Mọi người buổi trưa tốt lành, ha ha, chỗ tôi là buổi tối, mới trở về từ nhà anh trai, ở đây tôi trọ với cha mẹ, hai lão hiện giờ ở Trung Quốc,
tôi không gan nhỏ như bé ngoan (chỉ Mạt Mạt), nhưng lá gan cũng không
lớn, tối hôm qua bật dậy từ trong ác mộng, rất sợ, gọi điện thoại cho
nàng, tôi biết nàng đang ăn cơm xã giao với khách mời, nghe thấy giọng
nàng thì không nhịn được chảy nước mắt, nàng bao giờ cũng rất mẫn cảm
với tôi, rất nhanh cảm nhận được tâm tình của tôi, nàng chào khách mời
rồi đi ra ngoài nhận nghe, sốt sắng hỏi tôi làm sao vậy? Tôi nói: "Mơ
một ác mộng rất đáng sợ, mơ thấy rất nhiều người đuổi theo tớ, ép tớ vào một miệng núi lửa, tớ hô tên của cậu, đột nhiên cậu xuất hiện, đưa tay
muốn cứu tớ, nhưng khoảng cách rất xa, kéo không tới, khoảnh khắc đó ngã xuống thì choàng tỉnh dậy." Nàng nghe xong rồi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hóa ra chỉ là mơ ác mộng, tớ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, làm
tớ sợ muốn chết, cậu ở một mình tớ rất lo lắng, không bằng đi chỗ anh
hoặc chị cậu đi!" Tôi nói: "Nơi này rất gần chỗ làm việc, chỗ anh chị có chút xa, đi ra ngoài phải sớm một tiếng.", ha ha, tôi là người rất
thích ngủ, bé ngoan cũng nói tới ở trong văn. Giọng nàng bất chợt biến
thành giọng của Doraemon: "Doraemon tới đây, hát dỗ cục cưng ngủ." Tôi
bị nàng chọc cười, mỗi lần tôi mất ngủ nàng đều sẽ hát Maruko và
Doraemon, tôi rất thích xem hai bộ phim hoạt hình này, lúc mới đầu nàng rất không muốn hát, nói không muốn mất mặt ở trước mặt tôi, muốn duy
trì hình tượng hoàn mỹ, nhưng tôi thì thích xem bộ dáng dễ thương của
nàng, làm động tác khá là thú vị, sau đó nàng hoàn toàn phóng thích bản thân ở trước mặt tôi, khi vui vẻ sẽ rất nghịch ngợm, kéo tôi nhảy một
ít vũ đạo rất kỳ quái với nàng, tôi thích nàng ở trước mặt tôi không bị
ràng buộc, đây mới là nàng.
Tôi không muốn nàng vì chuyện nhỏ
của tôi mà làm lỡ thời gian, lẳng lặng nghe, nàng hát lặp lại nhiều
lần, nghe thấy tôi không còn tiếng động, hỏi: "Honey, đã ngủ chưa?" Tôi
không trả lời, nàng cho rằng tôi ngủ rồi, nhẹ nhàng nói tiếng ngủ ngon
rồi cúp điện thoại, sau khi nghe giọng nói rất ấm áp của nàng, nhắm mắt
lại ngủ thϊế͙p͙ đi.
Tôi rất ít viết này nọ, không biết câu văn
lưu loát hay không, các bằng hữu cố gắng tha thứ, học Mạt nhi viết phiên ngoại, muốn từ góc độ của tôi nói chút về nàng. Rất nhiều bằng hữu cho
rằng giọng của nàng là kiểu vui tươi, ha ha, không phải đâu. Giọng của
nàng là kiểu rất trầm, quyến rũ và khỏe khoắn, có phần không tương xứng
với tướng mạo vui tươi của nàng, khi mới quen nàng, nghe thấy giọng của nàng liền bị hấp dẫn, rất êm tai, do thói quen chuyên nghiệp nên âm vực giọng nói của nàng rất cao, vừa cất giọng là có thể hát bel canto, hơi
rất dài, nhưng nàng rất ít hát ở trước mặt các bằng hữu, nói là sẽ rất
kỳ cục, chỉ khi biểu diễn mới hát. Có một lần, Mạn Văn đến nhà chúng tôi lấy đồ, cho rằng trong nhà không có ai, lúc lấy xong ra cửa, bất thình
lình bị giọng của Mạt nhi dọa sợ tới mức tim cũng sắp ngừng đập, thì ra
Tiểu Trứng Muối này tắm rửa ở trong phòng, hào hứng rống lên hai tiếng
bel canto, một lát sau Mạn Văn mới tỉnh táo lại, đi gõ cửa của nàng, học tiếng quỷ kêu gọi tên của nàng, nàng lập tức không còn tiếng động, ở
bên trong run rẩy, không dám thở mạnh, Mạn Văn ở ngay trong phòng khách
đợi nàng nửa giờ cũng không dám đi ra, không nhịn được cười ha hả, sau
khi Mạt nhi biết là bị nàng ta chọc ghẹo, quấn khăn tắm liền vọt ra, tàn nhẫn trừng trị Mạn Văn một phen, sau đó gọi điện thoại cho tôi chống
án, hai cô nàng tranh nhau nói điện thoại, tôi thì cười rộn rã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT