị lực tốt khiến hắn căn bản không thể lừa mình dối người: khuôn mặt phi thường quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến Lạc Dịch cảm thấy đau đớn — quá giống, ngũ quan bình phàm, trong mắt trừng to lộ vẻ sợ hãi.

Phong Tỏa Vân trìu mến mà xoa đầu người, đầu ngón tay tái nhợt vuốt ve một vòng trên gương mặt kia, động tác của y rất đẹp, mang theo dụ hoặc và yêu mị từ trong khung, dễ nhìn đến mức khiến người ta không thể dời đi tầm mắt.

Tê chi —

Chờ Lạc Dịch phục hồi tinh thần lại, trong tầm nhìn đã là một mảnh máu tươi đầm đìa, Phong Tỏa Vân cầm da mặt vừa mới kéo xuống kia, tươi cười cùng với diện mạo của hắn đều vô cùng mị nhân, mang theo vẻ đẹp kinh tâm động phách. Dày đặc mùi máu tươi tràn ngập khoang mũi Lạc Dịch, hắn nhìn Phong Tỏa Vân tỉ mỉ dán lớp da mặt kia lên trên đầu lâu, tựa như thành tín tín đồ làm một nghi lễ thần thánh nhất trên thế giới này, hô hấp như nặng như chì.

Tê chi —

Da đầu hoàn chỉnh bắt đầu che kín xương trắng, bao trùm qua đỉnh đầu, cho đến khi hoàn chỉnh mà dán lên toàn bộ. Phong Tỏa Vân nhìn tóc đen dài trong lòng bàn tay, hơi hơi nhíu mi, y tóm thành một đoạn cắt đi, chỉ để lại một khúc không ngắn không dài — giống như trong trí nhớ, vì thế tuyệt sắc yêu nghiệt vừa lòng.

Phong Tỏa Vân buông đầu người trong tay, hai tay nâng đầu lâu đã được “trang điểm” qua, si mê nhìn. Trên thực tế, kia đầu lâu trải qua chỉnh sửa như vậy, hai mắt lõm sâu vào chỗ da ở mũi như một khối rèm cửa sổ khó khăn bao trùm hình dạng lồi lên, thỉnh thoảng bị thổi hất lên chỗ tiếp hợp giữa da đầu và da mặt không được khâu lại dần dần chảy ra máu tươi, toàn bộ đầu lâu có vẻ càng thêm khủng bố và ghê tởm. Mà biểu tình Phong Tỏa Vân lúc này lại như là nhìn thấy người xinh đẹp nhất trên thế giới này, hai gò má lộ ra đỏ bừng, trong đôi mắt lộ vẻ si mê cùng cực.

Như là rốt cuộc nhịn không được nữa, Phong Tỏa Vân dùng sức hôn lên đầu lâu, máu thấm ướt đôi môi đỏ mọng, Phong Tỏa Vân hơi híp mắt, gần như say mê mà hôn, phối hợp với làn mi đang rung động, gây nên cảm giác quyến rũ dục cự còn nghênh. Yêu nghiệt kia tản ra khí tức thoải mái mà tuyệt vọng, câu dẫn đến mức khiến người ta phát rồ muốn cắn xé, phá hư, hủy diệt, khiến y không còn có thể đi dụ hoặc thêm những sinh linh khác nữa.

Phong Tỏa Vân dính vào đầu lâu, gần như động tình mà tinh tế thở hổn hển, hai mắt ướt át như sắp chảy máu: “Lạc Dịch Lạc Dịch……”

Cái tên như bị nguyền rủa phiêu tán khắp rừng hoa bỉ ngạn, mặt Tiêu Phong Chích đã sớm tái nhợt mà quay đầu đi chỗ khác, vừa lúc đem toàn bộ thân ảnh Lạc Dịch đập vào trong mắt: Thanh niên mang theo mặt nạ lúc này vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, như là hoại tử mà không chút động tĩnh.

Trước khi trực tiếp đối mặt với tất cả này, Lạc Dịch có thể nói, tất cả nguyên này đều là vì dược–

…… Quá khó coi, hắn còn muốn thoái thác tới khi nào.

Dưới mặt nạ, Lạc Dịch giật giật khóe môi, vô thanh nói một câu, hắn biết sẽ có người nghe thấy.

“Xuyên việt, ta thật muốn trở lại quá khứ bóp chết chính ta.”

“Không có khả năng nga mễ sách……” Thanh âm ưu thương của xuyên việt lúc này dưới tình cảnh này có vẻ càng phát ra thê ai: “player chớ quên ràng buộc của xuyên việt điều thứ 2: Cùng một thời gian tiết điểm không cho phép tồn tại hai thân thể giống nhau, mễ sách.”

Không cho phép…… Sao?

Hình ảnh đối diện như một khối thủy tinh dán lên trái tim Lạc Dịch, tiếng kêu truyền theo gió mà đến kia giống như một cây búa, từng câu từng câu dùng sức đập vào thủy tinh, khiến từng mẩu vụn đâm vào trái tim.

Thanh âm trầm thấp si mê dần dần chuyển đổi: “Lạc Dịch Lạc Dịch, ngươi vì sao không nhìn ta?”

“Lạc Dịch, ngươi vì sao không để ý tới ta?”

“Lạc Dịch, ngươi vì sao không cần…… Ta……?”

“Lạc Dịch,” Hồng sắc thân ảnh ôm chặt lấy đầu lâu, gắt gao, bất lưu một tia đường sống: “Ta, yêu ngươi a……”

Lạc Dịch mạnh lui vài bước, dưới mặt nạ là biểu tình sợ hãi và vặn vẹo. Tiêu Phong Chích hoàn toàn không kịp ngăn cản, cơ hồ trong nháy mắt liền cảm giác được bọn họ bị chú ý, Tiêu Phong Chích thong thả mà cứng ngắc nhìn về phía rừng hoa, đối diện đôi yêu đồng màu đỏ quỷ dị.

Phong Tỏa Vân ôm đầu lâu, nghiêng đầu nhìn bọn họ, màu đỏ trong mắt tựa hồ càng phát ra nồng đậm, tóc đen hơi chạm vào gương mặt, đôi môi đỏ mọng dính máu yêu dị đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng.

“Tiểu Phong Tử, đó là ai?”

Lạc Dịch chớp mắt một cái, lúc vừa mở mắt ra thì gương mặt tuyệt sắc kia đã ở ngay trước mặt. Phong Tỏa Vân ôm đầu lâu đứng đối diện, nhìn Tiêu Phong Chích rồi lại nhìn chính mình, huyết sát nồng đậm và mùi hương của mạn châu sa hoa phảng phất biến thành sương đỏ mắt thường có thể thấy, ùn ùn kéo đến, đem hắn vây khốn.

Tuyệt sắc yêu nghiệt nhẹ giọng dụ hoặc: “Nói cho ta biết, đó là ai.”

“Hắn là l–” Tiêu Phong Chích sắc mặt trở nên trắng bệch, nháy mắt kéo tinh thần bị mê hoặc về. Lạc Dịch và Tiêu Phong Chích trước khi đến Tu Du Sơn đã ước định: Lạc Dịch biểu thị tốt nhất đừng để lộ thân phận của hắn, Tiêu Phong Chích nghĩ với thân phận của hắn sợ càng thêm kích thích giáo chủ nên cũng đồng ý. Vừa rồi Tiêu Phong Chích dưới mê hoặc của Tỏa Vân thiếu chút nữa tiết lộ ra, Tiêu Phong Chích cố gắng treo lên tươi cười bổ sung: “-Thiên Giới đạo trên đường gặp được, vậy nên cùng nhau trở về……”

Ánh mắt Phong Tỏa Vân xinh đẹp mà trống rỗng quét qua, Tiêu Phong Chích lại cảm thấy mình tựa hồ tùy thời tùy khắc đều sẽ ngã vào trong cảm giác áp bách mà đối phương mang đến, may mà giáo chủ rất nhanh thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn người bên cạnh. Tiêu Phong Chích vừa thả lỏng một hơi nhất thời lại nổi lên, gia hỏa bên người không chút võ công, làm sao có thể chống cự dụ hoặc của Phong Tỏa Vân — không đúng! Đây chính là một lỗ hổng lớn, Thiên Giới đạo làm sao có thể không có võ công!

“Thiên Giới đạo sao……”

Phong Tỏa Vân lẳng lặng nhìn mặt nạ hắc bạch phân minh kia, yết hầu một trận co rút, hồng sắc trong mắt từng chút khuếch tán, ngón tay bắt đầu rục rịch — vì sao? Y rất muốn xé nát tất cả ngụy trang của bạch bào đối diện…… Không không không, không chỉ là như thế. Phong Tỏa Vân một tay chống mặt, giữa khe hở lộ ra vô tận huyết sát. Y muốn, y muốn —

— xé rách hắn.

Hoàn hoàn toàn toàn, không lưu lại một chút đường sống, biến hắn thành một khối thịt…… A a…… khối thịt cũng chưa thỏa mãn…… Vậy nhục mạt thế nào……

Nói như vậy, nói như vậy — sẽ không ai có thể nhận ra–

Vì sao chỉ cần tưởng tượng, ta cũng cảm thấy thỏa mãn đến như thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play