*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau bữa sáng, bố mẹ tôi lập tức đến thẳng cửa hàng rau củ của họ. Hai người họ thường rời đi lúc 5h sáng, nên hôm nay họ rời đi khá trễ
‘Họ trễ vì bận ăn sáng cùng với con trai.’
Tôi lập tức cảm nhận được một lần nữa sự dào dạt cảm xúc khi lệ nhòe đôi mắt. Đó là lần đầu tiên sau một thời gian dạ dày tôi no căng đến vậy.
Tôi ngồi trên ghế sofa và ngủ thiếp đi, trước khi Sehee làm tôi tỉnh dậy. Sehee đã thay bộ đồng phục trường và trông như một nữ sinh giản dị. Nó là em gái tôi, nhưng tôi phải công nhận là nó thật đẹp.
“Cái gì? Sao anh lại nhìn em như thế?”
“Anh mừng vì thấy em như thế. Em đã lớn thật rồi.”
“Anh..Anh tự nhiên nói cái gì thế!?” Sehee đỏ mặt trước khi đánh vào cẳng tay tôi.
‘Gì vậy? Mình làm gì sai à? Nhưng mà cảm giác thoải mái gì đây?’
Chỗ Sehee vừa đánh khiến tôi nhẹ nhõm. Nó như một sự xoa bóp vậy.
“Ahh, tốt!. Đánh anh nữa đi!. Thêm nữa. Cứ đánh tiếp đi.”
“
Kyaaak! Đồ biến thái!”
Bốp!
…Sao nó lại tát tôi 1 bất ngờ như vậy? Tôi đặt tay lên đôi má sưng tấy khi Sehee hét lên:”Em đổ đầy bồn tắm nước nóng rồi đấy. Rồi cơ thể anh sẽ thấy khỏe hơn đấy. Oppa biến thái!”
“Ah, eh, được rồi..”
Nó như một người luôn giận dữ nhưng luôn quan tâm đến tôi.
‘Nhưng sao mình lại là tên biến thái.’
Sehee chạy thẳng đến trường khi tôi đắm mình vào bồn nước nóng.
“Sự mệt mỏi của mình đang dần tan biến.”
Một lúc sau..
Tôi rời phòng tắm và trả khoản nợ trực tuyến. Thật khó khăn khi trông thấy tiền mồ hôi sương máu biến mất trước mắt tôi.
“Ugh..Thế giới này là địa ngục..”
Tôi cần một sự ổn định. Cho nên, tôi vội vã chui vào cỗ máy và truy cập Satisfy.
‘Những mũi tên bán được bao nhiêu nhỉ?’
‘Đăng nhập.”
Jiing.
Cửa cỗ máy đóng lại, và tầm nhìn của tôi tối đi chầm chậm. Rồi một giọng nói và âm nhạc quen thuộc của hệ thống đập vào mắt tôi, rồi tầm nhìn của tôi sáng trở lại.
“Bầu không khí thật tuyệt.”
Tôi xuất hiện ở một nơi gợi cho tôi về một ngôi làng xinh xắn ở vào thời Trung Cổ Châu âu và ra lệnh ngay lập tức “Thông tin nhân vật.”
Tên: Grid Level: 3 (Exp: 75/500) Nghề: Hậu duệ của Pagma * Tỉ lệ thêm tính năng khi chế tạo vật phẩm tăng lên. * Tỉ lệ thành công khi cường hóa vật phẩm tăng lên * Đeo được mọi vật phẩm mà không bị giới hạn. Tuy nhiên tùy theo hạng vật phẩm mà sẽ bị giảm thuộc tính vật phẩm. |
Danh hiệu: Người trở thành Huyền thoại * Những trạng thái bất lợi không có tác dụng nhiều với bạn. * Bạn không chết khi máu giảm về tối thiểu. * Dễ dàng được công nhận. |
Máu: 336/336 | Mana: 87/87 Sức mạnh: 24 +5 | Thể lực: 22 | Nhanh nhẹn: 16 | Trí tuệ: 29 Khéo léo: 55 | Kiên trì: 21 | Điềm tĩnh: 14 | Bất khuất: 16 Uy quyền: 14 | Sáng suốt: 14 Điểm thừa: 60 Trọng lượng: 3,095/1,000 * Trọng lượng vượt quá 200% giới hạn, do vậy tốc độ bị giảm 50%. Cơ thể rất nặng và không thể sử dụng sức mạnh bình thường. Tỉ lệ gặp phải tình trạng “yếu đuối” rất cao. |
<figcaption>Grid chap 21</figcaption>
“Cấp 3 huh…Huhu, thật vậy sao?
Chỉ số của tôi đã tăng nhờ tạo ra một trang bị Sử thi. Tính cả 60 điểm chỉ số mà tôi chưa đụng tới, tôi vào khoảng cấp độ 26. Nếu tôi trang bị Đại Kiếm của Mamon và Áo giap Bọc sắt của Mengel, tôi có thể có sức mạnh ngang một người chơi cấp 50.
“Đây có phải cảm giác ưu việt mà chỉ những kẻ vượt trội mới có thể cảm nhận? Hehehehe..”
Ở một quảng trường tràn ngập người, tôi đã quên đi sự cay đắng của thực tế khi tự độc thoại với bản thân. Và rồi với một tay chống nạnh, tôi cười như một kẻ phản diện trong một bô phim. Những người phụ nữ đi ngang qua ném cho tôi một cái nhìn dơ bẩn và nói với nhau.
“Chuyện gì xảy ra với tên đó vậy? Đứng trong một cái tư thế kỳ quái và cười phá lên khi đang tự nói chuyện với chính mình.”
“Có lẽ hắn đang đắm chìm trong cái tôi của mình? Có lẽ hắn dính bệnh Hoàng tử chăng?”
“Hắn xấu đau xấu đớn. Có lẽ hắn chẳng có nổi một mảnh tình vắt vai đâu.”
Bình thường thì tôi sẽ cảm thấy buồn tủi. Nhưng giờ đây, tôi đang vui sướng đến mức chẳng thèm để tâm đến ánh nhìn của kẻ khác. Tôi mặc kệ lời bọn họ nói và kiểm tra kinh nghiệm những kĩ năng của tôi.
[Kĩ năng Chế tạo của Thợ rèn Huyền thoại] Lv. 1 (3.7%)
[Kỹ năng Hơi Thở của Thợ rèn Huyền thoại] Lv. 1 (2.0%)
Tôi từng nghĩ sẽ mất lâu hơn để kinh nghiệm của những kĩ năng này tăng lên.
‘Đây có phải nhờ vào việc chế tạo một vật phẩm sử thi.’
Tôi tiến thẳng đến nhà đấu giá với sự phấn khởi. Như thường lệ, nhà đấu giá hối hả với đầy ắp người.
“Mình thắc mắt giá đấu cuối cùng sẽ là bao nhiêu..”
Giá của một Mũi tên Jaffa bình thường là 6 đồng bạc. Tuy nhiên, Mũi tên Jaffa đặc biệt mà tôi làm laị là hạng Sử thi!. Tôi mong đợi giá sẽ cao hơn gấp 3~4 lần.
Với trường hợp những trang bị thông thường, khá là hợp lý nếu tính toán giá của những vật phẩm hiếm đắt hơn gấp 3 lần vật phẩm bình thường, trong khi những vật phẩm sử thỉ sẽ đắt hơn gấp 7 lần vật phẩm thường.
Tuy nhiên, tôi sớm trở nên lo lắng. Liệu một người chơi giàu có có muốn bỏ nhiều tiền để mua mũi tên? Ngay từ đầu, trang bị 1 lần dùng vốn rẻ hơn so với các trang bị khác rồi.
‘Đúng vậy, đừng hi vọng cao quá.’
Tôi mở cửa sổ đấu giá khi nghĩ rằng mình sẽ hài lòng nếu họ mua với giá cao gấp đôi. Và rồi..
“Ặc…ặc…!
Sau khi nhìn kỹ mức giá thắng cuộc của Mũi tên Jaffa Đặc biệt, tôi không thể ngậm miệng lại được. Cùng lúc đó, tôi có thể nghe được tiếng của những người phụ nữ đang nhìn tôi.
“Chẳng phải hắn là tên tự cười với chính mình ở quảng trường sao? Lạy trời..Hắn đang làm gì vậy? Miệng hắn rớt ra rồi kìa.”
“Kyaa.. Nước dãi hắn đang chảy ra! Kinh tởm quá!”
“Xấu xí..Chắc hẳn chả có ai yêu đâu.”
“Arrgh..uhh”
[Mũi tên Jaffa Đặc Biệt] x [99 cái] |
[Giá giao dịch: 72 bạc/cái.] |
Nó được bán với giá gấp 12 lần mũi tên Jaffa bình thường!.
“ê..ư..ặc.”
Tôi chạm vào hòm đồ với đôi tay run rẩy, rồi lấy ra chiếc máy tính được cung cấp mặc định cho tất cả người chơi. 99×72=?
“..7.182…”
100 bạc là 1 vàng. 7,182 bạc nghĩa là 71 vàng 28 bạc. Tham chiếu 100 vàng tương đương 400.000đ tiền mặt.
“Chẳng phải mình đã làm ra 100 mũi tên trong 1 ngày sao?
Nó xấp xỉ 1 ngày đối với thời gian trong game. Nếu tôi tính toán theo thời gian thực tế, tôi sẽ kiếm được khoảng 280k trong vòng chưa đầy 6 tiếng.
“Ha..hahahaha.”
Tôi phấn khích. Những tràng cười mất kiểm soát vang lên từ miệng, ”Puahhaha!”
“Thằng đó cuối cùng cũng hóa điên rồi.”
“Xấu xí! Chắc chắn hắn chẳng có ai yêu đâu. Mẹ hắn chắc hẳn là người duy nhất ở trong danh bạ liên lạc của hắn.”
‘Khụ khụ, những lời của họ có phải gắt đến thể không?’
Không, mình sẽ không bị lay động bởi những người phụ nữ này.
‘ Tự nói cho nhau nghe đi’
Vào lúc này, tôi vẫn có thể mỉm cười kể cả khi phải nghe những lời đáng xấu hổ đó.
‘Mình có thể thấy 1 con đường rõ ràng.’
Nợ nần?
“Mình sẽ trả nó trong game.”
Chẳng cần phải đi tìm những công việc nặng nhọc. Việc kiếm tiền từ trang bị tôi tạo ra trong game là có lợi nhuận hơn. Đúng thật, Hậu Duệ Pagma nhất định là một con gà đẻ trứng vàng.
Tôi giơ nắm đấm lên và hân hoan trong khi người đấu giá ở quầy đưa tôi những đồng vàng và bạc. Tuy nhiên, tại sao lượng tiền lại ít hơn?
“Tại sao ông lại đưa tôi chỉ 60 vàng và 59 bạc?.”
Nhà đấu giá mỉm cười trước câu hỏi của tôi.
“Lượng tiền 10 đồng vàng và 69 đồng bạc là tiền hoa hồng. Có một lượng hoa hồng 15% dành cho vật phẩm loại sử thi. Cám ơn Quý khách đã sử dụng dịch vụ.”
Phí hoa hồng là 8% cho vật phẩm loại thường và 10% cho vật phẩm loại hiếm. Để so sánh, tiền hoa hồng cho vật phẩm loại sử thi là quá đắt.
Bất chợt, nhà đấu giá và ‘Trái Tim của Mẹ rất hạnh phúc’ có vẻ như là 1. Sự lợi dung cũng như nhau trong thực tế hay trong Satisfy.
“Chết tiệt..Mình sẽ trở thành một người thành đạt để lợi dụng kẻ yếu..”
Tôi sẽ tạo ra vật phẩm Huyền Thoại mà không ai khác có thể trừ Hậu Duệ Pagma! 2 tỉ người chơi trong Satisfy sẽ bị choáng ngợp.!
“Nhưng đó là câu chuyện của một tương lai xa vời, Ugh.”
Nước mắt tuôn rơi khi nghĩ về 15% phí hoa hồng. Điều này do ngày hôm trước, tôi không thể mở một cửa hàng vì tôi cần phải đi làm, nên tôi quyết định sử dụng nhà đấu giá.
Sau khi nhận tiền, tôi băn khoăn liệu mình có nên bắt xe ngựa đến làng Winston hay không.
‘Mình có thể ở đây và kiếm được nhiều tiền từ Mũi tên Jaffa Đặc biệt, vậy mình có cần phải di chuyển đến làng khác không.?
Tôi muốn đến làng khác vì tôi muốn tìm một bãi săn thích hợp hơn. Tuy nhiên, tôi không cần phải bám lấy công việc săn bắt và lên cấp khi mà tôi có thể kiếm lời từ việc chế tạo vật phẩm.
‘Sẽ thật tốt nếu mình có thể ở đây và làm vật phẩm suốt thời gian…’
Tuy nhiên, có một thứ mà tôi nên cân nhắc. Đó là việc Smith bị gay!
‘Nếu mình ở đây một mình với ông ta…Chỉ tưởng tượng thôi đã gớm rồi.’
Tôi không cần thiết phải đi săn ngay bây giờ, nhưng sẽ thoải mái hơn khi sống trong một ngôi làng phù hợp với cấp độ của tôi. Cuối cùng, tôi quyết định đi đến Winston như dự định và tiến về phía cỗ xe ngựa. Cũng như lần trước, tôi bắt đầu thỏa thuận giá cả trong khi thủ sẳn một câu chuyện buồn nhất có thể.
“Cô em gái bị bệnh đang chờ tôi ở làng Winston..”
“Ôi không! Thế thì chúng ta sẽ rời đi sớm 1 tiếng. Leo lên xe ngựa đi!”
“Nhưng bây giờ tôi chỉ có 7 vàng..”
“Oh, tôi tưởng anh là khách có đặt trước. Tôi xin lỗi.”
Nỗ lực mặc cả đầu tiên của tôi thất bại!
“Bà tôi mất 1 ngày trước khi tôi ra đời, và ngày giỗ của bà là hôm nay. Tôi cần đến làng Winston nhưng tôi chỉ còn mỗi 7 vàng và 50 bạc…”
“Um, tôi muốn giúp cậu vì danh tiếng lớn và tình hình của câu, nhưng tôi sẽ bị lỗ quá nhiều nếu đến làng Winston chỉ với 7 vàng và 50 đồng. Tôi xin lỗi.”
Nỗ lực mặc cả thứ 2 của tôi thất bại. Nó cũng giống như con người liên tục giẫm đạp lên con người.
“Các người nên cho tôi một cái bánh chocopie, ôi, những tên này. Các ông nên nhận ra rằng chúng ta đều như nhau.”
Cuối cùng, tôi thất bại trong việc thỏa thuận với cái giá tôi muốn, và tôi đã thuê được chiếc xe ngựa giá rẻ nhất.
“Hãy xuất phát đi Winston. Nó nên là một chuyến đi nhanh và an toàn xứng đáng với số tiền tôi đã trả. Và hãy thân thiện. Ông nên thể hiện sự hiếu khách.”
“..Ta sẽ rất biết ơn nếu cậu đừng nói gì hết.”
Du hành luôn khiến người ta hào hứng. Chiếc xe ngựa gập ghềnh và thái độ thiếu thiện chí của người đánh xe khá là tồi tệ, nhưng tâm trạng tôi lại rất tốt.”
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen