Người trong lễ đường đều xôn xao, kì lạ nhìn cô gái trước mặt. Chuyện gì vậy, sao vào lúc này còn có người phá rối?

Cô gái mặc áo trắng đứng trong lễ đường, gương mặt xinh đẹp như hoa ngập tràn phẫn nộ.

Bố Vương nhíu mày nhìn tình hình này, từ chủ vị đứng dậy, “Cô nương nếu đến Vương gia ta uống rượu mừng, thế mời đến chỗ nữ quyến chờ, Vương gia đương nhiên sẽ tiếp đãi thật tốt. Nếu đến gây rối, thế tìm nhằm chỗ rồi.”

Vương gia vốn là thế gia đại tộc, tuy sau này hơi sa cơ nhưng những năm gần đây vì có Vương Lăng Minh nên lại hưng thịnh, hơn nữa với nền móng vốn có, ai cũng không thể chọc vào Vương gia. Dám đến ngay lúc Vương gia mở tiệc cưới để phá rối, thế quả là to gan.

Đáy mắt bố Vương lóe qua một tia giận dữ, ai dám đến phá hỉ sự của con trai ông, thế thì đừng trách lão gia ông không nương tay.

“Ta không phải đến uống rượu mừng, ta đến đây để ngăn cản mối hôn sự này.” Vị cô nương kia nhìn Vương Lăng Minh, vẻ mặt buồn khổ, “Vương lang, chẳng lẽ chàng thật sự muốn cưới cô gái này sao? Chàng từng nói muốn cưới ta, sao giờ lại đổi thành người khác? Hay là, cô gái này quyến...A!”

Lời của nữ tử áo trắng còn chưa nói xong liền bị đánh bay ra ngoài, đó là một đạo kim quang. Mọi người nhìn thấy Vương Lăng Minh thu tay về, đáy lòng liền rõ là ai làm. Hình như hơi tàn nhẫn.

Có người lại tin Vương Lăng Minh, dù sao đi nữa danh tiếng của hắn trong kinh thành rất tốt, nhân phẩm cũng không cần bàn đến, sao có thể làm ra chuyện bội bạc như thế. Đương nhiên cũng có người cảm thấy biết người biết mặt không biết lòng, ai biết Vương Lăng Minh ngoài mặt quang phong tễ nguyệt nhưng bên trong lại bẩn thỉu làm ra loại chuyện gì. Đã nói ruồi chẳng thèm để ý trứng hỏng*, nếu người đã đến rồi, đương nhiên là hắn có vấn đề.

(*Ruồi chẳng thèm để ý trứng hỏng, nguyên văn 苍蝇不盯无缝的蛋: chỉ nếu không phải bản thân có vấn đề, người ta đương nhiên sẽ không dòm ngó)

Nhất thời, hỉ đường xôn xao bàn tán.

Nhưng Vương Lăng Minh lại không hề nhúc nhích, hắn thậm chí không nhìn người trên đất đến một cái, chỉ nói với người chủ trì, “Xin tiếp tục.”

Người chủ trì nhất thời có chút không kịp phản ứng, tiếp tục, tiếp tục gì? Sau đó ông ta mới phản ứng lại, tiếp tục chính là chỉ hôn lễ. Trong lòng ông cũng có chút phức tạp, vị thiếu gia Vương gia này, cũng không định làm gì sao.

“Được, được, tiếp tục.” Người chỉ trì chỉ là nghĩ thầm mà thôi, hôn lễ đến một nửa bị quấy rầy, bây giờ tiếp tục cũng là điều bình thường. “Tam...phu thê giao bái.” Ông suýt nữa nói sai, may mà kịp thời sửa lại.

“Chờ đã.” Lần này, ngược lại là tân nương lên tiếng, “Chuyện chưa giải quyết, không thể tiếp tục.”

Ý tứ của người muốn xem kịch hay càng rõ ràng hơn, nghe nói tân nương tử tuy là con gái của thương nhân nhưng từ nhỏ cũng được quen thói cưng chiều, tính tình đương nhiên không nhỏ. Hẳn sẽ không phải vì nàng ta cũng cảm thấy phu quân mình có vấn đề, muốn từ hôn chăng?

Từ hôn, từ hôn, thế quá tốt rồi, từ hôn đi! Những kẻ gai mắt Vương Lăng Minh hận không thể lập tức liền có kịch hay để xem, chờ sau khi rời khỏi Vương gia mới có thể nói chuyện. Về việc Vương gia sẽ tìm họ tính sổ hay không, không thể trách được đám đông, nên họ không sợ.

“Ta có câu hỏi muốn hỏi vị cô nương này.” Tô Ngọc Tuyết xoay người nhìn nữ tử áo trắng, khăn trùm đầu vẫn phủ ngay ngắn, chỉ là vì động tác của cô nên tua rua hơi lay động.

Cô gái áo trắng ngã trên đất cả mặt đau khổ, miệng khép mở, nhưng không thể phát ra tiếng.

“Biểu ca.” Tô Ngọc Tuyết nhẹ giọng gọi người bên cạnh một tiếng.

“Ừ.” Vương Lăng Minh đồng ý, tay áo vung về hướng nữ tử áo trắng, nàng ta cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện.

“Ngươi muốn hỏi gì?”

Tô Ngọc Tuyết khẽ cười một tiếng, “Xin hỏi tên của cô nương.”

“Ta tên là Ngọc Bản.” Tay phải của nàng ôm ngực, từ từ đứng dậy, động tác kiều yếu đáng thương. Lập tức khiến cho một đám đàn ông trên hỉ đường hoa cả mắt.

“Hóa ra là thế.” Tô Ngọc Tuyết gật đầu, “Ngọc Bản cô nương, ngươi không ngoan ngoãn làm mẫu đơn yêu, tu luyện tinh tiến, tại sao lại đến quấy rối phu thê bọn ta?”

Vương Lăng Minh bên cạnh vẻ mặt vốn lạnh lẽo, nghe thấy bốn chữ “phu thê bọn ta”, gương mặt dần hòa hoãn lại, còn mang theo ý cười khẽ.

Chỉ là Tô Ngọc Tuyết phủ khăn trùm đầu, sự chú ý của người khác đều tập trung trên người Ngọc Bản, đương nhiên không ai phát hiện ra Vương Lăng Minh có gì không đúng.

Sắc mặt Ngọc Bản càng thêm tái nhợt, “Ngươi nói bậy! Dù muốn bảo vệ phu quân mình, cũng không được nói xấu ta là yêu.”

“Vậy ư? Nếu như thế, chi bằng để phu quân ta thử xem. Trong tay chàng có một pháp bảo, có thể phân biệt người hay yêu, nếu ngươi là người, không phải yêu, hẳn sẽ không sợ, đúng không?” Tô Ngọc Tuyết không biết mẫu đan yêu trước mắt làm sao che giấu được yêu khí, nhưng đối với cô cùng Vương Lăng Minh mà nói, loại che giấu này vốn dĩ vô dụng.

Cũng có lẽ là đối với đạo sĩ cùng hòa thượng của thế giới này khá hữu ích, nhưng đáng tiếc, hai người họ chính là bug của thế giới này, nên vô dụng.

“Ta...” Ngọc Bản chần chừ, nàng có chút muốn rút lui. Nếu không phải vì Cát Cân tỷ tỷ đang trong tay kẻ khác, nàng sẽ không làm ra loại chuyện hại nhân duyên của người ta. Nhưng, nàng không thể không làm. “Ai biết các ngươi có đổ oan cho ta không, dùng yêu thuật gì đó hại ta. Không phải các ngươi biết phát thuật sao? Ta không tin hai ngươi!”

Không được, nhất định không thể thất bại, nếu không Cát Cân tỷ tỷ sẽ chết mất!

“Dông dài.” Vương Lăng Minh đánh ra một đạo pháp lực, ánh vàng bao trùm Ngọc Bản, thoáng cái nàng ta liền biến thành một gốc mẫu đơn.

Mọi người kinh hãi, dọa đến lùi mấy bước. Không ngờ một cô gái xinh đẹp như thế lại là yêu quái, bọn họ vừa rồi còn sinh lòng yêu thích. Phần lớn mọi người đều nhìn thấy, ánh sáng pháp thuật màu vàng kia bất kể thế nào cũng sẽ không phải thuật yêu tà, nên vẫn tin tưởng.

Vốn cho rằng trước đây hoàng thượng khen Vương Lăng Minh chỉ là hư danh, bây giờ nhìn thấy mới biết là không phải.

Bố Vương vung tay, bảo hạ nhân đến, sai người đem gốc mẫu đơn kia giam lại. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là hôn lễ của con trai ông, những điều khác đều không quan trọng. “Chủ trì, hôn lễ tiếp tục, làm phiền rồi.”

“Vâng vâng vâng.” Người chủ trì lau mồ hôi, may mà ông không mê nữ sắc, nếu không cũng không biết khi nào bị yêu quái hại chế.

Vương Lăng Minh đưa tay nắm lấy tay Tô Ngọc Tuyết, sau đó liền buông ra, “Biểu muội, nàng tin ta, ta rất vui.”

Lời này hắn dùng pháp lực truyền vào trong lòng Tô Ngọc Tuyết, ngoài nàng ra, không ai nghe thấy. Tô Ngọc Tuyết mím môi, đáp lại hắn, “Ta đương nhiên tin chàng.” Nếu đã quyết định đón nhận, thế phải bắt đầu học cách tin tưởng. Cô sẽ không thể chỉ đợi hắn hi sinh, thế quá không công bằng với hắn.

“Phu thê giao bái~~~! Đưa vào động phòng~~~!”

Trong lễ đường lại náo nhiệt, dường như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Mọi người đều là người khôn ranh, phải nể mặt thì vẫn nể. Về phần những kẻ ghen ghét không cách nào giấu được sắc mặt thì đứng đằng sau là được.

Tô Ngọc Tuyết được hỉ nương dìu đi, dẫn cô từ hỉ đường đi vào đằng sau, chừng nửa nén hướng mới đến tân phòng. Bấy giờ Vương Lăng Minh phải ở ngoài tiệc cưới tiếp đãi khách khứa, đương nhiên chỉ có một số nữ quyến Vương gia trong đây. Tô Ngọc Tuyết ngồi lên giường, trong lòng lại có chút thấp thỏm.

“Tuyết biểu muội.” Đại cô nương Vương gia lên tiếng, “Không nghĩ đến muội lại trở thành tẩu tẩu** của ta, chúng ta sau này có thể chơi cùng nhau rồi.”

(** Theo tục người Trung Quốc, con cháu chú bác không phân theo vai vế của bố, mà phân theo tuổi tác. Vương Lăng Minh lớn tuổi nhất nên làm anh)

Nhị cô nương Vương gia gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, Tuyết biểu tỷ tốt như vậy, đường ca hời rồi.”

Tam cô nương Vương gia không kiềm được, “Tẩu tẩu, sau này tỷ phải bảo vệ ta, đừng để đường ca lại phạt ta nữa.”

Bá mẫu Vương gia dở khóc dở cười, “Nếu con ngoan chút, Lăng Minh nói con thế nào hả. Hơn nữa, chỉ là chép sách thôi, nào tính là trừng phạt chứ.” Vương gia bọn họ tuy do chi của Vương bá mẫu nắm quyền, Vương bá phụ là huynh trưởng của bố Vương. Tuy nói đã chia nhà, chi của bố Vương xem như là chi thứ, nhưng quan hệ hai nhà trước giờ khá tốt.

Vương bá mẫu khá hài lòng với Vương Lăng Minh, phòng họ chỉ có ba vị cô nương, ra ngoài còn phải dựa vào hắn chống lưng. Hắn cũng là một người tài giỏi, tương lai Vương gia phải nhờ ai vẫn còn chưa chắc. Huống hồ Vương Lăng Minh chịu tiếp quản, nói rõ sẽ không khách khí nữa.

Vương tam cô nương dẫu môi, “Nhưng con ghét nhất là chép sách, chi bằng phạt con chơi mã cầu còn hơn.”

Vương nhị cô nương cười, “Chơi mã cầu? Này không phải là trừng phạt, mà là ban thưởng.”

“Nhị tỷ đáng ghét!”

Mẹ con bốn người cười cười nói nói, khiến thấp thỏm trong lòng Tô Ngọc Tuyết mất đi không ít. Cô là tân nương, đương nhiên không thể nói chuyện. Còn những người đứng trong tân phòng, đều là chi thứ của chi thứ, người của chi chính nói chuyện, họ cũng chỉ đành nịnh nọt, không dám nói gì mỉa mai.

Thật ra, trong lòng một số người vẫn không phục. Bọn họ sao có thể để một đứa con gái của thương nhân đè trên người chứ? Nhưng mà, Vương Lăng Minh cũng không phải dễ chọc, chuyện hỉ đường bọn họ cũng nghe hạ nhân nói. Hắn bảo vệ thê tử như thế, bọn họ nếu làm gì, e rằng sẽ không yên.

Người của Vương gia đều nhớ, ban đầu Vương Lăng Minh dùng thủ đoạn gì đối với những kẻ ức hiếp mẫu thân hắn, họ thật sự sợ rồi. Vì đủ loại lý do nên trong tân phòng vẫn luôn hài hòa.

Cả nhóm người chờ một lúc sau liền lui ra tân phòng, vì tân lang sắp quay về rồi bọn họ không muốn chướng mắt hắn.

Vương Lăng Minh đối phó xong khách khứa bên ngoài, đẩy cửa bước vào tân phòng. Hỉ nương cười đón tiếp, sai nha hoàn đưa khay trong tay dâng đến trước mặt hắn.

“Mời tân lang vén khăn hỉ, từ đây về sau vui vẻ như ý.”

Vương Lăng Minh đưa tay cầm gậy, tiến lên vén khăn trùm đầu của Tô Ngọc Tuyết. Dưới ánh nến lay động, tân nương trang điểm lộng lẫy dường như khiến cả tân phòng càng sáng hơn, dung nhan vốn tuyệt thế càng trở nên rung động lòng người. Hỉ nương cùng nha hoàn đều ngây người, suýt nữa quên mất việc mình phải làm.

Chỉ là, hỉ nương nhận được ánh mắt lạnh lùng của tân lang, cuối cùng liền hoàn hồn. “Mời tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn, trường trường cửu cửu.”

Vương Lăng Minh ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Tuyết, một tay cầm ly rượu hợp cẩn, một ly đưa cho cô.

Tô Ngọc Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, đưa tay nhận lấy. Hai người choàng tay, một ngụm uống cạn rượu trong ly.

Quá gần rồi. Lông mi Tô Ngọc Tuyết run run, sau đó vội vàng lùi ra, đặt ly vào khay trong tay nha hoàn. Vừa rồi hai người gần nhau quá, dường như hơi thở đều đan vào nhau, khiến cô có chút không thoải mái.

Điều hoàn thành vẫn phải hoàn thành, hỉ nương mang các nha hoàn ra ngoài tân phòng, liền trở tay đóng cửa phòng lại.

Tiếng cửa đóng khiến Tô Ngọc Tuyết đang cúi đầu giật mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play