Trời tối, Bạch Cẩm Tú bận rộn bên ngoài cả một ngày về nhà, Trương Uyển Diễm túm con trai ở trong phòng cô út ra, bắt đi ngủ, trở về phòng, ngồi trước bàn trang điểm vừa tháo trang sức vừa hỏi chồng tình hình làm ăn thế nào.

Lần này cô út kết hôn, khách khứa tới dự phần lớn đều là bạn kinh doanh của Bạch gia, một số đã tiễn đi rồi, người còn ở lại chủ yếu là bàn bạc làm ăn với Bạch gia, trong đó còn vụ mở rộng chi nhánh cục Tàu buôn Trung Quốc tại Quảng Châu mà trước đó vẫn đang bàn bạc. Bởi là chuyện quan trọng, hôm nay Bạch Thành Sơn đích thân ra mặt, Bạch Kính Đường chỉ đi theo cha, giờ mới trở về.

Từ khi xảy ra chuyện Liễu thị vay tiền, trong khoảng thời gian này trước mặt người ngoài thì không thể hiện ra, nhưng khi về phòng, ngoài chuyện nhà cửa ra thì Trương Uyển Diễm rất ít khi chủ động nói chuyện với chồng, dù là mở miệng thì cũng đều là châm chọc nói kháy, hai người tuy ngủ cùng giường nhưng lại đồng sàng dị mộng, mỗi người một chăn. Giờ nghe chị ta hỏi chuyện chính sự thì đáp qua loa đôi câu, nói rất tiến triển, nhưng bởi thế cục có biến đổi, tạm thời gác lại đã, chờ ổn định rồi bàn bạc tiếp.

Thực ra Trương Uyển Diễm cũng không định hỏi chuyện làm ăn gì cả, chỉ là mở lời để dẫn chuyện mà thôi, nghe thế cũng không hỏi nhiều, cầm lược, chải vài cái, nói:

– Hôm nay em ra ngoài, đến Liễu gia phố mười tám.

Bạch Kính Đường khựng lại, thấy vợ tay cầm lược, quay đầu lại như cười như không nhìn mình chằm chằm thì tức khắc nhớ tới ngày đó chị ta dùng lược đập trán mình, lòng run lên:

 – Em định đi gây sự gì thế? Số tiền kia, anh đã nói với em rồi, anh không hổ thẹn với lương tâm. Liễu thị tính cách thanh cao, không phải hạng người như em tưởng tượng đâu…

– Được rồi, em chỉ nói thế thôi, nếu trong lòng anh không có quỷ, sao lại sợ như thế?

Trương Uyển Diễm nghe ý chồng bảo vệ Liễu thị, trong lòng càng khó chịu, đập cái lược lên bàn, cười khẩy. Lại thấy chồng nhìn mình, thần sắc căng thẳng thì gắng gượng ép cảm xúc xuống, nói:

– Em đi Liễu gia, không phải gây sự làm mất mặt anh như anh nghĩ đâu. Người Liễu gia có làm ăn buôn bán, em điều tra rồi, cửa hàng vải kia từ lâu thu không đủ chi, nợ nần khắp nơi, căn bản là không thể làm ăn nổi nữa. Một ngàn lượng bạc kia em không cần họ phải trả nữa, cửa hàng tốt nhất là nên sang lại, số tiền đó cũng đủ họ họ về quê mua mấy chục mẫu đất, cho thuê cũng đủ bữa cơm no. Vợ chồng Liễu gia đồng ý rồi, cả nhà sẽ về quê.

Chị ta nhìn chồng chằm chằm:

– Em làm như vậy, có phải anh lại có ý kiến, cho rằng em cưỡng ép người ta phải bỏ đi đúng không?

Bạch Kính Đường mù mịt, lại thở hắt ra, thấy vợ đang nhìn mình thì hồi phục tinh thần, vội nói:

– Cũng được, anh không có ý kiến.

Anh ta không ngờ rằng, Trương Uyển Diễm lại làm chuyện như thế, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói:

– Uyển Diễm, cảm ơn em.

Trương Uyển Diễm nói:

– Thôi bỏ đi, anh không trách em nhúng tay vào làm hỏng chuyện tốt của anh, đừng thấy em như thấy ma, là em cảm ơn trời đất rồi.

Nói xong, chị ta cầm lược lên, tiếp tục chải tóc.

Bạch Kính Đường khi tuổi trẻ cũng giống với hầu hết thanh niên trên đời này cái hướng tới chính là lục tấn thị thảo, hồng tụ thiêm hương, thích nhất là tri kỷ dịu dàng, liễu nhứ tài cao. Về sau lại bị bắt cưới Trương Uyển Diễm. Con gái Trương gia dung mạo xinh đẹp, giỏi giang, có điều tính cách thì anh ta lại không ưa thích mấy, nhiều năm qua, tuy không có qua lại gì với Liễu thị, nhưng vợ chồng chưa từng bày tỏ tình cảm gì. Giờ người cũ đột ngột xuất hiện, tình trạng khó khăn, cầu xin mình giúp đỡ, bản thân anh ta nghĩ mình lòng như trăng sáng, tuy không nghĩ gì cả, nhưng đối với tình cảnh của Liễu thị thì vẫn rất thương hại. Trong lòng vẫn luôn lo lắng Trương Uyển Diễm biết được chuyện này sẽ xé to chuyện ra, không ngờ chị ta lại xử lý như thế.

Mình thường ngày chỉ mải bận rộn bên ngoài, bao việc lớn nhỏ trong Bạch gia đều là vợ mình xử lý ổn thỏa, ngay cả chuyện em gái mình thành hôn, đầy việc vặt vãnh phải làm, cuối cùng cũng rơi vào tay vợ mình hết, mọi việc đều đâu vào đấy, ngăn nắp gọn gàng. Hồi trước tuy bởi tính cách vợ mình cứng rắn bướng bỉnh, mình thì không đủ nhẫn nại, giữa vợ chồng vẫn có khúc mắc chưa thấu hiểu nhau, trong lòng vẫn không thích một số lời nói và việc làm của vợ, cứ cảm thấy thiếu phong phạm của một gia đình lớn. Nhưng trước khi Liễu thị chưa xuất hiện thì tình trạng của hai người cũng chưa từng lạnh nhạt tới mức độ này.

Anh ta ngạc nhiên, cũng thấy hổ thẹn.

Trương Uyển Diễm giờ cũng đã 27-28 tuổi, nhưng bởi vì bình thường vẫn luôn trang điểm đậm và ăn mặc già dặn, cho nên trông già hơn nhiều so với tuổi, hiện giờ đã tẩy trang, mặt sạch sẽ, nhìn trông trẻ đi rất nhiều.

Bạch Kính Đường chần chừ một chút, chậm rãi đi tới chị ta, nói:

– Uyển Diễm, trong chuyện này anh cũng có sai, là anh không đúng với em, mong em đừng giận. Em đã bận cả một ngày cũng mệt rồi, tối nay chúng ta nghỉ sớm. Em đi tắm trước đi, anh lấy quần áo cho em.

Gả vào Bạch gia bao nhiêu năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên Trương Uyển Diễm nghe được lời nói mềm mỏng tình cảm của chồng như thế, trong lòng nửa vui sướng nửa chua xót.

Nếu anh ta đã mượn sườn núi xuống lừa, mình cũng chẳng phải cô gái mười bảy tám tuổi mới vừa gả chồng không hiểu chuyện, chuyện trước đây có để ý mãi cũng sẽ khó chịu, vì thế đáp vâng một tiếng.

Buổi tối vợ chồng nghỉ ngơi, đắp chung một chăn, sau một hồi tình cảm, nhắc đến chuyện xảy ra hôm nay, Trương Uyển Diễm than thở:

– Hồi trước em còn không tán thành cha gả Tú Tú cho Nhiếp Tái Trầm, giờ xem ra, cha đúng là có mắt nhìn. Nếu không nhờ có chú ấy chống đỡ thì Quảng Châu giờ này đã chẳng biết thành cái dạng gì rồi. Cha ở đây, tuy chúng ta không sợ có nhiễu loạn, nhưng có chú Nhiếp trong nhà, dĩ nhiên càng tốt hơn.

– Nói anh đừng trách em, em không cho lắng cho chú ấy, em chỉ lo cô út nhà chúng ta thôi. Tính tình của em ấy, em nhìn thấy con bé từ nhỏ đến lớn, muốn gió được gió muốn mưa là mưa. Đừng thấy con bé với Nhiếp Tái Trầm đang hạnh phúc, ban ngày tiễn chồng đi làm mà cứ dùng dằng lưu luyến, dính như sam không muốn rời, nhưng biết đâu đấy ngày nào đó trở mặt không cần người ta nữa thì sao? Không phải em miệng quạ đen, những nhỡ như em nói là thật thì làm sao?

Bạch Kính Đường lại bực, nhíu mày với vợ:

– Anh nói này, em đừng có thích lo chuyện bao đồng như vậy được không? Tự em suy nghĩ lung tung thôi. Anh thấy em gái anh rất tốt đấy.

Trương Uyển Diễm đã quen quản việc, ôm đồm việc trong việc ngoài rồi. Giờ chị ta lo là lo tính tình của cô út, thay đổi bất thường. Còn nhớ trước ngày kết hôn cô út còn như không thích không vui. Thấy chồng không vui, thì không đề cập tới nữa, đổi đề tài:

– Tướng quân phủ bị đại pháo bắn vào làm nát một vài phòng, lửa bùng lên, còn chết mười mấy người, mợ bị hoảng sợ không nhẹ, nghe nói đã bị đổ bệnh rồi. Ngày mai em không bận, dẫn Tú Tú đi thăm mợ, tránh cho nói chúng ta không có lễ nghĩa.

Bạch Kính Đường gật đầu, vợ chồng lại trò chuyện một lúc rồi đi ngủ.

Nhiếp Tái Trầm một đêm này không về.

Bạch Cẩm Tú cũng một đêm không ngủ ngon. Cứ nghe thấy có động tĩnh gì là cô lại chạy ra cửa sổ để xem là gì, sợ là ở nơi nào đó có nã pháo bắn súng, một đêm ngủ không đủ giấc, ngày hôm sau ngủ tới tận hơn chín giờ, Trương Uyển Diễm cho người lên gõ cửa nhiều lần mới uể oải xuống ăn sáng, nghe chị dâu nói muốn hai chị em đi thăm mợ thì đồng ý.

– Thế thì tốt, chuẩn bị xong thì đi luôn. Đi sớm về sớm, nhà vẫn nhiều việc.

Cô đang chán chường, nhưng chị dâu hôm nay có vẻ tâm trạng rất tốt, nét mặt toả sáng, đã lâu không thấy chị ta như vậy rồi.

Bạch Cẩm Tú đáp một tiếng, ăn xong trở lại phòng, chọn bộ đồ màu sắc tươi sáng trong tủ, mặc lên, lại trang điểm cẩn thận, soi gương, thấy đúng là người đẹp tỏa hào quang bắn ra bốn phía, tân hôn vui vẻ hạnh phúc thể hiện rõ trên mặt, bấy giờ mới vừa lòng, cùng Trương Uyển Diễm ra cửa. Chị dâu em chồng ngồi xe ngựa đến tướng quân phủ, được quản sự đón vào phòng của mợ.

Tướng quân phu nhân bị đổ bệnh, nằm trên giường, đầu quấn khăn, mặt vàng như nến, nhìn vô cùng yếu ớt. Đinh Uyển Ngọc ngồi ở mép giường, đang lau nước mắt, nghe quản sự đứng bên ngoài cửa báo lại có chị em Bạch gia tới thì vội quay mặt đi, lấy khăn chấm chấm nước mắt, đứng lên ra ngoài đón.

– Chị dâu!

Cô ta chào Trương Uyển Diễm, lại quay sang Bạch Cẩm Tú, ánh mắt lướt nhanh cả người cô, từ đầu đến chân.

– Em họ!

Cô ta mỉm cười, nhưng nụ cười vô cùng gượng gạo, sắc mặt trông rất tệ.

Chiến thắng trong cuộc chiến tranh giành đàn ông, Bạch Cẩm Tú dĩ nhiên là bày ra phong độ của người thắng mỉm cười chào chị họ một tiếng, hỏi tình hình sức khỏe của mợ thế nào.

– Đêm đó dì bị chấn động kinh hãi nên đổ bệnh. Đã mời lang trung tới khám rồi, cũng đã uống thuốc an thần, nghỉ ngơi hai ngày nữa chắc là khỏe lên thôi.

Trương Uyển Diễm đi vào, ngồi xuống mép giường, vừa ai ủi, còn mắng đám Tân đảng gây loạn,

– Nếu không phải triều đình bây giờ thối nát, làm được việc này không lo được việc kia, con trai làm ra chuyện chém đầu đào bới phần mộ tổ tiên, còn có thể để mặc cha hung hăng ngang ngược trước mặt cậu. Mợ đừng tức giận, sức khỏe là quan trọng, những người đó à, sớm hay muộn thì ông trời cũng bắt thôi.

Ánh mắt của bà mợ rơi vào Bạch Cẩm Tú run rẩy ngồi dậy, Trương Uyển Diễm vội đỡ bà ta, đặt chiếc gối ra sau lưng bà.

Bà mợ ngồi vững rồi, gọi Bạch Cẩm Tú đến bên mình, nói:

– Tú Tú à, cậu cháu thường ngày đối xử với cháu thể nào?

– Cậu rất tốt với cháu ạ. – Bạch Cẩm Tú đáp.

Bà mợ nắm chặt tay cô:

– Tú Tú, cháu giúp cậu cháu đi, nói với Nhiếp Tái Trầm, bảo cậu ta bảo vệ Quảng Châu. Cậu cháu hồi trước đắc tội không ít loạn đảng, bọn họ đều hận cậu cháu thấu xương. Nếu Quảng Châu không thủ được, loạn đảng giết tiến vào, toàn nhà mợ sẽ mất mạng. Anh họ cháu nghe nói trong nhà nhiễu loạn, muốn về, cậu cháu không cho nó về. Nhưng phương Bắc đã như thế, nếu Quảng Châu bị mất, nhà mợ làm sao mà sống được đây.

Bà ta khóc lên.

Bạch Cẩm Tú lặng thinh.

– Mợ xin cháu!

Bà ta nắm chặt tay cô, chặt đến mức làm cô bị đau.

Bạch Cẩm Tú ngập ngừng, nói:

– Dù thế nào thì mợ cứ yên tâm, là người nhà cả, có cha cháu, còn cả Tái Trầm nữa, nhất định sẽ không bỏ mặc cậu mợ đâu ạ.

Tướng quân phu nhân nghe thế chậm rãi buông tay cô ra, nằm xuống, mặt quay vào trong, cười nhạt lẩm bẩm:

– Tôi xem như nay đã hiểu rõ, toàn là kẻ máu lạnh cả. Toàn là kẻ không có lương tâm. Tai vạ đến nơi người nào người nấy cũng chỉ muốn phủi tay.

Bạch Cẩm Tú không nói gì. Trương Uyển Diễm không vui, sắc mặt khó chịu, nói:

– Mợ nói gì vậy? Cháu nghe nói bên mợ tối hôm trước xảy ra chuyện lớn, mợ cũng vì thế mà đổ bệnh, nên mới cùng cô út vừa mới tân hôn còn chưa được hai ngày tới thăm, có ý tốt mà mợ lại nói năng như thế, là muốn bắt nạt cô út nhà cháu đúng không? Có trưởng bối nào như vậy không? Cái gì mà máu lạnh vô tình. Nếu tối đó không có Nhiếp Tái Trầm kịp thời tới cứu cậu mợ, giờ mợ có được nằm ở đây mà mắng bọn cháu không?

Chị ta đứng lên.

– Tú Tú, đi thôi.

Nói xong kéo tay Bạch Cẩm Tú đi ra.

Tướng quân phu nhân xấu hổ, lấy khăn tay che miệng rơi nước mắt liên tục. Đinh Uyển Ngọc vội giữ Trương Uyển Diễm, mỉm cười nhận lỗi thay dì, nói bà vì bị chấn động mà đêm không ngủ được, nên lúc nói năng không giữ được bình tĩnh, mong hai người đừng lấy đó mà phiền lòng.

Trương Uyển Diễm bớt giận, lại trở lại an ủi bà mợ vài câu, sau đó được Đinh Uyển Ngọc tiễn ra ngoài.

Trương Uyển Diễm và Bạch Cẩm Tú lên xe ngựa về nhà, chị ta nói:

– Đinh Uyển Ngọc giỏi giang hiểu chuyện, có điều số mệnh không tốt. Không giống như em sinh ra đã là ngôi sao may mắn, giúp cha tránh được đại nạn, giờ đến tuổi gả chồng thì trên trời lại rớt xuống một Nhiếp Tái Trầm. Hồi trước em còn không chịu gả, là của em rồi, có tránh cũng tránh không thoát.

Chị ta cầm tay cô út, mỉm cười:

– Tú Tú, nhân duyên tốt như thế, người khác cầu còn không được, em cần phải nắm chắc nhé, nhớ đừng giở thói trẻ con ra nữa, biết không?

Nhiếp Tái Trầm dĩ nhiên rất tốt, hình thức cũng tốt, tính cách cũng tốt, trên giường cũng tốt. Anh điểm nào cũng tốt, không ai hiểu điều này hơn so với cô. Nhưng Bạch Cẩm Tú không muốn Trương Uyển Diễm biết Nhiếp Tái Trầm không phải do cô số tốt được ông trời đẩy anh đến trước mặt cô tặng cho cô, mà là cô dùng thủ đoạn không biết xấu hổ mà giành được anh.

Cô không đáp lời nào.

Trương Uyển Diễm nói xong, vỗ vỗ lên tay em chồng, lại nghĩ tới mấy lời vừa rồi của Tướng quân phu nhân, trong lòng vẫn tức giận, hậm hực nói:

– Không phải chị rủa đâu, nhưng Đại Thanh chắc sắp sụp đổ rồi, đợi hai ngày nữa xem mợ em còn mạnh miệng nữa được không.

Thiếu phu nhân Bạch gia Trương Uyển Diễm đúng là nói chuẩn, chuẩn hơn Eli trong kinh thánh Phương Tây nữa, chẳng những tiên đoán chuẩn, mà thời gian cũng chuẩn không kém.

Sẩm tối cùng ngày Nhiếp Tái Trầm về nhà, vô cùng mệt mỏi, vừa về đã đi vào thư phòng về nhà, hai cha con ở trong đó nói chuyện tầm nửa canh giờ, Bạch Cẩm Tú thấy anh đi ra, lại ra ngoài tiếp.

Cô không nén nổi đi vào thư phòng tìm cha, hỏi ông vừa rồi Nhiếp Tái Trầm đã nói với ông chuyện gì, giờ đi đâu.

Bạch Thành Sơn chống gậy, đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn chiều hôm u ám nơi chân trời phía xa, bóng dáng bất động hồi lâu, mới chậm rãi nói:

– Quảng Châu cũng sắp thay đổi rồi. Tái Trầm đang sắp xếp đường lui cho cậu con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play