Gi Gi giật mình nhận ra mình đã mắc bẫy, anh đã quá chủ quan khinh địch. Anh lạnh lùng hỏi: “Nếu cô đã biết tôi là ai thì chắc cô cũng đã biết mục đích tôi tới đây. Cô dẫn tôi vào đây làm gì? Đúng hơn cô dụ chúng tôi tới đây làm gì? Có phải từ lúc ở quán ăn cô đã lấy bản đồ ra làm mồi nhử, dẫn dắt chúng tôi vào bẫy không?”

Cô Lee chỉ cười tỏ vẻ đắc thắng: “Anh hỏi nhiều quá làm sao tôi trả lời hết được. Tôi chỉ có thể nói cho anh biết chúng tôi theo dõi anh Choi Won Kyung lâu rồi. Nhưng khi tôi biết anh tìm kiếm tấm bản đồ thì tôi quyết định đem tấm bản đồ ra làm mồi nhử, để anh tự tìm tới đây, bởi vì tôi thích anh đó Gi Gi. Tôi trả lời nhưng vậy anh có hài lòng không?”

Cô Lee gác một tay lên vai anh, dựa thân hình nóng bỏng vào người anh, còn tay kia thì mơn trớn trước ngực anh, cô hạ giọng thì thầm: “Trong này có rất nhiều báu vật được nhà họ Lee sưu tầm qua nhiều đời. Anh thích thứ nào tôi tặng anh thứ đó. Tượng vàng, tranh cổ, kim cương, vòng ngọc, tấm bảng đồ kho báu anh đang tìm kiếm. Ngoài ra còn có bản thân tôi, trong tay tôi nắm giữ 50% cổ phần tập đoàn nhà họ Lee và cũng là chủ nhân của kho báu này. Anh thích thứ nào hả Gi Gi?”

Giọng cô Lee kề sát bên tai Gi Gi đầy mê hoặc, nhưng Gi Gi chỉ lạnh lùng đẩy cô Lee ra. Anh móc điện thoại ra gọi cho Jimin, anh muốn nhắc Jimin chạy nhanh đi nhưng điện thoại không kết nối được.

Cô Lee bật cười bước đến ngồi trên ghế salon, cô nói: “Căn phòng này cất giấu nhiều báu vật nên được thiết kế đặt biệt, có thiết bị làm nhiễu sóng điện thoại cũng như các máy theo dõi. Có phải anh rất nóng lòng muốn biết tình hình của bạn anh phải không, chúng ta có thể xem thử.”

Cô Lee cầm remote bấm mở tivi lớn trên tường, trên tivi hiện lên hình ảnh trong lâu đài được truyền tới thông qua camera giám sát.



Đám người Jimin nấp chờ ở ngoài, nhìn thấy Gi Gi dẫn dụ cô Lee và Khủng Long đi khuất thì nhanh chóng chạy vào lâu đài như kế hoạch ban đầu.

Jimin nói: “Nhanh lên, chúng ta chia nhau đi tìm ở các phòng đi. Tranh thủ thời gian.”

Sau khi tìm hết lầu một, Cookie định chạy lên lầu hai nhưng Ngọc gọi lại. Từ khi bước vào lâu đài, cô đã cảm thấy có điều kỳ lạ, cô nói: “Jimin, anh có thấy kỳ lạ không? Tòa lâu đài lớn vậy mà không có ai. Cô Lee đem cả Khủng Long và Hoàng Tử đi như cố ý bỏ trống tòa lâu đài, tôi nghi có bẫy.”

Ngọc đã bị cô Lee gạt một lần nên rất cảnh giác, trong này không có một ai, liệu có phải cô Lee đang áp dụng kế hoạch thành không nhà trống không? Không khí nơi này vắng lặng thật đáng sợ.



Jimin nói: “Chúng ta không có nhiều thời gian để suy nghĩ đâu. Đã vào được đây rồi thì tranh thủ nhanh lên. Cookie em lên lầu ba đi, anh và Ngọc đi tìm ở lầu hai.”

Cookie vâng lời chạy lên lầu ba nhưng vừa đẩy cửa thì anh đã nhanh chóng chạy xuống. Anh kêu toáng lên: “Jimin, Jimin nhanh chạy thôi. Trên đó toàn là rắn.”

Cả ba nhanh chóng chạy xuống, chưa tới cửa thì cả ba khựng lại. Khủng Long đang nằm chặn ở đó. Thấy Cookie chạy ra, Khủng Long không thèm sủa một tiếng mà ào tới tấn công. Cookie hoảng sợ lùi lại nhảy lên ghế rồi lên đầu tủ buffee. Khủng Long chồm theo há cái miệng lởm chởm răng nhọn ra táp, may mà táp hụt. Cookie lại nhảy qua một cái bàn rồi chạy ngược về phía cầu thang, Khủng Long đuổi theo bén gót. Jimin bèn cầm một cái cây xoay tít, anh đã từng học kiếm đạo tám năm nha, hãy xem “đả cẩu bổng pháp” của anh đây. Anh vừa múa kiếm ngăn cản Khủng Long vừa hét lên: “Ngọc, cô mau ra lệnh cho con chó dừng lại đi. Cô cũng được anh Gun Woo dạy cách điều khiển chó mà.”

Ngọc đứng trên cầu thang mà mặt mày tái mét, những con rắn đang trườn xuống theo cầu thang, ở dưới thì Khủng Long dũng mãnh tấn công. Jimin và Cookie phối hợp chống đỡ hết sức vất vả. Ngọc run rẩy nói: “Tôi không biết làm. Anh cũng biết tôi giả ngốc mà, nếu tôi điều khiển được chó sẽ khiến mọi người sinh nghi.”

Gi Gi nhìn thấy cảnh mọi người bị vây khốn thì không khỏi tức giận và sợ hãi. Anh nói: “Cô mau mở cửa ra, tôi không cần báu vật gì cả. Chìa khóa ở đâu? Làm sao để mở cửa?”

“Chìa khóa ở trên người tôi, anh có thể tự tìm.” Nói xong, cô Lee ngửa người dựa ở trên ghế sô pha. Tay cô chống đầu mái tóc buông lơi, cô ưỡn bộ ngực căng tròn về phía Gi Gi, cổ áo hở ngực càng thêm trễ xuống lấp ló đôi gò bồng đảo, ánh mắt quyến rũ mời gọi.

Cảnh đẹp chỉ khiến ai nhìn vào cũng chảy máu mũi, nhưng Gi Gi lại tức giận đấm mạnh tay vào tường, anh chạy tới bên cửa tìm cách mở cửa. Hazz, Gi Gi thật không hổ danh là cục đá, anh chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, tiền bạc và sắc đẹp cũng chẳng lay chuyển được anh. Nó chọc vào lòng kiêu hãnh của cô Lee, cô không tin cô không lay chuyển được anh.

Cô Lee lại thong thả nói tiếp: “Cho dù anh có mở được cửa thì cũng vô ích thôi, Khủng Long chỉ nghe lệnh một mình tôi, không ai ngăn cản được nó. Huống hồ, cửa này không thể mở được. Nhìn xem, Jimin và Cookie cũng đã mệt lắm rồi, xem ra bọn họ không chống đỡ được bao lâu nữa đâu. Ai, thật tội nghiệp, bọn họ còn trẻ quá. Khủng Long mà cắn thì chỉ có đứt thịt lìa xương chứ không bao giờ nhả…”

Giọng cô Lee rất nhẹ nhàng êm ái nhưng Gi Gi cảm thấy các dây thần kinh căng lên như dây đàn, lòng anh nóng như lửa đốt, tay anh run rẩy. Anh bị nhốt ở đây nên không thể tới tiếp cứu được, nhưng anh cũng không thể phản bội Sao Kim.

Bỗng cô Lee kêu lên thích thú: “A, lại có thêm một cô gái nữa chạy đến nộp mạng. Cô ta là bạn gái của anh hả Gi Gi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play