Thải Linh co rúm người, theo bản năng muốn tránh đi, lại bị nắm tóc tới không thể động đậy.

Hạ Vân Tự lạnh lùng nhìn nàng ta, đem lệ khí trong mắt nàng ta bức lui một phần, dần dần sinh ra sợ hãi, lúc này mới buông nàng ta ra.

Khí thế của Thải Linh đã thấp xuống, cúi đầu, nhất thời trầm mặc.

Hạ Vân Tự thong thả ngồi xuống: "Ta hỏi ngươi, ngươi nói Nghi Quý Cơ và Sơn Trà thu mua, là sự thật?"

"Đương nhiên là thật!" Thải Linh to tiếng, "Nếu ta có nửa câu giả dối, thiên lôi đánh chết!"

Hạ Vân Tự cười nhạt: "Ngươi cũng sắp chết rồi, không cần thề thốt như vậy!"

Thải Linh oán hận nghiến răng, nghe nàng thản nhiên nói: "Tìm Hàm Ngọc có chuyện gì, nói đi."

Thải Linh sửng sốt, dường như lúc này mới nhớ bản thân vốn muốn gặp Hàm Ngọc.

Ánh mắt dời qua chỗ Hàm Ngọc, Thải Linh mỉm cười, điên khùng lại quỷ quyệt.

"Ha ha ha..." Ả ta cười rộ lên, giọng nói khàn khàn, giống như quỷ âm từ địa ngục bò lên muốn đoạt mạng người, "Ha ha ha... Hàm Ngọc! Hảo tỷ muội của ta!"

Hàm Ngọc không khỏi sợ hãi, nhanh chóng định thần: "Có chuyện gì? Nói thẳng đi!"

Thải Linh dừng cười, chỉ có ánh mắt để lộ hận ý lạnh lẽo: "Ngươi! Hôm nay ngươi phải chết ở đây! Cùng ta chết ở đây!"

Hàm Ngọc lãnh đạm nhìn ả ta: "Ngươi điên rồi."

"Đúng thế, ta điên rồi!" Thải Linh rống to, "Từ lúc gặp ngươi là ta đã điên rồi! Việc hôm nay không phải do ngươi làm chủ, ngươi không chết ở chỗ này, sau khi chết ta nhất định sẽ hóa thành quỷ lệ mang Tam hoàng tử đi, Hoàng Thượng sẽ không vì ngươi mà đánh cược tính mạng của nó!"

Chuyện đã tới nước này còn nói như vậy, đúng là hồ đồ!

Hạ Vân Tự khịt mũi coi thường, nghiêng đầu nhìn Hàm Ngọc, Hàm Ngọc vẫn chỉ lạnh lùng an tĩnh đứng đó nhìn Thải Linh.

Thải Linh lại cười rộ lên, so với vừa rồi càng quỷ dị, trong mắt hàm chứa tà ý vô tận: "Hoàng Thượng sẽ cho ngươi đi theo ta, hảo tỷ muội của ta à... Lúc sống ta không có mạng tốt như vậy, đành phải mời ngươi theo ta cùng xuống hoàng tuyền!"

Ả rốt cuộc cũng nói ra nguyên nhân, ngữ khí nghe qua vô cùng vui sướng.

"Chưa từng có ai thật lòng đối đãi với ta! Chiêu Phi coi ta như quân cờ, Thuận Phi chẳng qua chỉ muốn hài tử trong bụng ta! Ngươi dựa vào cái gì... Dựa vào cái gì hả! Ha ha ha... Nhưng ông trời tóm lại vẫn sẽ công bằng! Chúng ta trăm sông đổ về một biển! Cuối cùng sẽ cùng chết với nhau!"

Hàm Ngọc thầm than một tiếng.

Hạ Vân Tự chỉ cảm thấy thật buồn cười. Nàng không định tốn nhiều miệng lưỡi với người này, nhìn nhìn một chút liền đứng dậy.

Thải Linh uy hiếp hoàn toàn không nhận được đáp lại trong dự đoán, nhịn không được mà cáu giận: "Ngươi làm gì!"

Hạ Vân Tự mở ngăn kéo bên trái trong tủ, không tìm được đồ mình muốn.

Khép lại, lại mở cái tiếp theo.

Nhấp môi cười, nàng duỗi tay lấy món đồ đó ra.

Một thanh tiểu đao, không dài nhưng sắc bén, là thứ thường ngày dùng để gọt vỏ trái cây.

Phàn Ứng Đức chấn động: "Nương tử..."

Hạ Vân Tự híp mắt nhìn Thải Linh. Tay nàng vỗ vỗ sống dao, phảng phất đang thưởng thức món đồ tinh xảo.

"Ngươi nói đúng, Hoàng Thượng sẽ không vì Hàm Ngọc mà để Tam hoàng tử gặp nguy hiểm." Nàng khẽ cười, cười tới dịu dàng, "Nhưng thần quỷ nói rốt cuộc cũng khiến người sợ hãi, ngươi thật sự nên trực tiếp đem lời này nói với Hoàng Thượng, chứ đừng để lệ quỷ nghe."

Thải Linh trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi muốn làm gì..."

Hạ Vân Tự rũ mắt, lại cười nhìn con dao, chậm rãi giơ tay đặt trên bả vai mình.

"... Nương tử!" Hàm Ngọc hoảng sợ, nhưng còn chưa nói xong, máu tươi đã từ bả vai chảy xuống. Một chút nàng cũng không nhíu mày, tươi cười ngược lại càng trở nên kiều diễm, không nhanh không chậm mà hạ con dao xuống.

"Yểu... Yểu Cơ nương tử..." Phàn Ứng Đức vội tới gần, cả kinh tới sắc mặt trắng bệch, "Nương tử người... Người đây là... Đây là..."

May là miệng vết thương không sâu, máu chảy ra nhiễm một mảng y phục liền dừng lại.

Nàng bình bình đạm đạm nhét con dao vào tay gã: "Linh Thải Nữ đột nhiên mất khống chế đâm ta bị thương, Phàn công công phản ứng kịp thời, cướp được con dao về, không ngờ Linh Thải Nữ đột nhiên phát điên, trực tiếp lao thẳng vào con dao, tắt thở."

Phàn Ứng Đức vẫn còn trợn mắt há mồm, nghe nàng nói liền có phản ứng: "Vậy... Vậy Tam hoàng tử..."

Hạ Vân Tự nhíu mày nhìn gã, trên mặt lộ vẻ khó hiểu: "Những lời bậy bạ của ả, chẳng lẽ công công đã bẩm báo với Hoàng Thượng?"

"Vẫn chưa..." Phàn Ứng Đức tới bây giờ mới hoàn hồn, trầm giọng, "Lời nói bậy bạ gì chứ, hạ nô không biết, càng không thể bẩm báo với Hoàng Thượng!"

"Đúng vậy." Hạ Vân Tự gật đầu, "Công công mau xử lý sạch sẽ đi. Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, tội gì phải tăng thêm ưu phiền vì bà điên này? Nhanh chóng xử lý ả, đối với công công có lợi mà vô hại."

"Ngươi..." Thải Linh hoảng sợ, "Làm sao ngươi dám! Tam hoàng tử là con vui, làm sao ngươi dám!"

Hạ Vân Tự cười nhạo ra tiếng, không để ý tới ả, xoay người nắm tay Hàm Ngọc, vững vàng rời đi.

Phàn Ứng Đức dường như cũng bị nàng dọa sợ, không lập tức động thủ chấm dứt Thải Linh, tiếng mắng của ả vẫn giằng co hồi lâu. Hàm Ngọc lẳng lặng nghe, cho đến khi không còn nghe thấy mới nhẹ giọng: "Nương tử hà tất..."

Hạ Vân Tự nhìn nàng: "Ngươi cho rằng Phàn Ứng Đức không muốn nhanh chóng xử lý ả sao? Chẳng qua là Hoàng Thượng đã ban thuốc, gã không có lý do trực tiếp động thủ, ta chẳng qua là giúp gã một tay mà thôi, gã sẽ rõ."

"Việc này nô tỳ cũng nhìn ra." Hàm Ngọc nhíu mày thở dài, "Nô tỳ là muốn nói, nương tử tội gì phải làm chính mình bị thương? Không để ý tới ả là được, tóm lại ả cũng không thể sống lâu."

Hạ Vân Tự dừng bước, quét mắt nhìn Hàm Ngọc: "Mạo hiểm tới tính mạng của ngươi còn không để ý tới ả sao?" Khẽ cười, nàng tiếp tục đi về phía trước, "Huống hồ vết thương này ta sẽ không nhận không."

Từ trước tới nay kỳ thật nàng không ngại chịu chút thương tích này, chỉ là không ngờ Phàn Ứng Đức trông chừng Thải Linh thật chặt, khiến nàng chỉ đành tự mình động thủ, cũng không ngờ Thải Linh rơi vào bước đường này còn tung chiêu uy hiếp, khiến nàng không thể giúp ả chết một cách thống khoái.

OoOoO

Trở về Ngọc Trúc Hiên đương nhiên lập tức truyền y nữ tới, y nữ vừa đắp thuốc cho nàng xong, Tiểu Lộc Tử liền vào phòng, khom người bẩm báo: "Nương tử, chỗ Thuận Phi nương nương truyền tin tức tới, nói Linh Thải Nữ cầm dao tự đâm chính mình, trị liệu không thành, mất."

Y giả tâm như phụ mẫu, y nữ trước mặt cả kinh tới tay run lên, vô tình mạnh tay động tới vết thương khiến Hạ Vân Tự tê rần.

Hạ Vân Tự không hề tức giận, chỉ hỏi: "Hoàng Thượng đã biết?"

Tiểu Lộc Tử trả lời: "Người ngự tiền đương nhiên phải bẩm báo với Hoàng Thượng."

Hạ Vân Tự gật đầu, đợi y nữ đi rồi vẫn chưa mặc lại trung y, trên người chỉ có cái yếm và trung váy. Vòng eo được phác họa rất khá, bờ vai trắng nõn lộ ra cái cổ.

Nằm trên giường, nàng không nhúc nhích, chỉ cho buông màn lụa màu cam xuống.

Màn lụa này mỏng thật sự, từ bên ngoài nhìn vào, mọi thứ càng thêm mông lung. Một mình ở bên trong, nàng ngồi đọc sách.

Quả nhiên chỉ qua một khắc, hoàng đế tới.

Oanh Thời vội vào phòng bẩm báo: "Nương tử..."

Nàng nghiêng đầu nhìn, thánh giá đã tới, nàng nhất thời tỏ vẻ hoảng loạn, theo bản năng kéo chăn lên che đậy thân mình.

Hắn lại làm như không thấy, đi tới mép giường, vén màn lụa lên, ngồi xuống hỏi: "Nghe nói nàng bị thương?"

Bốn mắt nhìn nhau, hắn phát hiện nàng tựa hồ cứng lại, cả người không chút sứt mẻ nửa ngồi nửa nằm, sách trong tay còn chưa buồn xuống.

Vai cổ trắng nõn gần ngay trước mắt cùng hai mắt ửng đỏ vì thẹn thùng của nàng, hắn nhất thời ngây ra, ho khan một tiếng, lại tự nhiên nói: "Để trẫm nhìn xem."

Dứt lời hắn liền duỗi tay, thân mình nàng thoáng động: "Hoàng Thượng..." Ngữ khí mang vẻ kháng cự, thanh âm xấu hổ ngược lại càng kiều nhu.

Tâm thần hắn đều loạn, vẫn cường định, làm như không có gì mà mở tấm lụa trắng ra, nhìn vết thương. Tiếp theo nghe hắn thở dài, hơi thở ấm áp phả lên bả vai nữ tử: "Cũng may không sâu."

"Vâng." Nàng rũ mi mắt, "Cũng may các vị công công trong phòng phản ứng nhanh, bằng không thần thiếp sợ không còn gặp lại Hoàng Thượng."

Giọng nói mang theo nghẹn ngào, khiến trái tim hắn một hồi loạn nhịp.

Nắm chặt tay nàng, hắn cười khẽ: "Nàng còn vì bọn họ nói chuyện? Nhiều người không làm được gì, còn để Linh Thải Nữ nháo ra chuyện như vậy, thật là thất trách. Trẫm đã phân phó xuống, trước để họ thu dọn chỗ của Linh Thải Nữ, sau đó tới đây nhận phạt."

"... Hoàng Thượng không thể." Nàng hoảng loạn, trở tay nắm lấy tay hắn, "Hoàng Thượng nghe thần thiếp nói một lời được không?"

Hắn đau lòng nhìn nàng: "Nàng nói đi."

Hạ Vân Tự ôn nhu: "Việc này sao có thể trách các vị công công ngự tiền thất trách? Linh Thải Nữ vừa sinh hài tử, thân mình lại suy nhược như vậy, cho dù là ai cũng không ngờ nàng ta sẽ đột nhiên phát điên như thế. Bọn họ có thể lập tức phản ứng mà cứu thần thiếp đã là không dễ, thần thiếp thật sự phải đa tạ bọn họ."

Nàng xưa nay quyến rũ là vì biết hắn s ẽ thích, đồng thời còn gãi đúng chỗ ngứa hiền huệ giúp mọi người, cũng vì biết hắn thích.

Trong mắt hắn quả nhiên lộ ra vui vẻ và thương xót sâu sắc, thoáng trầm ngâm, gật đầu: "Thôi, thưởng phạt phân minh. Chuyện cứu nàng trẫm sẽ ban thưởng xuống, còn bản tử sẽ ghi lại, ngày sau nếu có khuyết điểm liền cùng phạt."

Hạ Vân Tự mỉm cười: "Tạ Hoàng Thượng." Dừng một lúc, nàng lại nói, "Hoàng Thượng có biết thần thiếp vì sao lại đi gặp Linh Thải Nữ, vì sao nàng ta lại bực bội với thần thiếp không?"

Hắn giật mình: "Tại sao?"

Nàng thở dài một tiếng: "Thần thiếp suy nghĩ cả ngày, chỉ cảm thấy Tam hoàng tử thật sự đáng thương, vốn định khuyên nàng ta niệm tình hài tử mà thành tâm tạ tội cầu Hoàng Thượng khoan thứ, miễn để Tam hoàng tử ngày sau gặp phải tin đồn nhảm nhí. Ai ngờ nàng ta thế mà coi Tam hoàng tử là lợi thế, luôn miệng nói Hoàng Thượng vì Tam hoàng tử sẽ không giết nàng ta, còn nói chính mình là thân mẫu của hoàng tử duy nhất còn sống trong cung, ngày sau vinh hoa phú quý hưởng không hết."

Nàng càng nói, cung mày nhíu càng sâu: "Thần thiếp thật không dám tin, người hồ đồ ngang bướng như vậy cũng có thể làm mẫu thân, thật sự tức giận vì Tam hoàng tử nên mới xảy ra tranh chấp với nàng ta."

Nàng bắt lấy ống tay áo của hắn, cảm xúc trong mắt vô cùng thành khẩn: "Tam hoàng tử thật sự rất đáng thương, cầu Hoàng Thượng ngày sau đừng giận chó đánh mèo với nó, mong ngài nhớ rằng Thuận Phi nương nương đã dưỡng dục vất vả thế nào..."

"Được." Hắn bỗng nhiên cắt ngang, cúi người ôm chặt lấy nàng.

Hơi thở mang tùng bách hương ngày thường hắn thích dùng bao vây nàng, Hạ Vân Tự hít một hơi thật sâu, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.

Nói như vậy tất có thể đả động tới hắn. Yêu ghét rõ ràng lại vô cùng thiện lương, cõi lòng đầy tình thương con, là bộ dáng của người làm từ mẫu.

Phần lớn nam nhân đều thích nữ tử như vậy.

Hoàng tử trong cung cũng cần người làm mẫu thân như thế.

Cho dù là Ninh Nguyên thân phận đích trưởng tử quý trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play