Anh Jin nhanh chóng vào mở tủ lấy đồ hộp, mì khô, bật bếp lên chuẩn bị nấu ăn.
Bọn bắt cóc thấy anh Jin định nấu cho bọn chúng ăn thì mừng muốn rớt nước mắt, càng nhìn càng thấy anh giống thiên thần. Bọn chúng không còn đề phòng anh mà coi anh như anh em tốt. Mấy ngày nay vất vả ăn bờ ngủ bụi, chịu đủ mọi thiếu thốn, bọn chúng tới bên tủ đựng thức ăn lôi đồ ăn ra nhiệt tình đánh chén.
RM thì lấy một gói bánh trong tủ ra đưa cho Sao Kim, Sao Kim cúi đầu lí nhí nói cám ơn anh.
Bỗng “Vút” một tiếng, một cái đĩa bay qua, RM vội kéo Sao Kim né tránh.
Anh Jin hét lên giận dữ: “Sao cậu dám liếc mắt đưa tình với cô ta?”
Sao Kim vội phân bua: “Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi...”
Anh Jin chẳng để Sao Kim nói tiếp mà quơ mấy cái chảo trên bếp ném qua, cái chảo đập cái bốp vào mặt một tên vừa đi tới định can ngăn.
RM tiếp tục che chở cho Sao Kim khiến anh Jin càng thêm tức giận. Anh giận đỏ mắt quơ được thứ gì thì ném cái nấy. RM cứ kéo Sao Kim chạy vòng quanh cho nên chén bay, nồi bay, dao bay vun vút loạn cả lên khiến cả bọn thi nhau né tránh, trong lòng bọn chúng thầm nghĩ: Mỹ nhân thật nóng nảy, mỹ nhân như lửa.
Sao Kim rất muốn giải thích nhưng anh Jin không cho cô cơ hội lên tiếng, còn anh RM thì cứ kéo cô chạy vòng vòng né tránh khiến cô chóng hết cả mặt, cuối cùng cô để mặc cho RM muốn kéo cô chạy đâu thì chạy.
Hết đồ để ném, anh Jin bèn nhặt cây thương ban nãy Cookie bỏ qua một để ôm đồ ăn lên, đâm tới RM. RM nhảy qua cái bàn bếp khiến cây thương đâm vào bịt bột mì để trên bếp. Anh lại quơ cây thương một vòng quyết tấn công Sao Kim khiến cho bột trong bịch bột mì mắc trên cây thương rơi ra, bột bay mù mịt trắng xóa căn bếp, ai nấy vừa ho vừa đưa tay dụi mắt.
Mỹ nhân cố lên!
RM vừa tránh né vừa kéo Sao Kim lùi lại, anh Jin đỏ mắt đuổi theo.
Lẽ ra đầu trọc có thể ngăn cản nhưng hắn ngứa mắt Sao Kim lắm rồi, đã mấy lần hắn muốn dạy cho cô một bài học nhưng chưa ra tay vì nể mặt đại ca. Bây giờ thì tốt rồi, hắn vui sướng khi thấy người gặp họa, đứng nép sang một bên né tránh để anh Jin đuổi theo đánh Sao Kim. Mỹ nhân thật mạnh mẽ. Trong lòng gã vô cùng đắt ý nhìn theo, để coi không có đại ca ở đây thì ai sẽ che chở cho cô ta?
Lúc này Đại ca mắt hí và mặt thẹo ra ngoài xem thử, Jimin và Cookie vừa nhảy xuống lập tức nằm im ép mình sát đất, không dám thở mạnh.
Hai gã đi quanh một vòng không thấy gì bèn quay trở vào. Đại ca mắt hí cau mày nhìn căn bếp hỗn độn, mấy tên đàn em thì dính bột trắng xóa cả người, mạnh ai nấy phủi. Vấn đề là không thấy Sao Kim đâu.
Gã gầm lên giận dữ: “Sao Kim đâu rồi? cả một đám trông coi mà lại để cho cô ta chạy mất. Một lũ ăn hại.”
Lúc này tên đầu trọc mới ngẩn người ra sực tỉnh, hắn đã bị chuyện tình bi thương của mỹ nam làm cảm động mà quên mất việc chính. Trong lòng hắn thầm nghĩ: mình mắc kế mỹ nhân rồi, mỹ nhân thật thông minh.
Đại ca mắt hí lại gào lên: “Cô ta chạy mất rồi thì lấy ai mở cửa kho báu. Còn không nhanh đuổi theo.”
Đại ca mắt hí tức giận đá vào chân bàn rồi dẫn bọn đàn em đuổi theo sau.
RM kéo Sao Kim chạy xuống hầm rượu, đợi anh Jin vào thì khóa cửa hầm rượu lại. RM chạy tới bên kệ rượu tìm công tắc, thật không uổng phí công sức anh đã tìm hiểu cơ quan trong hầm rượu. Anh xoay chai rượu, một cánh cửa mở ra. Cả ba chạy tới cánh cửa vừa mở lối dẫn vào đường hầm. Đường hầm này khúc khủy và hơi dốc, càng đi càng hẹp dần, lối ra ở bên sườn núi lại được cây cỏ che khuất, nếu ai vô tình nhìn thấy thì chỉ tưởng là hang của một con vật nào đó. Cả ba chạy mãi cho đến khi ra khỏi đường hầm thì mới dừng lại thở.
Lúc đã bớt mệt, Sao Kim mới nói: “Chúng ta quên mất anh Choi Won Kyung rồi, không biết anh ấy có sao không nữa?”
Anh Jin cười hì hì nói: “Không sao đâu, chúng ta đi tìm người tới giúp. Không biết Jimin và Cookie thế nào rồi, có chạy thoát không?”
Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, sương mù bao phủ che chắn tầm nhìn. Cả ba bò men theo sườn núi đi xuống, cả ba đều không ngờ rằng mình đang đi vào thung lũng ma, một nơi dễ vào mà không dễ ra.
Còn về phần Jimin và Cookie, hai anh em đợi hai tên bắt cóc quay vào rồi thì chạy tới bên chiếc xe. Cả hai mở cửa vào ngồi trong xe.
Jimin cảm thán nói: “Anh Jin và RM, hãy đợi em, bọn em đi gọi người tới cứu hai người.”
Cookie đang ngồi vào ghế lái và thắc dây an toàn, anh quay sang Jimin hỏi: “Jimin, anh có giữ chìa khóa xe không?”
Jimin trợn mắt lên nhìn Cookie nói: “Không phải em giữ sao? Ban nãy em lái xe đến đây mà.”
Cookie tiu nghỉu nói: “Nhưng em không có cất chìa khóa. Có lẽ là anh Jin cất rồi.”
Cả hai nhìn nhau rồi đi đến một quyết định vô cùng bất đắt dĩ, đó là chạy bộ băng rừng tìm người tới cứu. Biết làm sao được, không còn cách nào khác. Không còn xe nữa đồng nghĩa với không còn định vị, không xác định được đường đi.
Jimin đưa ánh mắt hy vọng nhìn Cookie hỏi: “Cookie, em có nhớ đường không?”
Cookie lắc đầu nói: “Em không chắc nữa, chúng ta cứ chạy đại đi, biết đâu sẽ gặp được người nào đó tiếp cứu.”
Jimin làu bàu: “Anh thì hy vọng anh Hopi sẽ nói cho anh Gi Gi biết để anh ấy tới đây cứu chúng ta, chứ chúng ta cứ cắm đầu chạy như thế thì biết đến khi nào mới tìm được người chứ.”
“Thôi nào, chúng ta chạy thôi.”
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT