"Mạt Mạt, Yen, các con về rồi?" Mẹ vừa mở cửa liền hô ở ngoài cửa.
"Chào chủ nhiệm! Chúng cháu đã trở về." Yen bước nhanh đi ra phòng khách, chào hỏi với mẹ.
"Ôi! Tiểu Bảo, rất mong chờ cháu tới đây, để dì nhìn xem cháu có mập lên
không?" Mẹ còn chưa đặt gọn túi đã tiến lên, hai tay nâng cánh tay Yen,
cẩn thận nhìn nàng, lần đầu tiên nghe mẹ gọi Tiểu Bảo, tôi cảm thấy rất thân thiết.
"Ừm. . .dáng người thật tốt! Sắc mặt hồng hào hơn
Mạt nhi nhiều, quả là mỹ nhân từ trong trứng nước, nhưng mà vẫn nên ăn
nhiều hơn một tý, thế hệ các cháu đều theo mốt giảm béo, hồi đó tụi dì
muốn ăn còn không có để mà ăn đâu." Mẹ cười nói.
"Ha ha! Chúng cháu ở trường cũng ăn rất nhiều, nhưng vẫn mập không nổi." Yen kéo cánh tay mẹ, ngọt ngào nói.
"Cháu có thể tới dì thật cao hứng, coi đây như nhà mình nhé, tuyệt đối đừng
gò bó ha, đúng rồi, cháu gọi điện thoại cho ba mẹ cháu báo bình an
chưa?" Mẹ hỏi.
"Dạ! Cháu quên mất, gọi ngay bây giờ ạ." Yen nói rồi tính trở về phòng lấy điện thoại.
"Cứ gọi bằng điện thoại bàn đi, dì cũng muốn cùng mẹ cháu tâm sự, để cảm ơn cô ấy." Mẹ kéo tay Yen rồi nói, nàng ngẩn người một lát, cầm lấy điện
thoại bàn báo bình an rồi để mẹ nói tiếp.
Lần đầu tiên mẹ tôi và
mẹ Yen trò chuyện, họ nói chuyện cực kỳ khách sáo, chủ đề từ đầu chí
cuối chỉ quay xung quanh hai chúng tôi, chúng tôi ngồi ở bên người mẹ
căng thẳng vểnh tai lắng nghe, tay Yen và tôi mười ngón nắm chặt.
"Tiểu Bảo, giọng của cháu di truyền từ mẹ cháu, thật là dịu dàng đó!" Hàn huyên rất lâu, mẹ mới cúp điện thoại.
"Ha ha! Mẹ cháu nói thế nào ạ?" Yen mỉm cười hỏi.
"Cô ấy đồng ý cho cháu ở đây qua cả kỳ nghỉ hè, dì bảo mẹ cháu yên tâm giao cháu cho dì, tụi dì sẽ chăm sóc cháu thật tốt." Mẹ vui vẻ nói.
"Vậy mấy ngày nay phải quấy rầy các dì rồi, việc nhà gì cháu đều có thể làm, chủ nhiệm tuyệt đối đừng coi cháu là người ngoài." Yen ngượng ngùng hữu lễ nói.
"Không quấy rầy, dì còn phải cảm ơn cháu có thể tới đây, đừng ai nói lời khách sáo nữa, Tiểu Bảo, cháu hãy phụ trách mỗi sáng
sớm tưới hoa và cho bé rùa đen ăn đi, cái khác thì Mạt nhi làm là được." Lúc mẹ nói chuyện, điện thoại bàn vang lên, ba ba đã ở dưới lầu, nói
rằng tối nay đi ra ngoài ăn, vì Yen đón gió tẩy trần, sau khi nàng tới
đây, cả người tôi đều trong trạng thái phấn khởi, nói chuyện khua tay
múa chân, nàng bao giờ cũng bình tĩnh hơn tôi nhiều, vẫn chỉ mỉm cười.
"Ồ! Ba ba, giờ chúng ta đang đi đâu ạ? Con đường này rất hẻo lánh nhỉ? !"
Ông ấy nói đi ăn cơm, trước đó chúng tôi không có hỏi đi đâu, cho rằng
ăn ngay ở trong thành phố.
"Dẫn các con đi ăn hải sản tươi trong
tiệm ngư dân mới biết, cuối tuần trước chú Bành dẫn ba đi ăn, rất ngon,
vừa khéo lần này Yen đến, để cô bé cảm thụ một chút phong tình của cảng
cá." Ba ba là người đàn ông tốt săn sóc tỉ mỉ, hài hước tốt tính, không
rượu bia thuốc lá, nếu như không phải gặp Yen, từ nhỏ tôi đã nghĩ sau
này kết hôn thì phải tìm người đàn ông như ba.
Mặc dù chặng đường hơi xa, nhưng chúng tôi ở trêи xe vừa nói vừa cười, cảm thấy thời gian
trôi qua rất nhanh, mùa hè ở đây ánh nắng chiều vô cùng mê người, lúc xe chạy đến cửa cảng cá, chúng tôi trông thấy biển khơi, hai bên đường
trồng đủ loại cây dừa, mỹ cảnh dội vào mắt, lúc này giống như là đi du
lịch vậy.
"Oa! Thật đẹp!" Yen kéo kính xe xuống, duỗi đầu ra
ngoài cửa sổ, cảm thụ lấy cảnh đẹp nơi đây, gió biển thổi tóc của nàng
bay phấp phới, tôi mỉm cười kinh ngạc nhìn dung nhan mỹ lệ của nàng,
nàng vui vẻ, tôi liền rất thỏa mãn.
Xe đỗ ở ngoài một gian tứ
hợp viện, có một đôi vợ chồng ngư dân với nước da ngăm đen, mặt đầy nếp
nhăn đã đứng ở cửa từ lâu, sau khi xuống xe, bọn họ nở nụ cười rực rỡ
hòa ái chào đón chúng tôi, ba ba giới thiệu, gọi bọn họ là chú Lý và
thím Lý, là thân thích của chú Bành, thường xuyên tiếp đón một ít bạn bè bên ngoài vào tiệm ăn hải sản, thu phí rất rẻ, sau một hồi nói chuyện
phiếm, chú Lý dẫn chúng tôi đi bến cảng nhỏ chọn cá tôm cua mới vừa vớt
về, có cả vỏ ốc. Bây giờ, tôi và Yen như đứa nhỏ không lớn, nắm tay phấn khởi đi tới đi lui ở bến cảng, nhìn các ngư dân thu hoạch trở về.
"Mạt nhi, con tôm này thật lớn đó, còn lớn hơn cả tay tớ." Yen chạy tới một cái thuyền đánh cá khác, kϊƈɦ động hô.
"Ha ha! Yen, cháu phụ trách chọn vài con lớn, mỗi người ăn một con thì no rồi." Ba ba nhìn Yen, sang sảng nói.
"A! Mạt nhi, cậu mau tới đây, tớ không dám cầm, chúng nó nhảy nhót tưng
bừng." Tôi đang cầm máy ảnh chụp nàng, nàng bị tôi chụp được rất nhiều
tấm ảnh rất đẹp, nghe tiếng kêu kϊƈɦ động của nàng, tắt máy ảnh cẩn
thận, đi giúp nàng bắt tôm, thực ra tôi cũng chẳng được cái nước gì,
cái thứ to xác lại trơn tuồn tuột, tôi nắm không vững, cũng đang hét
loạn, cuối cùng là chú Lý qua giúp chúng tôi chọn vài con béo mập.
Toàn bộ bữa tối đều là món hải sản thập cẩm, phối hợp thêm rượu nho trắng,
một chữ — sướиɠ! Tôi sợ Yen không biết lột vỏ, sẽ làm đau tay, lột rất
nhiều cho vào trong bát nàng, nhìn nàng ăn say sưa ngon lành, tôi cảm
thấy rất hạnh phúc, muốn về sau cũng chăm sóc nàng như vậy.
"Cậu ăn nhiều một chút, đừng chỉ lo tớ thôi." Yen nhỏ giọng nói.
"Ha ha! Tớ hay ăn hoài, trái lại cậu ăn nhiều chút đi, tớ thích nhìn cậu ăn ngon nghẻ." Tôi bỏ thịt vào trong bát của nàng, cưng chiều nhìn nàng.
"Tiểu Bảo, cháu cứ để Mạt nhi làm cho cháu đi, dì cũng chưa từng thấy nó tri
kỷ với ai như vậy." Mẹ có chút chua chát nói, tôi thừa nhận tôi lớn thế
rồi mà thật sự chưa từng để tâm người khác như vậy, Yen ngượng ngùng mỉm cười, chân ở dưới bàn đụng vào tôi.
"Trần chủ nhiệm thân ái, cũng cho mẹ một con ha." Tôi mau chóng lột sạch một con cua cho mẹ.
"Ừm! Thật ngoan, cảm ơn." Mẹ vui vẻ nhận lấy.
Sau khi ăn một bữa no nê, tôi và Yen đi tản bộ ở bờ biển, sắc trời giờ đã
tối, bãi biển to lớn chỉ có hai người chúng tôi, nơi này không phải khu
du lịch, vì thế không có du khách, chúng tôi cởi giày ra, nắm tay, nô
đùa giẫm lên nước biển.
"Thân ái, đừng đi quá sâu, quần của cậu sắp bị ướt rồi." Yen căng thẳng gọi tôi.
"Tiểu Bảo, tớ thật vui đó! Thật sự rất vui rất vui, đây là kỳ nghỉ hè hạnh
phúc nhất trong đời tớ." Hai tay tôi gập lên quần dài, đưa lưng về phía
biển rộng, vui sướиɠ lớn tiếng hô với nàng.
"A! Cẩn thận." Lúc
Yen tiến lên muốn kéo tôi, hai đứa bị một làn sóng biển mạnh mẽ "tẩy
lễ", tôi ôm nàng thật chặt, đến khi làn sóng lắng xuống, trêи người, tóc và mặt của chúng tôi đều ướt, tỉnh táo lại, nhìn nhau cười ha hả, hai
đứa không hề rời đi, chỉ đứng ngây ngốc tại chỗ, khi làn sóng kế tiếp
đánh tới, tôi hôn nàng, nước biển vỗ vào trêи người không cảm thấy
lạnh, trái lại là ấm áp, hai tay nàng nắm quần tôi sít sao, dịu dàng đáp lại tôi, trong miệng còn có mùi thơm nhàn nhạt của rượu nho trắng, lần
này tôi muốn trả thù, ʍút̼ đầu lưỡi của nàng không buông, nàng nhíu mày phát ra tiếng rêи rỉ mềm mại, tay đặt ở trêи ngực của tôi không dám lộn xộn, sau khi tôi đạt được mục đích mới buông lỏng nàng ra, nàng lập
tức cắn môi tôi, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ tôi qua lại, cả người tôi bắt đầu
khô nóng lên. . .
"Đừng. . . đừng. . . tớ không chịu nổi, rất muốn ăn sạch cậu." Mặt tôi đỏ bừng nói.
"Lạnh không?" Yen e thẹn vuốt mái tóc dài của tôi.
"Có cậu, không lạnh!" Tôi cứ ôm lấy nàng từ sau lưng như vậy.
"Tớ rất thích biển cả, nó để cho người ta một loại cảm giác trong veo, như
tình yêu của chúng mình vậy." Yen nhìn phương xa, nhẹ giọng nói.
"Ừm! Tớ vừa yêu vừa sợ nó, yêu nó xanh thẳm và mênh ʍôиɠ, sợ nó mãnh liệt và vô tình." Tôi nói.
"Tình yêu của chúng mình vừa mới bắt đầu, sau này sẽ trải qua rất nhiều thử
thách khó có thể tưởng tượng, cậu bằng lòng đối mặt cùng tớ không?" Yen
xoay người nhìn tôi.
"Biển cả. . . xin người làm chứng thay tôi. . . cả đời này tôi chỉ yêu Lý Ngữ Yên. . . tôi muốn cùng cô ấy vẽ lên
tương lai tốt đẹp. . ." Hai tay tôi đặt ở bên môi, lớn tiếng la lên về
phía biển rộng.
"Biển cả. . . cũng xin người làm chứng thay tôi. . . cả đời này tôi chỉ yêu Doãn Hạ Mạt. . . tôi muốn nỗ lực để cô ấy ở
bên cạnh tôi. . ." Yen học tôi lớn tiếng hô, không có gì lãng mạn hơn
điều này. . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT