Ngày 28 tháng 4, chúng tôi được nghỉ. Khoảng thời gian này phải
bận bịu chuẩn bị mọi thứ để xuất ngoại, mỗi ngày phải ra ngoài sớm hơn
so với ngày xưa, thời gian hai đứa gặp nhau rút ngắn, mỗi người xử lý
chuyện riêng của mình.
Buổi sáng tỉnh lại, mặc dù khí trời không
phải rất tốt, nhưng có thể ở nhà một ngày, có nàng làm bạn, tâm tình
tốt vô cùng! Mặc quần áo hàng ngày kiểu dáng giống nhau màu trắng ngồi ở trêи ban công, ăn bữa sáng mình cùng nhau làm, cuộc sống bình thản mà
an nhàn. Trước đây vẫn luôn mơ tưởng có một cuộc sống như thế cùng nàng, bây giờ thực hiện được rồi có lúc còn cảm thấy không chân thực, trong
đầu không ngừng hồi tưởng lại từng chút một sau khi nàng trở về bên tôi, thấm thoát đã gần mười tháng rồi, trong lòng cảm thán có nàng bên cạnh sao mà thời gian trôi qua nhanh vậy? Miệng cong lên. Lúc này nàng đột
nhiên nằm ở trong ngực của tôi, tôi thoáng ngẩn người rồi thả xuống đồ
ăn trong tay, nhẹ nhàng ôm nàng.
"Sao mà ăn ít như vậy? Không
thoải mái?" Tôi thay đổi tư thế khác, hơi nghiêng người sang phải, lấy
gối tựa vào trêи tường, như vậy nàng nằm trong lòng tôi sẽ thoải mái
hơn.
"Nào có! Ăn no rồi, đã lâu không lẳng lặng ở bên cậu như
vậy, nhìn cậu liền muốn chui vào trong lòng cậu, được cậu ôm là hạnh
phúc nhất, hơn nữa để tớ cảm nhận cậu thật sự ở bên cạnh tớ." Yen vỗ về
bàn tay của tôi đặt trêи bụng nàng, nhẹ nhàng nói, thì ra nàng cũng có
cảm giác giống tôi.
"Tất cả những thứ này đều là sự thật, sau này vẫn sẽ như vậy." Tôi hôn lên sợi tóc của nàng, mỉm cười nói.
"Ừm! Về sau chúng mình vẫn sẽ như vậy." Yen giơ hai tay lên nâng mặt của tôi, ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười ngọt ngào.
Chúng tôi không vội vã thu dọn, pha một ấm trà lài, hai đứa ở ngay ban công
nghe nhạc đọc sách, nàng thích đọc tác phẩm của Trương Tiểu Nhàn, và
tiểu thuyết trinh thám, mà tôi thích đọc các loại tạp ký và sách tâm lý. Cả buổi chiều cứ nhẹ nhàng trôi qua như vậy, đọc mệt rồi đặt sách
xuống, ôm nàng nhắm mắt lại nghe nhạc, cả người sung sướиɠ.
"Bé
ngoan! Hôm nay là sinh nhật chị Mẫn, tối nay chúng tớ ở studio mở party
nhỏ cho chị ấy, tớ hẹn hội chị em cùng đến chúc mừng chị, chị ấy vừa trở về cũng không có bạn bè gì." Yen đang đọc sách đột nhiên nói với tôi.
"Hả? Sao bây giờ cậu mới nói với tớ? Vậy tớ phải mau mau đi mua quà." Bị
nàng làm cho trở tay không kịp, còn là người cuối cùng biết, trong lòng
có hơi buồn bực.
"Tớ đã mua xong rồi, đừng lo." Yen ngồi dậy đè tôi lại, dí dỏm nói, tôi hơi há miệng cạn lời nhìn nàng.
Chị Mẫn là đàn chị lúc Yen học nghiên cứu sinh ở Canada, quan hệ của hai
người rất tốt cũng là đối tác. Chị ấy là Hoa kiều, rất ít khi về nước, ở Canada cùng Yen lập ra studio, lúc Yen trở về phân tích với chị ấy
triển vọng ở quốc nội, chị ấy dứt khoát quyết định cùng Yen về nước, một lần nữa khổ cực thành lập studio âm nhạc bây giờ, trong đó cũng nhờ có Thiên Qua cùng DK hỗ trợ, khiến sự tình từng bước thuận lợi đi vào quỹ
đạo, tuy rằng không lâu nữa tôi cùng Yen phải về Canada một đoạn thời
gian tương đối dài, nhưng trọng tâm sự nghiệp của các nàng quyết định ổn định ở quốc nội, mấy ngày nay phải khổ cực nàng duy trì công tác.
Buổi chiều lúc chúng tôi đi ra ngoài chạy bộ, điện thoại của Yen liên tục có cuộc gọi, hình như là đang nói về sắp xếp cụ thể tối nay, tôi chạy bộ ở bên cạnh nàng, nghe nhạc. Mấy ngày không có thời gian vận động, chạy
một tiếng, cảm giác chảy mồ hôi thật tuyệt, đôi bên lau mồ hôi cho nhau
rồi về nhà tắm rửa. Tối nay nàng ăn mặc rất đẹp, váy ngắn màu trắng có
chấm đen, trêи người là áo may ô màu đen cùng chiếc blazer tay lửng tôn
dáng màu trắng, phối thêm giày cao gót tua rua màu đen, trông thanh nhàn mà không mất nữ tính, tóc xõa ra, tôi kinh ngạc mà nhìn nàng.
"Làm sao vậy? Không xinh?" Yen nhìn lại mình từ trêи xuống dưới một lần, nghi hoặc nhìn tôi.
"Không phải đâu! Rất đẹp! Chưa từng thấy cậu mặc vậy nên nhìn mà mất hồn, ha
ha." Tôi cười khúc khích, nàng từ nước ngoài mang về rất nhiều quần áo
đều chưa từng mặc, bình thường chỉ là chọn đại để mặc.
"Đáng
ghét, miệng lúc nào cũng ngọt như vậy. Sao cậu còn chưa thay quần áo?"
Yen ngượng ngùng nói, nhìn thấy tôi đứng bên tủ quần áo còn chưa thay
đồ.
"Ôi! Sợ nhất là chọn quần áo để mặc, tớ còn chưa chọn xong." Tôi khổ não xoay người lục lọi quần áo trêи mắc.
"Tớ thích cậu mặc áo phông kẻ ngang, bên ngoài phối thêm chiếc blazer giống tớ, thế nào? Đơn giản lại đẹp đẽ." Yen lấy ra một chiếc áo phông dài kẻ ngang màu đen trắng đan xen cùng một chiếc blazer dáng ngắn vai thụng
màu lam nhạt, lấy thêm một cái váy màu đen phối đồ cho tôi.
"Ha!
Ánh mắt thật tốt, tớ luôn thích cậu giúp tớ chọn quần áo." Tôi lập tức
nhận lấy quần áo, thay đồ, có nàng ở bên tôi rất ỷ lại nàng, hai đứa
tỉ mỉ trang điểm rồi nắm tay ra ngoài.
Đi đến studio của Yen,
trêи cửa đã treo bong bóng màu sắc rực rỡ, sau khi mở cửa, tiếng sôi nổi truyền đến, hội chị em ở trong phòng tiếp khách nhảy múa theo tiếng
nhạc của ban nhạc, trông thấy chúng tôi đến liền nhào tới ôm ấp. Tiệc
buffet sinh nhật tối nay thật là náo nhiệt, DK còn dẫn theo ban nhạc nhỏ tới, nhạc công đều là người quen của chúng tôi, trong phòng không lớn,
nhưng bố trí rất ấm áp và bầu không khí rất tốt, trêи bàn bày phong
phú đồ ăn cùng đồ uống, trước giờ tôi cũng chưa từng được tổ chức sinh
nhật như vậy, rất hâm mộ chị Mẫn, hơn nữa Tiểu Đằng cũng bỏ thời gian
chạy tới, xem ra mọi người đều rất coi trọng sinh nhật của chị Mẫn, lần
đầu tiên tổ chức sinh nhật ở quốc nội, muốn chúc mừng chị ấy thật tốt.
Vai chính còn chưa tới, mọi người nghe âm nhạc nhẹ nhàng, vừa uống vừa tán gẫu, nhìn đồ ăn mê người trêи bàn mà bụng của tôi kêu ùng ục, nhỏ giọng hỏi Yen lúc nào chị Mẫn đến, nàng thấy tôi xoa bụng mà cười thầm, an ủi tôi rất nhanh sẽ đến, tiếp theo bảo tôi tán gẫu cùng hội chị em, nàng
vào văn phòng nhận mail.
Một lát sau, ban nhạc ngừng tấu nhạc,
đột nhiên TV trêи tường đằng sau vang lên tiếng nhạc, nghe khúc nhạc dạo của bài "Hái sao", tôi đột nhiên quay người, nhìn thấy trêи màn hình TV xuất hiện hình của tôi và Yen, từ từ thay đổi theo âm nhạc, tấm thứ
nhất là ảnh lần đầu tiên chụp chung lúc chúng tôi học đại học, tấm thứ
hai là ảnh du lịch lần đầu tiên của chúng tôi, dưới mỗi tấm ảnh đều ghi
ngày tháng và viết ngắn gọn cảm nghĩ của Yen, tôi kinh ngạc, thân thể
cứng ngắc sững sờ tại chỗ, ngày hôm nay không phải là sinh nhật của chị
Mẫn sao? Tôi nghi hoặc mà nhìn hội chị em bên cạnh, các nàng đồng thời
nhìn tôi cười xán lạn, sau đó vỗ tay. Tôi ý thức được đã xảy ra chuyện
gì, vui vẻ ngại ngùng mau chóng dùng hai tay che kín mặt, lúc này trong
phòng tràn đầy tiếng hoan hô. Mỗi một tấm hình trêи màn ảnh đều quý giá
như vậy, ghi lại quá trình mười năm chúng tôi cùng nhau đi qua, khi bài
thứ hai "Ngày hôm nay em phải gả cho tôi" vang lên, tôi bụm mặt cảm động nước mắt rơi xuống, tôi không nghĩ tới nàng sẽ làm những điều này vì
tôi, không nghĩ tới nàng sẽ cho tôi niềm vui bất ngờ, ngoại trừ cảm
động thì vẫn là cảm động, trái tim kϊƈɦ động đập thật nhanh, hội chị em
bên cạnh ôm lấy tôi.
Sau khi hình ảnh ngừng chiếu thì ban nhạc
bắt đầu biểu diễn, chúng tôi xoay người, nhìn thấy trong tay Yen nâng
một bó hoa hồng đỏ, đứng tại trung tâm ban nhạc, mỉm cười nhìn tôi, cất
tiếng hát bài "Đẹp nhất"…
[ Baby, vì lần hẹn hò này, tối qua tớ
không cách nào ngủ yên giấc, chuẩn bị, mười hai đóa hoa hồng, mỗi một
đóa, đẹp như cậu vậy, vẻ đẹp của cậu để tớ lặng lẽ, bất giác đuổi theo
từ lúc nào. Baby, lần này tớ yêu rồi.] Nhìn nàng hát, nước mắt không
ngừng chảy xuống một cách mất kiểm soát, hai tay vẫn luôn che miệng và
mũi, mắt nhìn thẳng vào nàng. Nàng cầm lấy microphone vừa hát vừa chậm
rãi đi tới trước mặt tôi, đưa hoa hồng trong tay cho tôi. Tôi vẫn đứng
im khóc lóc, thật ra rất muốn nhận hoa của nàng, nhưng bởi vì quá kϊƈɦ
động, nước mắt nước mũi khắp mặt, không dám buông tay ra, sợ mất mặt bị
người chê cười, nhưng không thể cứ không nhận như vậy, trong đầu lóe lên ý nghĩ, lập tức nghiêng người cúi đầu ôm bừa một người chị em (bởi động tác quá nhanh, không dám ngẩng đầu cũng không biết nàng là ai), liền
vùi mặt cọ vào ngực nàng ta mấy cái, nhanh chóng lau sạch nước mắt nước
mũi vào người nàng, sau đó lập tức quay thẳng người, thẹn thùng mà đón
lấy hoa vào tay, lúc này bầu không khí càng ngày càng náo nhiệt, Yen vẫn thâm tình nhìn tôi, tiếp theo nàng cởi ra dây chuyền trêи cổ nàng, đó
là lúc chúng tôi học đại học năm thứ tư, hôm sinh nhật nàng tôi đưa cho
nàng dây chuyền nhẫn, sau khi lấy xuống, tay nàng hơi run rẩy lấy ra
chiếc nhẫn từ trong dây chuyền.
"Tớ từng đáp ứng với cậu, một
ngày nào đó sẽ đích thân lấy nó xuống, đeo vào ngón áp út của cậu, ngay
hôm nay, cậu đồng ý chứ?" Yen cầm trong tay chiếc nhẫn đã có chút tối
màu, mắt ửng hồng, mỉm cười nhìn tôi hỏi, lúc này bầu không khí đặc biệt yên tĩnh, tôi có thể cảm giác được tiếng tim đập dữ dội của mình.
"…" Tôi đã nói không ra lời, liều mạng gật đầu, khi nước mắt lại rơi xuống
lần nữa cũng mặc kệ có bao nhiêu khó coi, bây giờ tôi hạnh phúc sắp ngất đi.
Lúc nhẫn đeo trêи tay, hai đứa kϊƈɦ động ôm nhau, nàng dùng sức mà ôm lấy tôi, có thể cảm nhận được nhịp tim đập của nàng, tần suất là giống tôi.
"Hu ra!" Hội chị em hoan hô, nhìn vành mắt ướt át của họ, cảm động cùng chúng tôi.
"Nhất định phải hạnh phúc, chăm sóc lẫn nhau thật tốt." Tiếp theo nghe thấy
nhiều nhất chính là những lời chúc phúc này, chúng tôi không ngừng mà
gật đầu.
"Ôi ôi! Gái lỡ thì giờ đây trở thành cô dâu nhỏ rồi, khó khăn biết bao kia chứ! Nói một chút cảm nghĩ đi?" Lúc này Mạn Văn ở bên cạnh tôi vừa lau nước mắt vừa cười hỏi, cả bọn đều bị nàng chọc cười,
tôi thẹn thùng vùi đầu vào trong lòng Yen không trả lời, Yen cười khanh
khách.
"Hình như các cậu còn thiếu một chuyện chưa hoàn thành."
Tư Khiết đột nhiên nói, tôi cùng Yen nhìn về phía nàng, nàng cười xấu
xa kêu hôn môi.
"Hôn hôn! Hôn hôn!" Cả bọn bắt đầu ồn ào, tim tôi sắp nhảy tới cổ họng rồi.
"Chờ đã!" Tôi hô lớn một tiếng, các nàng ngừng hò hét, nhìn tôi, tôi cũng
lấy xuống dây chuyền nhẫn trêи cổ, lấy ra nhẫn, nắm lấy tay Yen, đeo nó
vào ngón áp út của nàng. Nhiều năm như vậy, trang sức trêи cổ thường
thay đổi, nhưng chiếc dây chuyền nhẫn này rất ít khi tháo xuống, dù cho
màu sắc thay đổi cũng vẫn đeo, ngày hôm nay rốt cuộc có thể tháo nó
xuống rồi.
Nàng nắm chặt hai tay của tôi, mắt ngấn lệ hôn lên môi tôi…
Lý Ngữ Yên, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu để tớ trải qua một đêm ấm áp, lãng mạn và khó quên nhất trong đời, tớ yêu cậu!
Yen – Phần 2
22:39:46, 30/4/2013
Cầu hôn nàng, là chuyện hai tháng qua luôn luôn nghĩ đến. Không ngừng nghĩ
nên dùng phương thức gì để bày tỏ với nàng, tháng này cùng hội chị em
bàn bạc đã lâu, thuộc lòng rất nhiều kế hoạch mà họ vạch ra, cuối cùng
tôi vẫn muốn đơn giản lãng mạn là chính. Hình thức tuy cũ kỹ, nhưng để
tâm đi làm, tôi nghĩ vẫn có thể cảm động đến nàng. Nàng chưa bao giờ
hỏi tôi có thể cầu hôn nàng không, tôi cũng chưa từng đề cập với nàng,
cảm thấy nếu nói ra sẽ mất đi bất ngờ, cảnh tượng buổi tối ngày 28 bây
giờ vẫn nhớ rất rõ ràng, nhìn nét mặt vui mừng và cảm động của nàng, tôi rất vui vẻ, màn cầu hôn ấp ủ lâu như vậy rốt cuộc thực hiện được rồi.
Thời gian mười năm cứ như vậy thoáng một cái đã qua, chúng tôi từ thuở đầu
ngây ngô đã trở nên thành thục như bây giờ, rất cảm thán quá trình
trưởng thành trong những năm qua, chuẩn bị những bức ảnh trước đây chụp
chung với nàng, nước mắt bất giác trào ra, trong lòng cảm khái vạn
ngàn. Mười năm, mười năm nói ngắn cũng không quá ngắn, nói dài cũng
không quá dài, nhưng chúng tôi vẫn ở bên nhau như lúc xưa, trái tim vẫn
nương tựa vào nhau, điều này quý giá hơn so với tất thảy. Sau mỗi cái
mười năm, tôi sẽ che chở nàng, yêu nàng hết mực, cho đến khi cùng nhau
đi đến cuối đời.
Thứ giá trị to lớn nhất trong cuộc đời chúng tôi chính là có người nhà và hội chị em yêu quý chúng tôi, không có bọn họ, con đường của chúng tôi sẽ rất nhấp nhô, sẽ gặp phải rất nhiều khó
khăn, sẽ không hạnh phúc như hiện tại, muốn cảm ơn các nàng nhất, các
nàng đều là thành viên rất quan trọng trong sinh mệnh của chúng tôi. Lần này cầu hôn hội chị em tốn không ít tâm tư, rất nhiều việc nhỏ đều là
các nàng chuẩn bị, cảm động các nàng vì chúng tôi mà trả giá vô điều
kiện.
Đêm đó cũng coi như là các nàng vì chúng tôi mà chuẩn bị lễ đính hôn, bởi vì qua mấy ngày nữa chúng tôi phải đi Canada, các nàng
muốn trước khi chúng tôi đi chứng kiến chúng tôi hạnh phúc, cho nên để
tâm chuẩn bị từ rất lâu, có thể đích thân nhận lời chúc phúc của các
nàng chúng tôi đều cảm thấy rất hạnh phúc, sắp chia xa sẽ rất luyến
tiếc, đặc biệt là Mạt nhi, những năm qua đã quen và ỷ lại các nàng bên
cạnh, mấy ngày qua còn khóc nhè, nhưng chúng tôi vẫn sẽ trở lại, tin
tưởng ly biệt là ngắn ngủi.
Doãn bé ngoan, sau đó tớ muốn đưa cậu đi theo, nhẫn đeo ở trêи tay cậu đừng có mơ chạy thoát, vĩnh viễn nắm
tay cậu không buông. Cũng rất cảm ơn cậu cho tới nay không rời không bỏ tớ, không có nội tâm mạnh mẽ của cậu, tớ nghĩ tớ sẽ không kiên định mục tiêu của chính mình như vậy, cảm ơn cậu! Cảm tạ trời cao tặng cho tớ
một món bảo bối quý giá như vậy. LOVE YOU !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT