*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tên: Grid Level: -3 (Exp: 15/20) Nghề: Hậu duệ của Pagma * Tỉ lệ thêm tính năng khi chế tạo vật phẩm tăng lên. * Tỉ lệ thành công khi cường hóa vật phẩm tăng lên * Đeo được mọi vật phẩm mà không bị giới hạn. Tuy nhiên tùy theo hạng vật phẩm mà sẽ bị giảm thuộc tính vật phẩm. |
Danh hiệu: Người trở thành Huyền thoại * Những trạng thái bất lợi không có tác dụng nhiều với bạn. * Bạn không chết khi máu giảm về tối thiểu. * Dễ dàng được công nhận. |
Máu: 34/34 Mana: 3/3 Sức mạnh: 1 +5 | Thể lực: 1 | Nhanh nhẹn: 1 | Trí tuệ: 1 Khéo léo: 1 | Điềm tĩnh: 1 | Bất khuất: 1 | Uy quyền: 1 Sáng suốt: 1 Điểm thừa: 0 Trọng lượng: 3,035/20 * Trọng lượng vượt quá 200% giới hạn, do vậy tốc độ bị giảm 50%*. Cơ thể rất nặng và không thể sử dụng sức mạnh bình thường. Tỉ lệ gặp phải tình trạng “yếu đuối” rất cao. |
<figcaption>Grid chap 15</figcaption>
‘Sẽ mất kha khá thời gian để leo lên núi với cái tốc độ chậm chạp này’
Tốc độ của tôi quá ư là chậm, mặc cho tôi đang sử dụng tốc độ nhanh nhất có thể. Tôi đã muốn để lại tất cả trang bị của mình tại nhà kho, nhưng không có gì là miễn phí ở thế giới này cả. Để sử dụng nhà kho, tôi sẽ phải trả một khoản tiền khá lớn.
‘ Mình không thể tiêu xài hoang phí vào cái nhà kho kia khi mà mình đang vất vả tích lũy đủ tiền để thuê xe.’
Tiền là một chuyện, nhưng tôi cũng mong rằng việc chịu đựng trạng thái ‘Chậm chạp” có thể tác động tốt đến chỉ số Kiên Trì.
“ Okay, khởi hành thôi nào.”
Tôi hướng về ngọn núi với tốc độ chậm chạp. Khoảng cách từ tiệm rèn tới ngọn núi theo tôi ước tính cũng không xa mấy. Có thể chỉ mất khoảng 30 phút để đến nơi với tốc độ trung bình của một người trưởng thành? Nhưng mà tốc độ của tôi hiện tại đã giảm tận 50%! Sẽ phải mất hơn 1 tiếng để tôi tới được chân núi!
“ Phìu”
Tôi mệt mỏi, mặc dù tốc độ đi bộ của tôi còn chậm hơn những người khác. Thật kinh ngạc khi mà những sinh vật như sên và rùa có thể sống với tốc độ di chuyển chậm chạp của chúng. Sau 3 giờ leo núi,
“ hộc hộc…..”
Tôi mới chỉ có thể leo đến lưng núi. Con đường lên núi được xây dựng khá tốt, không quá dốc, nhưng mất rất lâu để tôi đến được cuối con đường. Bây giờ trời đã sập tối.
“ Mình chỉ cần đi thêm chút nữa thôi….”
Ánh sáng le lói từ cửa vào hầm mỏ không còn bao xa nữa, nhưng không dễ dàng gì để chạm tới được. Cái thể lực nghèo nàn của tôi đã chạm đáy rồi.
“ Chết tiệt! ….”
Tôi không muốn trì hoãn việc tới nơi mình muốn.
Bằng cách nào đó, tôi đã có thể chống lại ham muốn nghỉ ngơi của cơ thể và tôi chật vật bước tiếp. Một bước, hai bước,…..mỗi bước chân của tôi ngày càng nặng nề hơn. Như thể tôi đang bước đi trong nước với quần áo dày vậy. Nhưng điều đó không ngăn cản bước chân tôi tiến tới.
Thời điểm mà tôi tới được hầm mỏ!
[Chỉ số Kiên Trì đã tăng lên.]
“ Đúng như mình mong chờ!”
Tôi nở một nụ cười thoải mái khi nhìn thấy chỉ số của tôi tăng lên. Cứ như thể, sự mệt nhoài về tinh thần trước đó đã hoàn toàn hồi phục. Vì tôi không thể nâng những chỉ số này bằng cách lên cấp, nên những khi chỉ số tăng lên nhờ vào những hành động của bản thân cho tôi cảm giác tuyệt vời của niềm vui và sự hoàn thành, như thể một thứ thuốc gây nghiện. Xem ra tôi không thể nào dừng việc cày chỉ số cho tới phút cuối đời.
Tôi bước vào hầm mỏ và ngồi sụp xuống trong vui xuống. Tôi nghỉ ngơi một lúc, ăn mẩu bánh mì và uống thêm nước để tiếp thêm năng lượng cho cơ thể, nhờ thế, thể lực của tôi đang từng chút hồi phục.
“ Bắt đầu công việc thôi! Thẩm Định”
Sau khi cảm thấy mình đã nghỉ ngơi đầy đủ, tôi lấy cây cuốc ra và dùng kỉ năng Thẩm định của Thợ rèn Huyền thoại.
[Cuốc chim của Smith] Hạng: Thường Độ bền: 19/19 | Tấn công: 7~9 |
Một cây cuốc cũ mà thợ rèn Smith đã sử dụng để rèn luyện kĩ năng của bản thân. Nhờ độ bền cao mà Smith đã khai thác tới 120 quặng sắt chỉ trong một ngày bằng cây cuốc này. Từ ngày đó, tất cả các thợ mỏ trong làng đều đã công nhận Smith. |
Trọng lương: 40 |
<figcaption>[Smith’s Pickaxe] </figcaption>
[Không tồn tại tính năng ẩn.]
[Bạn đã hiểu được vật liệu làm nên ‘Cuốc chim của Smith’ cũng như cách chế tác và ý định từ người chế tác.]
[Độ thông hiểu về ‘Cuốc chim của Smith’ đạt 100%. Bạn có thể dùng ‘Cuốc chim của Smith’ một cách hoàn hảo.]
[Bạn đã học được cách chế tạo Cuốc.]
Tôi bị kích thích sau khi đọc phần mô tả của cây cuốc.
‘ Lão- Lão già đó khai thác 120 quặng sắt chỉ trong 1 ngày?’
Tôi đã nhận nhiệm vụ khai thác 80 quặng sắt. Nhưng không có thời gian giới hạn. Đúng thế, có thể sẽ mất vài ngày để khai thác 80 quặng sắt cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng tôi không thể nghỉ ngơi sau khi biết được Smith khai thác được 120 quặng sắt chỉ trong một ngày.
‘ Mình sẽ khai thác 200 quặng nội trong một ngày và làm lão già đó phải công nhận tài năng của mình.’
Tôi nhìn cả mỏ quặng với cây cuốc trong tay. Những chấm đỏ nhấp nháy khắp tường mỏ.
‘ Đó là những điểm mình cần phải bổ vào.’
Khi tôi đang lại gần chấm đỏ đầu tiên, một vài người thợ mỏ nghỉ ngơi gần đấy đã nhìn thấy tôi.
“ Heey tân binh, sao ngươi lại cầm cuốc trong tay thế kia? Đừng nói với ta là ngươi đang thực sự có ý định khai khoáng đó chứ? “
“ Đúng thế.”
“ Cái gì? Puhahahhahahahahahahhahahah!”
Đám thợ mỏ cười ầm lên. Vài lão cười bò ra đất, trong khi số còn lại thì cười chảy nước mắt. Nhưng một tên khác nhíu mày nói. “ Bỏ đi. Một Tân binh như ngươi dù có vung cuốc cả ngày đi nữa cũng không tài nào nhận được dù chỉ một quặng sắt đâu.”
Đám còn lại gật gù đồng tình.
“ Ngươi nên mừng nếu cổ tay ngươi không bị gãy đấy!”
“ Chúng ta nói thế vì lo cho ngươi thôi, nên từ bỏ và về nhà đi nhé. T-Â-N B-I-N-H!!!!!”
‘ Phải rồi, cứ cười đi’
Tôi không thèm trả lời. Thay vì đáp trả bằng lời nói, tôi sẽ thể hiện bằng hành động!
Kaaaaang! Kaaanggg! [Đã thu thập Quặng Sắt.]
Quặng sắt rơi ra sau 3 đến 4 cú vung của tôi vào chấm đỏ. Đám thợ mỏ nhìn với ánh mắt hoàn bất ngờ.
“ Hả? không thể nào! Sao hắn có thể làm dễ dàng thế?
“ À, không thể nào đâu, chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp thôi.”
Kaaanag! Kaaaangggg! [Đã thu thập Quặng Sắt.]
“ Wow…..”
“ Cái gì, thằng đó….? Sao hắn lại giỏi đến thế dù nhìn hắn chẳng có tài cán gì?”
“Lừa đảo. Không phải nhờ kỹ năng đâu. Cây cuốc đó mới đặc biệt. “
Một trong những tên thợ mỏ vừa mới thì thầm tiếp cận tôi
“ Cây cuốc đó, ta có thể thử dùng chút được không?”
Bọn họ đang nghĩ rằng tôi khai thác chỉ bằng khả năng của trang bị vì bọn họ không nhận ra thực lực của tôi? Tôi rất muốn xem biểu cảm của họ khi họ nhận ra cây cuốc của tôi hoàn toàn bình thường. Thế nên tôi chuyển cây cuốc của mình cho người thợ mỏ đó.
“Quan sát cho cẩn thận đây. Ta sẽ chứng minh cây cuốc này không hề bình thường” Người thợ mỏ dõng dạc tuyên bố cho đám còn lại và vung cuốc đầy tự mãn.
Kakang! Kakakakang! Kang! Kaaang! Kanggg! “ hộc….. hộc…… đây chỉ là một cây cuốc bình thường…….”
Người thợ mỏ bắt đầu lúng túng sau khi liên tuc vung cuốc lặp đi lặp lại mà chỉ nhận được mỗi một mẫu quặng sắt. Những người khác nhìn thấy thế bắt đầu kích động.
“ Vậy tên đó thực sự có tài khai khoáng…..”
“ Chúng ta không nên đánh giá một người bởi ngoại hình. Mà cũng đến lúc chúng ta phải đi rồi. Xuống núi thôi.”
Đám thợ mỏ lờ tôi đi và rời khỏi hầm mỏ, không có lấy một lời xin lỗi vì sự nhầm lẫn hay công nhận kỹ năng của tôi.
Mặc kệ họ, tôi bắt đầu tập trung công việc khai khoáng.
[Đã thu thập Quặng Sắt.]
“ Thật dễ dàng.”
Việc thông hiểu 100% đã giúp chỉnh sửa tư thế vung cuốc của tôi và chính xác chỉ ra những điểm tôi cần nhắm tới. Cảm giác tôi có thể khai thác được 200 hay 300 quặng. Nhưng sự tự tin đó chẳng kéo dài được lâu. Tôi bắt đầu kiệt sức chỉ sau một lúc. Việc liên tục đập vào tường trong một không gian nhỏ hẹp đòi hỏi nhiều thể lực hơn việc vung rìu chặt củi.
“ hộc…. hộc….. mẹ…nó…..”
Hơi thở của tôi trở nên nặng nhọc hơn khi tôi thu thập quặng sắt thứ 26. Hông và tay tôi bắt đầu co giật. Cái cơ thể cấp -3 này đang kêu gào tôi nghỉ ngơi. Nhưng tôi không thể dừng tay được. Ham muốn lên cấp nhanh nhất có thể của tôi đánh bại hoàn toàn ham muốn được nghỉ ngơi.
Sau khi điều chỉnh nhịp độ thở, tôi giữ thẳng tư thế và tiếp tục vung cuốc.
Kaaang! kaaaang! “ Urhggggg….”
Sau khi thu được mảnh quặng thứ 41, hông và tay tôi bắt đầu mất cảm giác. Toàn thân tôi nhễ nhại mồ hôi như cơn mưa trút qua. Mỗi lần tôi kiên trì vung cuốc là mỗi lần tôi cảm thấy chân mình yếu đi. Tôi không nhìn thấy bầu trời khi tôi ngẩng đầu dậy, chỉ thấy trần hầm mỏ ngột ngạt.
Tôi muốn nghỉ ngơi. Nhưng tôi cũng muốn kiếm tiền nhanh chóng bằng cách học làm trang bị. Tay tôi run rẩy mỗi lần tôi vung cuốc.
Kaakaangg Kajajak!
“ hộc….. hộc…… ah, mình sắp chết!”
Sau mảnh quặng thứ 59, tầm nhìn của tôi nhòe đi vì mệt, Các cơ bắp kêu gào. Đôi tay tôi run rẩy tới mức cầm cuốc không còn chặt. Tôi cố xua đi cơn đói bằng bánh mì, nước và sự kiên trì của mình.
Đây là giới hạn của tôi. Ngay lúc này, tôi thực sự muốn quăng phắt cây cuốc trong tay đi. Nhưng tay tôi lại năm chặt cây cuốc hơn.
“ Chỉ như thế này thì ta sẽ không bỏ cuộc. Công việc của ta là Lao động!!! ORA ORAAA ORAAA ORAAAAAA!!!
Kaaang! kaaaang! Kaaang! kaaaang! Tôi đã ngập trong nợ nần vì trò chơi này, tôi là một thằng thất bại trong đời thực. Một ngày nọ, tôi nghe từ một người bạn rằng một cựu học sinh từ trường trung học của tôi đa phớt lờ và chế giễu tôi. Còn đắng lòng hơn khi tôi biết rằng thằng bạn cho tôi biết tin kia cũng hành động như tên đó.
Bạn của tôi từ quân đôi và trường đại học? Tôi đã không liên lạc với bọn họ một thời gian rồi. À, 4 tháng trước, một người bạn từ quân đội đã liên lạc với tôi. Cậu ta đang làm cho một công ty đa cấp và sẵn sàng cho tôi một công việc. Thật dễ dàng để biết những ai đã coi thường tôi.
Tôi không thèm nói chuyện với bọn chúng chỉ để thay đổi quan điểm.
Nếu tôi nói với chúng rằng tôi đang đam mê một trò chơi, chúng sẽ nhìn tôi như thể tôi cực kì thảm hại.
Tôi ngượng vì sự thảm hại của bản thân đến mức tôi không thể đến buổi họp lớp trung học lần thứ hai Nhưng mà, đó là cách duy nhất để tôi gặp lại mối tình đầu của mình, Ahyoung, thế nên tôi tham dự một buổi họp mặt các cựu học sinh trong kì nghỉ mà quân đội cấp cho tôi.
Chẳng có chuyện tốt lành gì đã xảy ra cả. Tôi chỉ có thể quên đi thực tại và tìm thấy sự bình yên khi mà tôi đăng nhập vào Satisfy
Nhưng đó là lúc trước, còn bây giờ, Satisfy không khác nào thế giới thực. Ngay cả đám NPC cũng phớt lờ tôi. Đây không phải thế giới thực. Tôi cần tăng cấp nhanh nhất có thể, kiếm tiền, và trả nợ. Và rồi tôi sẽ trở thành ranker. Và sẽ như Katz cách đây không lâu, tôi sẽ được phỏng vấn trên TV.
Tôi là Hậu duệ Của Pagma! Một nghề Sử thi thôi đã khiến hơn 2 tỉ người phải thán phục! Họ chả là cái gì trước một nghề huyền thoại cả!
“ Ta sẽ cho cả thế giới thấy điều đó ó ó ó!!!!!!
Kaang! [Đã thu thập Quặng Sắt.]
“ Mình phải thành công!”
[Đã thu thập Quặng Sắt.]
Vì nợ nần mà ngày nào tôi cũng phải đi phụ hồ. Sau đó tôi sẽ nói với tất cả những con người đã phớt lờ tôi. Rằng tôi sẽ không bỏ qua việc bị coi thường nữa. Thực tế, họ cũng không phải là người tốt!
Cây cuốc trong tay tôi lại tiếp tục di chuyển. Chỉ số Kiên Trì đang tăng đều đặn. Vì tôi ngày càng trở nên quen thuộc với kỹ thuật khai khoáng, độ bền của cây cuốc giảm chậm dần. Trước khi tôi nhận thức được, mặt trời đã hửng sáng. Đám thợ mỏ tới vì công việc kinh ngạc khi thấy tôi.
“ Hắn ta đã làm việc thâu đêm sao?”
“ Không như vẻ ngoài yếu đuối, cậu ta có một lượng thể lực khổng lồ. Không, sao mà tinh thần của cậu ta vẫn ổn định? Quả là một chàng trai tuyệt vời,”
“ Này, nhìn số quặng sắt mà cậu ta đã khai thác đi! Cậu ta đã vượt qua kỷ lục của Smith?”
“ Ế, sao cậu ta có thể phá vỡ kỷ lục của Smith được? Tôi thật lòng công nhận rằng cậu ta đã làm khá tốt nhưng….. ể? Nhìn này, có phải kĩ năng khai khoáng của cậu ta đã được cải thiện qua đêm?”
Trong ngày hôm đó, tôi rơi vào tình trạng hấp hối vô số lần khiến tôi bị giảm đáng kể lượng thời gian khai khoáng. Tôi cũng trải nghiệm những tình huống nguy hiểm và gần như trên bờ vực sinh từ vài lần khi khai thác, nhưng tôi đã vượt qua các tình huống nguy cấp và thu thập được 170 quặng sắt khi buổi trưa đến.
Mặc cho số lượng thấp hơn mục tiêu 200 quặng mà tôi đặt ra, tôi không tài nào có thể tiếp tục lâu hơn nữa vì tôi đã hết nước để uống.
Lảo đảo.. lảo đảo…lảo đảo Đám thợ mỏ nhìn tôi rời khỏi hầm mỏ với gần như không còn chút sức lực nào.
“Con người này, thật tuyệt vời…… Tôi phải công nhận cậu. Tôi xin lỗi vì những gì tôi đã nói hôm qua và vì việc đã coi thường cậu. Xin hãy tha lỗi cho tôi vì sự thô lỗ không đáng có.”
“ Cậu chắc chắc sẽ là một người thợ mỏ tuyệt vời! Không, với tinh thần đáng khâm phục như thế này, ta chắc rằng cậu sẽ thành công trong bất kỳ lĩnh vực nào! “
Những thợ mỏ đã coi thường tôi hôm qua lại công nhận tôi vào hôm nay. Được công nhận bởi người người khác quả thật là một kinh nghiệm đáng giá mà tôi chỉ nhận được vài lần trong đời. Tôi đang tự hào, kể cả khi người khen ngợi tôi chỉ là NPC đi chăng nữa,
Tôi xuống núi với bước chân nhẹ hơn. Vì làm việc thâu đêm, chỉ số Kiên Trì đã tăng thêm 16 điểm. Thể lực của tôi cũng tăng lên nên việc xuống núi dễ dàng hơn, không làm tôi mất sức nhiều như trước.
Tôi lê bước kéo theo bao tải nặng toàn quặng sắt về tiệm rèn. Có vẻ như ánh nhìn của dân làng đã thay đổi đáng kể. Những người thợ mỏ kia có lẽ đã lan truyền câu chuyện của tôi.
“ uhhh, cháu xin lỗi về chuyện hôm qua, chú thợ mỏ.”
Thái độ của thằng nhóc hôm qua đã quay phắt 180 độ khi mà thằng nhóc đấy chủ động xin lỗi tôi. Cha thằng bé cũng nhìn tôi mỉm cười.
Cấp độ của tôi vẫn bé hơn 0. Nhưng có vẻ, thái độ của mọi người, kể cả những người đã coi thường tôi, đã đột nhiên thay đổi theo hướng tính cực chỉ trong một ngày. Có vẻ như hiệu quả “Dễ dàng được công nhận” từ danh hiệu của tôi đang phát huy tác dụng.
‘ thật tốt ….’
Thế giới của Satisfy trở nên giống với thực tế phũ phàng hơn khi tôi trở thành cấp độ âm, giờ đây lại giống như thiên đường. Tôi mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé. Một lúc sau, tôi đã đến tiệm rèn với bao tải trong tay,
Ông ta đã nghe về việc tôi làm. Vẻ mặt Smith sững sờ khi tôi đưa cho ông ta cái túi chứa 170 quặng sắt.
“ hmm hmm, Thế nào hả? Giờ ông còn gọi tôi là tân binh nữa không?
“ Haha……” Smith kiểm tra số lượng cũng như chất lượng của từng mảnh quặng và lắc đầu với một biểu cảm kinh ngạc.
“ Không, cậu là một người tuyệt vời, không phải là một tân binh. Cậu có một tài năng tốt và cậu sẽ trở thành một con người còn tuyệt vời hơn nữa khi vượt qua mọi nghịch cảnh.”
Smith mong muốn được bắt tay tôi.
“ Người như cậu lại mong mong muốn trở thành một thợ rèn, ta chắc rằng mọi thợ rèn trên lục địa sẽ vui mừng. Cảm ơn cậu vì đã cho ta vinh dự khi được dạy bảo cậu.”
Tôi sẵn sàng bắt tay Smith
Smith nở một nụ cười ấm áp và tiếp tục. “ Cậu thật sự tài giỏi, cậu thậm chí còn phá vỡ kỉ lục của ta, cái kỉ lục mà chưa ai có thể vượt qua từ trước tới giờ. Ta sẽ cho cậu gấp đôi tiền công đã hứa.”
Một thông báo hoàn thành nhiệm vụ hiện lên và tiếp theo là phần thưởng hoàn thành
[Danh vọng tại làng Bairan đã tăng 200.]
[Đã nhận được 1 đồng bạc.]
[Điểm thân mật với Smith đã tăng lên 60 điểm.]
[Cấp độ của bạn đã tăng lên.]
[Cấp độ của bạn đã tăng lên.]
[Cấp độ của bạn đã tăng lên.]
[Cấp độ của bạn hiện giờ là 1. Chỉ số của bạn sau khi bị giảm về mức tối thiểu do hình phạt level âm đã được phục hồi về nguyên trạng.]
[Chỉ số cơ bản của Hậu Duệ Pagma cũng được áp dụng.]
Cuối cùng thì…..
“ Sự khởi đầu đã đến.”