Bên này, Gi Gi đưa Sao Kim lên sân thượng ngắm sao như lời anh nói khiến cho Sao Kim rất kinh ngạc. Cô chỉ thuận miệng nói đại mà thôi, ai ngờ Gi Gi lại làm thật? Sao Kim ngước nhìn Gi Gi dò hỏi, nhưng Gi Gi lại ôm chặt Sao Kim trong vòng tay. Anh thở dài khi nhận ra Sao Kim gầy đi rất nhiều, có lẽ anh phải ép cô ăn nhiều lên mới được.

Ba tháng trời xa nhau, khi gặp lại anh vẫn lạnh lùng không phải vì anh không nhớ cô mà vì tính cách của anh không quen thể hiện tình cảm ra ngoài. Anh thủ thỉ bên tai cô: “Sao Kim này, anh sẽ chú ý giữ khoảng cách với anh Choi Won Kyung. Em hãy yên tâm, đừng mạo hiểm trèo cây như vậy nữa.”

Sao Kim giật mình, cô ngẩng đầu lên ấp úng: “Anh biết rồi hả?”

Gi Gi khẽ gật đầu xiếc chặt vòng tay ôm cô. Sao Kim như vậy mà anh vẫn không nhận ra thì anh cũng quá ngốc rồi. Gi Gi không quen nói lời ngon ngọt dỗ dành người khác, cũng không biết làm sao nói rõ lòng mình cho cô hiểu. Gi Gi chỉ lặng yên ôm Sao Kim rồi nhẹ nhàng hôn cô. Anh muốn dùng nụ hôn thay cho lời nói rằng anh trân trọng cô, trân trọng tình cảm này và mong rằng Sao Kim cũng vậy.

Ở trên cao gió thổi càng lạnh, Sao Kim như con chim nhỏ nép vào trong ngực Gi Gi, nhét hai bàn tay lạnh buốt vào trong túi áo anh tìm hơi ấm. Không phải cô không hiểu anh, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh Choi Won Kyung thì trực giác phụ nữ lại khiến cho cô lo lắng bất an.

Căn nhà trọ cũ kỹ này chỉ có ba tầng, không cao lắm, nhưng đứng trên này cũng có thể trải tầm mắt nhìn bao quát ra xa, mọi vật dường như đang chìm trong giấc ngủ say. Bỗng Gi Gi đưa mắt nhìn ra khoảng sân trống phía sau căn nhà trọ, mảnh sân này vốn được dùng để phơi đồ. Trên sân vẫn còn mấy cái ga gường chưa kịp lấy vào. Một người phụ nữ áo trắng với mái tóc dài buông xõa đang lượn vài đường lã lướt quanh sân. Gi Gi chăm chú nhìn kỹ, vạt áo bay lên làm lộ rõ dưới chân người phụ nữ áo trắng là một đôi giày trượt. Nếu như không phải đang bận ôm Sao Kim thì Gi Gi đã tới tìm người phụ nữ áo trắng tính sổ. Dám cả gan trêu chọc bạn của anh, làm anh Choi Won Kyung phải khóc như vậy, dù có là ma thì anh cũng không tha.

Ánh mắt của Gi Gi bỗng trở nên sắc lạnh, Sao Kim nhận ra anh khác lạ nên cô nhìn theo ánh mắt của anh. Sao Kim nhìn thấy người phụ nữ áo trắng nhảy lên xoay tròn, bóng áo trắng nhảy múa dưới bầu trời đêm càng khiến không khí thêm liêu trai ma mị. Nhưng Sao Kim cũng nhận ra động tác của người phụ nữ áo trắng rất thuần thục và điêu luyện, cuốn hút như một người nghệ sỹ thật thụ. Sao Kim nhịn không được rút điện thoại ra quay lại.

Gi Gi ra hiệu cho Sao Kim giữ im lặng rồi nắm tay cô rón rén đi xuống cầu thang bộ bên ngoài. Anh phải bắt ma nữ này hỏi cho ra lẽ mới được.

Sao Kim nhìn người phụ nữ áo trắng đang mãi mê nhảy múa mà không biết nguy hiểm đang tới gần. Sao Kim đã nhận ra người này là ai, tội trêu chọc anh Choi Won Kyung cũng không phải là tội lớn nhưng cô nhìn thái độ của Gi Gi thì có lẽ ma nữ kia sẽ gặp lành ít dữ nhiều.

“Hắc xì...”

Sao Kim bỗng nhảy mũi một cái, người phụ nữ áo trắng giật mình nhìn lại rồi xoay mình lao đi trong tít tắc.

Gi Gi quay lại nhìn Sao Kim như trách móc nhưng cô chỉ cười nói: “Xin lỗi, có lẽ em bị cảm rồi. Trời lạnh quá!”

Gi Gi biết Sao Kim cố ý giúp ma nữ nhưng anh cũng không trách cô, dù gì thì anh cũng đã biết ma nữ là ai. Anh nói: “Được rồi, nếu em lạnh thì đi ngủ thôi. Đã khuya lắm rồi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường sớm. Anh đưa em về phòng.”

...

Trưa hôm sau.

Khi Jimin bước xuống thì mọi người đã tụ tập đông đủ ở đại sảnh nhà trọ, tất cả đã xong xuôi chỉ đang chờ một mình anh. Jimin dụi đôi mắt ngái ngủ, đưa tay ra sau đấm lưng rồi than thở: “Xin lỗi để mọi người phải chờ đợi, nhưng lưng tôi đau quá!”

Gi Gi đẩy ly cà phê ra hỏi: “Em làm gì mà bơ phờ mệt mỏi vậy? Đêm qua em đi đâu mà tới gần sáng mới về hả?”

Sao Kim nghe vậy thì ngừng uống sữa, cô đưa mắt nhìn Ngọc. Chị của cô cũng đi tới gần sáng mới về, nhưng khi chị về phòng lại hát hò vui phơi phới như mùa xuân đến. Còn Jimin mới thức dậy đã than đau lưng, vẻ mặt anh bơ phờ như đã làm việc mất sức suốt đêm qua. Không lẽ đêm qua hai người đã...

Sao Kim tò mò hỏi Jimin: “Đêm qua hai anh chị ở bên nhau hả? Hai người phát triển nhanh vậy sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play