Tối nay buổi dạ hội chào đón tân sinh viên sẽ bắt đầu lúc bảy giờ, buổi chiều tôi và dàn nhạc chỉ có một cơ hội diễn tập ráp nhạc trêи sân khấu, họ còn phải ráp nhạc với những người khác nữa cho nên chỉ có thể dành cho tôi thời gian mười phút, giáo sư Điền rất xem trọng màn biểu diễn lần này nên cô đến sân khấu hướng dẫn cho tôi, điều này khiến trái tim tôi bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trong lúc chờ đợi, nhìn thấy những ca sĩ khác khi ráp nhạc cực kỳ không bắt kịp được với nhịp điệu của dàn nhạc giao hưởng, phải ngừng lại nhiều lần, có vài sinh viên của dàn nhạc lộ ra vẻ mất kiên nhẫn làm tôi cũng bắt đầu trở nên khẩn trương, tuy vẫn thường biểu diễn cùng dàn nhạc giao hưởng nhưng tất cả chỉ là biểu diễn hát hợp xướng, căn bản là tôi chưa từng thử qua đứng hát một mình, hơn nữa khúc ca kịch cổ điển được lựa chọn của Ý lần này xét về giai điệu lẫn tiết tấu đều không dễ nắm bắt.

"Hạ Mạt, bình thường chúng ta chỉ hát với đàn dương cầm đệm nhạc, chỉ có một người nên rất dễ phối hợp với em, cho dù tiết tấu có sai lệch chút ít cũng dễ điều chỉnh theo nhịp điệu của em, nhưng dàn nhạc giao hưởng là một tập thể, em chậm một nhịp hay nhanh một nhịp đều sẽ làm rối loạn tiết tấu của cả một tập thể, sheet nhạc và tiết tấu của họ có thể không giống với chúng ta, cho nên em phải nghiêm túc tập luyện, nghe thật kỹ giai điệu rồi bắt nhịp theo nhạc thì em sẽ không phải cố sức, đặc biệt phải chú ý nhìn chỉ thị từ người chỉ huy dàn nhạc, nếu như phối hợp tốt việc trình diễn sẽ trở thành một loại hưởng thụ cực kỳ tuyệt vời, hát xong một bài em sẽ muốn hát một bài nữa, chắc chắn sẽ khiến em muốn tiếp tục không ngừng, với nhạc cảm của em, tôi tin em nhất định có thể phối hợp tốt, cố lên!" Người tiếp theo là đến phiên tôi, cũng chính là người cuối cùng, giáo sư Điền đứng ngay hậu đài hướng dẫn và cổ vũ cho tôi, khiến tôi thêm phấn chấn, tôi phải hát thật tốt, không thể làm cô mất mặt được

Đến lượt tôi lên sân khấu, tôi nhanh chân bước tới giữa sân khấu, giáo viên chỉ huy thân thiện mỉm cười với tôi, tôi lễ phép chào thầy rồi thầy để tôi xem lại sheet nhạc của mình, thầy nói với tôi chỗ nào thầy sẽ ra hiệu cho tôi bắt đầu hát, tôi nghiêm túc lắng nghe, gật đầu hiểu rõ rồi chuẩn bị bắt đầu. Yen đang ngồi ngay bên phải chỗ tôi đứng, tôi quay qua nhìn nàng, nghe thấy nàng khẽ nói: "Mạt nhi, cố lên!", tôi khẽ cười.

Khi âm nhạc vang lên, nghe thấy giai điệu vừa khác với lúc bình thường mà lại vừa quen thuộc, trái tim tôi vô cùng kϊƈɦ động đập thình thịch, âm thanh của dàn nhạc giao hưởng hợp tấu vang lên quả thật mang đến cảm giác rất khác biệt, giai điệu lẫn sắc thái của bài hát đều trở nên phong phú hơn, khi âm thanh của các loại nhạc cụ dây vang lên, lỗ chân lông toàn thân tôi đều nở ra, còn chưa kịp tỉ mỉ cảm nhận thì khúc nhạc dạo đã kết thúc rồi, tiếp đó khi thấy động tác tay của thầy chỉ huy, tôi chính xác phối hợp cùng bọn họ, thầy chỉ huy xoay người giơ ngón tay cái với tôi, tôi càng thêm bình tĩnh biểu diễn bài hát, nhưng càng hát lại càng cảm thấy tiết tấu hình như hơi nhanh quá, bản nhạc này là Allegretto, vừa hay khi tôi bắt đầu hát có phần khó khăn thì giáo sư Điền kịp thời la lên yêu cầu dừng lại, lúc này thầy chỉ huy bước xuống bục, lễ độ cung kính trao đổi với giáo sư Điền đang ở bên dưới sân khấu, hai người nói chuyện một chút thì thầy chỉ huy ra hiệu cho mọi người bắt đầu lại một lần nữa, lần này cảm giác đúng rồi nên hoàn toàn thuận lợi hát xong.

"Phewww!!!" Sau khi kết thúc nghe thấy mọi người trong dàn nhạc cho tôi một tràng pháo tay và những tiếng hoan hô, tôi thẹn thùng cúi mình chào bọn họ, gương mặt thì nóng rần, Yen vui vẻ nhìn tôi, Mạn Văn thì hưng phấn vẫy tay với tôi, lúc này thầy chỉ huy mới thông báo kết thúc ráp nhạc, mọi người có thể giải tán, giáo sư Điền nói với tôi mấy câu rồi rời đi. Tôi phải cảm ơn dàn nhạc nhỏ của DK, bình thường làm việc cùng mọi người, ít nhiều gì cũng có rất nhiều chỗ tương đồng.

"Cục cưng à, cậu giỏi quá!" Khi giải tán, Yen đứng trêи sân khấu chưa kịp thu dọn đàn vĩ cầm đã bước đến ôm tôi nói, tôi vui sướиɠ cười.

"Đồ quỷ quả là không tệ nha, hợp tấu với cậu là sảng kɧօáϊ nhất cũng tuyệt nhất luôn, tớ thổi cả buổi chiều giờ môi sắp tê rần rồi nè, cậu làm tỷ đây nở mày nở mặt, bobo cái nào." Mạn Văn cũng cầm lấy cây kèn cor bước qua, nói xong thì hôn một cái chụt thiệt mạnh lên mặt tôi.

"Ewww! Nước miếng của cậu dính tùm lum nè." Tôi kì thị nhìn nàng rồi lau mặt.

"Hehe! Nước miếng ở đây còn nhiều hơn nè, tới đây, nhận lấy cho tớ." Nói xong Mạn Văn gỡ miệng kèn ra giũ giũ, nàng còn vẩy cây kèn tới đây, nước miếng không phải là nhiều ở mức bình thường nữa (Chỗ uốn cong của ống kèn cor thường khá nhiều, do vị trí đó dễ tích nước hơn nên khi biểu diễn thường thấy người ta sẽ rút ống kèn để trút nước ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc diễn tấu)

"Cậu gớm quá đi!!!" Yen và tôi biết nàng sẽ làm vậy, lần đầu tiên tránh thật xa Mạn Văn.

"Hahaha!!! Đừng chạy mà!!!" Mạn Văn sảng kɧօáϊ bật cười ha hả, cắt tóc xong thì nàng trông có vẻ xấu xa, cá tính lộ rõ hơn rồi.

Bữa tối mấy chị em chỉ ăn đại khái chút bánh mì ngọt rồi vội vàng đi trang điểm, giờ này người bận rộn nhất chính là Thiên Hi, kể từ khi nàng đi học nghề trang điểm rồi lại thường đi ra ngoài làm thêm, trình độ cũng nhanh chóng được nâng cao, sau khi nàng trang điểm cho cả đám, ai cũng rất vừa ý, tối nay nàng còn phải đi đệm nhạc cho tân sinh viên, bận bịu đến nỗi mồ hôi ướt đầu, Tư Khiết không ngừng lau mồ hôi cho nàng.

"Da da da da!!! Haha, tớ phát hiện Tiểu Bảo có khả năng tạo hình bách biến nha, các cậu xem tạo hình này có xinh đẹp không?" Yen là người cuối cùng được Thiên Hi trang điểm, sau khi xong xuôi thì nàng đắc ý vô cùng.

"Woa! Đẹp quá đi!" Mấy nàng vây lại xung quanh ngắm Yen, Thiên Hi làm cho nàng kiểu tóc dạ hội rất xinh đẹp, so với trước đây thì tối nay trông nàng càng quyến rũ, không biết nên hình dung nàng thế nào mới đúng, không cách nào hình dung được, là khí chất khó mà diễn tả bằng lời, tôi cạn lời rồi…

"Hehe! Cậu tém tém lại bộ dạng si mê của cậu chút đi." Tư Khiết khẽ nói nhỏ bên tai tôi rồi cười gian, tôi mím môi mỉm cười.

"Trịnh Thiên Hi, cậu thiên vị, làm cho Tiểu Bảo đẹp như vậy, còn tớ thì chỉ tùy tiện tô vẽ mấy nét." Mạn Văn khoanh tay bĩu môi bất mãn nói.

"Cậu không thể trách tớ mà, cậu xem tóc của cậu đi, tớ làm sao tạo kiểu dùm cậu được? Hay là cậu đội tóc giả đi?" Thiên Hi cười xấu nói.

"Hahaha!!!" Chúng tôi đều bật cười.

"Văn Văn, thật ra kiểu tóc này của cậu cũng tuyệt lắm rồi, tối nay chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm đó." Yen dịu dàng nhìn con bé Văn nói.

"Các cậu nên học cách nói chuyện của Tiểu Bảo người ta kia kìa, dễ nghe biết bao nhiêu! Con bé này, tớ mà là con trai chắc chắn sẽ theo đuổi cậu cho bằng được, hehe!!!" Mạn Văn lả lơi nói, lấy ngón út vuốt ve Yen.

"Cho dù cậu là con trai cũng không có cửa." Thiên Hi nhất thời nhanh miệng nói, Tư Khiết lườm nàng một cái, nàng lập tức ngậm miệng lại.

"Hửm? Lời này có ý gì?" Mạn Văn nghi ngờ hỏi.

"Toàn bộ dàn nhạc tập hợp, chuẩn bị biểu diễn." Người dẫn chương trình kịp thời "ứng cứu", Yen và Mạn Văn lập tức đứng lên.

"Nào! Tối nay mọi người phải biểu hiện thật tốt nha, cố lên!" Tư Khiết chìa bàn tay ra cổ vũ cho chúng tôi.

"Cố lên cố lên!!!" Tay đứa này đặt lên tay đứa kia rồi cả đám đồng thanh hét lớn.

Buổi dạ hội chính thức bắt đầu, số lượng tân sinh viên năm nay nhiều hơn so với năm ngoái, cả khán phòng chật kín người, kinh nghiệm đứng sân khấu hai năm khiến chúng tôi không còn sợ sệt nữa, ngược lại càng mong đợi có thêm cơ hội được đứng dưới ánh đèn sân khấu, trình diễn phong cách của mình. Khi Tiểu Đằng xuất hiện kéo đến một trận xôn xao của sinh viên mới, tối nay nàng mặc một chiếc đầm ôm dáng, cổ chữ V hở lưng lấp lánh màu bạc, làm nổi bật những đường nét trêи vóc dáng lung linh của nàng, Thiên Hi làm cho nàng kiểu tóc xoăn bồng bềnh, vô cùng gợi cảm mỹ miều, ngũ quan sống động tinh xảo cùng làn da trắng trẻo ngọc ngà khiến bao người không thể rời mắt.

"Hihi, Tiểu Đằng đứng dưới ánh đèn thật là đẹp quá, giống như một nàng công chúa cao quý vậy." Tôi và Thiên Hi nhìn lén ra sân khấu.

"Hehe! Tay thần của tớ múa một cái, hiệu quả cực kỳ choáng ngợp ha, thật là quá có tài đi mà." Thiên Hi lại bắt đầu đắc ý rồi, Tư Khiết không chút khách khí mà gõ lên đầu nàng một cái.

"Tối nay cậu ấy biểu diễn thật quá xuất sắc, xem ra nghỉ đông ở nhà tập luyện không ít." Tiểu Đằng là học sinh tài năng của trường, thành tích chuyên môn rất tốt, lắng nghe nàng diễn tấu một cách xuất sắc khúc nhạc có độ khó cao như vậy, có thể thấy đối với âm nhạc nàng có cái nhìn rất thấu suốt và sâu sắc, nàng truyền tải được sự độc đáo tươi mới, phong cách trình diễn lại vô cùng hớp hồn.

"Ngay mai cậu ấy phải đi XXX tham dự cuộc tranh tài quốc tế rồi, dạo này cũng gầy rộc hẳn đi, thật là đau lòng quá đi." Thiên Hi yêu thương nói, tôi cũng thấy đau lòng theo, màn trình diễn đặc sắc của Tiểu Đằng nhận được một tràng pháo tay nồng nhiệt, khi nàng quay trở lại hậu đài chúng tôi liền nhào tới ôm chặt rồi nhao nhao khen nàng.

"Còn một tiết mục nữa hình như là tới Tiểu Bảo biểu diễn, sao không thấy cậu ấy đâu nhỉ?" Tiểu Đằng ló đầu ra nhìn quanh.

"Cậu ấy đang chờ trong phòng hóa trang đó, tớ đi gọi cậu ấy." Tôi nói.

"Haha, tớ đến rồi." Yen ở phía sau chúng tôi nói, một tay nàng cầm đàn, một tay nhấc đầm, tôi yêu chết động tác ưu nhã này của nàng, ánh mắt ngẩn ngơ ngắm nhìn nàng.

"Tiểu Bảo, cẩn thận tối nay biểu diễn xong sẽ có thêm không ít fan nam nha!" Tiểu Đằng bước lên chỉnh lại lớp trang điểm rồi trêu nàng.

"Haha, đừng cười tớ mà, tối nay cậu mới chắc chắn mê hoặc không ít người đó." Yen liếc nhìn Tiểu Đằng nói.

"Được được được! Hai cậu đừng có khen nhau nữa, nghe đến ê răng luôn. Không được! Tớ phải ăn thêm chút đồ bổ để tóc mau dài ra, vẫn là tóc dài mới trông đẹp gái…" Mạn Văn không biết lúc nào đã đứng sau chúng tôi, ghen tị nói, cả đám không nhịn được bật cười khúc khích.

Khoảnh khắc Yen khoan thai ưu nhã bước ra sân khấu, có thể dùng từ 'đẹp đến sững sờ' để hình dung, chiếc đầm dài màu đỏ thẫm không tay, không phải ai mặc lên cũng có thể làm nổi bật vẻ đẹp của nó, mà khi nàng mặc vào lại toát lên vẻ mê hoặc động lòng lại có thêm ánh sáng làm nổi bật làn da trắng bóc không tì vết của nàng, lúc này tôi nghe thấy dưới sân khấu có tiếng reo hò nhảy nhót của vài người đang gọi tên nàng.

"Ơ! Cái đám nhóc con này mới nhập học chưa bao lâu đã biết Tiểu Bảo rồi, tốc độ không phải chỉ nhanh bình thường đâu nha." Mạn Văn vui vẻ cười nói.

"Nhìn xem gương mặt này, làn da này, còn có cánh tay thon dài, thật ngưỡng mộ chết luôn mà." Tiểu Đằng tán thưởng.

"Ôi!" Thiên Hi ở trước mặt tôi khe khẽ thở dài.

"Sao vậy?" Tôi hỏi.

"Ôi chao! Đáng tiếc cho Tiểu Bảo mà, thế mà lại quen tên Trứng Muối thúi là cậu." Thiên Hi kề miệng đến gần tai tôi nói nhỏ.

"Cậu….hứ! Đi mà ganh tị đi…" Tôi nghe xong thì tức tối giơ ra năm cái móng vỗ mạnh lên mặt nàng.

Nhìn nàng đứng dưới ánh đèn sân khấu, dung nhan yêu kiều rung động lòng người, thật không dám tin tôi là người nàng yêu thương tha thiết, trong lòng ý xuân phơi phới, khóe miệng khẽ nhếch lên, tôi nhéo nhẹ mu bàn tay mình một cái mới cảm thấy được đây là sự thật. Sau khi bản nhạc cổ điển có yêu cầu kỹ thuật rất khó được trình diễn một cách hoàn mỹ kết thúc, cả hội trường im lặng như tờ, đôi mắt đang nhắm nghiền của Yen từ từ mở ra, sau đó nàng chầm chậm buông đàn và cây vĩ trêи tay xuống, lúc này người bên dưới sân khấu bắt đầu la hét và vỗ tay như sấm dậy.

Bắt đầu tiết mục thứ hai của phần sau, tôi mặc một chiếc đầm công chúa kiểu châu Âu lên sân khấu, hợp tác với dàn nhạc giao hưởng khí thế hào hùng, khuấy động cảm xúc mãnh liệt trong tôi, so với khi diễn tập tốt hơn rất nhiều, hoàn toàn là đang hưởng thụ âm nhạc, hưởng thụ giai điệu tuyệt diệu phong phú mà dàn nhạc mang đến cho tôi.

Ngày thứ hai sau đêm biểu diễn, cả đám ngủ một giấc say sưa thật đã rồi thức dậy giúp Tiểu Đằng thu dọn hành lý, tối nay nàng phải bay đến nơi khác thi đấu, trong lòng đứa nào cũng âm thầm cổ vũ cho nàng.

Buổi chiều tôi cùng Yen quay về ký túc xá lấy đồ, thấy không có ai hai đứa kìm lòng không đậu liền thân mật một chút, tôi dựa vào thành giường của Yen, nàng ôm tôi hôn môi, khi tôi mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy có một người đứng ngay cửa, là Tiểu Đằng….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play