Đã nói là dạo vườn, nên Sở Thịnh Thần đẩy cậu vào trong vườn, liền trực tiếp đến chỗ được vườn hoa vờn quanh ở bên trong đình.
Ngửi hương hoa nhàn nhạt, đang nhìn mấy ngọn cây không xa đang phát ra tiếng kêu thanh thúy của mấy con chim nhỏ, Ôn Thần Húc đối với việc hắn ngừng lại ở đây cũng không có ý kiến.
Lúc ngồi xuống ghế đá, thấy cậu mang theo tươi cười ngắm nhìn cảnh sắc chung quanh, Sở Thịnh Thần có chút tò mò.
Nếu cậu nhớ rõ chuyện phát sinh hôm qua, như thế nào lại có thể bình tĩnh ngắm cảnh như vậy?
Duỗi tay ôm cậu từ trên xe lăn vào trong lồng ngực mình, Sở Thịnh Thần cúi đầu ở trên môi cậu thử hôn một cái.
Vốn dĩ bị hắn đột nhiên ôm vào ngực Ôn Thần Húc có chút kinh ngạc, chờ phản ứng lại động tác của hắn là đang hôn mình thì mở to hai mắt.
Xúc cảm ấm áp mềm mại kia làm Ôn Thần Húc vô thức nghĩ tới chuyện tốt hôm qua mình làm, đôi má dần dần bò lên đỏ ửng.
Sau khi hỏi lại Ôn Thần Húc vốn dĩ muốn hỏi vì sao lại muốn hôn mình, lại không tự giác cúi đầu mím môi.
Môi mới vừa nhấp một chút, lại nghĩ tới hắn vừa hôn môi mình, Ôn Thần liền buông lỏng môi ra.
Thấy cậu ngượng ngùng cực kì, Sở Thịnh Thần không nhịn được nở nụ cười, duỗi tay sờ sờ đầu cậu, sau đó cúi đầu ở bên tai cậu nói:
“Còn nhớ chuyện ngày hôm qua không?”
Nghe được tiếng cười của hắn, Ôn Thần Húc đã thực ngượng ngùng, lại nghe hắn nói, không nhịn được đem mặt vùi vào lồng ngực hắn.
Nhìn bộ dáng này của cậu, Sở Thịnh Thần lại không dám tiếp tục trêu chọc cậu, trấn an nhéo nhéo sau cổ cậu, ngữ khí ôn nhu nói:
“Vì cái gì ngượng ngùng? Ngày hôm qua ngươi như vậy ta không biết có bao nhiêu vui mừng, đáng tiếc lúc đó lại bởi vì ngươi say.”
Vui mừng?
Nghe thấy hai từ mấu chốt, Ôn Thần Húc nghi hoặc, lại không nhịn được ngẩng đầu lên.
Vốn dĩ vẫn luôn nhìn cậu Sở Thịnh Thần chú ý đến động tác cùng ánh mắt nghi hoặc của cậu, môi dương lên sau đó cúi đầu dùng môi mình phủ lên môi cậu, lúc cậu trợn tròn mắt nhìn mình, Sở Thịnh Thần nhẹ nhàng mút môi dưới của cậu, đầu lưỡi quét qua lợi dưới liền chui bên vào trong miệng cậu.
Có chút ngơ ngẩn tiếp nhận cái lưỡi ướt nóng đang quét loạn trong miệng, sau đó cuốn lấy lưỡi mình cùng nhau dây dưa, Ôn Thần Húc dần dần khôi phục tinh thần chớp chớp mắt, duỗi tay chống ngực hắn ô một tiếng.
Sở Thịnh Thần thoáng buông cậu ra, vừa giơ tay ôn nhu lau nhẹ khóe môi ướt át của cậu, vừa nhìn thẳng cậu.
“Thế nào, em hiểu chưa?”
So với sự hàm súc của hắn, Ôn Thần Húc dựa vào hắn bình phục hô hấp lại trực tiếp hơn nhiều.
“Ngươi như vậy…. Là bởi vì thích ta sao?”
Ôn Thần Húc nhìn thẳng hắn nói đến hai chữ “thích” (喜欢 – xǐhuān) thì ngượng ngùng chớp mắt, trong lòng là áp lực nhưng cũng có tò mò.
Bất luận là trong sách hay TV, hôn thân mật như vậy chỉ đối với người mình thích mới làm, ngày hôm qua là mình uống say, nhưng hắn căn bản không uống rượu, Ôn Thần Húc lúc đó có chút không rõ vì cái gì hắn làm như thế.
Sở Thịnh Thần gật gật đầu, ngay sau đó vuốt khuôn mặt có chút nóng của cậu:
“Không sai.”
Vốn dĩ chỉ thuận miệng đoán mò, thấy hắn thế nhưng thừa nhận, tim Ôn Thần Húc đập nhanh hơn, nhất thời có chút không biết làm sao.
Huyên Nghiêu vì cái gì thích mình?
“Ta vì cái gì sẽ không thích em?”
Sở Thịnh Thần đem cậu ôm càng chặt hơn một ít, cúi sát vào hôn hôn khóe môi cậu sau đó hỏi lại.
Khóe miệng chỗ hắn hôn có chút ngứa, Ôn Thần Húc lúc này mới phản ứng lại bản thân đem lời trong lòng hỏi ra.
Nghe hắn lần nữa thừa nhận thích mình, Ôn Thần Húc giống như nghe được tiếng tim đập của mình đang vang ở bên tai, nhịn không được duỗi tay bưng kín ngực có chút nóng.
Cảm giác thật kỳ quái.
Thấy cậu nhíu nhíu mi, bộ dáng có chút ngốc lăng, Sở Thịnh Thần cho rằng chính mình dọa cậu, lấy cằm cọ cọ đầu cậu.
“Ngoan, ta chỉ nói trước tâm ý của mình cho em, không có ý gì khác, đừng sợ.”
“Ta không có sợ.”
Cảm giác tim đập dần dần bình thường, Ôn Thần Húc ngẩng đầu lên.
Tuổi tác cậu còn nhỏ, Sở Thịnh Thần vốn dĩ không có tính toán nói cho cậu biết sớm như vậy, chỉ là tình cảm nếu có thể nhịn được thì không thể gọi là tình cảm.
Bất quá, tuy rằng không nhịn được nói tâm ý của mình cho cậu, nhưng như Sở Thịnh Thần mới nói, chỉ là nói cho, không có ý tứ gì khác.
Từ trong mắt cậu không thấy sự chán ghét hay xa cách Sở Thịnh Thần đã vừa lòng, bởi vậy nghe lời cậu nói liền cười phụ họa nói:
“Được, em không sợ.”
Sở Thịnh Thần nói ra tâm ý mình rồi liền không tính toán tiếp tục cái đề tài này nữa, nhưng có một số việc sau khi bắt đầu cũng không phải do hắn quản.
“Ngươi thích ta là muốn cùng ta ở bên nhau sao?”
Ôn Thần Húc một bên hỏi, một bên ở trong lòng suy nghĩ, cậu luôn cảm thấy bản thân cùng Sở Thịnh Thần lúc ở bên cạnh nhau rất vui vẻ, chính là không có bằng hữu nào sẽ luôn ở bên nhau. Nhưng, nếu là người yêu mà nói, vậy có thể vĩnh viễn ngốc bên cạnh nhau.
Chỉ là, nghĩ đến hai chữ “người yêu”, lại nghĩ đến bản thân cùng Sở Thịnh Thần, trong lòng Ôn Thần Húc không khỏi có chút nóng nóng ngứa ngứa.
“Tất nhiên.”
Sở Thịnh Thần có chút kinh ngạc không ngờ được cậu hỏi ra vấn đề như vậy, lại vẫn đương nhiên trả lời.
“Vậy, nếu ngươi cùng ta ở bên nhau, ngươi có cưới Hoàng hậu hay không?”
Ôn Thần Húc không khỏi nghĩ đến lo lắng lúc trước của Sở Duệ.
Nghe ý tứ này của cậu, Sở Thịnh Thần trong lòng vừa động, nhìn cậu nghiêm túc nói:
“Tất nhiên sẽ không.”
Nghe hắn nói sẽ không cưới Hoàng hậu, Ôn Thần Húc trong lòng sung sướng, lại hỏi:
“Vậy còn phi tử?”
“Đều không cần.”
Sở Thịnh Thần nói thân mật dựa gần mặt cậu.
“Ta chỉ cần một mình em được không?”
“Được!”
Ôn Thần Húc duỗi tay vòng lấy cổ hắn, nghiêng đầu hôn hắn một chút, sau đó cười nói:
“Chúng ta đây ở bên nhau được rồi!”
Cái này, đổi lại Sở Thịnh Thần kinh ngạc, hắn nghiêm túc nhìn người trong lòng ngực.
“Em có biết bản thân đang nói gì không?”
“Biết a! Anh không phải thích em sao, em cũng thích anh, chúng ta đây liền ở bên nhau a!”
Ôn Thần Húc rất cao hứng nói.
“Em biết cái gì gọi là thích?”
Sở Thịnh Thần vì lời nói của cậu trong lòng sinh ra sung sướng, rồi lại lo lắng cậu bất quá chỉ là thuận miệng nói thôi.
“Biết a! Em không chán ghét anh hôn em, vài ngày không gặp anh sẽ cảm thấy nhớ anh, lúc nhìn thấy anh em rất cao hứng, lúc anh nói thích em tim em đập thực sự rất nhanh, đây gọi là thích!”
Tuy rằng chưa ăn qua thịt heo nhưng Ôn Thần Húc tuyệt đối đã nhìn thấy heo chạy, trước kia cậu căn bản không nghĩ đến hướng này, hôm nay nghe Sở Thịnh Thần nói, chính cậu suy nghĩ một chút lập tức liền thông suốt.
Chính Ôn Thần Húc biết những vấn đề riêng của bản thân, cậu kỳ thực không quá thích cùng người khác quá thân cận. Trước kia không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại nghĩ đến, cậu là từ lúc bắt đầu đã không bài xích sự thân cận của Sở Thịnh Thần, thậm chí cậu rất thích cảm giác được hắn ôm vào trong ngực.
Bị lời gần như thổ lộ này đập lên đầu, Sở Thịnh Thần bừng tỉnh lại có cảm giác như đang mơ.
Tiểu gia hỏa này vừa rồi nói hắn cũng thích mình?
Thấy hắn đột nhiên bất động không nói lời nào, Ôn Thần Húc nghi hoặc nhìn hắn, vừa nhìn, bỗng nhiên cảm thấy hắn lớn lên rất đẹp trai.
Vươn tay ở trên mặt hắn chọc chọc, thấy hắn còn chưa phản ứng Ôn Thần Húc dùng hai ngón tay nhéo mặt hắn xuống, sau đó cười khẽ.
Bị tiếng cười của cậu gọi hồn về, Sở Thịnh Thần nhìn gương mặt tươi cười trước mặt mình tiến đến một chút, lập tức cúi đầu hôn cậu.
Lần này Ôn Thần Húc chỉ sửng sốt một chút liền phản ứng lại ngay, mặt đỏ hồng mang theo chút tò mò liếm môi dưới của hắn, lúc lưỡi của hắn ghé thăm tiến vào trong miệng mình Ôn Thần Húc học theo động tác của hắn đáp lại.
Nhìn cậu híp nửa con mắt, mặt đỏ rực lại nhiệt tình đáp lại mình, Sở Thịnh Thần nâng tay đè gáy cậu cùng cậu hôn càng sâu.
Chờ cảm giác cậu không thở nổi, Sở Thịnh Thần mới kết thúc nụ hôn vừa dài vừa sâu này, làm cậu dựa vào lồng ngực mình, vỗ về sau lưng cậu giúp cậu thuận khí.
Xác định lần nữa cậu không phải thuận miệng thổ lộ mà là thực sự thích mình, khóe mi mắt Sở Thịnh Thần đều nhuộm lên ý cười sung sướng.
Ngước mắt nhìn vẻ mặt của hắn, Ôn Thần Húc nói:
“Anh rất cao hứng?”
“Đương nhiên.”
Sở Thịnh Thần giơ tay đem một lọn tóc rơi xuống mặt cậu tém qua sau tai.
“Em cũng rất cao hứng!”
Đôi mắt Ôn Thần Húc sáng lấp lánh nói xong, lại chỉ chỉ vào ngực mình nói:
“Chỗ này cũng rất cao hứng!”
Sở Thịnh Thần cảm thấy mình quả thực nhặt được một bảo bối rồi, cúi đầu hôn hôn cái trán của cậu.
“Bây giờ thật muốn ôm em hồi cung!”
Vừa định gật đầu nói được Ôn Thần Húc nghĩ đến cữu cữu nhà mình, không khỏi nói:
“Cữu cữu sẽ không đáp ứng!”
Sở Thịnh Thần tự nhiên biết ít nhất tạm thời không thể dẫn cậu hồi cung, vì thế xoay đề tài hỏi cậu câu hỏi vừa nãy hắn muốn hỏi.
“Thần Húc, chúng ta đều là nam tử, em không cảm thấy kỳ quái sao?”
Lúc phát hiện ra tâm ý của mình chính hắn cũng đã rối rắm qua, nhưng người trong lòng ngực lại không chút do dự liền đáp lại lời thổ lộ của mình.
“Có cái gì kỳ quái?”
Ôn Thần Húc khó hiểu hỏi.
“Em có phải đã gặp qua chuyện hai nam tử ở bên nhau hay không?”
Trừ lý do đó ra, Sở Thịnh Thần cũng thực sự không thể nghĩ được nguyên nhân nào khác.
“Chưa thấy qua, nhưng mà ta ở trên mạng….. Trên sách đọc không ít chuyện tình giữa hai nam tử.”
Lại nói tiếp, ngay từ đầu cậu đọc được tiểu thuyết như vậy, còn tưởng rằng tác giả đem từ chỉ nữ chính là “cô” viết nhầm, chờ đến khi đọc được một nửa mới phát hiện là không viết nhầm, kỳ thực truyện này căn bản không có nữ chính, mà là truyện về hai người đàn ông.
Chính là cậu từ trước đến nay không thích làm việc có đầu không đuôi, cho nên vẫn đem bộ tiểu thuyết kia đọc xong, sau lại biết được, thì ra tiểu thuyết còn có một thể loại khác gọ là đam mỹ. Lại sau đó, vô tình lại đọc được một bộ tiểu thuyết đam mỹ khác viết cũng không tồi, cậu ngẫu nhiên cũng sẽ tìm vài bộ như vậy để đọc.
Không nghĩ tới lý do là như thế này, Sở Thịnh Thần cười nói:
“Ta đây cũng nên cảm ơn quyển sách kia.”
“Rõ ràng là em đáp ứng anh, anh hẳn là phải cảm ơn em.”
Ôn Thần Húc nói.
“Vậy nên làm gì mới cảm ơn em cho tốt đây?”
Sở Thịnh Thần cười nói xong, lại ở trên môi, trên mặt cậu hôn hôn.
Bởi vì tòa phủ đệ này được đặc thù hóa, hạ nhân trong phủ cũng không nhiều, mà những hạ nhân trong này ngày thường cũng sẽ không đi lại lung tung, nếu muốn sai người, lắc chuông đồng một chút sẽ có người lại đây.
Cùng cậu náo loạn xong, Sở Thịnh Thần lay động chuông trên bàn đá gọi người mang một chút nước trà, điểm tâm cùng trái cây lên đây.
“Uống chút trà đi.”
Đám người đem đồ vật đặt lên bàn sau đó lui ra, Sở Thịnh Thần bưng ly trà lên đưa đến bên môi cậu.
Ôn Thần Húc có chút khát liền ở trên tay hắn uống từng ngụm từng ngụm, còn có chút gấp vươn tay nâng cổ tay hắn lên.
Thấy cậu uống gấp như vậy, Sở Thịnh Thần lau lá trà dính trên khóe môi cậu, một bên rót trà lần nữa một bên nói:
“Khát như vậy sao vừa rồi không nói?”
Ôn Thần Húc cười cười, lại ở trên tay hắn uống nửa ly trà.
Đem nửa ly trà dư lại uống hết, Sở Thịnh Thần buông cái ly cầm một trái nho lột da đưa vào trong miệng cậu.
“Thật ngọt!”
Vốn dĩ sợ trái nho sẽ chua Ôn Thần Húc nhấm nuốt hai cái trước mắt liền sáng ngời, duỗi tay cầm lấy mấy trái nho, trước đem một trái nhét vào miệng người phía sau.
“Anh nếm thử đi.”
Tuy cậu còn chưa lột da đã nhét vào miệng mình, nhưng Sở Thịnh Thần vẫn rất sung sướng trực tiếp ăn, sau đó đem hạt nhổ ra.
Bỏ vào miệng mình một trái nho sau đó đem da cùng hạt nhổ ra Ôn Thần Húc nhìn hắn nói:
Sở Thịnh Thần ăn nho tự nhiên sẽ có người lột sẵn da, lúc vừa mới uy cậu ăn hắn cũng đem da lột ra, nào biết phương thức ăn nho của cậu là trực tiếp bỏ nho vào miệng sau đó đem da cùng hạt nhổ ra.
Thấy cậu cười rộ lên, Sở Thịnh Thần nâng tay làm thế muốn niết mặt cậu.
“Em không cười anh.”
Ôn Thần Húc trốn tránh tay hắn nói tiếp:
“Em chỉ nghĩ đến một câu nói làm líu lưỡi, ăn quả nho không phun da quả nho, không ăn quả nho nhổ da quả nho, nên mới cười.”
Vừa mới lột da nho cho cậu tay còn chưa rửa, Sở Thịnh Thần tất nhiên không có khả năng sẽ cọ cọ mặt cậu, dọa cậu xong liền lấy cái khăn trên bàn lau lau tay.
Thấy hắn không nháo mình nữa, Ôn Thần Húc một tay cầm cái dĩa phun da và hạt ra, một nho khác nhét vào trong miệng mình một trái lại nhét vào miệng người phía sau một trái.
Chờ đến khi Từ Kinh Thương giải quyết vấn đề nấc cụt của mình xong, sau khi dạo một vòng vườn mới tìm thấy nơi này, vừa đến đã nhìn thấy một chiếc xe lăn trống không được đặt ở một bên, mà cháu trai nhà mình đang ngồi trong lồng ngực Hoàng thượng ăn nho.
Chờ đến khi nhìn thấy cháu trai đút cho Hoàng thượng ăn, Từ Kinh Thương bước lên hai bước.
“Thần bái kiến Hoàng thượng!”
“Từ tướng quân không cần đa lễ, ngồi đi.”
Sở Thịnh Thần hiện tại tâm tình rất tốt, nhìn y đều thuận mắt hơn một chút.
“Cữu cữu lại đây ăn nho đi, nho này rất ngọt!”
Nhìn thấy y tới đây, Ôn Thần Húc đem nửa dĩa nho còn lại đẩy qua cho y.
“Được.”
Từ Kinh Thương cười đáp ứng, duỗi tay nói với cháu trai:
“Tiểu Húc đến bên này của cữu cữu đi, ngươi như vậy Hoàng thượng sẽ mệt.”
Ôn Thần Húc ngẫm lại cũng đúng, vừa muốn nói chuyện liền nghe Sở Thịnh Thần nói:
“Trẫm không mệt.”
“Nếu không để ta ngồi trên xe lăn?”
Ôn Thần Húc quay đầu nói.
“Không cần.”
Sở Thịnh Thần nói, từ mâm đựng trái cây cầm lấy một trái màu đỏ đút cho cậu.
“Đây là trái gì?”
Theo bản năng cắn một ngụm, hương vị ngọt thanh làm Ôn Thần Húc cảm thấy cực thích.
“Bích quả ở Giang Nam.”
Từ Kinh Thương thấy chái trai thích, nghĩ đến hành động vừa rồi của Hoàng thượng, vừa trả lời vừa lấy một cái dĩa nhỏ đựng bích quả nhét vào tay cậu.
“Cảm ơn cữu cữu.”
Ôn Thần Húc lại ăn thêm một trái, sau đó nghi hoặc hỏi:
“Rõ ràng là màu đỏ vì sao lại gọi nó là bích quả?”
(EDITOR: bích trong ngọc bích, màu xanh)
Biết tên đã là không tồi, Từ Kinh Thương không biết tại sao quả này màu đỏ mà lại kêu là bích quả.
END CHAPTER 51
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT