Hoạt động ở Đại học B vừa kết thúc, Văn Kha đã cảm thấy cả người mình tê rần.

Anh vẫn luôn nghĩ đến việc Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Nhạc đột nhiên cùng nhau rời khỏi, mà không chỉ có anh thấy sốt ruột, Hàn Giang Khuyết cũng thế.

Vì vậy hai người bọn họ, một người thì gọi cho Phó Tiểu Vũ trong khi người còn lại thì gọi cho Hứa Gia Nhạc, nhưng đã gọi liên tiếp vài cuộc mà vẫn không có ai bắt máy, thực sự là bọn họ đã hết cách rồi.

Văn Kha đành phải gửi tin nhắn wechat cho Hứa Gia Nhạc, nhắn đối phương một khi rảnh thì phải gọi điện lại cho anh ngay.

Hàn Giang Khuyết vừa về đến nhà, việc đầu tiên là chuẩn bị nước ấm cho Văn Kha tắm, sau đó là cẩn thận dè dặt ôm lấy Omega với cái bụng lớn bước vào bên trong.

Văn Kha để mình trần nằm vào trong làn nước ấm, ngón chân thoải mái cuộn tròn lên, sắc mặt của anh cũng ửng hồng, không kiềm được mà hơi nhổm người dậy, nhẹ nhàng kéo cánh tay người kia lại, "Hàn Tiểu Khuyết..."

Hai người họ đã chiến tranh lạnh với nhau nhiều ngày liền, anh thật sự là rất nhớ Hàn Giang Khuyết, anh muốn được ở riêng với hắn, muốn cùng Alpha nói rất nhiều điều.

Nhưng người kia lại giống như hoàn toàn không nhận ra khát vọng của Văn Kha, chỉ khẽ nói: "Tôi xuống dưới mua cho em ít cháo, em nghỉ ngơi một lát đi."

Đợi đến khi Hàn Giang Khuyết mang theo chút cháo nóng hổi quay về, lại phát hiện ra Omega đã nằm ngủ quên trong bồn tắm.

Hắn do dự trong thoáng chốc, cũng không đánh thức Văn Kha dậy mà là bế Omega lên lau người cho anh cẩn thận rồi ôm trở về giường. Văn Kha thật sự mệt muốn chết, cho dù đã như vậy nhưng vẫn gắng mở mắt ra lẩm bẩm một câu, sau đó mới ngủ thiếp đi trong lòng Hàn Giang Khuyết.

Mãi cho đến tận nửa đêm, Văn Kha bởi vì khát nước nên đã tỉnh lại, trong phòng là một mảnh tối đen như mực, anh theo bản năng muốn mò mẫm tìm điện thoại nhìn đồng hồ thì phát hiện ra Hứa Gia Nhạc đã gửi lại tin nhắn cho mình:

"Tôi và Phó Tiểu Vũ không có chuyện gì đâu, buổi chiều cậu ấy thấy không khỏe lắm nhưng bây giờ đã ổn rồi. Hai ngày nữa sẽ kể lại tỉ mỉ cho cậu."

Văn Kha lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi dậy muốn báo tin cho Hàn Giang Khuyết được biết, nhưng khi mới đứng dậy đã nhìn thấy bóng dáng người kia đang đứng bên ngoài ban công thông qua lớp cửa kính.

Alpha quay lưng về phía anh, dáng đứng thẳng tắp tựa như một gốc cây yên tĩnh.

Trong màn đêm đen thăm thẳm, chỉ có đốm lửa lập lòe kia là có hơi chói mắt.

Văn Kha ngơ ngác đi đến, cách một lớp cửa kính, Hàn Giang Khuyết đương nhiên không biết rằng anh đã tỉnh dậy.

Nhưng thông qua chút ánh lửa sáng lên kia, anh đã nhìn thấy trong chiếc gạt tàn đặt trên cái bàn nhỏ, toàn bộ đều là những đầu lọc thuốc đã hút xong được dụi tắt——

Văn Kha chợt nhớ đến lần trước gặp nhau Hàn Giang Khuyết đã từng nói.

Hắn nói: Tiểu Kha, trước khi không giải quyết được Trác Viễn, tôi không thể ở bên em được.

Giây phút ấy, anh đã cảm nhận được một trận hoảng hốt.

Hàn Giang Khuyết phải đau khổ đến mức nào, mới phải đứng trong gió lạnh ngoài ban công hút thuốc cả đêm như thế này.

Omega kề sát khuôn mặt mình trên ô cửa kính, hai người họ chỉ đứng cách nhau một lớp thủy tinh nhưng lại có cảm giác như ở xa nhau cả ngàn dặm.

Dòng khí nóng từ hơi thở phủ lên ô cửa tạo thành một tầng sương mù, Văn Kha nói rất nhỏ như là đang thì thầm với chính bản thân mình: "Trong cuộc đời của mỗi người, có lẽ sẽ phạm rất nhiều lỗi lầm, sẽ trải qua rất nhiều chuyện, bất kể là tốt hay xấu đều sẽ hóa thành một thể cùng với sinh mệnh của chúng ta. Hy vọng... có thể khiến chúng ta có được cơ hội mang một đoạn thời gian loang lổ, một đoạn tiếng lòng không nói ra được bằng lời, được thẳng thắn chia sẻ với người yêu của mình."

Đây là những lời Văn Kha đã chuẩn bị cho bài diễn văn bế mạc của Đại học B, mỗi một từ đều là do chính tay anh viết.

Hoạt động online "Viên thuốc thời gian", cũng là do anh nghĩ ra.

Anh nhắm mắt lại, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ đi: "Xin lỗi, Hàn Tiểu Khuyết, tôi không biết phải nói ra thế nào, tôi xin lỗi."

...

Sáng hôm sau, điện thoại của Văn Kha bị gọi đến cháy máy, những người gọi tới không phải chỉ là những phóng viên đến từ các đơn vị truyền thông trên toàn quốc, mà còn có rất nhiều các công ty thương mại muốn thảo luận về cơ hội hợp tác, chuyện công việc nhiều đến mức anh không có nổi thời gian để giải thích tỉ mỉ, không thể không nói với các bên đó là nếu muốn hợp tác thì cứ gửi mail cụ thể cho anh, mọi việc mình sẽ xử lý sau.

Chính Văn Kha cũng không dự liệu được là hoạt động tối hôm qua lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy, sau khi nói chuyện cùng với một vài phóng viên anh mới biết được rằng tối hôm qua có rất nhiều đơn vị báo chí đã chia sẻ bài viết về hoạt động quảng bá của anh.

Vì thế anh bèn vừa gọi điện vừa lên mạng tìm bài 《Love is the end không chỉ dừng lại ở tình yêu, cuộc cách mạng vĩ đại về ý thức bản thân》của báo Thanh niên, đọc tỉ mỉ một lượt.

Đó là một bài viết hơn mười vạn từ được đăng trên tài khoản chính thức, trong đó còn gắn liên kết đến đoạn video những lời phát biểu cuối cùng của Văn Kha kia, bởi vì nội dung nhắm vào là các thanh niên trong trường Đại học, thế nên bên dưới có rất nhiều người để lại bình luận hỏi han có thể tải về ứng dụng này ở đâu.

Điều này, mới thực sự là mang ý nghĩa nổi lên như một hiện tượng chỉ trong một đêm.

Ngay cả Tổng giám đốc Hạ của Lam Vũ cũng gọi điện đến, Văn Kha còn chưa nói gì nhưng Hạ Hành Tri cũng khó nén được phấn khởi: "Giám đốc Văn, cậu giỏi thật đấy, bây giờ không chỉ mỗi sản phẩm thôi đâu mà ngay cả cậu cũng trở thành người nổi tiếng rồi."

Văn Kha có hơi ngại ngùng, ho khan một tiếng mới đáp lại: "Anh đừng, đừng nói như vậy."

"Tôi không đùa đâu." Hạ Hành Tri nói tiếp: "Được chú ý như thế chính là tiền bạc cả, dựa vào mức độ quan tâm của Love is the end hiện tại, giá trị thương mại của ứng dụng này đã tăng gấp mười mấy lần rồi, cậu không biết sao?"

"Gấp nhiều lần vậy sao?" Văn Kha còn chưa bắt kịp tiết tấu.

"Thế cậu cho rằng là bao nhiêu? Trong một đêm, đúng là long trời lở đất." Hạ Hành Tri cười hâh, tiếp tục: "Sáng sớm hôm nay, tôi đã tăng thêm người cho bộ phận phát hành của Love is the end lên đến ba mươi người, kinh phí đầu tư tăng lên gấp ba lần, công tác tuyên truyền cũng đã bắt đầu rồi. Mục tiêu của chúng ta bây giờ đã không còn là đạt được con số mười nghìn người sử dụng trong hai tuần đầu tiên nữa, hiện tại mục tiêu của chúng ta là tăng đên một trăm nghìn người đăng ký trong thời gian hai tuần đầu, tranh thủ giữ được hai mươi nghìn người sử dụng thực tế, ổn định xong tình hình trong nước mới lại hướng ra nước ngoài—— chúng ta phải tạo nên một App mang tính hiện tượng rồi!"

"Giám đốc Văn à, nếu phát triển thuận lợi, một hai tháng sau đợi đến khi vốn tài chính của bên A gia nhập, cậu sẽ trở thành triệu phú khi chưa đến ba mươi tuổi rồi đó, haha, Omega tay trắng dựng nên sự nghiệp, thần thoại của thành phố B là đây."

Văn Kha đột nhiên đứng lên, bởi vì quá kích động nên trong khoảng thời gian ngắn, anh thậm chí còn nói không ra lời.

Anh kích động không phải là vì nửa câu sau của Tổng giám đốc Hạ mà là vì nửa câu đầu.

Khi hai bên ký hợp đồng đã viết rất rõ, LITE phụ trách phát triển và duy trì App, Lam Vũ lại phụ trách phát hành và quảng cáo, chi phí quảng bá tuyên truyền tất cả đều được lấy từ bên đó, sau này khi có lợi nhuận rồi hai bên mới dựa theo sự phát triển để chia tỷ lệ cố định.

Cho nên đột xuất tăng mức chi phí quảng cáo lên gấp ba, đồng thời gia tăng quy mô nhân sự như thế này, điều này là một hành vi tuyệt đối mạo hiểm với Lam Vũ, nhưng cũng vì thế mà có thể gián tiếp rõ ràng là vào thời điểm hiện tại, Hạ Hành Tri có bao nhiêu kỳ vọng đối với Love is the end.

Văn Kha tin rằng, trên biểu đồ phát triển thương mại của Lam Vũ, Love is the end tuyệt đối sẽ chiếm được vị trí quan trọng.

"Tổng giám đốc Hạ, cảm ơn sự tin tưởng của anh, hợp tác vui vẻ."

Văn Kha nắm điện thoại thật chặt, gằn từng chữ nói.

Hạ Hành Tri rất hào hứng, nhưng anh ta ở bên kia dường như cũng đang rất bận cho nên đã nhanh chóng nói: "Chiều nay ba giờ chúng ta mở cuộc họp khẩn đi, trao đổi với nhau một chút về tiến độ công việc, hai tuần sau cũng chính thức phát hành rồi. Bên Lam Vũ, có giám đốc phụ trách thị trường và trưởng phòng truyền thông quảng cáo đều sẽ tham gia, bên chỗ cậu có thời gian không?

"Tôi..."

Văn Kha tuy rằng đã nghĩ về cái hẹn đến bệnh viện, thế nhưng cũng đã lập tức quyết định thật nhanh đẩy thời gian đi tiêm lại, bèn trả lời: "Không thành vấn đề, tôi và trưởng phòng phát triển sản phẩm đều sẽ đến."

...

...

Sau đó Văn Kha đã nhanh chóng gọi điện đến bệnh viện, hẹn lại thời gian đã đặt trước đó sang buổi tối. Không nghĩ là việc thay đổi thời gian lịch hẹn thế này, còn rất khéo.

Đêm khuya, sau khi Hàn Giang Khuyết đưa anh đi truyền nước xong, lúc đang chuẩn bị rời đi lại chạm mặt Hứa Gia Nhạc đã mất tích đúng hai ngày tại bệnh viện.

Anh ta mới vừa cúi đầu xuống ký tên trên tập trình ký, rồi đưa cho cô ý tá sau quầy thì đã bị Văn Kha từ đằng sau vỗ vào người một cái, Hứa Gia Nhạc mới vừa nghiêng đầu qua liền trông thấy cả hai người họ, sắc mặt không khỏi có hơi lúng túng, nói: "Sao, sao các cậu đều ở đây thế này?"

Văn Kha giơ tay lên cho Alpha xem miếng bắng dán cá nhân trên mu bàn tay mình, sau đó mới cười cười, hỏi: "Tôi phải hỏi cậu mới đúng chứ, sao cũng ở đây thế? Chẳng gọi điện lại cho tôi gì cả, Phó Tiểu Vũ đâu rồi?"

"Khụ!"

Hứa Gia Nhạc ngừng lại một chút, không trả lời ngay.

Mặc dù đang là mùa đông, thế nhưng Alpha cấp A có thể chất rất tốt, vì thế Hứa Gia Nhạc ăn mặc cũng rất mỏng manh, bên trong áo gile da màu đen là chiếc áo lên cổ tròn màu ghi, bởi vì phần cổ áo tương đối hờ hững nên có thể nhìn thấy được trên cổ anh ta những dấu vết màu đỏ có hơi khả nghi.

Tuy Văn Kha cảm thấy kỳ quái nhưng còn chưa nhận ra được đó là gì, ngược lại cô y tá sau quầy lúc này lại lên tiếng: "Được rồi, thủ tục nhập viện đã hoàn thành xong, Omega của anh đã được xếp vào phòng số hai linh bảy, anh cứ lên thẳng đó là được ạ."

Hàn Giang Khuyết lúc này cũng tiến lên một bước, cau mày lại nói: "Ai nằm viện thế? Là Phó Tiểu Vũ sao?"

"..." Hứa Gia Nhạc mới vừa cẩn thận cầm giấy tờ kia trong tay, lúc này rốt cuộc mới đẩy gọng kính viền vàng của mình lên, thốt ra một chữ: "Phải."

"Cậu ấy làm sao vậy?" Hàn Giang Khuyết giật lại tờ giấy kia từ trong tay Hứa Gia Nhạc, rồi nhanh chóng nhìn xuống, đọc thấy thời gian nằm viện chỉ ghi là một đêm nhưng mà nguyên nhân nằm viện lại viết rất rõ ràng: phát tình cấp tính, quan hệ quá độ gây tổn thương cho khoang sinh sản, cần ở lại viện để theo dõi thêm.

Hàn Giang Khuyết lập tức cuống cả lên, loáng một cái gần như đã ép Hứa Gia Nhạc dí sát vào vách tường, quát: "Hứa Gia Nhạc, anh đã làm gì cậu ấy rồi hả?"

"Hàn Giang Khuyết, con mẹ nó cậu bị điên à?"

Sắc mặt người này vốn đã hơi uể oải, đột nhiên đang không chuẩn bị gì đã bị Hàn Giang Khuyết một mén chín mươi hai cáu giận dí vào tường, anh ta cũng trở nên l gắt gỏng, Hứa Gia Nhạc bình thường thoạt nhìn điềm đạm nhưng bởi vì đời này còn chưa phải chịu thua thiệt bao giờ nên vẫn mang cái tính nóng nảy từ tận trong xương.

Alpha không nói hai lời đã trở tay tóm chặt lấy cổ áo của Hàn Giang Khuyết, tung ra một đấm.

Chớp mắt một cái, hai tên Alpha bỗng nhiên như hai đứa nhóc tiểu học xông vào đánh nhau đến là nhếch nhác, Hàn Giang Khuyết không thể ra tay quá nặng với Hứa Gia Nhạc, vì vậy bọn họ cứ lăn lộn trên đất khiến cho hàng ghế chờ của bệnh viện cũng xê dịch lung tung, cũng may lúc này đã là đêm khuya bên trong sảnh lớn căn bản là không có người nào.

Tin tức tố mùi rượu wishky cùng vị bạc hà dường như muốn bộc phát xông thẳng vào nhau, ngay cả Văn Kha cũng cảm thấy khó chịu phải lùi lại một bước.

Cuối cùng vẫn là y tá ngồi sau quầy tức quá mới đành đứng lên quát: "Các anh mà còn không dừng tay, là tôi gọi bảo vệ đuổi hết ra ngoài đấy nhé! Muốn đến đồn công an đánh nhau không?"

Văn Kha cũng bị giật mình, vội vàng chạy tới tóm chặt lấy gáy của Hàn Giang Khuyết, trong cơn hỗn loạn còn đá vào Hứa Gia Nhạc một cái khiến cho mắt kính của anh ta rơi xuống đất rồi bị giẫm vỡ: "Mau dừng lại ngay! Hai người điên rồi à? Hàn Giang Khuyết, cậu dừng tay lại cho tôi!"

Hai tên Alpha lúc này mới rời nhau ra, sau khi đứng dậy vẫn duy trì khoảng cách một mét lườm lườm nhìn vào đối phương.

Nhưng mà mắt kính của Hứa Gia Nhạc đã bị vỡ rồi, thị lực anh ta không tốt nên chẳng nhìn rõ được vẻ mặt của tên Alpha kia nên là lại càng hậm hực.

Văn Kha nhanh chóng đứng vào vị trí giữa bọn họ, một bên giữ lại Hứa Gia Nhạc, một bên lại cực kỳ nghiêm túc nói với Hàn Giang Khuyết: "Đừng lườm nữa, chúng ta mau lên tầng xem Phó Tiểu Vũ thế nào còn quan trọng hơn."

Hàn Giang Khuyết lúc này mới tỉnh táo lại, hắn cũng không đoái hoài tới Hứa Gia Nhạc nữa, vội vàng quay đầu chạy về hướng cầu thang.

Omega đang mang thai không tiện đi quá nhanh nên chỉ theo ở phía sau. Hứa Gia Nhạc thì lại ngồi xổm xuống đất, sau khi mò mẫm một lúc mới tìm thấy mắt kính đã bị giẫm nát đến mức không thể cứu vãn nổi, thế là đành dứt khoát vứt đi.

Phòng hai linh bảy là phòng bệnh một người cao cấp, nằm ngay tại lối rẽ bên cạnh cầu thang, cho nên Hàn Giang Khuyết vừa chạy lên tầng hai đã đẩy thẳng cửa đi vào.

Phó Tiểu Vũ quả thật đang nằm trong đó, bên trong phòng hương thơm vẫn còn rất nồng nàn.

Hắn vẫn luôn biết tin tức tố của cậu cực kỳ ngọt ngào, nhưng mà nồng đến mức độ này thì đây vẫn là lần đầu tiên Alpha ngửi thấy được.

Mà hình ảnh hiện tại của Omega kia có hơi khác so với trong tưởng tượng của Hàn Giang Khuyết, chính là Phó Tiểu Vũ lúc này đã thay xong bộ đồ bệnh nhân mềm nhũn nằm trên giường bệnh, còn đang cúi đầu bóc vỏ quýt hết sức chăm chú.

Tuy là không thể nói được có chỗ nào không đúng, chẳng qua là cậu bạn kia so với hắn nghĩ thoạt nhìn lại có vẻ an nhàn hơn một chút.

"Hàn Giang Khuyết?"

Phó Tiểu Vũ nghe thấy tiếng mở cửa, mới giật mình ngẩng đầu lên: "Sao cậu lại tới đây?"

"Tôi vừa cùng Văn Kha đến tiêm xong. Tiểu Vũ, cậu, cậu có ổn không?"

Hàn Giang Khuyết sốt ruột lên tiếng hỏi.

Bấy giờ Văn Kha cùng Hứa Gia Nhạc ở đằng sau cũng vừa theo tới, Phó Tiểu Vũ nhìn thấy khuôn mặt của người kia, trên đó vẫn còn lưu lại một ít dấu giày của Văn Kha.

Cậu không khỏi mở to một đôi mắt tròn xoe như mắt mèo của mình lên, hỏi: "Hứa Gia Nhạc, anh... Sao thế này? Kính anh đâu rồi?"

"Hỏi bạn cậu ấy." Alpha nổi giận nhìn lướt qua Hàn Giang Khuyết.

Hắn cũng quay đầu lại lườm Hứa Gia Nhạc một cái, còn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi vừa nãy đã thấy kết quả chẩn đoán, Hứa Gia Nhạc, anh đã nhân cơ hội làm gì Tiểu Vũ hả?"

Alpha hỏng mắt kính không chút khách sáo, đáp trả: "Cậu thấy kết quả rồi đó, còn không biết tôi đã làm gì à?"

Bởi vì thái độ của người này, cho nên Hàn Giang Khuyết lần thứ hai bị chọc giận, đột nhiên nắm chặt tay mình lại.

"Hàn Giang Khuyết!" Phó Tiểu Vũ cũng cuống quýt cả lên, ngồi thẳng người dậy, nói: "Cậu đừng..."

Omega ngừng lại một chút rồi mới khẽ nói: "Là do tôi muốn vậy đấy."

Trong phòng bệnh nhất thời hoàn toàn lặng yên.

Qua một lát, Văn Kha mới khẽ hít một ngụm khí, Hàn Giang Khuyết thì cả người đều ngẩn ra, dùng ánh mắt khó thể tin nổi nhìn vào Phó Tiểu Vũ, sau đó một lúc giọng mới khàn đi nói: "Cậu?"

"Là do tôi."

Phó Tiểu Vũ không chút do dự, rất nghiêm túc lặp lại một lần nữa: "Kỳ phát tình của tôi bỗng nhiên đến sớm, cho nên hôm qua tôi mới tìm Hứa Gia Nhạc nhờ anh ấy giúp."

Hàn Giang Khuyết nhất thời cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, trong lòng hắn có đến mười nghìn câu hỏi, thế nhưng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại chỉ nói ra được một câu: "Nhưng mà, đó là lần đầu tiên của cậu..."

Hắn lập tức dừng lại, dường như cũng ý thức được câu nói này không thể nói ra trước mặt mọi người vì vậy lại vội chuyển đề tài, nhìn chằm chằm vào Alpha kia, nói: "Cho dù là Tiểu vũ muốn, anh cũng không biết đường mà nhẹ nhàng một chút à?"

Hàn Giang Khuyết nói đến đây, rõ ràng là có hơi đau lòng, hắn dừng lại một chút lại nói tiếp bằng giọng khàn khàn: "Nhất định phải mạnh bạo như vậy à? Anh không biết là Omega sẽ bị đau sao?"

Hứa Gia Nhạc im lặng, lần này anh ta không lên tiếng cũng không phản bác.

Thế nhưng Phó Tiểu Vũ lại mở lời: "Hàn Giang Khuyết, chuyện này không liên quan đến Hứa Gia Nhạc. Tôi đã nói rồi, là vì tôi muốn..."

Cậu nói đến chỗ này, trên khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên lại ửng hồng.

Tuy rằng người này dùng một cách nói để trả lời cho hai câu hỏi vô cùng ảo diệu, nhưng vế sau rõ ràng lại càng làm cho Phó Tiểu Vũ ngượng ngùng hơn——

Đã đến cái mức này rồi, đương nhiên không chỉ là muốn một lần, muốn một chút xíu xiu.

"Tiểu Vũ, cậu đang nói cái gì thế hả?"

Cả người Hàn Giang Khuyết đều bối rối, đối với bản thân mà nói, hắn đương nhiên chỉ có thể hiểu được thành bạn mình đang bảo vệ cho Hứa Gia Nhạc mà thôi.

Hắn không đợi câu trả lời của Phó Tiểu Vũ, đã phiền muộn đi vào phòng vệ sinh rửa tay, đoán chừng là muốn tự ngấm dần những tin tức này một chút.

Thế nhưng Văn Kha nhìn vào Phó Tiểu Vũ đang ngồi trên giường kia, lại lập tức cảm thấy trong những lời lẽ bình thản của Omega còn mang hàm ý khác——

Hứa Gia Nhạc ngược lại rất bình tĩnh, cũng không quan tâm đến Hàn Giang Khuyết nữa, anh ta đi đến bên Phó Tiểu Vũ, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay cậu ở lại đây, còn tôi phải về nhà lấy kính dự phòng đã, sau đó sẽ chuẩn bị ít đồ dùng cá nhân cho cậu, còn cần gì nữa không?"

Phó Tiểu Vũ cầm lấy một tờ giấy đưa cho Alpha để lau đi vết bẩn trên khuôn mặt của mình, sau đó lại thuận thế nghiêng đầu qua, ghé sát lại thì thầm bên tai nói mấy lời gì đó với Hứa Gia Nhạc.

Cậu rõ ràng là cần rất nhiều thứ, nói luôn một lèo.

Giữa chừng Hứa Gia Nhạc còn ngước mắt lên, nhìn cậu kiểu ra vẻ dữ dằn một chút: "Không biết ngừng lại là gì cả."

Mà màn sau đó mới khiến cho Văn Kha phải được mở mang tầm mắt.

Phó Tiểu Vũ không phản bác cũng chẳng tranh luận gì, chỉ là ghé sát lại bên Hứa Gia Nhạc phát ra một tiếng rất nhỏ rất nhẹ.

Âm thanh mềm mại toát từ lỗ mũi, như là một chú mèo bé nhỏ hờn dỗi chủ nhân nên phát ra tiếng hừ hừ.

Văn Kha có thể tiếp nhận chuyện Phó Tiểu Vũ ban nãy đã rất thẳng thắn nói là mình muốn.

Bởi cậu chính là kiểu Omega không bao giờ biết trốn tránh trách nhiệm, cho dù là vào tình huống được xem là yếu thế như trường hợp này.

Thế nhưng tình cảnh trước mắt này, mới chính thức khiến anh cảm thấy kinh ngạc.

Âm thanh mềm mại là thế, ánh mắt sáng long lanh là vậy.

Cùng là Omega, cho nên bản năng mách bảo Văn Kha hiểu rõ điều này có ý gì——

Phát tình hai ngày trước thời kỳ, chuyện kia hẳn là gần như rất thỏa mãn, cho nên mới đủ để san bằng sự căng thẳng của một Omega đầy kiêu ngạo thế này.

Ngay giây phút này, điều đó quả thật là thần kỳ đến mức khó mà tin được.

Lúc này, Hứa Gia Nhạc lại còn khẽ nói: "Thế còn muốn ăn càng cua không?

"Muốn." Phó Tiểu Vũ gật đầu một cái.

"Được rồi, vậy cậu chờ tôi thêm một lát nhé." Hứa Gia Nhạc thở dài, cầm lấy chìa khóa xe đang để trên tủ đầu giường lên, nghĩ thế nào rồi lại bỏ xuống, tức quá nên mắng ầm lên: "Mẹ nó, nhìn cái gì cũng lờ mà lờ mờ, tôi đi gọi xe đây!"

Văn Kha, cơm chó này chất lượng không anh? 😌

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play