*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện thi đấu quyền anh này khiến Văn Kha cực kỳ căng thẳng.

Mấy ngày đó, tối nào Hàn Giang Khuyết cũng sẽ lái xe đi ra ngoài một lát, nói là vì nước đến chân mới nhảy nên trước trận đấu phải luyện tập một chút, nhưng lại không cho Văn Kha đi cùng mà chỉ muốn đến hôm thi thấu anh mới được nhìn thấy.

Trước đây Văn Kha hoàn toàn là không hiểu gì về hình thức vận động này, càng chưa từng đến xem trực tiếp bất kỳ một trận thi đấu quyền anh nào. Tuy Hàn Giang Khuyết đã nói qua, đây chỉ là thi đấu quyền anh nghiệp dư là một trận đấu nhỏ thôi, nhưng xét trên một khía cạnh nào đó, anh vẫn cảm thấy áp lực trong lòng mình không hề nhỏ hơn việc chuẩn bị cho dự án kia.

Thế nhưng đối với Hàn Giang Khuyết mà nói, mấy ngày nay lại rất vui vẻ, vì hắn phát hiện ra——

Chú hươu cao cổ kia bởi vì quan tâm hắn mà âm thầm lo lắng, thực sự là quá đáng yêu.

Văn Kha mỗi ngày đều đi siêu thị chọn lựa đồ ăn tươi sống nhất, dựa theo khẩu vị của hắn mà nấu thành ba bữa ăn dinh dưỡng phong phú tốt cho sức khoẻ, còn in ra một đống những điều cần chú ý đối với hạng mục thi đấu quyền anh nghiệp dư, động một tý là lại nhắc nhở hắn trên sàn đấu không được cậy mạnh, thắng thua không quan trọng.

"Tôi thi đấu chính là vì muốn thắng, đến khi đó còn có cả tiền thưởng đấy."

Hàn Giang Khuyết còn xị mặt ra, nói tiếp: "Hơn nữa... Em cảm thấy tôi không thắng nổi sao?"

"Tôi đâu có!" Văn Kha quả nhiên vội vàng biện bạch, ngập ngừng đáp lại: "Tôi, tôi đương nhiên tin tưởng cậu có thể thắng..."

Hàn Giang Khuyết nhìn vào Omega thấp hơn hắn nửa cái đầu, rõ ràng vì lo lắng mà khóe mắt đều đỏ lên, nhưng lại không dám nói tiếp ra nỗi lo của mình——

Hắn bỗng nhiên cảm nhận được... một sự thoả mãn mãnh liệt.

Hàn Giang Khuyết nghĩ, một Alpha trưởng thành biết chăm sóc người khác đại khái sẽ không giống như hắn đâu.

Mười năm trôi qua, ở đáy lòng hắn, vẫn còn cất giữ một mặt rất ngây thơ kia.

Hắn thích Văn Kha để ý đến mình, thích Văn Kha xoay xung quanh mình, giống như hắn chính là trung tâm vũ trụ nhỏ bé của người đàn ông này;

Thích Văn Kha nâng niu mình trong lòng bàn tay, ngay cả đến lòng tự trọng của mình cũng được anh che chở cẩn thận.

Thế nên có lúc, cho dù đã ở bên người yêu dấu, cũng sẽ thường xuyên không kìm lòng được mà cảm thấy sầu lo.

Bởi Omega rất cần cảm giác an toàn.

Đó là sau khi, hắn nói chuyện với các cố vấn có kinh nghiệm phong phú trong câu lạc bộ LM, mới dần dần ý thức được điều này.

Một quãng thời gian rất dài, hắn vẫn cứ không nhịn được mà nhớ đi nhớ lại về chuyện năm đó.

Hàn Giang Khuyết đã nghĩ rằng, năm ấy khi Văn Kha ở giữa Trác Viễn và hắn, đến cuối cùng vẫn là không do dự mà lựa chọn Trác Viễn, nguyên nhân đương nhiên rất rõ ràng——

Hắn còn xa mới trưởng thành được bằng Trác Viễn, đây là vết thương trí mạng của Hàn Giang Khuyết.

Thậm chí mãi đến tận khi đã cực kỳ hạnh phúc như ngày hôm nay, hắn vẫn cứ cho là, nếu như không phải Trác Viễn chủ động từ bỏ, hắn sẽ không có khả năng thắng được.

Không có một chút nào.

......

Văn Kha còn hẹn Hứa Gia Nhạc thứ bảy này cùng đến gặp Phó Tiểu Vũ, đương nhiên cũng tiện thể cùng nhau xem trận đi đấu của Hàn Giang Khuyết.

Ngày đó anh mặc một chiếc áo sơ mi bằng luạ màu nâu đỏ, hoàn toàn bất đồng với thói quen ăn mặc giản dị khiêm tốn thường ngày, thế nhưng màu sắc này lại càng tôn lên làn da trắng nõn sạch sẽ của Văn Kha.

Hàn Giang Khuyết không nhịn được mà ngắm anh một lúc, hỏi: "Hôm nay sao em lại mặc màu đỏ?"

"Bởi vì... Hôm qua tôi đã thấy chiếc quần thi đấu của cậu là màu đỏ." Thời điểm Văn Kha nói ra câu này là đang nhấn nút thang máy, trên khuôn mặt của anh khẽ lộ ra vẻ thẹn thùng, nhưng vẫn thành thật nói: "Tôi chỉ muốn... đến lúc đó bên cạnh sàn thi đấu, vừa nhìn thấy người mặc đồ đỏ thì sẽ biết ngay là người ủng hộ cậu."

"Như đội cổ vũ hò hét tưng bừng ấy hả?" Hàn Giang Khuyết nín cười hỏi.

"..." May là lúc này cửa thang máy đã mở ra, Văn Kha lập tức bước một bước thật dài, lao nhanh ra ngoài.

Từ đây chạy xe qua khu Bắc Thành cũng chỉ mất hai mươi đến ba mươi phút, nhưng mà Văn Kha lại nhất quyết không chịu để Hàn Giang Khuyết phải lái xe trước trận đấu, anh thậm chí còn chuẩn bị một hộp hoa quả nho nhỏ, bên trong đựng nho xanh đã được rửa sạch, việt quất cùng cà chua bi là để Hàn Giang Khuyết ăn trên xe.

Trên đường đi, Văn Kha còn rẽ qua đón Hứa Gia Nhạc, Hàn Giang Khuyết vốn còn đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế phó lái, nhưng khi nhìn thấy người kia bước vào trong xe, cũng mặc áo bóng rổ màu đỏ trên người còn trông như đang mặc đồ đôi với Văn Kha ấy, nên không khỏi mất hứng mà khẽ nheo mắt lại, hỏi: "Sao anh cũng mặc màu đỏ vậy?"

"Hả?" Hứa Gia Nhạc mới vừa ngồi vào chỗ, còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao: "Không phải vợ cậu dặn dò, nhất định bắt tôi phải mặc đồ màu đỏ sao?"

"Khụ." Văn Kha nặng nề ho khan một tiếng.

Hàn Giang Khuyết lúc này mới tỉnh táo lại từ trong cơn ghen tuông.

Văn Kha ép Hứa Gia Nhạc phải mặc đồ màu đỏ, đương nhiên là vì để anh ta cũng cổ vũ cho hắn—— vậy nên đến lúc này, hắn ít nhất cũng có hai cổ động viên thuộc đội cổ động của mình.

Tâm tư nho nhỏ trẻ con thế này, quả thực đáng yêu đến mức không giống như một người đàn ông đã hai mươi tám tuổi chút nào.

Hàn Giang Khuyết nhìn ra ngoài cảnh sắc bên ngoài cửa xe lặng yên một lát, rồi trở tay đưa hộp hoa quả ra đằng sau, nói: "Cái này là Văn Kha chuẩn bị, anh nếm thử đi."

Điều này thực sự là rất hiếm thấy, hắn không thể nói là thích Hứa Gia Nhạc được, dù sao từ thời cấp Ba, người kia đối với Văn Kha mà nói chính là người bạn thân nhất chỉ xếp sau hắn mà thôi.

Nhưng Hứa Gia Nhạc vừa nãy lại gọi Văn Kha là "vợ" hắn, khiến Hàn Giang Khuyết lập tức cảm thấy khoan khoái, cho nên mới đột nhiên hào phóng như thế.

"Hahaha," Hứa Gia Nhạc cười híp cả mắt lại mà nhận lấy, vừa ăn vừa nói: "Đây là cái gì vậy? Hộp cơm tình yêu mà Văn Tiểu Kha chuẩn bị hả?"

Khuôn mặt của Văn Kha từ lúc Hứa Gia Nhạc lên xe cho đến giờ, đã đỏ bừng bừng cả lên, đến đoạn này liền dứt khoát làm bộ như là đà điểu không nghe thấy cuộc đối thoại kia, chỉ đành nắm chắc vào vô lăng yên lặng lái xe.

Là bởi vì do giới tính không giống nhau sao, cho nên một vài sự quan tâm nhỏ bé của anh ở trước mặt Alpha dường như lại có chút xíu buồn cười.

Nhưng mà anh thật sự rất để tâm đấy.

Lúc còn học cấp Một, Văn Kha đã từng lên sân khấu diễn kịch. Bởi vì cá tính yên tĩnh, không thích nói chuyện, cho nên anh đảm nhận biểu diễn một gốc cây không cần cử động cũng không có lời thoại, dù là như vậy, cũng vẫn trùm vào người bộ quần áo vừa dày vừa nặng nghiêm túc diễn như cũ.

Đến cuối cùng khi tất cả các bạn diễn nhỏ, từng người từng người được cúi chào cảm ơn, những bạn nhỏ khác đều có cha mẹ thậm chí là cả người nhà đồng thời vỗ tay nhiệt liệt, nhưng khi đến lượt Văn Kha, người dẫn chương trình giới thiệu nhân vật của anh là một—— gốc cây.

Dưới sân khấu chỉ có những tiếng cười khúc khích, sau đó mới đột ngột vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt, rồi cũng kết thúc rất nhanh.

Văn Kha mãi mãi vẫn nhớ về tình cảnh của mẹ mình, khi bà ngồi lẫn trong đám người nhìn về phía anh, có hơi mất tự nhiên lại lúng túng mà vỗ tay một mình.

Đó là giây phút khiến một người nhỏ bé như anh lúc bấy giờ, cảm nhận được nỗi đau lòng sâu sắc.

Thân là một đứa trẻ lớn lên từ gia đình đơn thân, trong quá trình trưởng thành của Văn Kha có rất nhiều rất nhiều chuyện nhỏ nhặt như vậy, ngay khi đó sẽ cảm thấy rất khổ sở nhưng vĩnh viễn lại không thể nói với người khác.

Nhưng mà dần dần, giống như là cây nhỏ sẽ mọc ra vòng tuổi, những vết thương ẩn giấu kia cuối cùng đều sẽ bị đóng kín lại trong những vòng xoáy đó, sau đó là khoác ra ngoài lớp áo giáp cứng cỏi mạnh mẽ.

Vậy nên trưởng thành là một chuyện rất cừ, bởi sau khi bị tổn thương hết lần này đến lần khác, anh mới có thể hiểu rõ được rằng, chuyện nào rồi cũng sẽ qua——

Con người sẽ tiếp tục sống, dù cho có thế nào cũng sẽ đều tiếp tục sống.

Đây chính là toàn bộ hàm ý của kiên cường.

Kiên cường, thật ra là một từ ngữ vừa bất đắc dĩ lại vừa đau xót.

Cho nên anh mới lo lắng về trận thi đấu này, mà có lẽ ngay cả Hàn Giang Khuyết cũng không nhớ rõ——

Khi còn học cấp Ba, mỗi một trận thi đấu bóng rổ của Hàn Giang Khuyết, mỗi một môn thi đấu mà Hàn Giang Khuyết tham gia trong hội thao, Văn Kha đều sẽ ngồi ở hàng đầu tiên, cầm gậy cổ động nhảy tưng tưng, như một đứa ngốc liều mạng cổ vũ cho hắn.

Thậm chí cho dù Hàn Giang Khuyết, có bị giáo viên kéo lên bục giảng đọc bài văn thấp điểm nhất lớp của mình, anh cũng sẽ cố gắng nhìn vào hắn, chỉ vì muốn Hàn Giang Khuyết biết được, cho dù đó có là một bài văn điểm kém đi chăng nữa, mình cũng sẽ chăm chú lắng nghe.

Anh chính là đã để tâm đến Hàn Giang Khuyết như vậy đấy.

...

Văn Kha còn tưởng rằng sẽ gặp mặt Phó Tiểu Vũ trong câu lạc bộ LM, nhưng sau khi đến khu Bắc Thành, Hàn Giang Khuyết lại bảo anh đỗ ở bãi đậu xe dưới tầng hầm cách toà tháp đôi không xa, thế nên anh mới biết được hoá ra phòng làm việc của Phó Tiểu Vũ lại nằm trong toà tháp đôi. Vì vậy khi đi theo nhân viên tiếp đón vào thang máy, anh không khỏi cảm thấy hơi căng thẳng.

Hứa Gia Nhạc thì ngược lại, tuy anh ta mặc áo ba lỗ bóng rổ không thích hợp với hoàn cảnh lắm, nhưng lại không quá để ý đến cảnh vật xa hoa xung quanh.

Khi đi thẳng mãi đến tận bên trong cùng của tầng thứ bốn mươi tám, cô lễ tân hiển nhiên là nhận ra Hàn Giang Khuyết, liền lập tức đứng dậy đưa bọn họ vào trong phòng làm việc với sắc màu đỏ nâu được nâng cao tông màu.

Đây là lần đầu tiên, Văn Kha nhìn thấy Phó Tiểu Vũ ở bên ngoài Pub từ cuộc gặp gỡ lần trước——

Thần thái của người này so với lần trước ở Zeus, giống như là hoàn toàn bất đồng.

Phó Tiểu Vũ quả thật là một Omega rất đẹp. Cho dù là đàn ông, nhưng ngay cả Văn Kha cũng không thể không hình dung như vậy.

Dưới ánh đèn của văn phòng này, đôi mắt của cậu ta mang màu hổ phách nhàn nhạt, tròn như mắt mèo, tiêu cự khá rộng, với ngũ quan như vậy đáng lẽ phải khiến cậu ta có chút gợi cảm mơ hồ, thế nhưng bởi vì hàng lông mày được tỉa tót quá cầu kỳ sắc bén, mới coi như đắp được lên người cái cảm giác mơ hồ đó.

"Xin chào mọi người..."

Phó Tiểu Vũ cười nói: "Hi, Văn Kha, hôm đó gặp nhau ở Zeus vội vàng quá, hôm nay vừa khéo có thể nói chuyện nhiều hơn một chút rồi."

Cậu ta không đeo caravat, nhưng lúc đứng lên khi bắt tay với từng người một trong bọn họ, Văn Kha vẫn nhận ra chiếc khuy măng sét (**) trên cổ tay áo sơ mi người này đang mặc là của hãng TATEOSSIAN (*). Trước đây trong đống phụ kiện quần áo của Trác Viễn, anh cũng đã từng nhìn thấy một kiểu giống như thế.

(*)= Tateossian là một trong những Hãng chuyên sản xuất các dòng phụ kiện thời trang nổi tiếng của London.

(**)= Khuy măng sét hoặc măng-sét (gốc tiếng pháp: manchette) tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.



Người đàn ông trẻ tuổi này so với Omega bình thường khác có hơi cao hơn một ít, từ đầu đến chân, đến mỗi một sợi tóc đều hiện rõ vẻ khéo léo đúng mực.

Bộ vest màu xanh đậm được cắt may vừa vặn, bên trong là áo sơ mi màu be được là thẳng thớm. Kiểu tóc và tóc mai đều được chải chuốt gọn gàng, thế nhưng lại dùng loại nước hoa Cologne khiêm tốn, bởi vậy mới che đi ít nhiều tin tức tố hương hoa ngọt ngào trên người cậu ta, khiến anh ngửi thấy... lại lờ mờ có cảm giác như mùi vị của những người giỏi giang lãnh cảm.

Trước đây Văn Kha quả thật đã từng nghe nói, có một sốt ít những nhân tài Omega sẽ dùng một loại nước hoa Cologne đặc biệt, để che đi mùi tin tức tố trên người mình, bởi vì không muốn bản thân làm ảnh hưởng đến môi trường công tác, đây là một hành động nói lên tính chuyên nghiệp.

Thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, anh nhìn thấy một Omega làm như vậy——

Cảm giác vừa mới mẻ, lại vừa có hơi tự ti.

Anh có thể không ước ao vẻ đẹp của Phó Tiểu Vũ, cũng không ao ước vóc người rắn rỏi của cậu ta... Nhưng lại không có cách nào, không để ý đến những khuynh hướng cảm xúc mà Phó Tiểu Vũ thể hiện ra.

Sự chuyên nghiệp lại được rèn luyện cao cấp hàng ngày đó, nụ cười nhạt chỉ thuộc về người tài giỏi trong lĩnh vực thương mại đó.

Khuynh hướng cảm xúc như vậy, chính là không có cách nào bồi dưỡng ra trong khoảng thời gian nhàn rỗi ở nhà được cả.

Văn Kha không có cách nào khống chế được, mà cảm thấy buồn bã.

Nếu như anh cũng có thể lên Đại học, nếu như anh cũng có một công việc đáng ngưỡng mộ.

Có phải anh cũng sẽ hiểu được cách dùng nước hoa Cologne đặc biệt, che đi mùi tin tức tố trên người mình, để thể hiện ra càng chuyên nghiệp hơn hay không;

Và có phải hôm nay anh, cũng có thể... càng tiến gần đến bên Phó Tiểu Vũ hơn một chút không?

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play