Tác giả: Thơ Thơ

Cô bất chợt hỏi: "Này anh thanh niên, anh có hột quẹt không?"

Anh lẳng lặng móc hột quẹt trong túi ra đưa cho cô.

Cô nói: "Bà nghĩ con rắn này là bữa tối của chúng ta. Anh ở đây đi, để bà đi gom củi khô."

Cô nhanh chóng đốt lên ngọn lửa. Khi cô dùng một cái cây dài xiên qua mình con rắn thì anh bảo: "Bà bà, để cháu nướng cho."

Cô hơi nghi ngờ vì mắt anh nhìn không thấy, nhưng cũng trao cho anh. Dù sao thì Cục Đá cũng có tiếng là người đàn ông lên được phòng khách, xuống được nhà bếp. Chẳng mấy chốc mà mùi thịt rắn nướng bay lên thơm phức kích thích cái bao tử trống rỗng của cô. Nếu bình thường thì cô chẳng thèm ăn thứ con vật kinh tởm này, nhưng bây giờ không ăn thì không biết ngày mai có thứ gì để ăn không. Có câu ngộ biến phải tùng quyền, hơn nữa cô đang rất đói mà thịt rắn cũng rất ngon. Sao Kim ăn lia lịa, nếu như có thêm ít rau răm và muối tiêu nữa thì đúng là tuyệt cú mèo.

* * *

Ngọc ngồi ở bên ngoài chờ Sao Kim trở ra. Nhưng mà chờ mãi, chờ mãi cô vẫn không thấy Sao Kim đâu. Cô vừa lo âu vừa tự trách, nếu biết trước thì cô đã không dẫn Sao Kim đến nơi này.

Lúc này cảnh sát cũng đã đến phong tỏa hiện trường để điều tra, ban đầu đã xác định có hai đối tượng bị mất tích là Sao Kim và Gi Gi. Sau khi cung cấp đầy đủ lời khai và hình ảnh cho cảnh sát, Ngọc được khuyên nên trở về và chờ đợi tin tức.

Khi Ngọc trở về chỗ đoàn du lịch thì trời đã tối. Mặc dù Hoàng Anh cố dỗ cô ăn chút gì nhưng cô cứ lắc đầu rồi khóc nức nở. Lỗi tại cô đã để lạc mất Sao Kim, đứa em gái ngây thơ nhút nhát chưa bao giờ bước chân ra ngoài một mình. Bây giờ trời đã tối, có lẽ Sao Kim sợ lắm. Sao cô có thể ở trong phòng khách sạn sang trọng ấm cúng với đồ ăn ngon trước mặt mà để cho Sao Kim chịu đói chịu rét nơi hoang vu được chứ. Cô lại đập mình vật vã, nước mắt rơi lã chã.

Nếu như Ngọc biết rằng cô em gái tội nghiệp khiến cô khóc thương vật vã đang nằm bên đống lửa ngủ ngon lành, có một Idol đang ở bên cạnh nhẹ nhàng đuổi muỗi cho cô nàng ngủ ngon giấc, thỉnh thoảng anh lại châm thêm củi cho cô nàng được giữ ấm thì Ngọc sẽ cảm thấy thế nào. Chắc chắn sẽ ghen tị đến vỡ tim mất.

Đúng vậy, Sao Kim đang ngủ rất ngon. Cả ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi, lại thêm tối hôm qua thức trắng đêm vì đi coi ca nhạc. Bây giờ mà có ai tới khiêng cô đi bán thì cô cũng chẳng hay biết. Ngược lại với Sao Kim, Cục Đá không ngủ được. Đôi mắt bị thương vẫn đang đau nhức, anh lo lắng không biết có kịp trở về để chữa trị hay không. Anh lấy thêm một cành củi khô thảy vào đống lửa gần tàn, rồi ngồi im tư lự. Trong tay anh là cái kẹp tóc mà cô dùng để đâm con rắn, nó đã bị hỏng. Anh tự nhủ với lòng, khi ra khỏi đây thì anh sẽ mua cho cô thật nhiều kẹp tóc khác. Rồi anh thở dài, nhét cái kẹp tóc vào trong túi áo. Để làm gì thì anh cũng không biết nữa.

Bỗng nhiên anh ngồi bật dậy, có tiếng chân người đi đến. Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng chân giẫm lên cành cây khô vỡ vụn vang lên rất rõ ràng. Trời phú cho anh có đôi tai rất thính, lại thêm việc không nhìn thấy khiến cho thính giác càng thêm nhạy bén. Anh lay Sao Kim dậy: "Bà bà, dậy đi, có người đến." Bởi vì anh không biết người đến là hiền hay dữ nên cứ gọi cô dậy chạy trốn trước đã.

Người đến là hai gã đàn ông bịt mặt mà Sao Kim đã nhìn thấy lúc chiều, bọn họ nhìn thấy ánh lửa nên lần mò đến đây.

"Đáng chết, bọn chúng lại chạy rồi. Đống lửa vẫn còn đây, chắc chạy chưa được xa đâu, chúng ta đi tìm tiếp."

Hai người lại chạy tiếp, nhưng biết chạy hướng nào đây? Sao Kim ngẩng đầu nhìn lên trời chợt phát hiện ra một ngôi sao rất sáng ở trên bầu trời. Đó là sao kim cũng chính là tên của cô, vậy là cô quyết định đi theo hướng ngôi sao bổn mệnh của mình.

Chạy một hồi lâu thì Sao Kim cũng thấm mệt, cô quyết định dừng lại, dựa vào một gốc cây lớn để nghỉ ngơi.

Sao Kim vừa ngáp dài vừa hỏi: "Này, bộ anh thiếu nợ bọn chúng hay sao mà bọn chúng cứ bám theo không tha vậy?"

Cục Đá trầm ngâm: "Tôi cũng không biết tại sao bọn chúng lại tấn công, rồi cứ bám theo mãi. Tôi không thiếu nợ ai gì cả."

Sao Kim hừ một tiếng: "Anh nhớ kỹ lại coi, nếu không phải nợ tiền bạc thì là nợ đào hoa. Có phải tại anh.."

Cục Đá lạnh giọng: "Không có chuyện đó."

Sao Kim rùng mình ớn lạnh, cô không dám nói tiếp nữa, cơn buồn ngủ lại ập đến.

Cục Đá cảm thấy một bên vai hơi nặng, không cần nói cũng biết là Sao Kim đang dựa vào vai anh ngủ ngon lành. Nhưng trên mặt anh không còn vẻ cau có khó chịu mà thay vào đó là nụ cười dịu dàng. Trời gần sáng càng lúc càng lạnh nhưng họ không dám đốt lửa sưởi ấm mà chỉ dựa vào nhau để truyền hơi ấm cho nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play