Bất kể người đến là ai, Tô Ngọc Tuyết
đều cảm thấy mình nên cảm kích một phen. Nếu không thì hôm nay cô gặp
xui xẻo rồi. Cô ở trong thế giới này vẫn chưa hoàn toàn khôi phục pháp
lực, cô không muốn mấy ngày liền đều không thể xuống giường.
Cho nên, cô quyết định, nếu như biểu ca ra tay quá nặng, cô sẽ giúp khuyên
can. Cô sẽ khuyên biểu ca, để dành sức lực, đừng đánh chết người. Còn về phần khác, Tô Ngọc Tuyết cảm thấy mình không giúp được. Hơn nữa, nửa
đêm xông vào nhà người ta, vừa nhìn liền biết không phải là người tốt,
bị đánh thì sao chứ?
Nghĩ như thế, Tô Ngọc Tuyết đi theo Dương Tiễn ra ngoài. Khụ khụ, cô tuyệt đối không có ý muốn xem náo nhiệt, tuyệt đối không có!
Về phần Dương Tiễn, trong lòng hắn thật sự là bị chọc giận. Thế là không
hề hạ thủ lưu tình với kẻ vào đây, thoáng cái liền hoàn toàn bắt được kẻ đến đây kia. Hắn ở thế giới này đã hai mươi mấy năm rồi, hơn nữa pháp
lực bản thể cao cường, nếu không phải kiêng kỵ thế giới này, hắn đến
việc khống chế pháp lực của mình cũng không cần.
Truyện được dịch
và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu
bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không
đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất
cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Tố Trinh vốn muốn đến đây xem chủ nhân của ngôi nhà này rốt cuộc lợi
hại thế nào, lại không ngờ đến cả mình cũng không có cách nào đánh trả
lại, thậm chí còn bị người ta dễ dàng bắt được. Lúc nàng bị giam trong
lưới, bỗng cảm nhận được, pháp lực của người phàm này tại sao lại có
loại cảm giác của thần lực?
Chẳng lẽ
là thần tiên hạ phàm ư? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Bạch Tố Trinh
hối hận không thôi, sớm biết thế đã không đến đây thăm dò rồi.
Tiểu Thanh cũng hối hận không thôi, mình qua đây là được rồi, cần gì kéo
theo tỷ tỷ chứ! Nghĩ như thế nàng vội mở miệng nói với Dương Tiễn: “Là
ta kéo tỷ tỷ đến đây, không liên quan đến tỷ ấy. Ngươi thả tỷ ấy đi, ta
mặc ngươi xử lý. Muốn giết muốn chém ta đều chịu!”
“Thanh Nhi!” Bạch Tố Trinh sốt ruột, “Vị tiên trưởng này, tỷ muội bọn ta có mắt không biết thái sơn, vẫn mong người tha thứ.”
Tô Ngọc Tuyết từ trong phòng đi ra, nghe thấy đoạn đối thoại của hai tỷ
muội bị giam trong lưới, trong lòng lập tức kinh ngạc. À, trùng hợp thế
sao? Bọn họ đã bắt mất nhân vật chính trong thế giới này ư?
“Phu quân,” Tô Ngọc Tuyết vốn muốn gọi biểu ca nhưng nghĩ đến thân phận bây
giờ đã thay đổi nên liền đổi cách xưng hô, “Đừng động thủ trước, chi
bằng nghe thử hai nàng nói thế nào.” Đùa chắc, nếu giết thanh xà, bạch
xà rồi thì cả thế giới này xem như toi.
Dương Tiễn vốn cũng không có ý giết bọn họ, “Các ngươi là ai? Xông vào phủ đệ của ta để làm gì?”
“Tiên trưởng tha thứ,” Bạch Tố Trinh vội xen ngang trước khi Tiểu Thanh mở
miệng, “Tỷ muội bọn ta vốn đến nhân gian báo ân, chẳng qua hôm nay biết
được có cao nhân trong Dương phủ, không biết ý của cao nhân thế nào nên
muốn cẩn thận đến đây cẩn thận xem xét. Tỷ muội bọn ta không hề có ác
ý.”
Tiểu Thanh vốn muốn đem mọi
chuyện đổ lên người mình, lại nghe Bạch Tố Trinh nói như thế cũng không
mở miệng nữa. Nàng cũng biết tính mình bốc đồng, nghe tỷ tỷ nói thế có
thể mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Haiz, sớm
biết người này lợi hại như thế, nàng tuyệt đối cách cho thật xa, không
dám đến gần nửa bước. Nếu hôm nay có thể bình an vô sự, sau này nàng
nhất định nghe lời tỷ tỷ, cũng không chạy lung tung nữa.
Tô Ngọc Tuyết nhìn cô nương áo xanh ủ rũ chán chường, trong lòng có chút
buồn cười. đây hẳn là Tiểu Thanh rồi, vẫn khá thú vị nhỉ. “Phu quân, lời nàng ta nói có phải là sự thật hay không?”
Lời của người bị giam trong lưới của Dương Tiễn là thật hay giả, trong lòng hắn đều có tính toán. Hắn gật đầu, “Thật sự là như thế.”
“Thế chi bằng chúng ta thả họ đi đi.” Tô Ngọc Tuyết tiến lên nắm lấy tay
Dương Tiễn, dùng ngón tay chỉ chỉ, “Dáng vẻ bây giờ của họ rất thảm rồi, cũng xem như đã có bài học.”
Thanh
xà, bạch xà không thể chết, nếu không nhiệm vụ của cô cũng không làm
được nữa. Tô Ngọc Tuyết nghĩ đến điều kiện mình đồng ý với Dương Tiễn
trước đây, bất kể là mình có cần không thì hắn nhất định đều sẽ không bỏ cuộc.
Trả giá vẫn không thể đủ để
hoàn thành nhiệm vụ, thế thì thật sự phải viết một chữ thảm to rồi. Cho
nên, tuyệt đối không thể để thế giới này sập đổ được, cô nhất định phải
hoàn thành nhiệm vụ, cuộn tay!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc -
Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang
khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn
hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ
nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì bỏ đi.” Dương Tiễn khoát tay, chiếc lưới vừa rồi vẫn đè lấy Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh không thể nhúc nhích bỗng biến mất.
Bạch Tố Trinh đứng dậy hành lễ, “Đa tạ tiên trưởng, đa tạ phu nhân.”
Tiểu Thanh cũng theo Bạch Tố Trinh hành lễ, “Đa tạ tiên trưởng, đa tạ phu nhân.”
“Đi đi.”
“Vâng.” Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh nghe được câu này, lập tức thi triển pháp
thuật chạy đi. Lúc này không chạy còn đợi khi nào nữa!
Tô Ngọc Tuyết chớp chớp mắt, “Ồ, chạy cũng rất nhanh.” Không giống động
vật bò sát rồi, quả nhiên tu luyện mới là hỗ trợ lớn nhất để thoát ly
bản năng nha.
Vì sự xuất hiện của
thanh xà, bạch xà nên Dương Tiễn tạm thời tha cho Tô Ngọc Tuyết, hai
người liền về phòng nghỉ ngơi. Hôm sau, hắn liền chuẩn bị bắt đầu biến
đổi huyết mạch của Dương Ninh Khả.
Tô Ngọc Tuyết dẫn Dương Ninh Khả đến, bảo cậu nhóc ngồi vào trong trận pháp.
Dương Ninh Khả ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc Tuyết, trên gương mặt nhỏ đều là tín nhiệm, “Mẫu thân, nhi tử nên làm gì đây?”
Tô Ngọc Tuyết bị ánh mắt của Dương Ninh Khả làm cho mềm lòng, cô ngồi
trước mặt cậu, xoa xoa chiếc đầu nhỏ, “Không cần làm gì cả, Ninh ca nhi
chỉ cần ngồi yên ở đây là được. Mẫu thân hứa với Ninh ca nhi, con ngoan
ngoãn ngồi đây, đợi mọi chuyện kết thúc sẽ cho con thêm một dĩa bánh hoa quế, được không?”
“Được!” Đôi mắt
Dương Ninh Khả đều đã sáng lên, cậu thích nhất là món bánh hoa quế.
Nhưng mẫu thân nói mình còn nhỏ, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, mỗi
ngày chỉ có thể ăn hai cái. Một dĩa bánh hoa quế có năm cái lận, cộng
lại là bảy cái, quá nhiều rồi!
“Ngoan.” Tô Ngọc Tuyết bị sự ngoan ngoãn của Dương Ninh Khả làm cho mềm lòng
không thôi, sau đó cô lại cả thấy thật ra nuôi trẻ con cũng không tệ.
Huống hồ là nhóc con đáng yêu ngoan ngoãn thế này, hẳn sẽ rất có cảm
giác thành tựu.
Dương Tiễn nhìn thấy
Tô Ngọc Tuyết an ủi Dương Ninh Khả xong, liền gật đầu với cô, bảo cô
đứng sang một bên, sau khi trận pháp bắt đầu, Dương Ninh Khả liền cảm
thấy buồn ngủ, không nhịn được đưa tay dụi dụi đôi mắt nhỏ khiến mình
tỉnh táo lại.
Chẳng qua cậu rốt cuộc vẫn không chịu được cơn buồn ngủ, từ từ ngủ thiếp đi.
“Biểu ca,” Tô Ngọc Tuyết có chút lo lắng, “Dương ca nhi sao thế, sao lại ngủ mất rồi?”
Dương Tiễn: “Ta để nó thiếp đi, tránh lúc nhìn thấy máu nó sẽ bị dọa.”
“Xuỵt.” Ngón trỏ của Dương Tiễn đặt trên môi Tô Ngọc Tuyết, giọng dịu dàng,
“Nàng tin ta, mọi chuyện đều không sao cả. Bất kể là ta hay là cậu
nhóc.”
Tô Ngọc Tuyết vẫn đang hối hận vì để Dương Tiễn đổi huyết mạch nhưng bây giờ lại vô thức tin hắn.
Trong lòng nàng thở dài, mình thật sự bị ăn chắc rồi, “Thế chàng nhất
định không được có nguy hiểm gì, biết không?”
Không phải nàng không tin Dương Tiễn, chỉ là nàng nghe thấy có máu liền sợ
run người mà thôi. Vì yêu sinh lo, vì yêu sinh sợ, vì trong lòng yêu hắn cho nên mới âu lo.
Dương Tiễn vốn
muốn nói việc đổi huyết mạch đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là chuyện
nhỏ mà thôi, nắm trong lòng bàn tay. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng cho hắn, đặt tất cả chú ý của cô lên trên người hắn, Dương Tiễn liền im lặng. Dù sao cũng sẽ không có chuyện gì, để cô chú ý hắn hơn cũng tốt.
[Ngươi, so với phân lượng của ta vẫn là kém rất nhiều đấy.] Dương Tiễn nhìn
Dương Ninh Khả đang ngủ say trong trận pháp, mi mắt có nhiều thêm một
loại đắc ý nho nhỏ.
Chuyện đổi huyết
mạch thật ra rất đơn giản, chẳng qua là đem tinh huyết trong cơ thể này
của hắn đưa vào trong cơ thể của Dương Ninh Khả. Trông rất đơn giả nhưng mỗi một chỗ nhỏ đều không thể xảy ra bất kì sai lầm gì, nếu không người trong trận pháp cả người sẽ nổ tung, huyết tận mà chết.
Thế nhưng đối với Dương Tiễn mà nói đương nhiên là không có gì khó. Trông
nặng mà nhẹ, chưa đến thời gian một nén hương liền hoàn thành.
Tô Ngọc Tuyết nhìn thấy trong lồng ngực của Dương Tiễn xuất hiện một vũng
máu, sau đó bay về hướng Dương Ninh Khả, chui vào trong lồng ngực cậu
bé. Thời gian không dài lắm nhưng cô lại cảm thấy dường như đã trải qua
mấy tiếng đồng hồ rồi vậy.
Đợi sau khi kết thúc, cô lập tức bước lên trên đỡ lấy Dương Tiễn, “Biểu ca, chàng không sao chứ?”
‘Không sao.” Nói là như thế nhưng Dương Tiễn cũng rất hưởng thụ sự dịu dàng
này của Tô Ngọc Tuyết, “Chỉ chẳng qua là, ta không ngờ nó lại cùng ta có duyên phận như thế.”
“Ý chàng là sao?”
Dương Tiễn: “Ta vốn chỉ là muốn để huyết mạch của Dương gia cho Dương Ninh
Khả là xong nhưng không ngờ lại vô duyên vô cớ hòa trộn nửa giọt máu của ta cho nó rồi.”
“Máu của chàng?” Tô Ngọc Tuyết kinh ngạc nhìn Dương Ninh Khả đang hôn mê, “Thế bây giờ nó xem như là con trai chàng rồi?”
“...” Dương Tiễn thoáng im lặng, “Cũng có đạo lý.” Chỉ là đạo lý này cảm thấy là lạ mà thôi, nhưng lại nói không ra lạ chỗ nào.
“Thế có ảnh hưởng gì đến Ninh ca nhi không?” Tô Ngọc Tuyết sớm đã nhìn ra
Dương Ninh Khả không có tiên duyên cũng chính là cậu nhóc không thể nào
tu luyện thành tiên. Nếu đã như thế, máu của thần tiên đối với cậu bé mà nói cũng chưa chắc là một chuyện tốt gì.
“Không sao.” Dương Tiễn lắc đầu, “Chỉ là máu thường thôi, không phải là tinh
huyết của ta. Chỉ có thể bảo vệ nó và các đời sau không bị yêu ma quấy
rồi thôi.” Đây cũng xem như là có vài phần cơ duyên, nếu không cũng
không thể nào như thế được.
Tô Ngọc
Tuyết lúc này mới yên lòng, “Như thế cũng tốt, không bị yêu ma làm
phiền, ít nhất có thể bình an hơn chút.” Dù sao đi nữa bước vào thế giới thần tiên, kĩ năng này thật sự rất quan trọng. Hơn nữa bọn họ chỉ cần
có thể nuôi Dương Ninh Khả khôn lớn thành người, con đường sau đó là do
cậu tự đi. Không thể mãi chăm sóc cho cậu được nhưng có thể biết cậu
bình an cũng tốt.
Dương Tiễn: “Cho người bế nó xuống đi, đợi ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ ổn.”
“Ừ, được.” Tô Ngọc Tuyết dìu Dương Tiễn đi đến bên giường, “Chàng nghỉ ngơi trước, ta đi gọi người đến.”
Đợi sau khi Dương Ninh Khả được ôm đi, Tô Ngọc Tuyết quay về phòng, trong
tay nàng còn bưng một bát canh sâm. “Hôm nay chàng cực khổ rồi, uống
chút canh sâm đi.” Tuy Dương Tiễn trông có vẻ rất khỏe nhưng dù sao bây
giờ hắn vẫn là nhục thể phàm thai, lỡ có bị thương chỗ nào thì sao đây,
cho nên vẫn là nên bồi bổ một chút.
May mắn là Tô Ngọc Tuyết tìm được trong phòng kho của nguyên chủ một cây
sâm tuyết sơn, hơn nữa còn chứa linh khí, vô cùng hữu hiệu với người tu
đạo. Tuy không biết nguyên chủ làm sao có thể lấy được nhưng hữu dụng là tốt rồi.
Dương Tiễn nhìn canh sâm
được bưng đến trước mặt mình, hắn bỗng im lặng. Hắn vốn chỉ cần biểu
muội thân cận với mình một chút mà thôi, bây giờ lại biến khéo thành
vụng, bị cô nghi ngờ sức khỏe của mình không ổn?
“Sao thế, chàng không muốn uống à?” Tô Ngọc Tuyết cầm bát, “Hay là, ta đút
chàng nhé?” Hừm, người này có xem như là nhân dịp làm nũng còn muốn
người ta đút nữa ư.
Vẻ mặt Dương Tiễn phức tạp nhìn Tô Ngọc Tuyết, hai người họ sao lại không ăn ý thế này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT