Quách Điền Nghĩa nhìn chằm chằm người đối diện đang cười vô cùng sáng lạn, căn bản không kịp phản ứng. Không chỉ có Quách Điền Nghĩa, mọi người ở đây đều chỉ có thể ngây ngốc nhìn áo xám thân niên, hoài nghi có phải lời vừa rồi là nghe nhầm hay không. Hạ Kình Thảo nheo mắt lại, hắn đứng phía sau Lạc Dịch, khẽ gọi: “Lạc Dịch……”
Lạc Dịch không nhìn người đằng sau, hắn thực nhiệt ‘chào hàng’ với Quách Điền Nghĩa phía đối diện: “Lần đầu gặp mặt, ta họ Lạc tên Dịch, tuổi tác ngoại hình như ngươi thấy. Cái kia, ngươi kêu Quách, Quách Điền Nghĩa đúng không? Ngươi có thể suy xét nhất hồi, ta rất có tinh thần hy sinh mình làm con tin, sẽ hợp tác tốt với ngươi: Ngươi muốn ta kêu thảm thiết ta liền kêu thảm thiết, bộ phận thân thể gì có thể tùy tiện chém, xong việc phí hao tổn tinh thần hao tâm tốn sức cũng không cần lo. Hơn nữa không phải ta khoác lác, ta cảm thấy giá trị bản thân làm con tin là rất lớn……”
Quách Điền Nghĩa cũng không biết Lạc Dịch đã gây “Nháo phiên” với Hạ Kình Thảo, chỉ là trừng mắt thanh niên áo xám được xưng là người mà Hạ Kình Thảo sủng ái, suy nghĩ một lần liền ngừng lại.
“Ngươi, ngươi là đang trêu đùa ta–!?” Quách Điền Nghĩa giống như con thú bị vây khốn mà gầm nhẹ, trừng mắt nhìn Lạc Dịch, sắc mặt hết xanh lại đỏ. Sau đó, sắc mặt Quách Điền Nghĩa chỉ còn lại trắng bệch, bởi vì gia hỏa cười sáng lạn đối diện kia chỉ nhẹ nhàng mà nói một câu: “Giá trị của ta ít nhất so với người trên tay cao hơn đi? Sản phẩm tự tạo tuy nói cũng không sai, nhưng là ta cảm thấy giá trị bản thân có thể làm được con tin, vẫn còn đáng giá! Nếu như bị người nào đó biết –”
Nghe được cái kia, tim Quách Điền Nghĩa trong nháy mắt đập nhanh, ngay cả người bị bắt kia nghe được trong mắt cũng xuất hiện bối rối. Cùng Hạ gia lui tới Quách Điền Nghĩa tự nhiên biết kế hoạch kia của Hạ gia, cũng biết Trương Khuyết là một quân cờ Hạ gia vô tình tìm được, lần này ‘đánh đến cùng’ cũng có Hạ gia phối hợp. Nhưng là, vì cái gì, vì cái gì “nam sủng” của Hạ Kình Thảo lại biết chuyện này!?
“– ngươi cảm thấy người trên tay còn có giá trị sao? Cho nên, giao Trương Khuyết cho ta đi, làm trao đổi, ta đến làm vật thế chấp của ngươi.” Lạc Dịch giống như chân thành mà khuyên bảo, sâu trong đó lại lộ vẻ uy hiếp: Đến lựa chọn đi, nếu ngươi không làm theo lời ta, như vậy ta liền nói tất cả ra.
Quách Điền Nghĩa mặt trắng bệch, mồ hôi theo trán chảy xuống. Nếu, nếu thân phận Trương Khuyết bị lộ, như vậy vương bài trên tay lúc này lập tức vô dụng, Hạ Kình Thảo nói không chừng còn thoải mái để ta giết Trương Khuyết kẻ đã lừa dối y này, còn lại Quách Điền Nghĩa còn có thể ung dung đến đâu?
“Ngươi, ngươi rốt cuộc có mục đích gì……!?” Quách Điền Nghĩa nghĩ như thế nào cũng không thông, sự tình vì cái gì lại biến thành cục diện như vậy: bây giờ Quách Điền Nghĩa cùng với Trương Khuyết đang tràn ngập nguy cơ, người đối diện rõ ràng chỉ cần một câu liền có thể tố giác bọn họ, khiến tất cả cái này trở nên đáng cười vô cùng. Nhưng là Lạc Dịch không làm thế, mà là khẩn cấp muốn bị bắt đi…? Đây cũng không như là diễn trò, Hạ Kình Thảo kia thoạt nhìn cũng thực khiếp sợ. Quách Điền Nghĩa hoàn toàn không thể hiểu, lập trường của thanh niên áo xám đối diện kia: Không phải địch, lại càng không phải đồng bọn.
“Hết thảy đều là vì công lược, mà thôi.” Lạc Dịch trả lời khiến mọi người ở đây một mảnh hoang mang, hắn cực kỳ vô tội phẩy tay: “Nha, thuận tiện đáp tạ người đã từng là ‘Cơ hữu’ của ta mà thôi.”
Lạc Dịch rốt cục quay đầu lại, tròn xoe mắt nhìn: “Cảm tạ tiền đồng của ngươi”
Hạ Kình Thảo nhìn thân ảnh vừa quen thuộc mà cũng xa lạ kia, cũng cười đến vô cùng sáng lạn.
“Lạc Dịch” Y thở dài:”Ngươi quả nhiên là một cái phiến tử.”
“Ân, hừ.”
“Ngươi không biết Quách Điền Nghĩa, không biết bọn họ, không biết tất cả điều này — ngươi chỉ là đơn thuần muốn lấy tiền đồng từ ta, đúng không?”
“Ta lúc ấy cũng không có phủ nhận.” Hiện tại cũng không có.
“…… Ta đột nhiên có chút hối hận, không nên dễ dàng đem tiền đồng cho ngươi như vậy. Nói vậy, ‘Tiền đồng’ của ta sẽ thực ngoan thực nghe lời, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ta, làm ra phản ứng ta thích nhất.” Hạ Kình Thảo cúi đầu nặng nề cười, trong mắt một mảnh nhu hòa: “Nhưng là ta lại thực may mắn đem tiền đồng cho ngươi, như vậy ta có thể chân chính nhận thức ngươi.”
“……”
“Lạc Dịch, không có tiền đồng trói buộc, ngươi không cần phải lấy lòng ta, ta cũng không thể dùng tiền đồng trói buộc ngươi. Ta từ trước đến nay đều không có để ý đến quá khứ và bối cảnh của ngươi, ta mang ngươi theo trên người, ta muốn đem ngươi cột vào bên cạnh, để ngươi chỉ có thể vì duy nhất một mình ta mà vui vẻ, khiến cho ngươi vì ta mà làm ra phản ứng ta thích nhất. Nghe được ngươi lần trước nói dối ta thực sinh khí, sinh khí đến mức hận không thể đặt ngươi trong phòng hung hăng thao một hồi, để ngươi rốt cuộc không thể nói ra lời nói như vậy. Lúc vừa mới biết ngươi cũng không có phản bội ta ta đã thực vui vẻ, vui vẻ đến mức muốn ôm ngươi vào lòng hung hăng hôn.” Hạ Kình Thảo một bộ công tử văn nhã, lại nói ra lời khiến khiến mọi người ở đây đều đỏ mặt, Hạ Hà không thể tin há to miệng, lăng lăng nhìn Hạ Kình Thảo sau lại nhìn về phía Lạc Dịch đang ngốc lăng tại chỗ.
“Ngươi lần trước không phải hỏi ta vì cái gì không buông tha ngươi sao?” Hạ Kình Thảo cười xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, trong đôi mắt đào hoa từ đầu tới cuối đều chỉ có một thân ảnh: “Đó là bởi vì ta đã buông tha chính mình, ta……”
“Hạ Kình Thảo!” Lạc Dịch bối rối ngăn lại lời nói của Hạ Kình Thảo.
Lạc Dịch không có phủ nhận, hắn ấn hoắc hoàn trên cổ tay trái, nháy mắt liền tỉnh táo lại.
“Hạ Kình Thảo, từ xưa đến nay có một vấn đề hết sức cẩu huyết, nhưng nó cũng có thể thể hiện một vài vấn đề nga.” Lạc Dịch cong lên khóe môi, sáng lạn, cũng không mang một tia cảm tình: “Vấn đề thứ nhất: Nếu ta và Trương Khuyết đồng thời gặp nạn, ngươi chỉ có thể cứu một, lựa chọn của ngươi?”
Trương Khuyết ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn về phía Hạ Kình Thảo đang cứng đờ.
“Vấn đề thứ hai: Tức là vấn đề hay ho nhất, nếu, ta và –” Lạc Dịch thẳng tắp nhìn Hạ Kình Thảo: “–‘Người kia’…… lựa chọn của ngươi?”
Chính giữa tử huyệt.
“Ta tỏ vẻ ngươi thực tàn nhẫn.” Công lược không mang theo một tia cảm tình đánh giá.
Lạc Dịch từ chối cho ý kiến, chỉ là nắm chặt cổ tay trái.
Đây là tử huyệt của Hạ Kình Thảo, đồng thời, cũng là tử huyệt của hắn.
“Được rồi, vấn đề đã hết thời gian, tiến vào giai đoạn kế tiếp, trò chơi.” Lạc Dịch không chút do dự xoay người, một lần nữa mặt hướng về phía Quách Điền Nghĩa sắp bị bỏ quên.
“Nói chuyện phiếm đến vậy chấm dứt,” Lạc Dịch giang tay về phía Quách Điền Nghĩa đang cứng đờ: “Đem Trương Khuyết cho ta.”
Quách Điền Nghĩa run rẩy, hắn trừng trừng nhìn thanh niên đang cười đến sáng lạn mà tựa như là ác quỷ, nửa ngày sau mặt như tro tàn nói: “Ngươi, ngươi đi tới đây……”
Cho dù trong lòng không ngừng cảnh cáo người này có bao nhiêu quái đản và không thích hợp, nhưng là Quách Điền Nghĩa không có lựa chọn, lúc này quyền chủ đạo đều nằm trên người đối phương, đối phương một câu liền có thể phán tử mình, trừ bỏ làm theo chỉ thị đối phương thì còn biện pháp nào khác?
Lạc Dịch không chút do dự bước.
“Tiền đồng!”
“Đừng nhúc nhích! Ta kêu các ngươi đừng nhúc nhích a —!!!”
Một trận hoảng loạn, phía sau yên lặng trở lại, uy hiếp của Quách Điền Nghĩa đã có tác dụng, phía trước chân tướng, trong tay Quách Điền Nghĩa quả thật nắm một quả vương bài. Lạc Dịch không có quay đầu, bước đi nhẹ nhàng.
“Không cần đi……!”
Lạc Dịch rũ mắt, chỉ có khóe môi hơi gợi lên.
“Lạc Dịch!”
Gương mặt thanh tú của Trương Khuyết ngày càng gần, Lạc Dịch cười hì hì chống lại ánh mắt phức tạp vô cùng của Trương Khuyết, vươn tay.
“Vì cái gì?” Trương Khuyết thấp giọng hỏi, mặc cho áo xám thanh niên giữ chặt chính mình.
Lạc Dịch một bên nghe công lược thông báo nhiệm vụ hoàn thành, một bên không chút để ý trả lời: “Xem như vì chiếu cố đồng nghiệp…… Đi?”
Hắn nghiêng đầu mỉm cười với Trương Khuyết, thanh âm đè thấp mang theo khàn khàn: “Nếu đã lừa, vậy hãy lừa cho trót……”
Đừng cho Hạ Kình Thảo phát hiện bóng dáng y thật vất vả bắt được, kỳ thật chỉ là một giấc mộng. Lạc Dịch có khi suy nghĩ, Hạ gian thương thật đúng là hạnh phúc a, ít nhất Hạ Kình Thảo còn có thể đuổi theo hư ảnh trong quá khứ, mà hắn chỉ có thể vọng tưởng đi thay đổi quá khứ.
Xuyên việt nói, Hạ Kình Thảo và ngươi rất giống.
“Ngươi……”
Trạng huống phát sinh, phía sau truyền đến tiếng Hạ Hà kinh hô, Lạc Dịch thấy Quách Điền Nghĩa hai mắt trợn to, đồng tử thu nhỏ lại — đó là biểu tình hoảng sợ tới cực điểm. Lạc Dịch không kịp nghĩ nhiều, hắn một tay đẩy Trương Khuyết qua một bên, tay kia thì không chút do dự tay không bắt lấy lưỡi đao đặt trên cổ Trương Khuyết, dùng sức tách ra–
Máu đỏ theo lưỡi dao chảy xuống, Quách Điền Nghĩa cũng phát ngoan, nhìn Hạ Kình Thảo cơ hồ sẽ một giây vọt đến đây, thần kinh Quách Điền Nghĩa khẩn trương đến mức tận cùng, nhưng tư duy lại trái lại thanh tỉnh: Hạ Kình Thảo nếu không để ý an nguy của Trương Khuyết mà xông lại đây, con tin trong tay căn bản không có giá trị! Quách Điền Nghĩa biểu tình tràn ngập lệ khí, dứt khoát buông tay, bắt gia hỏa hại mình đến nhường này hung hăng bóp cổ!
Lạc Dịch và Trương Khuyết vừa lúc trao đổi vị trí, lúc Lạc Dịch bị Quách Điền Nghĩa kéo qua lieend đẩy Trương Khuyết một cái, vừa lúc ngã vào trong lòng Hạ Kình Thảo vừa xông tới.
“Ách……” Hô hấp bị hung hăng bóp chặt, Quách Điền Nghĩa bóp cổ Lạc Dịch cơ hồ dùng sức đến mức chặt đứt yết hầu. Hạ Kình Thảo bị ngăn cản cước bộ, y ôm Trương Khuyết đã hôn mê, đôi mắt hoa đào nguy hiểm nheo lại, nhìn Quách Điền Nghĩa kéo Lạc Dịch lui dần về phía sau. Lạc Dịch giống như con rối bị Quách Điền Nghĩa kéo đi, hắn cảm thấy mê hoặc, thậm chí cảm thấy bất khả tư nghị, đối với việc Hạ Kình Thảo không để ý Trương Khuyết mà xông lại đây ngăn cản hắn.
— đây là lựa chọn của ngươi sao, Hạ Kình Thảo?
“Đừng nhúc nhích! Hạ Kình Thảo!” Quách Điền Nghĩa kích động đến mức ngay cả xương cốt cũng mang theo run rẩy, lần này, lần này sẽ không không ra. Trên tay là con tin tốt nhất, Hạ Kình Thảo thế nhưng nguyện ý vì hắn mà không để ý tính mạng Trương Khuyết: “Lần này ta không hề băn khoăn nữa! ngươi nếu vi phạm ta tuyệt đối sẽ giết hắn!”
“Còn có,” Quách Điền Nghĩa cười lên, vì trả thù mà bẻ gãy tay trái Lạc Dịch: “Đây là lợi tức!”
sát —
Tay trái Lạc Dịch mềm nhũn rũ xuống, hắn nhăn mày, đau đớn bị nghẹn trong cổ họng.
Quách Điền Nghĩa đột nhiên dừng bước, bởi vì y đột nhiên phát hiện phía sau không còn đường, bên ngoài rừng cây, là một vách núi. Nói cách khác, Quách Điền Nghĩa đã sớm bị vây. Nhận thức này khiến Quách Điền Nghĩa có vẻ có chút nôn nóng bất an, thấp giọng quát lớn: “Tránh ra — ta gọi các ngươi tránh ra, không nghe thấy a!”
Mà lúc này, Hạ Kình Thảo lại nở nụ cười, thoải mái khoái trá vô cùng.
“Ngươi cảm thấy có thể sao?” Bạch y công tử thật cẩn thận ôm lấy người trong lòng, như là che chở vật phẩm dễ vỡ mà nói: “Vật trọng yếu nhất đã lấy lại được, ngươi cảm thấy ta sẽ vì một tiểu nhân vật mà buông tha ngươi sao, ân?”
Quách Điền Nghĩa như là con gà đột nhiên bị chặt cổ, hai mắt mở to, không thể tin trừng mắt nhìn Hạ Kình Thảo: “Ngươi, ngươi không phải vì, vì hắn –”
“Cái kia a,” Hạ Kình Thảo cười tủm tỉm nhìn Quách Điền Nghĩa, như là đang nhìn một ngốc tử: “Đương nhiên là diễn trò, nếu không ta như thế nào có thể dễ dàng như thấy lấy lại Trương Khuyết từ tay ngươi?” Bạch y công tử yêu thương mà phủi bụi trên mặt người trong lòng.
“Nhưng là, nhưng là ngươi rõ ràng thực yêu thích hắn –”
“Ta cũng yêu thích Thanh Nga, yêu thích Tuyết Mai, yêu thích Hồng Tụ……” Hạ Kình Thảo nhíu lại mi, tựa hồ có vẻ có chút hao tổn tâm trí: “Ta có nhiều người yêu thích như vậy, hắn chẳng qua là người gần nhất ta yêu thích thôi, bởi vì hắn có thể phỏng đoán tâm tư của ta, làm ra hành vi ta vừa lòng nhất.” Hạ Kình Thảo đối với Lạc Dịch mỉm cười: “Ngươi làm rất tốt, chuyện này.”
“Ngươi, ngươi ngươi……Ngay cả hắn vì ngươi mà chết, ngươi cũng sẽ không để ý -!?”
“Ngươi như thế nào nói đều không hiểu a? Ta đã muốn biểu đạt rõ ràng.” Hạ Kình Thảo mỉm cười thở dài, trong mắt một mảnh mông lung và mê ly: “Đối với ta mà nói, không ai có thể so với người kia quan trọng hơn –”
Quách Điền Nghĩa nhìn tiền chủ tử đối diện, đột nhiên cảm thấy trên người một trận rét run. Người này, người này vẫn luôn sống trong quá khứ, chỉ vì quá khứ mà sống, đây là đáng sợ cỡ nào a. Quách Điền Nghĩa hoảng hốt cười thảm, đã thua, thất bại thảm hại……
Hạ Kình Thảo thương hại nhìn Quách Điền Nghĩa, nhìn như đồng tình đề nghị: “Ngươi có nghĩ đến việc nhảy xuống vực không? Kia nói không chừng là con đường sống sót duy nhất của ngươi nha.”
Quách Điền Nghĩa gắt gao cắn răng, cho dù chảy máu cũng không để ý. Hai mắt đỏ bừng trừng mắt nhìn Hạ Kình Thảo đang ôm Trương Khuyết, đột nhiên bắt đầu điên cuồng mà cười lớn: “Hạ Kình Thảo! Để ta nói cho ngươi một sự thật đi! Một sự thật có thể khiến ngươi rơi vào vạn trượng vực sâu! Trương…… Ngô –!”
Quách Điền Nghĩa hai mắt trừng đến mức như sắp lồi ra, miệng bị ngăn chận, đầy mùi máu tươi đến mức không thể hô hấp, người kia lại lộ ra một nụ cười sáng lạn mà vô tội.
“Ngươi rất ồn.” Không biết khi nào thì, lực đạo Quách Điền Nghĩa chế trụ Lạc Dịch dần dần nhẹ đi, khiến Lạc Dịch rỗi rãi, thế nhưng không nhân cơ hội tránh thoát đi, chỉ là vừa rồi đột nhiên ngăn chặn lời nói của Quách Điền Nghĩa: “Người nói quá nhiều bình thường đều không có kết cục tốt.”
Lạc Dịch nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Kình Thảo, thấy bạch y công tử đang ôm Trương Khuyết tràn đầy phức tạp, áo xám thanh niên khóe môi đột nhiên gợi lên một độ cong quỷ dị: “Hạ Kình Thảo, đây là lựa chọn của ngươi.”
Lựa chọn quá khứ, vẫn vì quá khứ mà sống.
Xuyên việt nói, Hạ Kình Thảo và ngươi rất giống.
Lạc Dịch vươn tay giữ lại Quách Điền Nghĩa đang vô cùng hoảng hốt, nhẹ nhàng mà nở nụ cười: “Như vậy, đây là lựa chọn của ta.”
Sẽ không cho ngươi biết được sự thật, sau đó hoàn toàn rời đi.
Ngay lúc Quách Điền Nghĩa đột nhiên thét thảm thiết, và ánh mắt không dám tin của mọi người, Lạc Dịch mang theo Quách Điền Nghĩa xoay người nhảy xuống vách núi.
Đồng tử Hạ Kình Thảo co rút nhanh, trong đầu trống rỗng, thân thể tự động đứng lên, liều mạng vận động huyết nhục, ném người trong lòng xuống, mở chân, vươn tay, muốn trong một khắc chạy tới vách núi, bắt lấy mạt màu xám kia —
Cái gì cũng không bắt được. Tay vươn ra ngay cả một góc áo người nọ cũng không chạm tới được, Hạ Kình Thảo cứ như vậy trơ mắt nhìn Lạc Dịch nhảy xuống, kiên quyết, không có một tia chần chờ. Mây mù lơ lửng trên vách núi trong chớp mắt liền nuốt sống thân ảnh người nọ, gió theo vực sâu thổi lên, mang theo lạnh run tiếng quỷ khóc, lay động y bào bạch y công tử.
“Không —!!!”
Tiếng la cực kỳ bi ai vang lên mơ hồ tiến vào trong tai Lạc Dịch, ngay lúc rơi xuống thật nhanh Lạc Dịch quay sang mỉm cười với Quách Điền Nghĩa đã sợ đến mức hồn bay phách tán.
[ biết không–] gió rót vào đầy miệng, Lạc Dịch làm ra khẩu hình: [ nhảy vực là phương thức dễ dàng gặp kỳ ngộ nhất nha–]
[ giống tuyệt thế vũ khí — bí tịch — thế ngoại cao nhân……]
[– đương nhiên, còn có xuyên việt đại thần.]
Hạ Kình Thảo gắt gao nhìn mảnh vải y phục trong tay cơ hồ không nhìn ra màu sắc, mặt trên còn có đồng tiền bẩn, lời nói của thủ hạ như là cách vài thế kỷ mới truyền đến trong tai.
“…… Bẩm chủ tử, trải qua nửa tháng tìm tòi, thuộc hạ trong lúc vô tình giết được một con sói hoang tìm được trong bụng nó vật ấy…… Còn có một ít mảnh nhỏ cũng là tìm được trong bụng những con sói khác……” Thị vệ dừng một chút, mới thật cẩn thận nói tiếp: “…… Lạc Dịch đại nhân chỉ sợ đã muốn……”
“Câm miệng!” Hạ Kình Thảo gắt gao nắm đồng tiền kia, đồng tiền kia y tự nhiên là vô cùng quen thuộc, bởi vì đây là đồng tiền y tự tay giao cho người nọ đoạn tuyệt quan hệ: “Lăn!”
Bạch y công tử tựa như dã thú bị thương mà gầm nhẹ, thị vệ trầm mặc hành lễ cáo lui. Hạ Kình Thảo cô độc đứng ở trên tảng đá, dùng sức cầm lấy mảnh vải kia, không để ý dơ bẩn mà vùi mặt vào.
“Tiền đồng……”
Thanh âm mơ hồ không rõ từ giữa mảnh vải truyền ra, cũng đồng dạng vụn vỡ.
“Ngươi rõ ràng nói sẽ không rời đi ……”
“Ngươi là phiến tử…… Vì cái gì ta cố tình muốn tin tưởng ngươi cái tên phiến tử này đâu……”
“Ta hối hận, thực sự hối hận…… Vì cái gì lúc trước ta đưa tiền đồng cho ngươi? Cho dù sử dụng ngoại vật, ta cũng có thể hung hăng bó buộc ngươi bên người……”
“Ngươi thật tàn nhẫn……”
Dầu vết đỏ sậm trên đồng tiền bị một chất lỏng trong suốt xẹt qua, đỏ tươi đến mức chói mắt.
——“Đông trùng hạ thảo” Thật càng vì “Đông tùng hạ thảo”, đến đây, âm mưu thứ hai kết thúc——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT