Nhìn người xung quanh đều quỳ xuống, Ôn Thần Húc nhấp môi dưới, đến khi người bên cạnh bước tới muốn đem cậu từ trên xe quỳ xuống, cậu trong lòng tuy không muốn, nhưng cũng biết hiện tại cũng không phải thời điểm chính mình có thể nói.
– Ôn công tử thân thể không tiện, không cần quỳ.
Nhìn thấy có người chuẩn bị đem cậu nâng khỏi xe, Phúc An lập tức nói.
– Phúc công công nói khách khí!
Ôn Tín lại trừng mắt nhìn Ôn Thần Húc đang ngồi trên xe lăn, ngữ khí không vui tiếp tục nói:
– Phúc công công có ý tốt quan tâm ngươi, nhưng có chuyện nào quan trọng hơn việc tiếp thánh chỉ, này có thể để ngươi vô lễ sao? Còn không mau quỳ xuống!
Lời này nói ra như đánh lên mặt Phúc An, hắn tuy biểu tình bất biến, nhưng ánh mắt quét về phía Ôn Tín lại lộ ra một chút sắc bén.
– Đúng như Ôn đại nhân nói, tiếp chỉ là chuyện quan trọng, ta nào dám tự tiện làm chủ? Cho phép Ôn công tử không cần quỳ là ý chỉ của Hoàng thượng.
Hoàng thượng trăm công nghìn việc lại quan tâm đến con trai trưởng của quan lục phẩm? Ôn Tín trong lòng nhảy dựng, sau đó kính lạy:
– Thần thay nhi tử, tạ chủ long ân!
Như thế nào lại là hắn? Nhìn nhìn Phúc An, Ôn Thần Húc không khỏi có chút kì quái.
Cảm giác được tầm mắt của cậu, Phúc An cười cười, sau đó mở thánh chỉ ra, hắn hơi ngưỡng cằm, cao giọng nói:
Tuy nội dung thánh chỉ có chút dài dòng, khó hiểu, nhưng Ôn Thần Húc vẫn nắm đại khái được nội dung. Cùng lúc đó, cậu cũng bừng tỉnh nhận ra, không ngờ Sở Thịnh Thần lại là Hoàng đế. Hồi tưởng lại một chút, cậu nhớ ra họ Sở là quốc họ (1), chỉ là hôm qua cậu nhất thời không nhớ đến.
(1): Họ của những người thuộc hoàng tộc.
Ở cổ đại cũng không dễ dàng nhìn thấy Hoàng đế, bởi vậy khi nhận ra được điều đó, Ôn Thần Húc ngược lại rất cao hứng, bất quá cũng chỉ dừng tại đây thôi.
Mà khi nghe hết nội dung thánh chỉ, biết được Ôn Thần Húc vì cứu Hoàng thượng nên chân mới bị tàn phế, hiện giờ trừ vàng bạc châu báu còn ban cho cậu kim bài không cần quỳ khi ngự tiền (2)
(2): Không cần quỳ khi gặp anh Thần còn kim bài thì nó như vật thay thế cho Hoàng thượng khi không có mặt vậy.
Có lẽ nhớ lại bản thân vừa nãy muốn dùng gia pháp với cậu, bây giờ nhờ cậu đem vinh quang đến Ôn gia, Ôn Tín trong lòng có chút biệt nữu, sắc mặt có chút cứng đơ.
Vốn tưởng rằng người đã bị phế, sẽ không còn cản trở nhi tử của mình đột nhiên lại xuất hiện cứu giá chi ân, biểu tình Liên phu nhân vặn vẹo, nhưng chỉ trong chớp mắt một cái liền diện một biểu tình vui mừng, vì người truyền chỉ hiện giờ còn đứng ở đây, nếu không chỉ sợ biểu tình của nàng không tốt đẹp như bây giờ.
Đối với ân cứu mạng Hoàng thượng, chẳng màng cậu có phế đi hay không, phủ này thuộc về ai chỉ sợ khó mà nói được. Nghĩ như vậy, bàn tay Liên phu nhân trong tay áo nắm thành quyền, trong lòng rất không cam tâm.
Nhìn vẻ mặt khó coi của Ôn Thần Lễ, Ôn Thần Dật nhắc nhở kéo hắn một chút, thấy hắn cúi thấp đầu không thấy được biểu tình, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Sau khi nghe xong thánh chỉ, người duy nhất vui sướng lại là Ôn lão phu nhân.
Ôn gia nhiều thế hệ là thương nhân, nhưng sĩ nông công thương, thương ở vị trí cuối cùng, tuy áo cơm không lo, nhưng địa vị lại thấp nhất. Ôn gia sớm đã muốn thay đổi địa vị, nhưng trong nhà lại không có người đọc sách. Đề cập đến Ôn Tín, dù là quan triều đình nhưng cũng chỉ là quan lục phẩm, hơn nữa lại không được trọng dụng, mỗi ngày chỉ làm một ít việc vặt.
Ôn lão phu nhân không thân cận với Ôn Thần Húc, trừ bỏ vì nương của cậu, nhiều nhất là vì cậu văn không được, võ không xong, thậm chí kinh thương cũng không được. Một người đối với quốc với gia vô dụng, chỉ biết mỗi ngày ra khỏi cửa gây rối khắp nơi nên bà cũng không thích đứa cháu đích tôn này. Khi biết chân cậu bị phế đi, Ôn lão phu nhân cho rằng cậu bên ngoài gây họa nên không dám nói rõ sự tình, vì thế bà đối với cậu hoàn toàn thất vọng, cho nên liền xem như không có tôn tử thế này.
Hiện giờ biết cậu vì cứu Hoàng thượng nên chân mới phế đi, Ôn lão phu nhân tức khắc nhìn cậu bằng con mắt khác, bởi vậy khi thấy đã tuyên thánh chỉ xong mà cậu vẫn không có phản ứng gì, liền đi nhanh tới nhắc nhở:
– Thần Húc, ngươi còn không mau đến lãnh chỉ tạ ơn!
Vốn dĩ loại tuyên chỉ ban thưởng thế này, sau khi kết thúc mọi người đều sẽ nói “Chúc mừng”, nhưng ánh mắt quét tới đôi chân của thiếu niên, Phúc An vẫn lược bỏ hai từ trên, trực tiếp đem thánh chỉ đưa qua.
Ôn Thần Húc hai tay tiếp nhận thánh chỉ, nỗ lực nghĩ nghĩ sau đó nói:
– Tạ chủ long ân!
Ban thưởng những thứ khác còn tốt, một khối kim bài từ trong khay mang ra, Phúc An hai tay đưa khối kim bài cho Ôn Thần Húc, đồng thời nhắc nhở:
– Kim bài này Ôn công tử cần phải giữ gìn cho tốt.
Ôn Thần Húc nói cảm tạ, tiếp nhận kim bài nhìn nhìn, một mặt có hình một con rồng, mặt còn lại là bốn chữ to “Trẫm đích thân chuẩn”, phía dưới còn có hàng chữ nho nhỏ, đề ngày tháng làm ra, ban cho người nào.
– Ý chỉ đã truyền xong, ta cũng nên đi rồi.
Nhìn người đối diện đang thưởng thức kim bài trong tay, trong mắt Phúc an lướt qua ý cười. Người khác nếu được ban kim bài đã sớm cẩn thận giữ nó trong hộp, chỉ hận không thể quỳ lạy mỗi ngày, đâu giống như cậu, cầm kim bài như cầm đồ chơi bình thường trong tay nghịch qua nghịch lại.
Thánh chỉ đã tuyên xong, mọi người đều lục đục đứng dậy, nghe hắn nói phải đi, Ôn lão phu nhân quét mắt, không biết nhi tử đang suy nghĩ cái gì, trong lòng nhíu nhíu mày, sau đó gọi người đỡ qua khách khí nói:
– Vất vả Phúc công công, không bằng vào phủ uống ly trà?
Vừa nói vừa ra hiệu tì nữ đem túi tiền đưa qua.
Loại tuyên chỉ ban thưởng này, chỉ thu mỗi túi tiền như vầy thì không thành vấn đề. Phúc An thu túi tiền vào nói:
– Ta còn phải quay về phục mệnh, trà không thể uống.
Nói xong hắn vung tay, mang theo người ra khỏi Ôn phủ.
Lúc này, Ôn gia cũng coi như trước mặt mọi người treo danh được Hoàng thượng ban thưởng, hỉ sự lớn như vậy trong lòng Ôn lão phu nhân tự nhiên cố ý muốn mở tiệc linh đình chúc mừng một phen. Nhưng khi nhìn đến tôn tử đang ngồi trên xe lăn nghịch kim bài, nghĩ đến lí do mà Hoàng thượng ban thưởng, bà nháy mắt liền đánh bay cái ý niệm này. Được Hoàng thượng ban thưởng, mở tiệc ăn mừng là điều đương nhiên, nhưng nếu bị truyền ra ngoài tin Ôn gia được ban thưởng là nhờ đích tử đổi cả đôi chân thì có chút không tốt.
Bất quá, không mở tiệc lớn ăn mừng nhưng người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm vẫn là cần thiết. Ôn lão phu nhân quay đầu nhìn về phía nhi tử, phát hiện khuôn mặt hắn cương cứng thì không khỏi thấp giọng mắng:
– Biểu tình của ngươi là ý gì? Là muốn cho mọi người nói ngươi đối với quyết định của Hoàng thượng bất mãn sao?!
– Ý nhi tử không phải như vậy!
Ôn Tín hồi thần nói.
– Ta có thể trở về không?
Phụ thân đang ở đây, cậu vội vã cái gì?! Ôn Tín liếc cậu muốn trách mắng hai cậu, tầm mắt nhìn đến kim bài trên đùi cậu liền câm nín, phất phất cánh tay không kiên nhẫn nói:
– Nhanh trở về đi!
Ôn lão phu nhân liếc hắn một cái, sau đó ngữ khí ôn hòa nói:
– Thần Húc mệt mỏi liền trở về nghỉ ngơi đi, buổi tối nhớ rõ đến chỗ ta dùng bữa tối.
Trong trí nhớ của “cậu”, chưa bao giờ dùng cơm ở chỗ tổ mẫu. Ôn Thần Húc liếc nhìn bà, sau đó gật đầu.
Khi nô bộc trong phủ đều tản đi, Thanh Nhất, Thanh Nhị liền đi nhanh đến bên Ôn Thần Húc, thấy bây giờ có thể đi, hai người liền đẩy cậu về viện.
Nhìn cậu rời đi, Ôn lão phu nhân nói:
– Buổi tối liền đến chỗ ta dùng gia yến, bây giờ đều trở về đi!
Liên phu nhân nhìn xe lăn càng lúc càng xa, ánh mắt lóe lên kiên định, sau đó xoay người cùng nhi tử rời đi.
Nhi tử của mình tự mình rõ nhất, sau khi trở về viện của mình, Ôn lão phu nhân biết việc vào lúc sáng đã xong, phái người kêu Ôn Tín vào đây.
– Ngươi như vậy có phải là cha không, cùng nhi tử chính mình so đo? Phải biết rằng mặc kệ hắn như thế nào thì đó cũng là nhi tử của ngươi, ngươi không quan tâm hắn, hắn vẫn sống tốt, hắn tốt ngươi cũng tốt! (3)
(3): Mình tìm bản gốc dịch ra, chứ wiki thực sự không hiểu. Này đại khái là Ôn lão phu nhân trách Ôn Tín có biểu tình thất thố khi Phúc An truyền chỉ, cho rằng ông bất mãn, ghen tị với bé Húc. Giờ bé Húc đang được anh Thần sủng nếu bé Húc vui thì cả Ôn phủ sẽ vui theo vì có thể sẽ được anh Thần trọng dụng.
– Ta nào có cùng hắn so đo. Chỉ là bực hắn trên không bằng huynh trưởng, dưới không hơn được đệ đệ, muốn dạy dỗ hắn.
Ôn Tín nói.
– Ngươi nếu muốn dạy hắn thì đã sớm làm rồi đi?
Ôn lão phu nhân trừng Ôn Tín, sau đó nói:
– Hắn bây giờ có ơn cứu mạng Hoàng đế, sau này mang lại nhiều chỗ tốt cho Ôn gia hay không thì không thể nói rõ được. Ôn gia nuôi một thiếu gia như hắn không phải không được, về sau hắn muốn làm gì thì mặc hắn làm, ngươi cũng đừng làm khó hắn.
Lúc trước cậu trong kinh thành gây sự khắp nơi còn ra đức hạnh gì, giờ Hoàng thượng ban ngự tứ kim bài cho cậu, đứa con này có khi nào liền không câu nệ mà quậy tiếp? Dù nghĩ như vậy nhưng Ôn Tín cũng không dám phản bác lại mẫu thân.
Từ viện của Ôn lão phu nhân rời đi, Ôn Tín vốn vì chuyện hồi sáng hiện tại có chút bực mình, nhưng cảm thấy mẫu thân nói cũng không sai, có phần công lao của cậu, chính mình trước mặt Hoàng thượng cũng có chút mặt mũi, có thể thực mau sẽ được thăng chức, vì thế liền hào phóng buông xuống việc giáo huấn Ôn Thần Húc.
Trời mới vừa sáng liền bị đẩy đi, hiện giờ vẫn chưa có gì bỏ vào bụng, vừa đến cửa viện mình Ôn Thần Húc liền thấy đói.
Không cần cậu nói, Thanh Nhất có mắt liền đi vào phòng bếp lấy đồ ăn. Mà bên cạnh cậu, Thanh Nhị nhìn thiếu gia nhà mình ném kim bài từ tay này qua tay khác, không nhịn được nói:
– Thiếu gia, không bằng ta giúp ngươi đem đi cất giữ?
– Vàng có thể làm lại, văng hư cũng không xấu.
Nhìn bộ dạng cẩn thận của hắn, Ôn Thần Húc nói.
Phải biết rằng cái thứ thiếu gia ngài đang quăng qua quăng lại là do Hoàng thượng ban cho, có bao người có khả năng sở hữu nó chứ! Cho nên tuy rằng nghe chủ tử mình nói như vậy, Thanh Nhị vẫn là nhìn chằm chằm kim bài trong tay cậu, sợ cậu lỡ làm rớt, chính mình lại đỡ không được.
Nhìn thấy dáng vẻ của Thanh Nhị, Ôn Thần Húc ngượng ngùng, vì thế liền đem kim bài nhét vào trong ngực.
Không có thứ gì làm cậu phân tán sự chú ý, cậu liền tập trung nghĩ việc phía trước. Tưởng tượng đến nếu thánh chỉ không đến kịp, không chừng mình có thể đã bị đánh tơi tả, Ôn Thần Húc mím môi, đối bằng hữu ngày hôm qua mình kết giao càng có hảo cảm.
Bất quá nghĩ đến người kia là Hoàng thượng, Ôn Thần Húc mím mím môi, trong lòng có chút khẩn trương. Nói như vậy, hai người bọn họ có thể làm bằng hữu sao?
Thanh Nhất rất nhanh đã đem đồ ăn về, thức ăn trên bàn hôm nay lại có chút phong phú. Ngày thường Ôn Thần Húc cũng ăn không tồi, nhưng cùng hôm qua thì thức ăn bây giờ phong phú hơn nhiều so với trước.
Ở bên cạnh cậu ngây người đã lâu, đương nhiên biết khẩu vị của cậu, cháo, bàn thầu linh tinh cũng không lấy.
Thức ăn được bày trên bàn so với trước kia còn tốt hơn nhiều, tâm tình Ôn Thần Húc liền vui như nở hoa.
Mắt cậu từ sớm đã nhìn chằm chằm không chớp mắt đống đồ ăn này, Thanh Nhị chạy nhanh đem cậu đẩy đến bên bàn, đưa đôi đũa qua cho cậu.
Tiếp nhận đũa, Ôn Thần Húc lúc này cũng không nghĩ gì khác, liền vui vẻ ăn ăn ăn.
END CHAPTER 7
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT