*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Này Khan, tôi có nghe đồn rồi. Nhưng mà …ông bỏ được rượu rồi à?’’
Kaang!Kaang! Chuyện xảy ra khi tôi đang nai lưng ra để nâng bằng được đống kỹ năng của mình trong lò rèn của Khan. Những người bạn của Khan tới thăm và họ bắt đầu hàn huyên.
“Bỏ rượu ư? Mấy ông đang nói cái gì thế?’’
“Không, ý tôi là, nếu mà ông đang thực sự tỉnh táo thì tại sao bọn tôi lúc nào cũng thấy ông ở bên cái tân binh tầm thường này cơ chứ? Thoạt lướt qua thôi cũng đủ thấy tên này giống mấy tên vô học ngoài đường.’’
Có phải là tôi nghe nhầm không hay thực sự là đám già khốn nạn kia vừa kêu tôi là ‘tân binh tầm thường’. Đám chết tiệt đó từ khi bước chân vào đây cứ bô bô cái miệng hoài không dứt.
“Ông bạn già à, nếu mà ông ngừng uống rượu là do tên này thì …’’
Tôi dồn chặt sức lực của mình về phía tay đang nắm búa. Bản năng giết chóc trong những năm tháng làm chiến binh trỗi dậy trong tôi! Như để ý được sự rung động bất thường của cây búa đang nằm gọn trong tay tôi, Khan vội vàng đính chính với bạn mình.
“Này, thôi đi. Mấy ông nhầm hết cả rồi.’’
“Nhầm?”
“Đúng đấy, mấy ông đều nhầm hết cả rồi.Tuy cậu thanh niên này có thể có vẻ ngoài hơi giống đám rác rưởi, nhưng mấy ông cũng đừng nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Chàng trai này thực sự là một người vĩ đại đấy.”
Vẻ ngoài rác rưởi? Hóa ra từ trước đến nay Khan luôn nghĩ về tôi như vậy sao? Tôi cảm thấy như mình vừa bị phản bội.
Kwang! Kwang! Cơn giận giữ đang bùng cháy trong tôi được chuyển hóa thành từng cú nện chắc nịch vào thanh thép trước mặt. Thế rồi tôi nhìn lại vào bản thân mình. Tôi đã lên level sau khi giết bọn găng tơ, nhưng tôi vẫn chỉ mới level 21. Hơn thế nữa, cả áo giáp và vũ khí tôi đều cất hết ở trong nhà kho rồi, thế nên giờ đây trên người tôi chỉ là bộ đồ tân thủ.
Phải nói thêm là tiêu chí mà những NPC dùng để đánh giá một người là cấp độ, trang bị và danh tiếng. Buồn thay là tôi chẳng có trang bị nào cả, cấp độ thì thấp trong khi danh tiếng lại lèo tèo, thế nên đó lẽ đương nhiên khi tôi bị coi như cái thằng ất ơ.
“Ơ còn danh tiếng mình nhận được lúc giết bọn găng tơ thì sao nhỉ?”
Cảm thấy kỳ lạ, tôi nghe lỏm cuộc hội thoại giữa mấy ông già đằng kia.
“Ông không tin à? Đừng để bị đánh lừa bởi thứ ngoại hình nghèo nàn của cậu ta mà hãy để ý kỹ những kỹ thuật của của cậu ấy nhiều vào. Đó không phải là kỹ năng bình thường của thợ rèn đâu. Phải không? Và, tuy đáng ra tôi phải giữ bí mật, nhưng cậu trai trẻ đằng kia là người tự thân hạ gục cả bang Veil đấy. ‘’
“Uhuh! Ông nói gì vớ vẩn thế? Đúng, phải thừa nhận là những kỹ thuật thợ rèn của cậu ta rất khá. Nếu không phải do tự mình kiểm chứng thì có cho tiền tôi cũng không nghĩ một người có ngoại hình như thế kia lại có thể có được những kỹ thuật tốt đến như thế này. Nhưng ông bảo cái gì về xử lý băng Veil một mình cơ? Chúng là đám xã hội đen deữ tợn nhất Winston này cơ mà? Vô lý! Chưa kể, thực tế thì một thợ rèn có thể một mình làm gì đám hung tợn đấy được cơ chứ?’’
“Có tôi ở đây làm chứng. Thế từ sáng đến giờ ông có thấy đám côn đồ đấy trên đường phố hay không? Không đúng không? Tất cả đều nhờ chàng trai trẻ này đấy,”
“Huhu … ông nên uống bớt rượu đi thôi. Cứ coi chuyện đấy là đúng đi nữa thì tại sao đến giờ danh tiếng của cậu ta vẫn chưa được lan truyền?”
Khan tặc lưỡi. “Mấy ông thử nghĩ mà xem. Nếu như lời đồn về việc chàng trai kia độc thân xử đẹp băng Veil mà lọt đến tai đám Mero thì liệu chúng có để yên cho cậu ta không. Giờ thì mấy ông hiểu vì sao tôi không muốn đem chuyện này ra rêu rao chưa? Cũng may là ngoài tôi ra không có ai chứng kiến sự việc. Thế nên bây giờ danh tiếng của cậu ta vẫn chưa được ai khác biết đến.”
“Chà, vậy ra ông đã tận mắt chứng kiến chuyện đấy. Cậu ta tuyệt đến thế cơ à? Huhut, giờ nhìn kỹ lại, trông cậu ta cũng có vẻ khá là đàng hoàng phết.”
Ra vậy. Lý do mà danh tiếng của tôi vẫn chưa được lan rộng là vì không có ai biết đến sự việc diễn ra giữa tôi và băng Veil cả.
“Khan, ông có ở đó không?”
Ngay lúc đó, một nhóm người bước vào lò rèn. Nếu tinh ý thì có thể nhận ra là trên tay họ mỗi người đều có một tờ rơi. Một người đàn ông trung niên đưa Khan xem tờ thông cáo đấy rồi hỏi “Đây có phải sự thật không?’’
Khan xác minh nội dung của tờ giấy rồi gật đầu. “ Đúng vậy.”
Đám người mới tới đó bắt đầu xì xầm xao động. Có chuyện gì vậy? Tôi thấy tò mò, tôi tiến lại gần và ngó nhìn nội dung của tờ giấy trên tay Khan.
‘Ohu’
(Công ty Mero chúng tôi sẽ cạnh tranh với thợ rèn Khan trong một cuộc thi chế tạo. Lý do đằng sau cuộc so tài này là vì chúng tôi tôn trọng Khan như một con người và hoàn toàn ngưỡng mộ những kỹ năng của ngài ấy. Nếu như Công ty Mero chúng tôi thua cuộc, chúng tôi sẽ giúp Khan tiếp tục giữ lại lò rèn bằng việc xóa đi khoản nợ của ông. Ngược lại, lò rèn sẽ được chuyển nhượng nếu như chúng tôi thắng, nhưng chúng tôi vẫn để Khan tiếp tục điều hành lò rèn.Sau cùng, được đồng hành chung trong cuộc sống với cư dân Winston luôn luôn là mục tiêu tối thượng của chúng tôi. Thông tin về ngày tháng diễn ra cuộc so tài sẽ được công bố trong tương lai sắp tới, mong mọi người chú ý) |
Đấy là những gì được in trên những tờ thông cáo mà hiện tại ai cũng đang cầm trên tay. Điều này gợi cho tôi cảm thấy như ngày diễn ra cuộc thi đang dần đến gần.
‘Heh, mình thậm chí còn chẳng thấy chút lo lắng nào. Dù cho đám Mero có thuê được thợ rèn tài ba đến mức nào đi chăng nữa, mình là Hậu duệ của Pagma cơ mà.’
Là hậu duệ của người thợ rèn huyền thoại, tôi sở hữu ‘Kỹ Năng Chế Tạo Của Thợ Rèn Huyền Thoại’. Thậm chí dù cho Công ty Mero có thật sự thuê được một người thợ rèn đủ giỏi đi chăng nữa thì khả năng cao tôi sẽ chế tạo được một vật phẩm có hạng cao hơn.
Kỹ năng thợ rèn có phổ biến không? Ngay cả thợ rèn NPC nổi tiếng nhất cũng chỉ ở cấp độ cao cấp. Nếu như thế thì đối thủ của tôi trong cuộc thi có khả năng sẽ ở trình độ cao cấp. Và một lần nữa, là Hậu duệ của Pagma vĩ đại, tôi không việc gì phải sợ cái đám cao cấp ấy cả.
Mọi người vẫn đang xao động
“Công ty Mero hoàn toàn có thể dễ dàng chiếm đoạt được lò rèn của Khan. Thế nhưng họ không những không cưỡng bức chiếm đoạt, thay vào đó họ lại yêu cầu một cuộc so tài công bằng. Họ thậm chí còn có ý định trao cho Khan một công việc. Theo như những gì họ nói, họ thật sự kính trọng Khan và tài năng của ông ấy.”
“Đúng vậy. Ngay cả khi họ có thắng trong cuộc tỷ thí đi chăng nữa, họ vẫn để cho Khan được quyền vận hành lò rèn? Có lẽ nào lời đồn về việc Công ty Mero có kế hoạch tạo việc làm cho người dân là thật?”
“Có vẻ là thế… Có lẽ Công ty Mero không xấu như chúng ta vẫn hay nghĩ. Họ cũng đang cố gắng để chung sống hòa thuận với chúng ta.’’
Những lời mà mọi người đang nói rất là hợp lý.
‘Công ty Mero … Chúng là đám đã thuê những tên xã hội đen để đe dọa Khan, thế nên mình nghĩ chúng là người xấu. Nhưng thực ra chúng khá là đàng hoàng. Vậy thì sao đám côn đồ kia lúc trước lại hung tợn như vậy? Liệu có lỗi nào trong hệ thống chỉ huy hay sao?’
Thế rồi sự thù địch mập mờ của tôi đối với Công ty Mero cứ thế mà biến mất.
‘Xét cho cùng, Công ty Mero cũng là người tạo điều kiện cho mình nhận được 600 vàng. Thế nên sao mình lại phải nghĩ xấu về họ cơ nhỉ? Đúng vậy’
Hầu hết những người có mặt ở đây, tất nhiên bao gồm cả tôi, đều đang dần hình thành một chút thiện cảm với Công ty Mero. Tuy nhiên, Khan lại khác.
“Ra vậy, thì ra đó là lý do tại sao đang yên đang lành thì đám Mero đó lại đòi tổ chức một cuộc so tài! Tên Rabbit đó, hắn ta không hề bình thường chút nào!”
Thế rồi lão thợ rèn hiền hòa mới phút nào lại phẫn nộ đoạt lấy tờ rơi.
Chwaak ! Tờ giấy sau đó bị xé nát vụn. Thế rồi ông buông lời trách mắng mọi người.
“Các người đã quên đi tất cả những sỉ vả và khổ đau mà chúng ta đã phải gánh chịu rồi à! Công ty Mero là cái đám khốn nạn, chúng biết trước được thông tin về sự phát triển của Winston và từ đó độc chiếm đất đai của chúng ta. Chúng tước đoạt mọi thứ của chúng ta. Để lại sự nghèo khổ và những cơn đói triền miên. Ta tự hỏi rằng đám khốn đó đã làm được gì vì lợi ích của chúng ta bao giờ chưa?’’
Mọi người dần đồng cảm với Khan.
“Đúng vậy. Công ty Mero là kẻ thù của chúng ta! Liệu chúng ta sẽ phạm thêm phải những sai lầm bởi những mánh khỏe bẩn thỉu của chúng nữa ư? Đừng đối tốt với chúng! Chúng ta sẽ bị đâm sau lưng và rớt xuống địa ngục.’’
Bầu không khí xung quanh ngập tràn sự thù địch đối với Công ty Mero. Có thể thấy mối hận thù của người dân nơi đây cực kì là nặng nề.
“Xin thứ lỗi”. Trong tình cảnh ngột ngạt như thế này, bỗng xuất hiện một cánh tay giơ cao lên trời. Mọi ánh mắt liền đổ dồn vào chủ nhân của cánh tay đó.
‘ Một người chơi ư ‘
Điều cơ bản khi phân biệt giữa NPC và người chơi là màu sắc của tên. Nếu như mọi NPC đều có tên màu xanh trên đầu thì người đàn ông kỳ lạ kia lại là màu trắng. Điều đó cho thấy anh ta là một người chơi chưa từng thực hiện những hành vi xấu nào trong game.
Khan tiến lại và hỏi anh ta: “ Chàng trai trẻ, có vẻ như cậu không phải là cư dân của ngôi làng này.”
“Tên tôi là Huroi. Và tôi chỉ là một lữ khách bình thường lần đầu tiên tới Winston này”
“Ta hiểu rồi. Thế Huroi, cậu có thắc mắc gì à?’’
‘’ À vâng. Ông có thể hơi cảm thấy khó chịu nhưng … không phiền để cho tôi phát biểu một vài lời chứ?’’
“Nói đi”
Rõ ràng là những NPC đang đối xử khá là tốt bụng với người đàn ông mà họ gặp lần đầu tiên? Khác với tôi, có khi cậu Huroi này lại là một lữ khách cấp cao hoặc cũng có thể là một lữ khách có danh tiếng cao trên lục địa này.
‘’ Theo như những tin đồn tôi nghe được từ khi tới Winston thì … Công ty Mero là công ty biết trước được kế hoạch phát triển của nơi đây. Thế rồi họ tiếp cận và mua lại những mảnh đất và những khu vực thương mại từ những người dân không biết đến kế hoạch phát triển kia. Ngay sau đó, Winston trở mình để có những bước tiến lớn, và Công ty Mero cũng từ đó phát triển vượt bậc. Những điều tôi nói vừa rồi có đúng chứ?’’
“Đúng vậy”
“Thế tôi hỏi mọi người ở đây có ai bị ép buộc phải bán đất cho Công ty Mero không?”
“Không”
“Vậy những hành động của Công ty Mero là vô đạo đức sao? Chẳng phải tất cả những người ở đây đều đã mù quáng trước sức mạnh của đồng tiền hay sao? Với số tiền có được do bán đất đai và cửa hàng đấy, các người hoàn toàn có thể chuyển đi sống ở một nơi nào đó khác. Nhưng các người lại không muốn rời đi sau khi thấy Winston phát triển và cuối cùng ra cơ sự này. Theo tôi thì mọi người không nên đổ lỗi cho công ty Mero mà nên đổ lỗi cho sự thờ ơ vô trách nhiệm và lòng tự ái to lớn của mọi người đấy.’’
“Mày vừa nói cái gì cơ?”
“Mày chắc chắn là con chó do đám Mero đấy phái xuống đây!”
Bầu không khí mới hồi dịu đi nay lại bùng nổ gay gắy, thế nhưng thật ngạc nhiên là tên Huroi kia chẳng một chút mảy may dao động
“Một công ty vốn được thành lập với mục đích kinh doanh! Việc họ lợi dụng thông tin để độc quyền đất đai thì cũng chẳng có gì đáng trách cả. Có thể có rất nhiều người ở đây ghét họ, thế nhưng không cần thiết phải trở thành kẻ thù của nhau. Hãy thử nghĩ mà xem, liệu việc họ làm có thực sự là sai không? ‘’
“Tên khốn này vẫn còn dám mở miệng ra lần nữa!’’
“Chúng ta có nên khiến hắn ngậm mõm lại không? ‘’
Người dân không thích việc công ty Mero được bào chữa. Thậm chí một số người còn đang hùng hục nắm chặt tay như thể chuẩn bị đánh Huroi ngay lập tức. Nhưng, Huroi không hề sợ.
Tôi không hề liên quan gì đến Công ty Mero! Lý do mà tôi nói những lời này tất cả là vì người dân ở đây.Mọi người! Đứng có cố gắng gây chiến với Công ty Mero, thay vào đó nên chung sống cùng họ. Đấy là sự lựa chọn khôn ngoan hơn tất thảy.”
Đám đông giận giữ dần dần bình tĩnh lại sau khi nghe những lời nói chân thành từ Huroi. Đó là bằng chứng cho thầy rằng anh ta đang thuyết phục được họ.
Thế rồi Khan lên tiếng ‘’ Chàng trai trẻ từ đâu ra này đang can thiệp vào chuyện của người khác. Thế cuối cùng ý định thực sự của cậu là gì? ‘’
Khan dường như chẳng buồn che dấu đi sự nghi ngờ đang hiện rõ trong ánh mắt. Điều đó cũng đủ hiểu rằng ông tin rằng Huroi là người của Công ty Mero.
‘Điều đó không phải quá rõ ràng sao? Cậu ta chắc phải có lí do mờ ám mới nói chuyện như vậy.’
Chắc chắn là cậu ta đã nhận được nhiệm vụ từ Công ty Mero kia rồi. Hẳn nội dung của nhiệm vụ là đi thuyết phục người dân của Winston.
‘Phần lớn mọi người đã bị thuyết phục rồi. Không thể để chuyện này tiếp diễn được nữa, đến lúc mình phải can thiệp rồi!. ‘
Nếu là bình thường thì tôi sẽ không quan tâm công ty Mero kia có là kẻ thù hay không. Vậy tại sao bây giờ tôi lại nổi hứng bận tâm? Nguyên nhân là …
“Bất hạnh của người khác sẽ là hạnh phúc của mình! Mình chẳng muốn anh ta hoàn thành nhiệm vụ này một chút nào. Mình sẽ làm anh ta thất bại!!”
Đấy, đơn giản thế thôi. Tôi sẽ làm cho Huroi thất bại nhiệm vụ.
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen