Gi Gi tìm đến chỗ anh Jin ở nhà bếp, anh đoán nếu mọi người chạy thoát thì sẽ tụ tập ở đây. Chiến đấu một hồi mất sức như vậy, chắc chắn mọi người sẽ tìm tới chỗ anh Jin để nạp năng lượng. Anh còn lạ gì tính háu ăn của Cookie nữa.

Chưa đến nhà bếp mà Gi Gi đã nghe tiếng nói cười rộn ràng của mọi người, mùi thơm thức ăn lan tỏa trong không khí. Jimin vừa kể chuyện chiến đấu với Khủng Long vừa quơ tay múa chân diễn tả minh họa cho Jin thấy, các chị ngồi bên hóng hớt thì ồ á lên hoảng sợ khi nghe tới đoạn gây cấn. Còn Cookie thì đang tập trung vào dĩa thức ăn nghi ngút khói, tội nghiệp bé vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sức lực.

“Có ai bị thương không? Nhìn em kể chuyện hào hứng như thế thì chắc không ai bị sao rồi.” Gi Gi hỏi xong thì đưa mắt nhìn từng người, Sao Kim vội vàng cụp mắt xuống tránh ánh mắt của anh. Trong lòng cô không khỏi thấp thỏm sợ bị Gi Gi mắng, cô đã cãi lời anh lén chạy tới đây.

Jin tươi cười kéo một cái ghế ra nói: “A thầy giáo, ngồi xuống đây ăn một miếng với mọi người đi.”

Gi Gi nói: “Mọi người không cần phí sức nữa, trở về đi.”

Jimin hỏi: “Tại sao? Anh đã tìm được rồi sao?”

Gi Gi lắc đầu không nói, chỉ nhận một chén súp từ tay Jin.

Ngọc suy nghĩ rồi khẽ nói: “Tôi nói rồi mà, tất cả chỉ là một âm mưu. Cô ta chẳng tốt lành gì đâu, cô ta bày trò lừa gạt giăng bẫy hại chúng ta.”

Bỗng có một giọng nói thánh thót vang lên: “Mọi người tụ tập đông vui quá.”

“Cô Lee.”

Các chị trong bếp đang tụ tập hóng chuyện thấy cô Lee xuất hiện vội vàng tản ra vào vị trí của mình, ai vào việc nấy. Cookie cũng vội vàng bỏ dĩa thức ăn đang ăn dở xuống.

Cô Lee đang đứng tựa cửa, khoanh tay trước ngực, ung dung hỏi: “Cô nói ai giăng bẫy hại ai? Chẳng phải cô bị ngốc sao, sao giờ lại nói chuyện lưu loát vậy? Là ai đang lừa gạt ai?”

Ngọc tức giận hầm hầm đứng lên nói, bây giờ đã lộ chuyện rồi cô cũng chẳng sợ gì nữa: “Tôi thừa nhận là tôi đã giả ngốc để xin được việc làm, kiếm miếng cơm ăn là tôi không đúng, cô có thể đuổi việc tôi. Nhưng cô đã thả rắn cắn chúng tôi, cho Khủng Long tấn công chúng tôi thì cô chẳng tốt lành gì.”

Các chị trong bếp đang vểnh tay nghe gật gù, cô Lee làm thế đúng là ức hiếp người làm rồi.



Cô Lee cười khẩy hỏi lại: “Thế cô bị Khủng Long tấn công ở đâu? Ai cho phép cô tự ý đi vào lâu đài? Chẳng lẽ khi mới vào làm không ai nói với các cô lâu đài là khu vực cấm sao?”

Lần này thì Ngọc đuối lý nên cũng không dám nói nữa. Cô Lee đi vào ngồi xuống bên cạnh Gi Gi, cô lại nhẹ nhàng nói tiếp: “Tôi sẽ cho người mở camera ra xem lại những đồ vật mà cô làm hỏng trong lâu đài, quy ra tiền để cô bồi thường. Đồ đạt trong lâu đài đều là hàng tuyển chọn, đặt mua từ khắp nơi trên thế giới, giá trị không hề nhỏ. Hai chị em cô chuẩn bị làm công hết đời để trả nợ cho tôi đi.”

Cô Lee quay sang Cookie dịu dàng nói tiếp: “Cookie cứ ăn tiếp đi, đừng ngại. Dì Seo-yeon có món gì ngon không? Dọn cho Gi Gi ăn đi, chắc anh ấy đói rồi.”

“Vâng ạ.”

Lời của cô Lee nhẹ nhàng mà như sét đánh giữa trời quang, mặt mày Ngọc trở nên tái mét. Lúc ở trong lâu đài vì để đối phó với Khủng Long nên cô chụp được cái nào thì quăng cái nấy, bây giờ ngẫm lại, nếu thật sự phải đền thì bán cái mạng của cô cũng không trả hết được. Cô run giọng nói: “Tôi chỉ vô tình tự vệ thôi, tôi không đền.”

Cô Lee mĩm cười nói: “Nếu cô không đền thì tôi sẽ thưa cô ra tòa, có camera ghi lại hình ảnh làm chứng, cô đừng hòng chối tội. Nhà họ Lee có đoàn luật sư giỏi nhất nước, cô đấu không lại tôi đâu.”

Jimin khẽ nắm tay Ngọc lên tiếng nói: “Đi vào lâu đài là chúng tôi không đúng, nhưng cũng không đáng phải trả bằng tính mạng của mình. Lúc nãy Khủng Long hung hãn như vậy, chúng tôi chỉ có phản ứng tự vệ thôi. Cô đừng có lợi dụng chuyện này rồi bắt chẹt cô ấy, nếu như phải đền thì tôi cùng chịu chung với cô ấy.”

Cookie rưng rưng nước mắt, bày ra vẻ mặt đáng thương: “Xin chị đừng bắt đền em, em không có tiền đền đâu.”

Gi Gi lạnh lùng nói: “Bọn họ làm vậy là để giúp tôi. Nếu cô muốn bắt đền thì cứ ghi nợ cho tôi, tôi sẽ đền cho họ.”

Cô Lee mĩm cười ôm cánh tay Gi Gi nói: “Anh muốn gì em cũng cho anh hết, sao em có thể bắt đền anh được chứ.”

Jin cũng cười giả lả lên tiếng xin tha: “Mấy đứa nhỏ chỉ là tò mò nghịch ngợm nên mới chạy vào lâu đài, bọn chúng không dám nữa đâu. Nếu cô Lee là bạn của Gi Gi thì xin cô bỏ qua cho.”

Cô Lee lại cười lắc đầu nói: “Sai rồi, xin anh nói lại cho đúng. Tôi không phải là bạn của Gi Gi mà là bạn gái của Gi Gi. Em của Gi Gi cũng như em của tôi, tôi không tính toán. Còn hai cô gái này là gì của anh vậy hả Gi Gi?”

Mọi người đều sửng sốt trước câu nói của cô Lee, ai nấy đều nín thở chờ câu trả lời của Gi Gi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play