Anh Choi Won Kyung bò men theo vách đá, tới một đoạn dốc thoai thoải thì anh thở phào nhẹ nhõm, theo đó đi xuống núi. Anh vừa đi vừa ngân nga một bài hát, tâm trạng anh rất thoải mái, dường như anh đã quên mất hành động độc ác vừa rồi của mình. Lương tâm anh đã quẳng cho chó gặm mất rồi.
Đi hết đoạn dốc thì đến ngã ba, đây là con đường độc đạo để xuống núi. Anh Choi Won Kyung vừa ló đầu bước ra thì đã bị một bóng đen nhào tới xô ngã rồi nhanh chóng khống chế.
Trong bóng tối lóe lên một đốm sáng đỏ, gã đại ca mắt hí rít một hơi thuốc rồi thong thả nói: “Xin chào Choi Won Kyung, tao chờ ở đây nãy giờ rồi. Còn cô Lee đâu?”
Anh Choi Won Kyung run rẩy lắp bắp: “Tôi không biết, chúng tôi mạnh ai nấy chạy, không đi chung với nhau.”
Gã đại ca mắt hí cười khùng khục trong cổ họng, hắn nói: “Không sao, cô ta chạy không thoát đâu. Tội bỏ trốn phải xử thế nào hả Mặt thẹo?”
Mặt thẹo nhanh nhẩu trả lời: “Chặt chân.”
Gã đại ca mắt hí gật đầu hỏi tiếp: “Tội giả mạo thần thánh lừa gạt đại ca thì xử thế nào?”
Mặt thẹo tiếp lời: “Chặt tay.”
Gã đại ca mắt hí gật đầu thong thả nói: “Mày đập nát tay chân nó cho anh, xong thì quăng nó xuống núi. Sống hay chết là do số phận của nó, làm nhanh đi.”
Mặt thẹo có bản chất côn đồ nên rất hào hứng với mấy trò hành hạ người khác. Hắn lập tức rút cây côn nhị khúc ra quất mạnh một cái vào chân anh Choi Won Kyung khiến anh ta hét lên đau đớn rồi ôm chân lăn lộn.
Lúc này Sao Kim đang thận trọng đi luồn trong những bụi cỏ, dỏng tai lên nghe ngóng. Cô đang lần mò tìm đường ra thì nghe thấy tiếng anh Choi Won Kyung hét lên, cô cúi người chạy trong những bụi cỏ để tới gần hơn nhìn xem.
Sao Kim nhìn thấy gã Mặt thẹo vung cây côn nhị khúc lên đánh xuống chân anh Choi Won Kyung với vẻ mặt lạnh băng, còn gã đại ca mắt hí thì thong thả ở bên hút thuốc, dường như chẳng hề bận tâm đến hình ảnh cực kỳ tàn nhẫn này. Sao Kim không thể nào chịu đựng nổi nữa, cô bước ra khỏi bụi cỏ.
Anh Choi Won Kyung cực kỳ không cam tâm, rõ ràng anh bị oan nha. Anh kêu lên: “Tôi đâu có giả mạo thần thánh lừa gạt đại ca, là Sao Kim làm mà, sao lại trừng phạt tôi?”
Đúng lúc này Sao Kim bước tới, trên đầu cô vẫn còn đội mão của tướng quân, trên mình vẫn còn khoát áo choàng của tướng quân như chứng minh lời của anh Choi Won Kyung nói, cô mới là kẻ giả mạo thần thánh lừa gạt đại ca.
Sao Kim vẫn không biết hình phạt tàn khốc này, cô vẫn tiếp tục giả mạo tướng quân, nói bằng giọng đàn ông ồm ồm: “Dừng tay.”
Mặt thẹo bối rối dừng tay lại rồi đưa mắt nhìn đại ca như muốn hỏi có nên ra tay với Sao Kim hay không? Tội dám lừa gạt đại ca không nhẹ đâu nha.
Anh Choi Won Kyung cũng trố mắt ra nhìn, trong lòng anh thầm chờ mong. Liệu Sao Kim có bị chặt tay không?
Gã đại ca mắt hí nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Sao Kim đang ra vẻ bặm trợn mà cố nín cười, gã vẫn lạnh mặt hỏi: “Tướng quân muốn gì?”
Sao Kim chống nạnh, cằm hếch lên, đã là tướng quân thì không thể thua người ta khí thế được. Cô dõng dạt bước tới nói: “Huynh đệ, người này phạm lỗi gì mà bị trừng phạt thế? Có thể tha cho người ta không?”
Gã đại ca mắt hí cúi người chăm chú nhìn Sao Kim, nhếch mép cười xảo quyệt: “Nếu tướng quân chỉ đường cho tại hạ vào kho báu thì tại hạ sẽ tha cho hắn một mạng.”
Sao Kim mạnh mẽ gật đầu nói, nói lời như chém đinh chặt sắt: “Chuyện nhỏ thôi, ta chỉ cho đệ lối vào kho báu, đệ hứa thì phải giữ lời đó.”
Gã đại ca mắt hí gật đầu, đưa tay lên đập tay giao ước với Sao Kim như thiết lập lời hứa giữa hai người đàn ông. Sao Kim móc trong túi ra tấm bản đồ khi nãy cô lấy được từ chỗ Khủng Long rồi đưa cho gã đại ca mắt hí, cô nói: “Huynh đệ, bản đồ đây, đệ cứ đi theo tấm bản đồ này thì sẽ vào được kho báu.”
Gã đại ca mắt hí giở tấm vải ra xem. Khác với lần trước, trên tấm vải sáng lên những đường vẽ màu sáng xanh, trong bóng tối càng thêm huyền ảo. Gã đại ca mắt hí thầm nghĩ, thì ra cô ta đã tìm ra được bí mật của tấm bản đồ, hình vẽ chỉ hiện lên trong bóng tối, vậy mà không ai nghĩ ra. Quả nhiên cô ta là người được chọn để mở cửa kho báu, không thể để cô ta thoát được.
Gã hài lòng quay sang nói với tên mặt thẹo: “Tha cho nó đi.”
Sau đó gã quay sang câu cổ Sao Kim nói: “Tướng quân, chúng ta đi vào kho báu thôi.”
Sao Kim rên thầm trong bụng: Không xong, tấm bản đồ này là giả, mình đâu có biết đường.
Đột nhiên Sao Kim ngã lăn ra đất, tay chân co giật, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược. Gió thổi hiu hiu lay động cành lá, hồn tướng quân đã nương theo gió đi rồi.
Gã đại ca mắt hí cúi xuống đưa tay vuốt ve gò má Sao Kim, gã nâng cô lên ôm vào lòng, dùng tay áo lau mặt cho cô. Mỗi một động tác của gã đều cực kỳ dịu dàng khiến cho mặt thẹo cứ trố mắt ra nhìn, còn kinh ngạc hơn cả gặp quỷ. Gã cảm thấy không phải Sao Kim bị ma nhập mà đại ca gã mới bị ma nhập.
Một lúc sau Sao Kim mới vươn vai mở mắt, ngơ ngác hỏi: “Đây là đâu? Có chuyện gì xảy ra thế?” Hồn tướng quân đã rời đi, cô trở lại với thân phận Sao Kim, mọi chuyện đều hoàn hảo.
Gã đại ca mắt hí mĩm cười, nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi, trời sắp sáng rồi.” Nói xong gã ân cần đỡ Sao Kim đứng dậy, nắm lấy cổ tay cô dắt đi.
Sao Kim rụt rè ngước nhìn gã rồi khẽ rụt tay lại. Sau khi thoát vai tướng quân, cô vô cùng lo lắng mình để lộ sơ sẩy thì sẽ không thoát khỏi đòn trừng phạt độc ác của bọn chúng. Nhưng dường như cô đã lo quá xa, vẻ mặt của gã đại ca vẫn bình thản không tỏ ra chút khó chịu nào. Gã chỉ liếc nhìn Sao Kim một cái rồi buông tay cô ra.
Tên đầu trọc bước tới đá vào người anh Choi Won Kyung quát lên: “Đứng dậy, đi thôi. Mày còn nằm đó chờ tao cõng à.”
Anh Choi Won Kyung chỉ Sao Kim lắp bắp: “Cô ta… cô ta giả mạo tướng quân… cô ta giả bộ bị ma nhập. Chẳng lẽ mấy người không nhận ra sao?”
Tên đầu trọc quát: “Muốn sống thì câm miệng. Đi nhanh lên.”
Bất công, quá bất công!
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT