Cơm nước xong, chúng tôi vừa tản bộ vừa tán gẫu ngay ở vườn trường, mọi
người trò chuyện lịch trình học âm nhạc của bản thân, rất nhiều người
đều hâm mộ chúng tôi học âm nhạc, kỳ thực bọn họ không biết chúng tôi bỏ ra bao nhiêu nghị lực và thời gian, còn có tiền bạc người nhà cung cấp
không ngừng. Trong sáu người, điều kiện kinh tế tốt nhất chính là Mạn
Văn và Yen, Mạn Văn học chính là kèn cor, vóc người của nàng rất thích
hợp học nó, lúc đứng dậy nhấc lên kèn cor thổi, cực kỳ ngầu, rất ít nữ
sinh học loại nhạc cụ này. Từ nhỏ Yen đã bắt đầu học vĩ cầm, sơ trung
bắt đầu học trường chuyên âm nhạc, ở trường học là nhân vật nổi tiếng,
thường xuyên xuất ngoại đi thi đấu còn đoạt rất nhiều giải thưởng, thành tích chuyên ngành luôn luôn đứng nhất, những tin tức này đều là khai
giảng không bao lâu thì có rất nhiều người đang nghị luận thì nghe được. Bởi vì ký túc xá chúng tôi có một Nữ Vương Bà Tám – Thiên Hi.
Chúng tôi vừa đi vừa tán gẫu, nhìn thấy bên người có không ít tình nhân xuất
song nhập đối, lúc này Nữ Vương Bà Tám Thiên Hi đột nhiên xoay người đối diện chúng tôi, giảo hoạt cười nói: "Các cậu đều thành thật thú tội ha, hiện tại ai có bạn trai? Không cho che giấu, ai che giấu người đó cũng
không phải chị em tốt."
Vẫn là Mạn Văn ngay thẳng nhất, nhận tội
đầu tiên: "Chậc! Ngày đó vẫn là honey đưa tớ đến trường học, nhưng mà tớ không cho anh ấy đến ký túc xá." Thiên Hi lườm một cái nói: "Trời ạ!
Chua chết người."
Tiểu Đằng nói: "Luyện đàn đã đủ tốn thời gian, làm sao có thời gian đi cặp kè này nọ? Người theo đuổi đúng là có."
Tư Khiết cũng nói tiếp: "Tớ cũng chỉ là có người theo đuổi, chưa từng yêu đương qua."
"Ồ! Ca đích!" (chính là oh my god! Thiền ngoài miệng của Thiên Hi) hai
người các cậu là sinh vật ngoài hành tinh, đúng là bị các cậu hóa đá."
Thiên Hi nói với vẻ mặt khó mà tin nổi, con mắt liền chuyển hướng tôi và Yen, chúng tôi nhìn nhau một cái đều xấu hổ cúi đầu.
"Đừng nói hai cậu cũng chưa từng yêu nha, Yen chắc chắn có rất nhiều ong bướm vây quanh, khà khà! Thành thật thú tội."
Yen nhìn Thiên Hi rồi cười lắc đầu một cái, nói: "Lúc học cao trung từng
yêu mến một nam sinh, tình cảm chưa có nảy sinh đã bị người nhà bóp
chết, sau đó chậm rãi phát hiện nam sinh đó cũng không phải kiểu tớ yêu
thích, chỉ là có hảo cảm mà thôi."
"Sau đó thì sao?" Mấy yêu tinh bà tám gần như cùng lúc hỏi Yen.
Yen cười nói: "Sau đó vẫn chưa từng xuất hiện người tớ yêu." Tiếp đó nàng lập tức đem đề tài chuyển hướng tôi "Hạ Mạt, còn cậu?"
Tôi bị nàng đột nhiên hỏi như vậy, lại cà lăm: "A…cái này…tớ…lúc trước
tớ…có một bạn trai, là mối tình đầu." Nói xong các nàng xông tới giống
như muốn nghe tin tức lớn. "Ôi trời ơi! Không nghĩ tới Mạt Mạt của chúng ta sẽ có bạn trai, đúng là vừa học được vừa yêu được ha."
Tiểu Đằng cũng tham gia náo nhiệt: "Ừ! Thật không nghĩ tới, trông Mạt Mạt thuần khiết đáng yêu mà cũng yêu sớm đó."
Tôi lập tức cướp lời: "Nhưng mà chúng tớ chia tay rồi, chúng tớ chỉ là loại yêu đương rất thuần khiết đó thôi, không có như các cậu nghĩ tới đâu.
Chớ nên nghĩ bậy." Tôi cũng không biết tại sao tôi lại lưu tâm giải
thích như vậy.
Mối tình đầu của tôi là quen biết ở cao trung, hơn tôi một khóa, khi đó tôi là bộ trưởng tuyên truyền của trường, anh ấy
là hội trưởng hội học sinh, hàng ngày có rất nhiều cơ hội tiếp xúc, anh
theo đuổi tôi một năm tôi mới đồng ý làm bạn gái anh, lúc anh sắp tốt
nghiệp, có một buổi tối khi anh đưa tôi về nhà, đến dưới lầu, anh hôn
tôi, là kiểu như chuồn chuồn lướt nước. Khi đó tôi đã tưởng rằng nụ hôn
đầu là ngọt ngào, nhưng sau khi anh hôn tôi thì không có một chút cảm
giác nào, thậm chí cảm thấy có chút dơ, lúc lên thang lầu tôi không
ngừng chùi miệng, buổi tối tôi cũng không có vì chuyện này mà mất ngủ,
nhưng trong lòng tôi có đáp án rất rõ ràng – tôi không yêu anh, vậy nên
tình cảm của chúng tôi liền sống chết mặc bay rồi.
Sau khi tôi
giải thích xong, mới phát hiện Yen bình tĩnh nhìn tôi, lúc này Mạn Văn
vỗ vai Thiên Hi một cái, nói: "Cô bé, cậu hóng hớt chúng tớ xong, có
phải là cũng khai báo của cậu nhỉ?" Chỉ thấy Thiên Hi cười như mê trai:
"Bạn trai tớ học đại học ngay gần chúng ta, chúng tớ là bạn học cao
trung, đã yêu hai năm, tình cảm vẫn ổn định, haha! Có cơ hội dẫn tới cho mọi người quen biết một chút ha."
Chúng tôi vui đùa về tới ký
túc xá, tiếp đó tắm rửa theo thứ tự, lúc Yen tắm xong đi ra mặt đỏ bừng
bừng, tóc thật dài búi lên, lộ ra cái cổ nhỏ dài, mặc một chiếc váy ngủ
tơ tằm nhỏ nhắn để lộ rõ hai cánh tay thon dài, còn có xương quai xanh
khiêu gợi mà tôi thích. Kinh ngạc nhìn nàng dọn tới dọn lui đồ đạc, lúc
này Tư Khiết cũng tắm xong, kêu tôi khẩn trương đi tắm rửa. Mọi người
đều mệt mỏi, tắm xong lên giường đều không có tán gẫu, chúc nhau ngủ
ngon xong liền ngủ say như chết. Sáng sớm ngày mai còn có lễ khai giảng.
Ngày thứ nhất khai giảng, sáng sớm sáu giờ tôi đã bị Mạn Văn giường trêи lay tỉnh, nàng ta không phải xuống giường lắc người tôi để đánh thức tôi,
mà là nàng ngủ ở trêи giường của nàng giãy dụa chiều cao khổng lồ của
nàng lắc tôi tỉnh, cảm giác như là động đất vậy, cô gái nhỏ này động tác cũng quá lớn thì phải. Về sau có phải là tôi cũng bị đánh thức bằng
cách như vậy? Ôi trời!
Nhưng mà tôi có thói quen nằm lỳ ở trêи
giường, không nằm trêи mười mấy phút tôi sẽ không rời giường. Trong ký
túc xá động tác nhanh nhẹn nhất chính là Tiểu Đằng, động tác của nàng
nhanh đến mức thật giống hàng ngày huấn luyện quân sự vậy, tôi chưa từng thấy người nào có thể sau khi tỉnh lại mở mắt ra thì lập tức vọt ngồi
dậy, sau đó giống như rô bốt cầm chậu rửa mặt bàn chải đánh răng phóng
đi nhà vệ sinh. Khi các nàng đều tắm rửa trở về, tôi vẫn còn nằm ỳ ở
trêи giường, Tư Khiết tức giận đi đến ngồi ở bên giường, dùng sức nắm
mũi tôi, không cho tôi hít thở, nói: "Con heo này, nhanh thức dậy cho
tớ, bị muộn rồi, không thức dậy nữa chúng tớ mặc kệ cậu!." Nghe nàng nói tôi cũng không dám chậm trễ, tôi dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa mặc
quần áo, sau khi sửa soạn xong, vừa vặn đủ thời gian, còn vui tươi hớn
hở nói: "Động tác của tớ rất nhanh nhỉ, ha ha!"
Lúc này Yen mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, rất bình tĩnh nói với tôi: "Hạ Mạt, quần áo của cậu mặc ngược rồi."
Tôi lập tức cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, mẹ ơi! Thời gian có thể chảy
ngược một hồi hay không, mắc cỡ chết người. Mấy người trong ký túc xá đã cười đến gần chết rồi, tôi cảm giác mặt tôi sắp biến thành cà chua đỏ,
chạy đi nhà vệ sinh đổi trở lại, thuận tiện tạt nước lạnh lên mặt. Lúc
đi ra các nàng còn đang cười trộm, nói tôi có còn muốn hả hê không, tôi
quả thực không nói nên lời.
Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, buổi
sáng chín giờ đúng khai giảng, hiệu trưởng ở trêи bục phát biểu mãnh
liệt vang dội hùng hồn, nói đến mức tất cả chúng tôi nhiệt huyết sôi
trào, thân thể như bơm đầy chất kϊƈɦ thích, tất phải tại trong đây bốn
năm học tập thật tốt, tương lai làm một người có cống hiến cho xã hội.
Trong đại hội còn yêu cầu vài sinh viên thành tích thi vào mỗi khoa
chuyên ngành đứng top đều phải tham gia dạ hội biểu diễn của sinh viên
mới, tôi, Yen và cả Tiểu Đằng đều ở trong danh sách.
Sau khi lễ
kết thúc, chúng tôi trở lại trong khoa của mình để báo danh, điền bảng.
Học viện âm nhạc chia rất nhiều khoa hệ, hầu như mỗi khoa tuyển người
đều khá ít, khoa thanh nhạc cũng chỉ có hai mươi mấy người, giáo viên
chuyên ngành của chúng tôi là dạy học theo mô hình một thầy – một trò,
lớp tổng hợp thì vào học tập thể. Ngày hôm nay giáo viên chủ nhiệm mở ra họp lớp cho chúng tôi, chủ yếu là nói về vấn đề chọn giáo viên chuyên
ngành, mỗi người đều phải điền bảng. Trước khi nhập học, cô cô đã giúp
tôi nghe ngóng giáo sư thanh nhạc tốt nhất trường này, cô ấy mới từ nước ngoài trở về, thông thạo ngôn ngữ bảy nước, nói tiếng Italy rất tốt,
hơn nữa phương pháp dạy chính thống, tiên tiến, rất nhiều người đều
tranh nhau tìm học cô. Cô cô bảo tôi đến lúc điền bảng ba cái chí hướng
và nguyện vọng đều điền vào cô ấy.
Lúc cầm lấy bảng, tôi không hề nghĩ ngợi liền điền giáo sư Điền (phòng ngừa thịt người, họ viết giả),
sau khi điền xong thì chờ giáo sư Điền kiểm tra, cô ấy không nhận bạn
làm học trò thì chỉ có thể tìm giáo viên khác. Lúc phỏng vấn tâm tình
của tôi vẫn còn căng thẳng, không biết cô ấy có nhận mình hay không,
không nhận thì làm sao bây giờ? Tôi không muốn tìm giáo viên khác nữa,
lúc đến lượt tôi tiến vào phòng đàn của cô, ngẩng đầu nhìn cô, tôi
thoáng sửng sốt, đây không phải vị nữ giám khảo lúc trước tôi thi nói
chuyện với tôi sao? Không cho tôi suy nghĩ nhiều, giáo sư Điền cùng tôi
bắt chuyện: "Doãn Hạ Mạt, rất cao hứng chúng ta lại gặp mặt." Tôi xấu hổ nói: "Chào giáo sư Điền, em còn nhớ cô." "Sao vẫn còn căng thẳng như
vậy? Đã thi vào đây rồi, hơn nữa làm học sinh của tôi tố chất tâm lý
nhất định phải tốt, tố chất tâm lý không tốt, cho dù hát hay cũng vô
dụng." Giáo sư Điền nói rất nghiêm túc, sau khi nghe xong thì tôi lập
tức ngẩng đầu ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, hai tay vuông góc. Thấy cử động của tôi cô liền nở nụ cười. Tiếp đó cô nói muốn nghe độ đặc biệt
của giọng tôi, liền bắt đầu giúp tôi luyện giọng. Mấy phút kiểm tra
xong, giáo sư Điền vui vẻ nói với tôi: "Ừm! Âm sắc, hát rõ, phong thái
mọi phương diện đều không tệ, tôi sẽ nhận em làm học trò của tôi."
Tôi vui mừng cúi người chào thật sâu, nói: "Cảm ơn giáo sư Điền, rất vinh
hạnh có thể trở thành học sinh của cô." Giáo sư Điền đứng lên vỗ vỗ bờ
vai của tôi, nói:"Đứa nhỏ, sáng ngày mốt đúng tám giờ rưỡi lên phòng đàn học, trước tiên sắp xếp vài bài hát cho em trở về luyện, nhưng nhất
định phải thuộc lòng toàn bộ bản nhạc, tôi không thích học sinh nhìn lời rồi hát, trở về đi thôi."
Đi ra từ phòng đàn, cảm thấy trọng
lượng cơ thể đột nhiên giảm bớt rất nhiều, tôi đắc ý kể tin tức này cho
cô cô, sau đó thì gọi cho ba mẹ rồi bắt đầu đi về ký túc xá, nửa đường
tôi liền gặp Yen. Nàng xách theo nhạc cụ của nàng, vừa đi vừa nói cùng
một nam sinh đứng bên người nàng, Yen nhìn thấy tôi liền chủ động tiến
lên chào hỏi: "Hạ Mạt, cậu đang ở đây cười khúc khích cái gì? Có phải
được giáo viên chuyên ngành cậu muốn tìm nhận rồi?" Tôi thầm nghĩ sao mà nàng biết? Sau đó đứng cạnh Yen, nàng nói với tôi: "Cậu đó! Tâm tình
lại như bảng thời tiết, mọi thứ hiện rõ ở trêи mặt, vừa nhìn liền biết
cậu nghĩ cái gì." Ôi! Tôi liền biết đời tôi nằm ở trong tay nàng rồi.
Tôi vui vẻ nói: "Haha! Bingo! Cậu đoán thật chính xác, vậy còn cậu? Chọn vị giáo sư nào?"
Yen còn chưa nói, nam sinh đứng cạnh nàng liền nói: "Yen giỏi như vậy, lúc
chưa lên đại học, giáo sư Vương đã đồng ý nhận em ấy làm học trò rồi."
Tôi đánh giá nam sinh vóc người tầm trung này, đeo kính không gọng,
khuôn mặt nữ tính trắng nõn nà, quần bò áo sơ mi trắng, trong tay cũng
xách theo vĩ cầm, nhìn cái liền biết là loại học sinh đúng quy đúng củ,
lại rất kiêu ngạo.
Lúc này Yen liền giới thiệu: "Vị này chính là
Lưu Minh, sư huynh của tớ. Vị này chính là Hạ Mạt, bạn cùng phòng của
em." Chúng tôi lên tiếng chào hỏi qua loa, Lưu Minh liền nói: "Anh mời
các em đi ăn cơm, coi như chúc mừng các em một hồi." Yen liền từ chối
rất nhanh, nói là còn có chuyện nói với tôi, bảo lần sau có cơ hội thì
cùng nhau ăn cơm. Ánh mắt Lưu Minh lộ ra thất vọng, nhưng lại không tiện nói cái gì nữa, liền gật đầu đồng ý.
Đến khi Lưu Minh đi rồi, tôi nhìn Yen nói: "Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ?"
"Không có chuyện gì, chỉ là không muốn ăn cơm cùng sư huynh, xin lỗi! Mượn cậu qua cầu rồi." Yen xin lỗi nhìn tôi nói.
Nghe nàng nói vậy đột nhiên tôi muốn trêu đùa nàng một chút, làm ra vẻ oan
ức nói: "Tớ lớn như vậy còn chưa từng bị người mượn dùng qua đâu, lần
đầu tiên của tớ cứ như vậy mà cho cậu." Mặt Yen 'xoạt' thoáng cái đỏ
lên, nhìn vẻ mặt nàng tôi rất muốn bật cười, nhưng cùng lúc lại hối hận
vừa nói câu kia, có thể dọa nàng sợ hay không.
Nàng rất vô tội
nhìn tôi, nói: "Vậy làm sao bây giờ? Tớ không phải cố ý, tớ mời cậu ăn
cơm xin lỗi nhé!" Tôi thoải mái cười ha hả: "Haha! Trêu cậu chơi đó!
Tuyệt đối đừng coi là thật nhé!"
Yen tiến lên nhẹ nhàng ngắt mặt
tôi, mím môi nói: "Tớ biết ngay là cậu trêu chọc tớ, về sau tớ phải đề
phòng cậu một chút." Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc thân mật nhỏ với
nàng, tim đập rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT