Trời mới vừa sáng, cảm giác có người đắp chăn cho tôi, thân thể tôi dựa vào trong ngực nàng, nàng ôm tôi khẽ hôn trán. Tôi hơi mở mắt ra, là Yen, tôi cho rằng mình ngủ mơ ở trêи giường của mình, đột nhiên nhớ tới sự bá đạo hôm qua của tôi, đầu óc tỉnh táo rồi. Yen mỉm cười nhìn tôi.

"Sao lại tỉnh rồi? Hình như trời vừa sáng mà?" Tôi ngượng ngùng vùi đầu ở trong lòng nàng.

"Không ngủ được." Yen nhẹ giọng nói.

"Hả? Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Có phải là tớ ảnh hưởng đến cậu rồi?" Tôi ngẩng đầu nhìn nàng, bất an hỏi.

"Kỳ thực hai tối nay tớ ngủ không ngon, trong lòng tớ khó chịu." Yen đè tôi trở về trong ngực nàng, thương tâm nói.

"Cậu đánh tớ đi! Như vậy trong lòng tớ sẽ dễ chịu chút, đều là lỗi của tớ, tớ không nên khiến cậu đau lòng khổ sở." Tôi cầm lấy tay Yen đánh tới trêи mặt tôi, nhưng bị nàng ngừng lại.

"Xuỵt…! Đứa ngốc! Không cho cậu như vậy, không bằng chúng mình lên sân thượng đi, đánh thức các nàng thì không tốt." Ngón tay Yen đặt ở trêи môi tôi, đề nghị, tôi mỉm cười gật đầu nói được.

Hai chúng tôi rón ra rón rén đứng dậy như kẻ trộm, mặc đồ ngủ liền trực tiếp lên sân thượng. Lần đầu tiên đi lên sớm như thế, hít không khí trong lành của buổi sáng sớm, nghe chim nhỏ ở xung quanh vui mừng ríu rít, nhìn sương mù dần dần tản ra, toàn bộ thành thị sắp thức tỉnh, tâm tình dễ chịu lên. Tôi nắm tay Yen dạo bước vòng quanh sân thượng, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn nàng, cảm giác có nàng ở bên người thật hạnh phúc.

"Nhìn cái gì? Trêи mặt tớ có thứ gì?" Yen không nhìn tôi, cúi đầu nói.

"Haha! Trăm nhìn không chán, càng xem càng muốn nhìn, tớ hoài nghi cậu hạ độc tớ rồi." Tôi tinh nghịch nói.

"Cậu đáng ghét! Không biết ai hạ độc ai." Yen làm bộ tức giận buông lỏng tay tôi, đi một mình.

"Vậy…ý của cậu là nói cậu cũng trúng độc?" Tôi tiến lên ôm nàng đi từ phía sau, nàng nhấc chân trái tôi cũng nhấc chân trái, dán vào bước chân của nàng đồng bộ đi tới, thật thú vị.

"Mạt Mạt, cứ ôm tớ như vậy đi vòng quanh sân thượng hai vòng đi, tớ thích cậu ôm tớ như vậy." Bỗng nhiên Yen nói, tôi cười haha.

"Khà khà! Tớ cũng thích ôm cậu đi như thế, giảm bớt nhiều chỗ nha! Hơn nữa còn có thể chặt chẽ kề cạnh cậu, thật không muốn buông tay." Tôi vui vẻ nói.

"Tớ thừa nhận tớ trúng độc dược tình yêu rồi, mấy tháng ngăn ngắn này cho tớ nếm được cái gì là hạnh phúc? Cái gì là đau khổ? Cái gì là mùi vị ngọt ngào, cảm ơn cậu Mạt Mạt." Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhưng tôi biết khi Yen nói những lời này là mỉm cười.

"Tớ cũng phải cảm ơn cậu! Cho tớ nếm được mùi vị tình yêu, cậu chính là người kia tớ muốn tìm." Tôi nói lời tự đáy lòng.

"Cậu nói xem chúng mình sẽ có tương lai sao?" Bỗng nhiên Yen hỏi như vậy, bước chân của chúng tôi bắt đầu chậm lại.

"Tớ không biết, đó cũng là vấn đề tớ sợ nghĩ đến nhất, quan hệ của chúng mình như vậy ba mẹ sẽ không hiểu và chấp nhận, tớ rất muốn trốn tránh vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn sẽ gặp phải, tớ thật sợ có một ngày cậu rời khỏi tớ, tớ sẽ không biết làm thế nào để tồn tại." Vừa nhắc tới vấn đề này tôi liền lo lắng khó chịu.

"Ôi! Tớ cũng vậy, mỗi khi nghĩ tới những điều này tớ liền cảm thấy bất lực, tớ không chấp nhận được cậu kết hôn sinh con cùng người khác, tớ nhất định sẽ tan vỡ." Yen đình chỉ bước chân, xoay người nhìn tôi nói: "Mạt Mạt, tớ muốn hỏi cậu một vấn đề, cậu có thể thật lòng trả lời tớ không?"

"Ừm! Cậu hỏi đi." Tôi nghiêm túc nhìn nàng.

"Cậu nguyện ý cuộc đời này đều ở cùng tớ không? Tớ nói chính là, cậu chỉ thuộc về tớ." Ánh mắt Yen lấp lánh.

"Nguyện ý! Cậu lại cướp lời của tớ, đáng ghét!" Tôi trả lời nàng ngay.

"Thật sự? Nếu như đến lúc đó cha mẹ buộc chúng mình kết hôn thì sao?" Yen hỏi tiếp.

"Tớ sẽ nghĩ tất cả biện pháp thuyết phục họ." Tôi cắn môi, ánh mắt kiên định nhìn nàng.

"Có câu nói này của cậu tớ nhất định sẽ nỗ lực tranh thủ, tuy rằng bây giờ nói tương lai là còn sớm, nhưng xin tin tưởng tớ." Yen ôm tôi, tôi bị lời nói của nàng cảm động sâu sắc, ôm lại nàng thật chặt, tôi biết nàng rất yêu tôi, ai nói đàn ông mới có cảm giác an toàn? Phụ nữ cũng có thể dành cho như vậy.

"Chúng mình cùng nhau cố gắng! Thân ái, xin lỗi! Hai ngày nay làm cậu khổ sở, tớ xin lỗi cậu, cũng xin cậu tin tưởng tớ thật sự chỉ là quan hệ bạn bè với DK." Đột nhiên tôi nhớ tới nàng còn chưa có trực tiếp nói tha thứ tôi.

"Tớ tin tưởng cậu, nhưng đêm đó đợi cậu cả buổi tối, kết quả nhìn thấy các cậu ôm nhau, cậu nói tớ có thể không khó chịu sao? Tớ tức giận là vì thất vọng cậu không coi trọng quan hệ giữa chúng ta, nếu như lúc trước cậu nói rõ ràng với tớ, tớ sẽ không cố tình gây sự phớt lờ cậu. " Ánh mắt Yen ảm đạm đi.

"Là tớ không tốt! Tớ không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy, sau này có chuyện gì tớ sẽ nói với cậu ngay lập tức, cậu hãy tha thứ cho tớ, được không?" Tôi khẩn cầu.

"Ôi! Thực ra tối hôm qua đã tha thứ cậu, không nghĩ tới cậu sẽ mặt dày mày dạn dính qua đây như thế, quả thực bị cậu dọa một trận." Yen nâng lên cằm tôi nặn nặn.

"Là tớ hoàn toàn hết cách với cậu, không da mặt dày thì bây giờ cậu vẫn không để ý tới tớ nhỉ, chúng mình còn phải tự ngược thương tâm khổ sở không ngủ được." Tôi bĩu môi nói.

"Haha, yêu chết cậu da mặt dày rồi." Yen vui vẻ nói.

"Haha! Chúng mình trở về thôi, bây giờ các nàng hẳn là còn chưa rời giường." Tôi dắt tay Yen.

Sau khi hòa hảo với Yen, chúng tôi cùng nhau ôn tập, nghênh đón thi cuối kỳ. Mấy ngày đó thi cử tất cả mọi người rất yên tĩnh, từng người bận việc của riêng mình. Ngày mai là một ngày cuối cùng thi học kỳ, một môn thi cuối cùng chính là chính trị. Mạn Văn và Tư Khiết kêu khổ thấu trời nói còn chưa có học thuộc lòng, cuộc thi lần này khẳng định chết chắc rồi, không muốn mang theo thất bại trở về trải qua nghỉ hè, bảo chúng tôi nghĩ biện pháp giúp các nàng, Thiên Hi ngắn gọn dứt khoát nói biện pháp tốt nhất chính là nhìn lén gian lận, Tiểu Đằng bảo các nàng sao chép tờ giấy nhỏ, nhưng mà bị Tư Khiết phủ định rồi, nói đến lúc đó lão sư giám thị rất nghiêm, rất khó nhìn lén. Cuối cùng Tiểu Đằng lớn mật nghĩ đến một biện pháp, gọi điện thoại di động gian lận, chúng tôi kinh ngạc thốt lên không thể, Tiểu Đằng không phục trình diễn cho chúng tôi xem, nàng thả điện thoại di động ở trong túi, cắm vào tai nghe, giấu dây tai nghe vào trong quần áo, sau khi đeo nút tai thì dùng tóc dài che lỗ tai. Trình diễn xong chúng tôi vẫn thực sự cảm thấy khó nhìn ra được kẽ hở, Mạn Văn và Tư Khiết hưng phấn tiếp nhận, nhưng ai gọi số điện thoại này đây? Các nàng đồng thời nhìn về phía tôi, tôi là người trí nhớ rất tốt, thuộc lòng mọi thứ rất nhanh. Các nàng muốn tôi mau mau làm xong đề liền đi ra gọi điện thoại cho các nàng, nhưng tôi chỉ có thể giúp một người, một người khác làm sao bây giờ? Lúc này Yen nói nàng có thể ứng phó, hai nàng ấy thở phào nhẹ nhõm.

Đến ngày hôm sau, tôi không căng thẳng thi, trái lại tôi căng thẳng các nàng gian lận có thể bị lão sư phát hiện hay không, bị xử phạt thì thảm rồi. Thời điểm tiến vào phòng thi, tôi dặn Tư Khiết nhất thiết phải trấn định, không thể lộ ra sơ sót, nàng thoải mái đáp ứng. Phát ra bài thi nhìn đề mục tôi cười vui vẻ lên, những cái này tôi đều biết, nhanh chóng trả lời đề trêи giấy, khi trả lời xong một đề cuối cùng tôi thở ra một hơi to, Tư Khiết an vị ở bên cạnh tôi, nàng dùng ánh mắt cấp thiết nhìn tôi, tôi tinh nghịch làm cái động tác tay OK. Chợt phát hiện dây tai nghe cắm vào điện thoại di động của nàng hơi treo lắc lư ở phía dưới hai chân, má ơi! Cô nàng này sao lại bất cẩn như vậy chứ? Tim tôi nhảy tới cổ rồi, đưa mắt ra hiệu bảo nàng nhìn xuống dưới, sau khi Tư Khiết phát hiện cũng khẩn trương lên, tôi đột nhiên đứng dậy đi nộp bài thi, để sự chú ý của lão sư đặt ở trêи người tôi. Ra ngoài phòng thi, lúc trước bàn tốt địa điểm với Yen, tôi nhanh chóng chạy đi một góc vườn trường gọi điện thoại, tay đang run rẩy, vang lên mấy lần liền tiếp nghe, trái tim mới hơi hơi buông lỏng một chút. Tôi nghe Tư Khiết gõ bút ám hiệu, tôi bình phục tâm tình từ từ nói đáp án, trước tiên nói đề mục chiếm điểm cao nhất. Cũng không lâu sau Yen đến rồi, nàng nhìn tôi cười xán lạn, thấy nàng lòng tôi thoáng cái thanh tĩnh lại, nàng bắt đầu bình tĩnh gọi điện thoại cho Mạn Văn. Trời ơi! Lần đầu tiên làm việc trái với lương tâm, vừa sợ, vừa kϊƈɦ thích! May mà vào lúc ấy vẫn không có tín hiệu nhiễu, phòng thi không có công nghệ cao hiện nay. Sau khi đọc xong đáp án, tôi và Yen hưng phấn vỗ tay, chỉ chờ các nàng đi ra thôi.

Chúng tôi hẹn tập hợp ở dưới lầu phòng thi, Tiểu Đằng và Thiên Hi đi ra trước tiên, lúc cấp bách hỏi chúng tôi tình huống thế nào, Mạn Văn và Tư Khiết cũng đi ra, nhìn thấy tôi và Yen thì hưng phấn vọt qua ôm ấp chúng tôi.

"Vui chết đi? Mau mời ăn cơm trưa, giết chết không ít tế bào não của chúng tớ đó!" Yen ôm Mạn Văn nói.

"Đúng đó. Bị các cậu hù chết, trái tim nhỏ của tớ sắp không chịu nổi." Tôi vuốt đầu Tư Khiết.

"Trời ơi! Vừa nãy cũng dọa tớ sợ hãi, may là Mạt Mạt nhắc nhở tớ, hiện tại tim vẫn đang nhảy đây." Tư Khiết vuốt ngực.

"Mẹ của tớ ơi! Lần tới nhất định phải chăm chỉ học thuộc lòng, đi! Xin mời hai vị đại công thần đi ăn cơm." Mạn Văn cao hứng nói.

"Nè! Coi như hai chúng tớ trong suốt ha, cũng không ngẫm lại là ai ra mưu hiến kế." Tiểu Đằng chua chát nói, Thiên Hi ra sức gật đầu phụ họa.

"Sao có thể quên hai vị đại quân sư đây, các cậu chính là đại đại công thần mà." Tư Khiết vỗ lên ʍôиɠ ngựa.

Rốt cuộc thi xong, mọi người vui vẻ ăn đồ ăn mỹ vị, tôi làm thế nào cũng không cao hứng nổi, nghĩ hai tháng không thể gặp mặt Yen, lòng buồn phiền đến sợ. Đột nhiên các nàng nói tới chuyện nghỉ hè đi nhà chúng tôi chơi tôi mới lên tinh thần, bởi vì Yen đáp ứng đi rồi. Ăn cơm trưa xong Tiểu Đằng cùng Mạn Văn chuẩn bị thu dọn đồ đạc, buổi chiều liền về nhà, mỗi khi đến nghỉ hè, nhìn các nàng về nhà đều rất không muốn. Ba ba Tiểu Đằng tới đón nàng, Mạn Văn đi chỗ bạn trai trước, còn lại bốn người chúng tôi, chúng tôi lựa chọn sáng ngày mai mới trở về.

"Lần trước các cậu đi nhà tớ muốn xem hoạt hình Disney, không phải không có thời gian xem sao? Không bằng thu thập xong đồ đạc đi nhà tớ đi, ngày mai lại để ba ba tớ đưa các cậu đi trạm xe, thế nào?" Yen đề nghị, chúng tôi tán thành hai tay. Vui vẻ thu thập đồ đạc.

Yen gần như thu gom CD-ROM chính bản của nguyên bộ phim hoạt hình Disney, đi đến nhà nàng, chú dì đều không có nhà, buổi tối xã giao ở bên ngoài, chúng tôi đi KFC đóng gói phần ăn gia đình trở về, bày đĩa ở phòng Yen vừa ăn vừa xem, chúng tôi xem một mạch《 Vua sư tử 》, 《 Người đẹp và quái vật 》,《 Công chúa Bạch Tuyết 》, còn có 《 Peter Pan 》vân vân, chúng tôi đều xem rất mê li, quên thời gian, mãi đến lúc chú dì trở về gõ cửa, chúng tôi mới biết đã mười giờ rồi. Tư Khiết nói mọi người cùng nhau tắm rửa tiết kiệm thời gian, Yen nói có hai nhà vệ sinh, hai người cùng nhau tắm một gian, tôi và Yen tiến vào gian phòng của ba mẹ nàng. Lúc đi vào, nàng cởi quần áo giúp tôi, tôi ngẩng đầu lên hết nhìn đông tới nhìn tây.

"Cậu đang nhìn cái gì vậy?" Yen nghi ngờ hỏi.

"Ôi trời! Tớ bị phòng đàn ở trường học làm cho phản xạ có điều kiện, xem có máy thu hình hay không." Tôi nói.

"Haha! Cậu thật đáng yêu, tớ bị cậu cười chết rồi." Yen khanh khách cười.

"Không cho cười!" Tôi tiến lên cởi ra cúc quần áo của nàng.

"Bảo bối, ngày mai cậu phải đi rồi, tớ thật không nỡ, trước đây chờ mong đến kỳ nghỉ, sau khi ở cùng cậu, trái lại chán ghét kỳ nghỉ rồi." Yen nắm lấy tay tôi, đột nhiên không còn nở nụ cười.

"Ôi! Đúng vậy! Bây giờ tớ chờ mong duy nhất chính là kỳ nghỉ trôi qua nhanh một chút, mong đợi cậu tới nhà của tớ, tớ nghĩ ba mẹ nhìn thấy cậu nhất định sẽ thích cậu." Tôi vuốt mặt nàng nói.

"Hả? Vừa nghĩ tới nhanh như vậy đã phải gặp bố vợ mẹ vợ, rất hồi hộp." Tôi bị lời nói của nàng trêu chọc giật mình, mặt lập tức đỏ lên.

"Cậu…thật là xấu!" Tôi xấu hổ nói.

"Haha! Sao cậu lại dễ dàng đỏ mặt như vậy nhỉ?" Yen nói xong, dùng sức ʍút̼ ở trước ngực tôi.

"A! Cậu muốn làm gì?" Tôi đau nói.

"Khà khà! ʍút̼ cho cậu cái ống giác nhỏ, để cậu trở về nhớ tới đây là dấu yêu của tớ." Yen cười nói.

"Vậy tớ cũng muốn!" Tôi cũng ʍút̼ ở trước ngực nàng, nhưng làm thế nào màu sắc cũng không đậm như của nàng, phi thường buồn bực!

"Haha! Ngốc!" Yen ʍút̼ trước ngực tôi lần thứ hai…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play