RM nhanh chóng nhét cái hộp vào túi áo khoát rồi vội vã xoay người bước đi ra ngoài. Anh phải nhanh chóng nhờ người sửa cái hộp rồi trả về chỗ cũ trước khi bị Gi Gi phát hiện ra.

Lúc này Jimin dẫn theo một người đàn ông có dáng người cao gầy bước vào. Jimin nhìn thấy RM vội vã bước ra ngoài thì hơi ngạc nhiên, anh quay sang hỏi Sao Kim: “Anh ấy vội đi đâu vậy? Có phải anh ấy lại gây ra họa gì rồi không?”

Sao Kim chỉ khẽ lắc đầu không nói gì.

Thấy vậy, Jimin vui vẻ chỉ sang người đàn ông đang đứng bên cạnh mình và nói với Sao Kim: “Giới thiệu với cô, đây là anh Choi Won Kyung, anh ấy là một nhà biên kịch đầy triển vọng và cũng là bạn thân của anh Gi Gi.”

Sao Kim vẫn còn chưa hết bần thần với những nghi ngờ vừa chớm nở ở trong lòng, nhưng cô vẫn cúi chào và nói: “Em chào anh ạ, em tên là Sao Kim.”

Nói xong, Sao Kim ngước mắt nhìn lên, bắt gặp cái nhìn lạnh lẽo như âm binh đến từ địa ngục của anh ta, cô chợt rùng mình. Gương mặt của người đàn ông ở trước mặt cô có một vết sẹo chạy dài như chia đôi gương mặt ra càng làm cho anh ta tăng thêm vẻ hung ác, đặt biệt là khi anh ta nhếch mép cười đưa tay ra bắt tay cô, trông anh ta như quỷ sa tăng đến đòi mạng vậy. Bàn tay anh ta cũng lạnh ngắt, hơi lạnh từ người anh ta tỏa ra như muốn đóng băng mọi vật xung quanh. Bất tri bất giác Sao Kim bước lui lại một bước.

Jimin chạy ào vào trong bếp gọi Gi Gi: “Anh ơi, anh Won Kyung đến rồi nè. Còn gì không, để em làm cho.”

Ngọc khẽ bấm tay Sao Kim thì thầm: “Chúng ta vào trong bếp với Jimin đi, anh ta còn đáng sợ hơn cả Gi Gi nữa.”

Sao Kim khẽ gật đầu quay sang nói với vị khách mới tới: “Anh ngồi chơi nhé, chúng em vào trong giúp một tay.”

Vào tới trong bếp, mùi thơm thức ăn bay lên khiến Sao Kim chun mũi hít hà, ‘thơm quá, Gi Gi quả là khéo tay’.

Gi Gi vừa cởi cái tạp dề ra vừa dặn dò Jimin: “Em đợi nồi canh này sôi thì cho chỗ hành này vào nhé. Sau đó thì làm món sườn xào chua ngọt, sườn anh đã ướp sẳn ở đây rồi.”

Ngọc vội lên tiếng: “Anh đừng lo, em sẽ giúp anh ấy một tay.”

Jimin búng tay một cái chóc, cười híp mắt nói: “Anh cứ yên tâm đi lên tiếp anh Won Kyung đi, mọi việc đã có em lo.”

Gi Gi vừa quay lưng, Jimin đã nhanh tay mở nắp một cái nồi bên cạnh đưa đũa gắp một miếng, đồng thời nói với hai cô gái: “Thử không, anh Gi Gi làm món này ngon lắm.”

Hai cô gái lập tức chạy ào tới ngay, mùi thơm của thức ăn đã khiến hai cô gái nuốt nước miếng nãy giờ. Không ai bảo ai, mỗi người đều thử rất nhiệt tình.

Có tiếng nước sôi trào, Ngọc vội kêu lên: “Nồi canh sôi rồi, mình làm gì tiếp đây hả anh Jimin?” Nói xong, Ngọc ngước mắt nhìn Jimin đầy vẻ chờ mong.

Jimin được dịp thể hiện mình trước mặt hai cô gái, anh nói: “Tiếp theo mình sẽ làm món sườn xào chua ngọt theo kiểu Hàn Quốc. Cô có biết làm món này không?”

Ngọc bèn ra vẻ một cô học trò hiếu học phối hợp với Jimin: “Không ạ, anh dạy cho em đi.”

Sao Kim đứng bên cạnh nghe Ngọc trả lời mà muốn sặc chính nước bọt của mình, nhưng cô chỉ im lặng không nói gì.

“Cô may mắn lắm mới được một ngôi sao Hàn Quốc dạy cho nấu món ăn chính gốc Hàn Quốc đấy nhé. Đầu tiên chúng ta phải mang tạp dề vào đã, như vậy mới là đầu bếp chuyên nghiệp.”

“Vâng ạ.”

Jimin cầm cái tạp dề Gi Gi vừa cởi ra định mặc vào, nhưng nó mặc thế nào nhỉ? Rất nhanh trí, Jimin đưa sang cho cô học trò đứng bên chờ học hỏi: “Cô mặc vào dùm tôi.”

Ngọc sung sướng như mở cờ trong bụng, đây đúng là cơ hội tốt để cô chạm vào người Jimin, cơ bụng này thật tuyệt.

Jimin bắt chảo lên và đổ dầu vào, vừa làm anh vừa giảng giải như một đầu bếp chuyên nghiệp. Ngọc đứng bên luôn miệng vâng dạ, lại còn xuýt xoa khen anh không ngớt khiến Jimin được dịp phổng mũi.

“Bây giờ chúng ta cho một chút nước vào, đậy nắp lại chờ sườn mềm.” Jimin vừa nói vừa vặn cho lửa to thêm một chút.

Bỗng Sao Kim lên tiếng hỏi: “Ở bên này có hành cắt sẳn để làm gì nè anh Jimin.”

Lúc này Jimin mới sực nhớ ra, anh vỗ trán kêu lên: “Xuýt chút nữa mình quên mất, hành này cho vào nồi canh. Không sao, vẫn còn sớm. Mới có Anh Won Kyung tới thôi, mọi người vẫn chưa tới đủ.”

Ngọc được dịp nói: “Anh Choi Won Kyung đó trông thật đáng sợ.”

Jimin vừa bắt nồi canh lên lại vừa nói: “Anh Choi Won Kyung trông bề ngoài vậy thôi chứ anh ấy rất tốt. Anh ấy làm bạn với anh Gi Gi từ lúc Gi Gi còn là thực tập sinh, Gi Gi quen anh Won Kyung khi đi làm nhân viên giao hàng. Cuộc sống khi đó thiếu thốn đủ thứ, cả hai anh đều phải vất vả mưu sinh để tồn tại và nuôi dưỡng ước mơ. Họ từng chia nhau một gói mì, động viên nhau vượt qua khó khăn, thứ tình cảm đó quý giá lắm. Anh Gi Gi rất yêu quý và kính trọng anh ấy.”

“Jimin, hình như em ngửi thấy mùi khét.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play