Mọi người nhìn nhau, không ai bảo ai, mỗi người quay người lao đi với tốc độ tên bắn. Các chàng trai chạy ùa ra thang máy và chạy xuống bằng cả cầu thang bộ, nhanh chóng đuổi theo tấm bản đồ. Thật không thể tin được, tấm bản đồ kho báu đại diện cho cả một đoạn lịch sử vẻ vang, được cả gia tộc chuyền tay nhau gìn giữ, ngay cả mẹ của anh Choi Won Kyung phải dùng cả tính mạng để bảo vệ, cứ như vậy mất hút trước mắt bọn họ.

Ngọc cuống quýt leo ra khỏi lan can nghiêng đầu nhìn theo kho báu bỗng nhiên bay mất làm Sao Kim hoảng sợ vội giữ cô lại. Họ đang ở trên lầu cao của chung cư, không cẩn thận ngã gãy cổ như chơi.

Hầu hết mọi người đều hoảng sợ, bấm loạn, vội vàng đuổi theo nhưng còn có một người vẫn bình thản dựa lưng vào tường, ung dung móc thuốc ra châm lửa hút, thả từng vòng khói tròn vào trong không trung. Gi Gi đã xoay người chạy đi nhưng rồi khựng lại, anh cảm thấy rất kỳ quái. Tấm bản đồ kho báu là của anh Choi Won Kyung, tại sao tấm bản đồ mất đi ngay trước mắt mà anh ấy không có chút lo lắng nào, còn thong thả đứng hút thuốc? Không lẽ còn có huyền cơ nào khác sao?

Gi Gi quay lại tới bên anh Choi Won Kyung hỏi: “tấm bản đồ bị mất rồi, anh không lo lắng chút nào sao? Chẳng lẽ nó không phải là đồ thật sao?”

Anh Choi Won Kyung lắc đầu nói: “Không, nó là đồ thật. Sở dĩ anh không lo lắng vì anh đã trao nó cho em rồi. Em nhất định sẽ có cách tìm lại được.”

Gi Gi bực tức nói: “Em đâu phải là thần thánh. Nếu lỡ làm mất thật thì sao?”

Anh Choi Won Kyung mĩm cười dịu dàng mà nói một câu như sét đánh ngang tai: “Nếu lỡ làm mất bản đồ kho báu, thì em lấy thân đền cũng được.”

Ngọc vừa được Sao Kim đỡ leo vào trong, cô nghe vậy thì tức giận đùng đùng đi tới trước mặt anh Choi Won Kyung lớn tiếng mắng: “Anh đúng là đồ xấu xa, mặt người dạ thú. Uổng cho anh Gi Gi coi anh là bạn tốt, anh lại ép anh ấy như vậy. Bộ anh nói tấm vải rách đó là tấm bản đồ kho báu thì chúng tôi phải tin đó là tấm bản đồ sao? Không chừng đó chỉ là tấm giẻ dùng để chùi chân mà thôi, dựa vào đâu mà anh bắt Gi Gi phải lấy thân đền chứ?”



Sao Kim vội kéo Ngọc lại, cô nói: “Thôi đi chị, chúng ta cũng chạy xuống dưới tìm đi. Chắc gió thổi bay quanh quẩn đâu đây thôi.”

Nói xong, Sao Kim kéo Ngọc chạy đi. Cô rất sợ hãi. Cô biết tính Gi Gi rất cương trực khẳng khái. Nếu thật sự làm mất tấm bản đồ, Gi Gi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Mà thái độ của anh Choi Won Kyung cũng không có vẻ gì là nói chơi. Dù thế nào cô cũng phải bảo vệ tình yêu của mình.

Ngọc vừa đi theo Sao Kim vừa lớn tiếng mắng tên biến thái xấu xa Choi Won Kyung không dứt, lộ nguyên hình là một cô gái hung hăng đanh đá, quả đúng là mỹ nhân như hỏa. Anh Choi Won Kyung nhìn theo cô khẽ nhếch môi cười lạnh.

Anh Choi Won Kyung nghiêng người vỗ vai Gi Gi nói: “Được rồi, anh về trước nhé. Em không cần tiễn anh đâu. Mỗi lời anh nói đều là lời thật lòng. Em nói muốn có được em phải có bốn trăm tỷ won, coi như anh đã trao em rồi. Trong lòng anh em mới là kho báu.”

Ánh mắt anh Choi Won Kyung vẫn nóng bỏng như cũ, Gi Gi thở dài mệt mỏi ngồi bệch xuống sàn nhà. Anh đưa mắt nhìn ra bầu trời đen tối tăm mà cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trống rỗng. Không phải anh không biết tình cảm của anh Choi Won Kyung đối với mình, có những lúc anh Choi Won Kyung ngầm ám chỉ, nhưng trong lòng anh chỉ coi anh Choi Won Kyung là một người anh lớn mà thôi. Anh yêu quý và trân trọng tình bạn với anh Choi Won Kyung, nhưng xem ra mọi chuyện càng lúc càng đi quá xa. Người ta có thể biến tình bạn thành tình yêu, nhưng không thể chuyển tình yêu thành tình bạn. Giữa hai người bọn họ, không thể vô tư xem nhau như tri kỷ được nữa rồi. Gi Gi đứng dậy đi vào thang máy. Đêm nay, cho dù lật tung cả khu này lên, anh cũng phải tìm cho ra tấm bản đồ trả lại cho anh Choi Won Kyung.

Jin cũng liên hệ với bảo vệ của khu chung cư nhờ huy động thêm người tìm kiếm. Họ gõ cửa hỏi thăm từng căn hộ, ra thông báo treo thưởng cho ai tìm thấy tấm vải như trong hình, cũng may còn tấm hình chụp RM cầm tấm vải đứng tạo dáng để cho mọi người dễ hình dung. Gi Gi treo giải tiền thưởng cho người tìm ra tấm vải không hề nhỏ khiến cho những người cư trú ở khu chung cư đều sôi sục, bỏ hết mọi công việc lao vào cuộc tìm kiếm. Ai nấy đều tự giác cầm đèn pin đi tìm khắp mọi ngõ ngách, không bỏ qua mỗi một bụi hoa cọng cỏ, chỉ còn thiếu điều đào ba thước đất dưới chân lên thôi. Phạm vi tìm kiếm dần dần được mở rộng, nhưng vẫn không hề có tung tích của tấm vải.

Trời cũng dần sáng, mọi người vất vả cả một đêm mà chẳng tìm thấy gì, cuối cùng thì ai về nhà nấy. Tấm bản đồ cứ biến mất như thể chưa bao giờ xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play