Cuộc sống trôi quá nhanh, chớp mắt, Bạch Cẩm Tú đã dọn ra ngoài được một khoảng thời gian rồi.

So với chị dâu Trương Uyển Diễm vừa đến là lộ vẻ không hài lòng thì Bạch Cẩm Tú lại hết sức thỏa mãn, đặc biệt là, chỉ cần nghĩ đến Nhiếp Tái Trầm hằng ngày làm việc cách mình có một bức tường, cô đã thấy không còn gì tuyệt vời hơn.

Chị dâu với nhóm quản sự chỉ thu dọn phần thô giúp cô, còn sắp xếp và trang trí chi tiết thì đều tự cô làm. Dọn vào rồi, sáng sớm hằng ngày cô tiễn Nhiếp Tái Trầm đến cửa sau của Bộ tư lệnh, bản thân chỉ cần rảnh rỗi là trang hoàng lại nhà cửa. Cô thiết kế cho Nhiếp Tái Trầm một thư phòng, một phòng khách để tiếp khách – vì thường xuyên có khách đến thăm, có khách của anh, cũng có khách của cô. Cô dự tính trang hoàng lại xong nhà cửa, nhân đầu xuân, sẽ bỏ ra hai ngày để trồng hoa cỏ, như vậy chỉ cần đẩy cửa sổ ra là tràn ngập màu xanh tươi mới.

Trường trung học nữ sinh mà cô tham gia cuối cùng đã mở, bắt đầu tuyển và nhận nhóm nữ sinh đầu tiên. Hôm nay cô phải đến trường học tham gia hoạt động tuyên truyền chiêu sinh.

Cô có hai chiếc ô tô, nhưng hiện tại lái xe trên đường phố Quảng Châu quá gây chú ý, bởi Nhiếp Tái Trầm mà cô cũng không muốn quá phô trương, nên không bảo tài xế lái xe đưa đi.

Đây là trường nữ sinh toàn diện đầu tiên được mở ở Quảng Châu sau khi Trung Hoa Dân Quốc thành lập, vì tham gia nên cô nhận được nhiều sự chú ý của xã hội, cán bộ ngành giáo dục, ngay cả phóng viên báo chí cũng đều tới. Cô vừa đến trường lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, bận rộn cả ngày, đến chạng vạng mới xong việc. Cô khéo léo từ chối mọi người ra tiễn, lúc ra ngoài, bên cạnh có mấy nữ sinh đi theo.

Bạch Cẩm Tú khích lệ các nữ sinh chịu khó học hành, sau này cố gắng giành được học bổng, đi du học, mở mang tri thức. Các nữ sinh nghe mà đầy khao khát.

Bạch Cẩm Tú nói chuyện với họ, bất giác đã tới cổng trường, khi ngước lên, bỗng thấy một người đứng ở một góc ngoài cổng trường, có vẻ như đang đợi ai đó. 

Anh đang nhìn cô, mặt mang nụ cười.

Là Nhiếp Tái Trầm!

Buổi sáng khi hai người tách ra, anh không nói hôm nay sẽ đến đón cô.

Trước khi dọn đến đây, Bạch Cẩm Tú nghĩ sau này muốn tìm anh cũng rất tiện, muốn đi là đi, vài bước là đến. Nhưng khi thật sự dọn đến rồi, cô lại ngại đến Bộ tư lệnh quấy rầy anh làm việc. Giờ đột nhiên gặp anh ở đây, cô vội vã từ biệt với các nữ sinh, bước nhanh đến chỗ anh.

Cô đúng là quá kém, kết hôn đã lâu như thế, mà anh chỉ tới đón cô thôi mà cô đã xúc động rồi.

Có lẽ là thường ngày anh quá bận, nên với cô mà nói, điều này luôn mang tới sự bất ngờ và hạnh phúc cho cô.

Bạch Cẩm Tú chạy tới trước mặt anh:

– Sao anh lại tới thế? Anh hết việc rồi à?

– Anh từ ngoài về, không có việc gì nên tới đón em.

Nhiếp Tái Trầm mỉm cười với cô.

Bạch Cẩm Tú vâng một tiếng, trong lòng vui sướng khôn cùng.

Nhiếp Tái Trầm nhìn thấy mấy nữ sinh vẫn còn đứng ở cổng trường nhìn về bên này, bảo cảnh vệ đi theo về trước.

– Đi về được không? – Anh hỏi.

Làm sao mà được, hiếm khi anh được rảnh rỗi.

Bạch Cẩm Tú lắc đầu:

– Em muốn đi dạo phố. Anh đi với em nhé.

Nhiếp Tái Trầm gật đầu tức khắc:

– Được.

Kết hôn với nhau đã được một thời gian dài, hôm nay là lần đầu tiên anh đi dạo phố với cô.

– Chúng ta đi thôi!

Cô vô cùng hứng khởi.

Anh đi được vài bước, lại ngoái đầu lại, nhìn về phía trường học.

– Anh nhìn gì vậy? – Cô hỏi.

Nhiếp Tái Trầm không chịu trả lời, bị cô gặng hỏi mãi, mới nói:

– Cũng không có gì. Chỉ là vừa rồi chờ em, nhìn em đi ra, anh lại nhớ đến lần đầu tiên anh đi đón em. Lúc ấy chẳng ngờ…

Anh dừng lại, không nói nữa.

Bạch Cẩm Tú cũng ngoái lại, nhớ tới cảnh tượng lần đầu khi hai người lần đầu gặp nhau.

Lúc ấy tâm trạng cô vốn không tốt, lại coi anh là người mà anh cả phái tới để giám thị mình nên rất kiêu căng với anh, không thèm để mắt tới.

Cô cũng không thể ngờ, về sau cô lại thích anh như vậy, còn nằng nặc muốn gả cho anh.

Cô thấy anh nhìn mình, ánh mắt mang theo ý cười thì nghi ngờ anh cười trêu chọc mình, xấu hổ, dẫm chân vào anh một cái, để lại vết đế giày trên giày da của anh, sau đó bỏ chạy.

Nhiếp Tái Trầm bật cười, đuổi theo.

Trời sẩm tối, Bạch Cẩm Tú kéo Nhiếp Tái Trầm đến quán ăn vặt, lại đi dạo chợ đêm Thành Hoàng, tới hơn 9 giờ tối, lại ăn đồ khuya, cuối cùng một tay cầm cái chong chóng giấy, một tay cầm cái đồ chơi làm bằng đường, vô cùng mãn nguyện và về chỗ ở.

Vừa vào cổng lớn, cô liền dừng lại.

– Em chưa từng đi nhiều như thế. Chân em sắp gãy rồi. Em không đi nổi nữa. Nhiếp Tái Trầm, anh bế em đi vào nhé.

Người gác cổng từ Bạch gia tới đây mở cổng xong vẫn còn đứng đó.

Nhiếp Tái Trầm nhìn thoán qua, không nhúc nhích.

– Nhanh đi anh. Em không đứng nổi nữa rồi. – Cô dậm chân.

Nhiếp Tái Trầm không do dự nữa, bế bổng cô lên.

Người gác cổng vội quay lưng đi, đóng cổng lại, trốn vào trong phòng của mình.

Nhiếp Tái Trầm bế cô đi vào, vừa bước qua bậu cửa thì gấp gáp không chờ nổi ấn cô vào góc tường phía sau cánh cửa.

Cánh cửa bị lưng cô đụng phải phát ra tiếng động nặng.

Trong phòng không có ánh đèn, tối như mực, chong chóng và đồ chơi làm bằng đường rơi xuống đất, trong bóng tối, chỉ có tiếng thở hổn hển của hai người

……

Đã nửa đêm về sáng, bên ngoài gió chợt nổi lên, như là sắp có một trận mưa đổ xuống, bầu trời đâu còn nổi lên từng đợt tiếng sấm mùa xuân.

Bạch Cẩm Tú vẫn còn chưa ngủ, nằm trong lòng Nhiếp Tái Trầm, nói tỉ mỉ kế hoạch cải tạo đình viện của mình cho anh nghe.

-…Mấy ngày trước chị dâu bảo trong viện có cây hòe không hợp, nói là kỵ tuổi mộc gì đó, muốn chặt đi nhưng em không cho. Chị ấy lại bảo thế thì trồng thêm loại cây khác nữa. Em muốn trồng ba cây hòe. Anh biết sao không? Chu Lễ nói, trong viện Chu vương gia có ba cây hòe, rất hợp với ba vị trí Thái sư, Thái phó, Thái bảo thượng triều. Anh nói cây hòa may mắn không? Chúng ta cũng học Chu vương, trồng ba cây luôn nhỉ.

-…Em còn muốn trồng cây chuối tây nữa. Lúc còn nhỏ khi vẽ tranh, em thích nhất là vẽ cây chuối tây. Trịnh Bản Kiều từng miêu tả về cây chuối tây như này, chuối tơ mỗi lá một đa tình, một nõn bung xoè một nhú sinh, tự gỡ tương tư còn chưa dứt, lại thêm mưa gió tiếng buồn tênh! Khi đó em cũng không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng tự thấy rất đẹp. Anh nghĩ mà xem, một nõn bung xoè một nhú sinh, chuối tơ mỗi lá một đa tình, tương tư bất tận…

Ban đầu cô còn nghe được tiếng anh đáp lại mình, nhưng sau đó, không có thanh âm, chỉ có một mình cô tự nói.

Cô quay sang, thấy anh đã ngủ rồi.

Cô ngắm nhìn anh, dán lại khẽ khàng hôn anh một cái, sau đó tắt đèn, nằm bên anh.

Trời sắp mưa nên gió càng lớn hơn, không biết cánh cửa sổ nào còn chưa tu sửa xong, bị gió thổi kêu kẽo kẹt. Ngày mai cô sẽ gọi người đến kiểm tra lại cửa sổ.

Bạch Cẩm Tú cũng dần dần thấy mệt, nhắm mắt lại, nghĩ như thế.

Đột nhiên vào lúc này, bên ngoài có tiếng người gác cổng rụt rè cất lên:

– Cậu Nhiếp, cậu Nhiếp, bên ngoài có người tìm…Nói là có việc quan trọng liên quan đến mạng người…

Giọng của người gác cổng rất khẽ, Nhiếp Tái Trầm không phản ứng, Bạch Cẩm Tú đẩy đẩy anh.

Người gác cổng ở bên ngoài lại nhắc lại lần nữa. Nhiếp Tái Trầm bừng tỉnh, ngồi dậy, xuống giường đi ra ngoài, ngay sau đó lại trở lại ngay.

Bạch Cẩm Tú thấy nét mặt anh kỳ lạ, trong lòng bất an, ngồi dậy hỏi:

– Sao vậy anh, người nào liên quan đến mạng người vậy?

Nhiếp Tái Trầm vừa mặc quần áo vừa nói:

– Tú Tú, vừa rồi là binh lính thủ đêm ở thành bắc tới tìm, nói là ngoài thành có người muốn vào thành, hình như có người cắt mạch tự sát, chảy rất nhiều máu, sắp chếp rồi, ngoài thành không có bệnh viện, họ cầu xin cho họ vào, báo tên anh xin cứu mạng. Binh lính bèn tới tìm anh.

– Người tự sát là Tiểu Ngọc Hoàn, người tới là người hầu của cô ấy. Anh đi xem thế nào.

Anh mặc quần áo xong, dừng một chút, nhìn cô nói.

Bạch Cẩm Tú vô cùng ngạc nhiên, cũng không biết Tiểu Ngọc Hoàn kia vì sao lại đột ngột rời khỏi thành, càng không biết vì sao cô ấy lại tự sát, bản năng không muốn cho anh đi. Nhưng anh đã mặc xong quần áo, nghe giọng cũng rất nghiêm trọng, vì thế câu “anh không được đi” lại nuốt trở lại.

– Vâng, anh đi đi. – Bạch Cẩm Tú tỏ vẻ rộng lượng, – Anh lái xe đi, cho tiện.

Cô còn nói thêm, cô thật sự là lo cho anh.

Nhiếp Tái Trầm gật đầu, nhìn cô một cái, đi tới chỗ cô, đắp lại lại cho cô ngay ngắn.

– Em yên tâm, anh sẽ về sớm. Em ngủ trước đi.

Anh đi ra ngoài.

……

Nhiếp Tái Trầm lái xe, rất nhanh đã tới thành bắc, cho người mở cửa thành ra. Người hầu của Tiểu Ngọc Hoàn tên là A Kim thấy anh thì quỳ xuống, dập đầu nói:

– Nhiếp đại nhân, cầu xin anh cứu mạng. Cô ấy vừa ra khỏi thành thì đổ bệnh, không thể đi được, nằm liệt mấy ngày rồi. Tối qua nghĩ quẩn mà cắt tay tự sát. Bọn tôi thật sự hết cách…chảy nhiều máu lắm…cô ấy sắp chết rồi…

A Kim khóc nói.

Nhiếp Tái Trầm bảo cậu ta đứng lên, hỏi người đang ở đâu.

– Chủ nhà trọ vì sợ vận đen mà không cho bọn tôi ở lại, tôi phải cõng cô ấy đi tìm người cứu giúp. Cô ấy đang ở đây…

A Kim chạy tới vệ đường, bế một người đang quấn trong chăn lên, chạy tới.

Nhiếp Tái Trầm bảo cậu ta cho người vào trong xe, chở tới bệnh viện tây y trong thành.

Bác sĩ tới khám, yêu cầu cấp cứu ngay lập tức. Nhiếp Tái Trầm chờ ở ngoài phòng giải phẫu, nghe A Kim tiếp tục cầu xin cho Tiểu Ngọc Hoàn:

– Nhiếp đại nhân, anh đừng trách cô ấy. Cô ấy sống cũng không dễ dàng, lẻ loi một mình, khó khăn lắm mới ổn định ở gánh hát, nhưng lại đắc tội Bạch…

Cậu ta ngập ngừng không nói nữa.

Nhiếp Tái Trầm nhíu mày lại, không hỏi gì thêm.

Một lúc lâu sau, bác sĩ trong phòng cấp cứu mới đi ra, nói người bệnh mất máu quá nhiều, nhưng cũng may vết thương đã được cầm máu băng lại, giờ tình hình người bệnh đã ổn định, lát tỉnh lại thì nằm viện quan sát thêm, nghỉ ngơi mấy ngày là không sao nữa.

Nhiếp Tái Trầm cảm ơn bác sĩ, nhìn Tiểu Ngọc Hoàn nằm trên giường bệnh, được hộ sĩ đẩy vào phòng bệnh.

Cô ấy còn chưa tỉnh.

Nhiếp Tái Trầm chưa đi ngay mà tiếp tục chờ bên ngoài, cho đến khi trời sáng thì nghe bên trong có tiếng động, A Kim chạy ra:

– Đại nhân, cô ấy tỉnh rồi.

Nhiếp Tái Trầm ngẩng lên, thấy Tiểu Ngọc Hoàn như muốn ngồi dậy thì đi vào:

– Nằm xuống đi, đừng cử động.

– May có đại nhân đưa cô tới bệnh viện cứu cô đấy. Đại nhân vẫn luôn ở bên ngoài chờ cô tỉnh đấy.

A Kim đứng bên phấn chấn nói.

Tiểu Ngọc Hoàn đã bị bệnh mấy hôm, gầy đi rất nhiều, gương mặt vì mất máu càng tái nhợt cũng dần dà hiện lên ráng đỏ nhàn nhạt.

Đôi mắt ngập nước của cô ấy nhìn Nhiếp Tái Trầm một lát, gắng ngồi dậy muốn dập đầu với anh, giọng run rẩy nói:

– Bởi vì em mà làm phiền đại nhân, mong đại nhân thứ lỗi.

Nhiếp Tái Trầm bảo A Kim đỡ cô ấy nằm xuống. Tiểu Ngọc Hoàn không nằm, vẫn quỳ, nói xong, nước mắt tuôn rơi.

– Sao bỗng dưng lại đi phương bắc vậy? – Nhiếp Tái Trầm hỏi.

Tiểu Ngọc Hoàn cúi gằm xuống, không đáp.

A Kim nói thay:

– Mấy ngày trước, thiếu phu nhân Bạch gia bỗng đến tìm, không cho cô ấy ở lại Quảng Châu nữa, muốn cô ấy đi phương bắc, bầu gánh không dám làm trái. Cô ấy vừa ra khỏi Quảng Châu thì đổ bệnh, nằm liệt vài ngày, nhất thời nghĩ quẩn nên mới tự sát…

A Kim kể lại, Tiểu Ngọc Hoàn chỉ biết rơi nước mắt không ngừng.

Nhiếp Tái Trầm yên lặng.

Tiểu Ngọc Hoàn nức nở nói:

– Đại nhân xin đừng phiền lòng. Lúc trước em tìm đại nhân là bởi bị bầu gánh ép buộc, cũng không phải cố tình gây thêm rắc rối cho đại nhân đâu. Đến nông nỗi này, em không trách người nào cả, đều là số mệnh của em…

Cô ấy bưng mặt, nước mắt lăn xuống từ kẽ ngón tay.

– Đại nhân, cô ấy chưa từng đi phương bắc, nên rất sợ. Cầu xin đại nhân sắp xếp cho cô ấy một nơi ở, để cô ấy có thời gian tìm cách khác. – Người hầu A Kim lại quỳ xuống.

Nhiếp Tái Trầm trầm ngâm suy nghĩ một lát, nói:

– Thiếu phu nhân sắp xếp như thế là hợp lý. Chờ khỏe lên rồi, cô nghe theo chị ấy mà làm đi. Tôi sẽ phái người đưa cô đi. Chờ quen rồi, cuộc sống ở nam bắc sẽ giống nhau cả thôi.

 Tiểu Ngọc Hoàn chậm rãi buông tay xuống, mắt mở to nhìn anh.

– Đại nhân…

Cô ấy khóc thất thanh, nước mắt lại tuôn như mưa.

Nhiếp Tái Trầm nhìn cô ấy:

– Có chuyện này cô cần phải hiểu rõ, tôi cứu cô một lần, nhưng không cứu được cô cả đời. Đây là lần cuối cùng.

– Vợ tôi còn đang chờ tôi ở nhà, cô nghe theo lời dặn bác sĩ nghỉ ngơi cho tốt. Tôi xin phép.

Nói xong, anh ra khỏi phòng bệnh, bỏ lại tiếng khóc nức nở lại sau lưng.

……

Nhiếp Tái Trầm vừa đi thì một tiếng sấm to nổi lên, mưa trút xuống.

Mưa rơi càng lúc càng to, gió thổi làm cửa sổ lay động, kêu kẽo kẹt liên tục, như là sắp rơi xuống.

Lại có tiếng sấm chớp xé rách bầu trời vang lên, đèn điện chớp vài cái rồi tắt. Có lẽ là mạch điện của Bộ tư lệnh có vấn đề rồi.

Trong phòng tối như mực, giơ tay lên không nhìn thấy năm ngón. Bạch Cẩm Tú sợ hãi, không dám xuống giường, lấy chăn chùm kín đầu, người rúc lại một góc giường, trong lòng mong ngóng anh về sớm.

Mưa gió cả một đêm, khi bình minh lên mới dừng, Bạch Cẩm Tú cả đêm không ngủ, từ sợ hãi lại rơi vào lo âu ngờ vực.

Tiểu Ngọc Hoàn kia vì sao tự sát? Cô ấy có phải đã chết rồi hay không? Có lẽ chưa chết, quấn lấy Nhiếp Tái Trầm không cho anh về?

Trong lòng cô như bị mèo cào, vô cùng khó chịu, hối hận đêm qua mình không đi cùng anh, nghe bên ngoài có tiếng động, hầu gái đã dậy, đang quét tước lá cây bị gió thổi rơi rụng ở sân, cô không còn lòng nào mà nằm ngủ nữa, cũng xuống giường, khoác áo khoác, mở cửa, tránh vũng nước ở sân, đi ra cổng lớn, mở cổng ra, nhìn ra ngoài.

Tầm 5 giờ rưỡi, cuối cùng Nhiếp Tái Trầm cũng lái xe trở lại.

Bạch Cẩm Tú thở phào nhẹ nhõm, vội ra đón anh, cũng không quan tâm giày bị ướt sũng, hỏi:

– Sao rồi anh? Cô ấy đã chết rồi ư?

Nhiếp Tái Trầm nhìn cô, lắc đầu.

– Anh đưa cô ấy đi bệnh viện.Tỉnh rồi. Nghỉ ngơi mấy ngày là không sao.

– Không sao là tốt rồi. Nhưng, tại sao đang yên lành lại tự sát…

Nếu không muốn sống nữa, muốn chết thì cũng nên chạy xa một chút chứ, hại anh nửa đêm nửa hôm không quản mưa gió mà đi ra ngoài, làm cô lo lắng cả một đêm dài.

Bạch Cẩm Tú giận trong lòng, cũng lười không hỏi nguyên do.

– Chỉ lần này thôi đấy! Em nói với anh, lần tới nếu cô ta có tự sát nữa, có chết thì em cũng không cho anh đi đâu. Liên quan gì tới chúng ta chứ?

Nhiếp Tái Trầm lại nhìn cô lần nữa, không lên tiếng.

– Anh mệt rồi đúng không? Còn sớm, anh đi ngủ thêm một lúc nữa đi.

Nhiếp Tái Trầm lắc lắc đầu, nói buổi sáng còn có việc, không ngủ nữa, lát nữa sẽ đi luôn.

– Vậy anh đói không? Anh chờ chút.

Cô chạy đi, giục người làm mau chóng làm điểm tâm sáng, cô cũng ở trong bếp bận rộn giúp một tay.

Bữa sáng mau chóng bê lên, Bạch Cẩm Tú cùng anh ăn sáng. Nhiếp Tái Trầm ăn xong bát cháo, buông đũa xuống.

– Ăn nữa không?

Nhiếp Tái Trầm lắc đầu.

– Sao anh ăn ít vậy? Không được, thêm một bát nữa nhé.

Bạch Cẩm Tú múc thêm một bát nữa cho anh. Nhiếp Tái Trầm ăn, cô chống cằm nhìn anh.

Nhiếp Tái Trầm lại lần nữa buông đũa xuống, nhìn cô, chần chừ một chút, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Đến lúc này Bạch Cẩm Tú mới cảm thấy hình như anh có chuyện, liền hỏi:

– Anh làm sao vậy? Có chuyện gì?

Nhiếp Tái Trầm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng.

Anh nói:

– Tú Tú, chuyện Tiểu Ngọc Hoàn giờ đã qua rồi. Em đừng để trong lòng nữa. Em cũng yên tâm, anh sẽ không bao giờ có quan hệ hay liên quan gì đến cô ấy hay bất cứ người phụ nữ nào nữa.

Anh ngừng lại một chút.

– Nhưng anh hy vọng em về sau đừng dùng thủ đoạn như thế để ép bức người ta. Có gì thì em cứ nói với anh, anh sẽ giải quyết.

Bạch Cẩm Tú ngẩn cả người ra.

Giọng anh ôn hòa, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự trách móc trong lời nói của anh.

– Em ép người ta thế nào? – Cô hỏi, mặt hoang mang.

– Mấy hôm trước chị dâu em đến gánh hát, ép cô ấy rời khỏi Quảng Châu đi phương bắc. Em biết đúng không?

Bạch Cẩm Tú đã hiểu rồi.

Có lẽ là chị dâu biết gì đó, thay mình đi ép người ta rời khỏi đây, sau đó Tiểu Ngọc Hoàn kia nghĩ quẩn mà tự sát.

Cô mở miệng muốn nói, nhưng rồi lại yên lặng.

Nhiếp Tái Trầm thấy dáng vẻ đó của cô, lòng thầm thở dài.

Anh không tán đồng cô dùng thủ đoạn thô bạo thậm chí có thể nói là cậy thế ép người để đuổi người cô ghét đi. Nhưng đối với cô như vậy, anh lại không biết phải làm sao.

Anh thở dài, xoa trán mình, nói:

– Thôi, không có chuyện gì nữa, lần sau có gì cứ nói với anh một tiếng là được. Anh đi trước, em ngủ đi.

Anh trở lại phòng ngủ, thay quần áo, đội mũ, ngoái lại thấy cô vào theo, tay để sau lưng, dựa vào cửa nhìn mình chăm chú, nét mặt bướng bỉnh quật cường thì đi tới xoa đầu cô, dỗ cô đi ngủ. Bạch Cẩm Tú vẫn đứng yên tại chỗ. Anh ôm cô đặt lên giường, cởi giày đắp chăn đàng hoàng cho cô, sau đó mới đi.

Bạch Cẩm Tú ép cảm giác đau khổ và thất vọng trong lòng xuống, nằm ngây ngốc trên giường một lát rồi bò dậy thay quần áo, gọi tài xế đưa mình về Bạch gia Tây quan.

Ô tô chạy đến trước cổng lớn, cô nhìn thấy A Sinh trước đó đã được cô gọi từ Cổ thành về nhờ đi làm việc giúp mình đang đứng ở cổng, lưng khoác túi hành lý, đầy vẻ mệt nhọc, như là vừa mới đến.

– Tiểu thư! Tôi quay về rồi. Tôi qua đó đã gặp mẹ của cậu Nhiếp rồi.

A Sinh nghe thấy tiếng ô tô đến gần, quay lại, thấy Bạch Cẩm Tú từ trong xe bước xuống thì chạy tới nói.

Hết chương 62

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play