Đám thanh niên của Vương gia thôn ngươi đỡ ta, ta dựa ngươi trở về, mới vừa vào thôn liền khiến cả thôn oanh động.
Thôn nhỏ hẻo lánh, đường núi đi ra ngoài vốn rất không dễ dàng, hơn nữa thành trấn gần nhất đây cũng phải đi mất hơn nửa ngày, cho nên trừ bỏ mấy tháng đi mua ít muối, vài thứ linh tinh mà bọn họ vô pháp tự sản xuất nhưng rất cần thiết, thì căn bản không ai đi ra ngoài.
Trong cái thôn bán biệt lập thế này người bên trong đều là người cùng tộc, tính tình của đám người đó cũng chẳng ra gì, nhưng lúc đối ngoại thì ngược lại rất đồng lòng.
Nhìn thấy người trong thôn mình mang theo vũ khí trở về, còn chưa hỏi rõ tình huống, liền có vài nam nhân xoắn tay áo đi ra ngoài, mười mấy người vừa mới trở về bất chấp đau đớn nhanh chóng chạy đến ngăn bọn họ lại.
Như những người Vương gia thôn này, nhất khinh thiện còn sợ ác, nghe mấy người kia nói bọn họ bị hai người đả thương, còn nói đám ngoại lai kia có đến bốn năm người, nghĩ đến có cộng nam nữ già trẻ trong thôn thì cũng không đến một trăm người, tất cả liền an phận.
Nhưng mà, người của Vương gia thôn tạm thời không dám đế nhà của mẫu tử Trần gia tìm phiền toái, thì đoàn người của Ôn Thần Húc lại muốn tới cửa tìm bọn họ.
Tiểu hài tử có là lúc khi ba mẹ về già, tuổi của cha mẹ bé đều không nhỏ, cho nên mấy người Ôn Thần Húc liền gọi nương bé một tiếng Trần đại nương.
Trần đại nương vốn dĩ bị thương da thịt, tuy rất nặng nhưng không thương đến xương cốt, nằm liệt ở trên giường không dậy nổi nguyên nhân lớn là do tâm bệnh. Buổi tối sau khi uống thuốc xong, nàng từ trên mấy người Ôn Thần Húc thấy được hi vọng của mình, cho nên ngủ một giấc dậy lúc sáng sớm hôm sau liền xuống giường đi tới nhà bếp dọn dẹp lại chuẩn bị nấu cho bọn cậu một bữa cơm sáng.
Nhìn thấy nương đã có thể xuống giường, tiểu hài tử cao hứng lộ ra gương mặt tươi cười.
Cơm sáng nông thôn đặc sắc mang theo hương thơm ngào ngạt làm cho mấy người Ôn Thần Húc ăn đến thật ngon, ăn xong, Từ Kinh Thương lau miệng nói:
“Cơm sáng giải quyết sớm, chúng ta bây giờ liền đi vào thôn!”
“Được!”
Bàng Trí nghe vậy, cao giọng phụ họa.
“Được cái gì, ngươi đi như thế nào?”
Từ Kinh Thương chỉ vào chân hắn nói.
Xe lăn chỉ có một chiếc, lấy hình thể của hắn hiển nhiên không thể ngồi cùng Ôn Thần Húc.
“Ta….. Ta nhảy lò cò!”
Bàng Trí nói.
Từ Kinh Thương không để ý đến hắn, quay đầu nhìn về phía mẫu tử Trần gia.
“Ngươi đi cùng chúng ta hay ở lại đây?”
“Chúng ta cứ như vậy đi sao?”
Trần đại nương nhìn bọn họ, có chút lo lắng nói:
“Vương gia thôn người đông thế mạnh, ta sợ…..”
“Không có việc gì, mấy người như thế chúng ta đánh hai cái là có thể giải quyết!”
“Đúng vậy, bọn họ ngày hôm qua còn đánh đám người xấu từ trong nhà ra ngoài!”
Thấy bọn họ đều nói như vậy, Trần đại nương gật gật đầu.
“Vậy được, chúng ta bây giờ liền đi!”
Kéo nhi tử đến phía trước dẫn đường, nghĩ đến rốt cuộc cũng có hi vọng có thể vì khẩu tử của mình mà lấy lại công đạo, Trần đại nương hốc mắt liền đỏ.
Cảm giác tay bị nương nắm có chút đau, tiểu hài tử ngẩng đầu, nhìn mắt nương sau đó liền không hé răng.
Trước nay chưa từng thấy thôn dân kiêu ngạo như vậy, Bàng Trí bất luận như thế nào cũng phải đi theo xem náo nhiệt.
Dưới tình huống Huyền Thập Lục đẩy xe lăn, hắn liền đỡ lấy xe lăn làm chỗ tựa lưng rồi nhảy lò cò đuổi kịp.
Thấy đã không còn xa, hơn nữa đường cũng bằng phẳng, nhìn thấy hắn nhảy lò cò rất có bộ dáng tự đắc và vui vẻ, Từ Kinh Thương liền tùy hắn.
Có một đám hài tử ở cửa thôn chơi cùng nhau, nhìn thấy nhiều người lạ đến như vậy, lập tức liền xoay người tìm người lớn.
Bởi vì Từ Kinh Thương đã nói qua, muốn trực tiếp đem đầu sỏ đã hết chết người bắt lại đưa lên quan phủ xử theo pháp luật, cho nên lúc vào hôn, Trần đại nương liền dẫn bọn cậu hướng đến nhà Vương Tứ.
Trong thôn đều là nhà thuần ngói bùn, nhà của Vương Tứ nằm ở giữa thôn, thoạt nhìn còn khá lớn.
Sân dùng một bức tường bùn cao nửa người vây lại, Trần đại nương tiến lên gõ cửa, gõ một hồi lâu cũng không thấy người ra mở cửa.
“Mở cửa!”
Lại gõ vài cái, giọng nói của nàng mang theo vài phần hận ý.
Tay chống trên xe lăn Bàng Trí nhảy lò cò lên, phát hiện trong nhà chính rõ ràng có người, Bàng Trí hắc một tiếng, quay đầu nói:
“Trong phòng có người, bọn họ cố ý không mở cửa!”
Loại cửa này căn bản không ngăn được bọn họ, thấy người trong nhà giả chết, Từ Kinh Thương trực tiếp giơ chân đá văng cửa.
Không biết có phải do y dùng lực quá lớn hay không, hai bên ván cửa liền đạp vào trong ngã xuống đất.
Nghe âm thanh lớn như vậy, người trong nhà chính bị dọa sợ, chờ đến khi nhìn thấy cửa nhà mình bị đạp hỏng, lập tức vọt ra.
Ra tới là một nam hai nữ, nhìn thấy hai mẫu tử Trần gia còn không nói gì, chờ nhìn thấy mấy người Ôn Thần Húc, ngây người một chút, sau đó người đàn ông kia quát:
“Các ngươi là người ở đâu dám ở thôn Vương gia chúng ta quấy rối?!”
“Hắn là Vương Tứ?”
Từ Kinh Thương không để ý đến hắn, quay đầu hỏi.
Trần đại nương lắc lắc đầu.
“Hắn là Trần Tam.”
Nghe xưng hô liền biết hai người có quan hệ, Từ Kinh Thương tỏ vẻ đã biết, quay đầu nói:
“Đệ đệ của ngươi đâu?”
Từ Kinh Thương thoạt nhìn giống như một thư sinh, nhưng khi y xụ mặt đem khí thể thả ra, loại người đã thấy qua máu không phải ai đều có thể ngăn được.
“Ta…….. Đệ đệ ta, hắn……. Hắn đi ra ngoài rồi.”
Nam nhân kia run lên sau đó đứt quãng nói.
Nữ nhân bên cạnh mắng hắn một phen, ngay sau đó lại bởi vì bị tầm mắt lạnh băng đảo qua mà không dám cử động.
Đang muốn kêu hắn gọi đệ đệ về, Từ Kinh Thương ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người tiến lại đây.
Mấy người đồng thời quay đầu, chờ nhìn rõ thì hai đến ba mươi người đã đi đến.
Nghe nói có người ở bên ngoài thôn vào thôn trưởng liền đi tới nhìn bọn họ, tuy rằng đoán được chính là những người này đánh mấy người trong thôn ngày hôm qua, nhưng trong lòng bận tâm bọn họ có thể đánh tiếp, ngữ khí cũng không quá tốt.
“Các ngươi tới đây có chuyện gì?”
Thôn trưởng nói.
“Không có chuyện gì, chỉ là giết người đền mạng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho nên ngươi nhanh chóng đem cái tên Vương Tứ đã hại chết mạng người kia giao ra đây.”
Từ Kinh Thương nói.
Nghe thấy y nói, sắc mặt thôn trưởng có chút không tốt.
“Các ngươi là người nào, dựa vào cái gì mà quản chuyện của Vương gia thôn bọn ta?”
“Thiên hạ bất bình sự, người trong thiên hạ quản chi*!”
(*): có trong hồi bốn của Tam Hiệp Ngũ Nghĩa: “Khi quan viên nghe xong, cười lạnh nói: “Người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ, hà cớ gì mà nói đạo lý(?)?”
Bàng Trí đột nhiên túm ra một câu văn.
“Cái gì là bình với bất bình, chi với không chi, chuyện của Vương gia thôn của bọn ta không cần đám ngoại lai các ngươi quản!”
Thôn dân nghe không hiểu nâng cổ hô.
Khó có được dịp giảng đạo lý với người khác, Bàng Trí thiếu chút nữa đã bị bộ dáng khí thái không nói lý kia cười cho ngã ngửa.
“Ngươi không sao chứ?”
Nhìn thấy hắn đỡ ghế dựa lưng dùng một chân đứng, Ôn Thần Húc nghĩ nghĩ đem đệm mềm mình ngồi rút ra cho hắn.
“Ngươi dùng cái này ngồi đi.”
Cương quyết muốn đến đây hiện tại miệng vết thương có chút đau Bàng Trí cũng không chú ý nhiều như vậy, trực tiếp nhận lấy cái đệm ném xuống đất chậm rãi ngồi xuống.
“Đúng vậy, nhanh cút đi!”
“Cút đi!”
Các thôn dân kêu la, còn có mấy người phụ nhân(phụ nữ đã sinh con hoặc cưới chồng, chắc vậy á) không biết từ lúc nào đã cầm thức ăn đến ném bọn họ.
Huyền Thập Lục đi lên phía trước che xe lăn Ôn Thần Húc cùng Bàng Trí, chủy thủ trong tay lóe lên hàn quang, hơn nữa ánh mắt hắn lạnh như băng, những phụ nhân đã làm này làm nọ rũ mắt xuống không dám ném đồ qua bên này nữa.
Ôn Thần Húc duỗi tay nhanh kéo tiểu hài tử và nương của bé tới bên mình trên người họ cũng bị ném một ít đồ ăn, lại quay đầu nhìn mấy người Nhậm Giai Lâm.
Thấy mấy người Nhậm Giai Lâm lấy mấy cục đá và đồ ăn ném trở về, làm những người đó bị ném đến đầy đầu đầy cổ, Ôn Thần Húc lúc này mới yên tâm.
Tuy rằng không bị thức ăn ném trúng ngược lại còn làm bọn người kia tự làm tự chịu, nhưng Từ Kinh Thương vẫn không nghĩ muốn chuyện sẽ tiếp tục như thế này.
Y đột nhiên dùng sức đá một chân vào bức tường bên cạnh, làm một bức tường đang còn nguyên vẹn lại bị sập xuống một mảnh, Từ Kinh Thương lạnh lùng nói:
“Ai còn tiếp tục động thủ liền giống như bức tường này!”
Nhìn bức tường đất bị ngã sập trên đất, thôn dân trong lòng nhảy dựng, lập tức buông mấy thứ ở trên tay xuống.
Thấy bọn họ an tĩnh, Từ Kinh Thương quay đầu xem cháu trai.
Chú ý tới tầm mắt của y Ôn Thần Húc nhìn y cười một chút, chỉ vào người phía trước lắc lắc đầu tỏ vẻ có Huyền Thập Lục ở bên cạnh bản thân một chút chuyện cũng không có.
Giải quyết chuyện ở đây bọn họ còn phải lên đường, bởi vậy Từ Kinh Thương không chuẩn bị lãng phí chút thời gian nào.
Từ trên đất nhặt lên một cây gậy gỗ không bị ai làm rơi, dùng tay ước lượng, Từ Kinh Thương nâng tay bẻ một cái đem cây gậy gỗ bị bẻ làm đôi tùy ý ném văng ra ngoài.
Vốn dĩ thấy y cầm lấy gậy gộc, thôn dân còn có chút phòng bị nhưng ngay sau đó nhìn thấy y tay không bẻ cây gậy gỗ dày kia thành hai khúc, chân và cánh tay liền ẩn ẩn có chút cảm giác đau.
“Ta cũng không muốn động thủ, chạy nhanh đem người giao ra đây chúng ta tự nhiên sẽ rời đi.”
Thừa dịp bọn họ kinh sợ, Từ Kinh Thương nói.
Các thôn dân trầm mặc, cuối cùng thôn trưởng nói:
“Các ngươi muốn Vương Tứ làm gì?”
Bàng Trí ngồi dưới đất trợn trắng mắt, đồng thanh với Ôn Thần Húc.
“Thật buồn cười, đã hại mạng người tự nhiên phải đưa đi cho pháp luật xử lí, lấy mệnh nếm mệnh!”
Ôn Thần Húc gật đầu.
“Vốn dĩ nên như vậy!”
Âm thanh hai người nói không nhỏ, người bên cạnh tự nhiên cũng nghe được, mấy thôn dân khác còn tốt, ca ca, tẩu tử còn có tức phụ của Vương Tứ lập tức thay đổi sắc mặt.
Vương Tứ trốn trong đám người sắc mặt trắng bệch, gã thấy mấy người ngoại lai kia lợi hại như vậy, có chút sợ thôn trưởng sẽ thực sự đem mình giao ra, vì thế lặng lẽ ngồi xổm xuống dưới.
“Chuyện của thôn Vương gia chúng ta tự nhiên là do chúng ta quản, quan quan phủ phủ cái gì chứ?”
Thôn trưởng nói, quét mắt nhìn mẫu tử Trần gia sau đó nói tiếp:
“Vương Tứ tuy thật sự đả thương người nhưng cũng không phải cố ý, ta đến lúc đó phạt hắn mấy trượng trúc là được, như vậy, Trần gia các ngươi vừa lòng?”
Không đợi Trần đại nương trả lời, Bàng Trí liền mở miệng châm chọc.
“Ai nha, Thần Húc ngươi nghe gì không, thì ra ở chỗ này hại người ta đến ngay cả mạng sống cũng không còn thì cũng chỉ được tính là đả thương người thôi sao?”
Ôn Thần Húc cũng cảm thấy người trong thôn này quá đáng giận, nhịn không được quay đầu nói:
“Cữu cữu, người vẫn là nên động thủ đi, dù sao giết người ở chỗ này cũng không tính, lại còn không cần đền mạnh, chờ đến lúc tính toán với người thì cũng chỉ bị đánh mấy trượng trúc cũng không mệt gì!”
“Được a! Vừa lúc đã thật lâu ta không gặp qua máu tay thực sự có chút ngứa, tới tới tới, đưa chủy thủ của của ngươi cho ta mượn dùng nào.”
Nhậm Giai Lâm vươn tay về phía người bên cạnh, Huyền Thập Lục thật đúng là đem chủy thủ cho hắn.
Nhìn thấy chủy thủ trong tay hắn chuyển động, thôn trưởng bị nghẹn, nhất thời cũng không còn lời nào để nói.
Nói giết người đền mạng để họ không được xằng bậy? Như vậy liền phải đưa Vương Tứ ra giao cho Trần gia để đền mạng cho hán tử Trần gia.
Nói giết người không đền mạng? Vậy bọn người kia nói động thủ thì thực sự có thể làm.
Thấy thôn trưởng không nói gì, trán Vương Tứ toát mồ hôi lạnh.
Không được, không thể làm trong thôn thỏa hiệp được, bằng không mình mà bị giao ra là xong đời!
Trong lòng nghĩ vậy, Vương Tứ đột nhiên nhắt một nắm bùn, sau đó ném về phía người đang ngồi trên xe lăn.
Huyền Thập Lục phản ứng nhanh nhanh chóng một quyền đánh bay vật đang bay tới, quay đầu nhìn thì thấy người phía sau bưng kín mắt.
Nguyên nhân là do vừa rồi cái nắm bùn kia bị đánh ngược ra ngoài, có chút bùn lọt vào mắt Ôn Thần Húc.
“Làm sao vậy?”
Huyền Thập Lục quỳ một gối xuống trước người cậu, ngữ khí có có chút có chút khẩn trương.
“Tiểu Húc?”
Từ Kinh Thương cũng lo lắng trở về bên cạnh cậu.
“Không có chuyện gì….. Bùn lọt vào mắt thôi…….”
Ôn Thần Húc nói.
Nhìn cậu che mắt lại nhưng nước mắt vẫn chảy ra ngoài, Từ Kinh Thương chỗ nào còn nghe cậu nói, cầm tay cậu vội đến la lên.
“Cho cữu cữu nhìn xem.”
Chảy một chút nước mắt bùn đã bị trôi ra ngoài không sai biệt lắm, Ôn Thần Húc chớp chớp mắt buông tay ra nói:
“Ta không có chuyện gì.”
Lại thấy người trước mặt đang quỳ gối xuống nhanh chóng kéo hắn lên.
“Thập Lục ngươi nhanh đứng lên!”
Thấy hốc mắt cậu hồng hồng, trên mặt còn có vệt nước mắt, mặc dù xác định cậu không có chuyện gì nhưng Từ Kinh Thương vẫn có chút đau lòng, xoay người đi về phía người mới vừa ném nắm bùn kia.
Nhìn thấy y đến gần, nhưng thôn dân đó nhanh chóng thối lui, Vương Tứ đang ngồi xổm trên đất chưa kịp đứng lên đã bị người dẫm vài cái.
Chờ gã khó khăn đứng dậy, nhìn thấy Từ Kinh Thương lại đây, lung tung đẩy người đi ra ngoài.
Một đám người chỉ có mình gã biểu tình khoa trương như vậy thức quá rõ ràng, Từ Kinh Thương không nói hai lời xách theo gã đi đến chỗ trống sau đó ném gã trên đất.
“Ai u…… Ngươi buông ta ra……”
Vốn dĩ định chọn một người trong đám người thôn dân đẩy lên sau đó sẽ chạy loạn ra khỏi đây, nhưng không nghĩ tới bản thân lại trực tiếp bị bắt ra, Vương Tứ sợ hãi kêu lên.
Từ Kinh Thương chỗ nào còn để ý tới gã, đánh hai quyền thật mạnh sau đó đè mặt gã xuống mặt đất nghiến nghiến.
“Người này chính là Vương Tứ!”
Nhìn thấy người trong tay y Trần đại nương* nói
(*): Bản raw là Lưu nhưng mà chắc tác giả viết sai nên mình sửa luôn.
“Thì ra là tên khốn nạn này!”
Bàng Trí lấy hòn đất trên đất ném qua.
Nghe được đây là người bọn họ muốn bắt, Từ Kinh Thương lại đạp một cái, xách gã lên nói:
“Chúng ta đi thôi!”
Tuy rằng người trong thôn này rất đáng ghét, nhưng những người đó cũng không phạm tội, nếu đã bắt được người, bọn họ liền chuẩn bị rời đi.
Thôn trưởng cùng thôn dân của mình nhìn bộ dáng Từ Kinh Thương mới vừa đánh người vừa nãy, hơn nữa vừa rồi y đã đe dọa nên không dám ngăn cản. Ca ca và tẩu tử của Vương Tứ cũng không nhúc nhích, chỉ có tức phụ gã thấy gã thực sự bị mang đi, chạy tới nằm trên đất khóc lóc la lối.
“Bao che cho hung thủ giết người cũng có tội, ngươi cũng muốn đi quan phủ với chúng ta sao?”
Từ Kinh Thương lạnh lùng cho một cái ánh mắt lại thêm một câu, khiến cho nữ nhân trên mặt đất không dám tiếp tục quậy nữa.
Nháo chuyện thành như vậy, mẫu tử Trần gia tất nhiên không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, vì thế liền thu thập đồ vật rời đi theo.
Đi lên sườn dốc, mẫu tử Trần gia mang theo ngàn ân vạn tạ mang Vương Tứ bị bó lên bước về phía trước.
Xe ngựa đi hơn hai canh giờ mới tới huyện thành tiếp theo, tìm một chỗ khách điếm dàn xếp xong, Nhậm Giai Lâm và Lục Diệc mang theo mẫu tử Trần gia và Vương Tứ đưa đến nha môn.
“Cữu cữu, người nói trải qua chuyện lần này, mấy thôn dân đó có thể hối cải hay không?”
Ngồi ở trước bàn trong phòng khách điếm, Ôn Thần Húc nói.
“Sẽ!”
Từ Kinh Thương nói.
Bàng Trí ngồi ở trên giường nói:
“Chờ chúng ta đi về thì ghé lại nhìn xem, nếu không hối cải thì cữu cữu ngươi liền đi đánh bọn họ một trận, ta thấy bọn họ kiêu ngạo như vậy chính là thiếu đánh!”
“Ngươi đang nói bản thân ngươi sao?”
Từ Kinh Thương nói.
Nhớ lại trước kia không thiếu chuyện mập mạp bị cữu cữu đánh bởi vì gặp rắc rối, Ôn Thần Húc nhấp môi cười rộ lên.
Trước kia cũng từng rất “kiêu ngạo”, Bàng Trí: “…………..”
END CHAPTER 60
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT