Rất nhanh đã tới mười lăm tháng chạp, mọi người đều có thể nghỉ ngơi một chút.

Đối với Ninh Nguyên ở lứa tuổi này mà nói, một tháng nghỉ ngơi vô cùng trân quý. Hiện giờ nó đã lớn, phụ hoàng đồng ý nó không cần ngày ngày ở trong cung, có thể ra ngoài một chút, mang theo thị vệ để tránh xảy ra chuyện là được.

Ninh Nguyên vừa được nghỉ ngơi đã ra ngoài chơi hai ba ngày, sau đó trở về bên đệ đệ muội muội.

Tứ đệ, Lục đệ cùng nhóm muội muội xưa nay thân thiết với nó, đương nhiên mừng rõ khi Đại ca ca ở trong cung. Nhưng còn Tam hoàng tử, gần đây thế mà cũng thường xuất hiện trước mặt nó, khiến nó hơi bất ngờ.

Tam đệ Ninh Cửu qua năm nay đã sáu tuổi, cũng giống nó ba tuổi vào thư phòng. Trong ấn tượng, có lẽ Tam đệ biết rõ thân phận của mẹ đẻ thấp kém, hoặc vì Đức Phi nghiêm khắc, từ lúc vào thư phòng Tam đệ đã rất có chí tiến thủ, dần dần bắt đầu ganh đua với nó, hai huynh đệ họ không thân.

Dưỡng mẫu Đức Phi của Tam đệ và dưỡng mẫu của nó Thần Phi đều biết điều đó, nhưng họ không nói gì cả. Xét đến cùng quan hệ giữa phi tần trong cung đều như vậy, chỉ có vài người thật sự hợp ý, còn lại phần lớn là xã giao.

Hiện tại Tam đệ nguyện ý tới chơi cùng chúng, Ninh Nguyên vô cùng bất ngờ, lại không dám nói gì. Nhưng nó có thầm quan sát, phát hiện có ít nhất hai lần cảm xúc của Ninh Cửu không tốt, sau khi tới nơi bọn họ đã hẹn không lâu liền xoay người tìm nhũ mẫu, muốn trở về.

Nhưng nhũ mẫu của Ninh Cửu lại dỗ đệ ấy ở lại.

Điều này thật kỳ quái.

Ninh Nguyên không nhịn được mà suy nghĩ, bởi vì gần đây còn có thêm Trương Xương. Trương Xương muốn nó giết Lục đệ, chủ tử sau lưng tám chín phần dưới gối cũng có hoàng tử. Trong đó Tứ hoàng tử vì có huyết mạch dị tộc mà không còn khả năng đoạt vị, người này hơn phân nửa không phải Hòa Phi.

Ngoại trừ Hòa Phi cũng chỉ còn Đức Phi và Yến Phi. Nó và dì đều đang đoán xem kẻ đứng sau là ai, dì hình như cảm thấy là Đức Phi, nhưng nó lại nghĩ có thể là Yến Phi, bởi vì Nhị đệ và nó đã không hòa hợp từ rất lâu.

Nhưng hiện tại Ninh Cửu đột nhiên như vậy, nàng cũng cảm thấy có lẽ là Đức Phi.

Có điều dù là Đức Phi, hắn cũng sẽ không làm gì với Tam đệ cả. Lúc trước Đức Phi có thể xúi giục nó xuống tay với Lục đệ, nào biết hiện tại có phải dùng Tam đệ dẫn dắt nó làm hại hay không? Tội danh tàn hại thủ túc nó không thể dính vào, cho dù là với Lục đệ hay Tam đệ đều không thể.

Ninh Nguyên vẫn vui vẻ chơi cùng Ninh Cửu, chỉ là không quá thân thiết như với Tứ đệ và Lục đệ. Thỉnh thoảng Ninh Cửu có vẻ không vui, nó cũng không giữ, ngược lại khuyên nhũ mẫu dẫn đệ ấy về.

Nó thật muốn xem, nếu kẻ đứng sau Trương Xương thật sự là Đức Phi, Đức Phi đưa Tam hoàng tử tới tiếp cận nó, nó lại không nóng không lạnh, Đức Phi sẽ thế nào.

Hôm nay, mấy hoàng tử và công chúa nháo nhào một trận.

Khởi điểm là Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử khi chơi xảy ra mâu thuẫn, ban đầu là khắc khẩu, sau đó là đánh nhau. Không ngờ càng nháo càng lớn, hoàng trưởng tử vào khuyên can, Thục Tĩnh công chúa và Hân Chi công chúa cũng bị chọc giận, liền biến thành bốn người hỗn chiến.

Tiểu hài tử ồn ào nào biết đúng sai? Rất nhanh ngay cả lý do là gì cũng quên hết, mấy tiểu hài tử tôn quý nhất thiên hạ đều nháo nhào, nhũ mẫu và cung nhân cùng nhau dỗ cũng không dỗ được.

Khi mẫu phi của từng người tới, ngoại trừ hoàng trưởng tuổi lớn tuổi nhất, những nam hài nữ hài còn lại đều đang khóc.

Thần Phi và Hiền Phi tới trước, vừa vào điện liền thấy Thục Tĩnh công chúa. Hết năm nay Thục Tĩnh công chúa đã tám tuổi, hiếm khi thấy nó khóc nháo, hiện tại lại vừa khóc vừa thở hổn hển.

Nhào vào lòng Hiền Phi, Thục Tĩnh công chúa ủy khuất chỉ vào Ninh Nguyên, lên án: "Đại ca ca bắt nạt người ta!"

Hiền Phi vội che miệng nó lại.

Nhìn Hạ Vân Tự một cái, Hiền Phi vừa vỗ về Thục Tĩnh công chúa vừa nói: "Ta đưa nó về nghỉ ngơi trước."

Hạ Vân Tự gật đầu: "Làm phiền tỷ tỷ."

Rất nhanh Đức Phi và Hòa Phi cũng tới, hài tử của họ đều chỉ năm sáu tuổi, hiện tại vẫn chưa nguôi giận, chỉ lo khóc. Cả hai đều không nói gì, chỉ lo dỗ hài tử, vào lúc này hoạn quan bên cạnh Ninh Nguyên tiến lên bẩm báo.

"Tứ hoàng tử vốn đang chơi vui vẻ, Tam hoàng tử lại một hai đòi giật lấy đồ chơi của ngài ấy. Hai vị công chúa vội khuyên can, Tam hoàng tử liền ra tay đánh Hân Chi công chúa. Hoàng trưởng tử thấy vậy cũng muốn khuyên can khiến Tam hoàng tử càng tức giận, tranh chấp ngày càng lớn."

Lời gã nói hẳn là sự thật, bởi vì mấy hài tử không ai lên tiếng phủ nhận.

Nhưng đây không phải tất cả, Tam hoàng tử Ninh Cửu nghe gã nói xong liền khóc lớn hơn, vừa khóc vừa gào hét với Đức Phi: "Bọn họ khi dễ con!"

Hòa Phi giao cho nhũ mẫu bế đôi nhi nữ, hành lễ với Hạ Vân Tự và Đức Phi: "Hai vị tỷ tỷ, thần thiếp phải dỗ bọn chúng, xin cáo lui trước." Nói rồi, nàng xin lỗi Đức Phi, "Chuyện hôm nay là do Ninh Tịch không hiểu chuyện chọc giận ca ca, tỷ tỷ đừng so đo."

Còn chưa dứt lời, Ninh Tịch ở cạnh liền kêu lên: "Con không có!"

Hòa Phi đánh nó một cái.

Đức Phi khẽ cười: "Tiểu hài tử đánh nhau là chuyện thường gặp, Hòa Phi muội muội đừng để ý, về đi."

Hòa Phi cáo lui, Hạ Vân Tự và Đức Phi cũng không có gì phải hàn huyên, ai nấy đều tự dẫn hài tử trở về.

Đợi đi xa, Hạ Vân Tự ra hiệu bảo cung nhân thối lui một chút, nhìn Ninh Nguyên, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện thế nào?"

"... Là con khiến bọn họ cãi nhau." Ninh Nguyên thừa nhận chuyện mình làm trước, rồi nói, "Gần đây có một số việc khiến con cảm thấy suy nghĩ của dì có lẽ đúng, kẻ đứng sau Trương Xương hẳn là Đức Phi, không phải Yến Phi. Con muốn thăm dò thật hư, xem bước tiếp theo nên làm sao cho phải."

Hạ Vân Tự lẳng lặng nhìn nó. Không biết có phải do nàng nuôi nấng Ninh Nguyên hay không, càng ngày nàng càng cảm thấy Ninh Nguyên không giống tỷ tỷ, ngược lại giống nàng lúc nhỏ.

Nhìn thái độ, nàng liền biết trong lòng nó chắc chắn không chỉ nghĩ "Bước tiếp theo nên làm thế nào", mà là đã có vài phần đắn đo, chẳng qua vì chưa nghĩ thông suốt nên không định nó với nàng.

Điểm này không giống nàng năm đó, lại vô cùng tương tự.

Khác ở chỗ, nàng biết Ninh Nguyên là hài tử hiểu chuyện, cũng tín nhiệm nàng, cho nên lần trước sau khi nàng muốn nó kể với nàng mọi chuyện, sau này nó vẫn luôn làm theo. Hiện tại cũng như vậy, khi nó đã hoàn toàn hiểu rõ nên làm gì, nhất định sẽ nói với nàng tất cả.

Tương tự ở chỗ, chút việc vặt giấu giếm này cũng đủ chứng minh, nó giống nàng năm đó, trong lòng đều có chút cô độc.

Quả thật, nàng ngày càng cô độc, bởi vì con đường này chưa từng có ai cùng nàng kề vai chiến đấu. Nàng cắn răng điều tra chân tướng, tự mình tiến cung, tự mình đi đến ngày hôm nay, cuối cùng khiến bản thân dần thích ứng với sự cô độc này.

Nàng không muốn Ninh Nguyên phải sống như thế.

Nàng vẫn còn nhớ ngày tháng ở bên tỷ tỷ, nàng nói gì, bất cứ lúc nào cũng có người nghe, cho dù chỉ là nói hươu nói vượn, tỷ tỷ đều sẽ nghe.

Cảm giác đó thật tốt.

"Ninh Nguyên." Nàng duỗi tay ôm lấy bả vai nó, "Trước đây dì quá lo cho an nguy của con, có vài lời có lẽ chưa nói rõ ràng."

Ninh Nguyên ngẩng đầu: "Dì nói đi."

"Dì hi vọng con kể tất cả những tính toán đó cho dì, không chỉ sợ con tự tiện đưa ra chủ trương dễ xảy ra chuyện, thật ra là vì không muốn con ôm cứ ôm lấy tâm sự. Ta muốn con cái gì cũng có thể nói ra, ta nguyện ý nghe cả."

Có lẽ đề tài này đến quá đột ngột, Ninh Nguyên sửng sốt: "Con không có chuyện giấu dì..."

"Ừ." Hạ Vân Tự gật đầu, cười nói, "Ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, muốn cùng con thổ lộ chút tình cảm. Đứa nhỏ này trưởng thành quá nhanh, quá hiểu chuyện, khiến người ta phải đau lòng."

Ninh Nguyên cười vò đầu: "Hiểu chuyện có gì không tốt? Nào có ai làm trưởng bối như dì."

Đề tài này cứ như vậy mà kết thúc, Ninh Nguyên trầm mặc một lát, bắt đầu tìm chuyện để nói.

Tuy rằng nhất thời không có tâm sự gì, nhưng nó kể Hạ Vân Tự nghe vài chuyện thú vị nó từng trải qua. Cảm giác này vô cùng mới lạ, bởi vì khi nàng tiến cung Ninh Nguyên đã sáu tuổi, lúc đến bên nàng cũng đã tám tuổi. Mấy năm nay tuy hai người không phải không thân thiết, nhưng trong đó lại không có tình cảm mẫu tử, ở giữa luôn như có như không có khoảng cách vô hình.

Hiện tại Ninh Nguyên thử mở lời khiến sự khách khí này ngày càng phai nhạt.

Mấy năm nay khi sống chung, Hạ Vân Tự và Ninh Nguyên đều thường xuyên cảm thấy mới lạ. Ninh Nguyên lần đầu được làm tiểu hài tử, mà nàng cũng là lần đầu tiên làm trưởng bối.

Có lẽ khi Ninh Nghi tới tuổi này, nàng sẽ có thêm kinh nghiệm, nhưng hiện nay hẳn cũng không quá kém.

OoOoO

Kính Hiền Điện, Vĩnh Minh Cung.

Thời điểm trở về Tam hoàng tử Ninh Cửu vẫn còn khóc, Đức Phi nghe tới phiền lòng, bảo nhũ mẫu đưa nó trở về.

Việc hôm nay có chút vấn đề. Từ lời hoạn quan kia mà nghe ra, hoàng trưởng tử và Tam hoàng tử không thân, thậm chí mấy hoàng tử công chúa khác cũng không thân với Tam hoàng tử.

Điều này liên quan tới kế hoạch lớn, nàng ta phải nghĩ lại nên làm sao cho phải.

Nhũ mẫu thở dài trong phòng. Xem ra phân lượng của Tam hoàng tử ở trong mắt Đức Phi nương nương thật sự không bằng trước.

Bà là người nhà mẹ đẻ Quách gia của Đức Phi cử vào, cả nhà đều làm việc ở Quách phủ, Đức Phi tin tưởng bà, bà cũng biết chút tính toán của Đức Phi về hoàng trưởng tử.

Bà ta cảm nhận được rằng, từ khi dời chủ ý sang hoàng trưởng tử, Đức Phi đã không còn quan tâm Tam hoàng tử.

Bề ngoài, thương cũng là thương, chiếu cố cũng là chiếu cố, nhưng tâm tư Đức Phi để ý ai nhiều hơn, bà ở cạnh xem rất rõ ràng.

Theo lý mà nói, những việc này không đến phiên bà quản, nhưng Tam hoàng tử là hài tử đầu tiên bà chăm sóc, Đức Phi không đau lòng nhưng bà đau lòng.

Bà không đành lòng nhìn đứa nhỏ này ngày sau bị bỏ rơi, cho nên mới nói bóng nói gió khuyên Đức Phi, để Đức Phi đồng ý cho bà dẫn Tam hoàng tử đi thân cận với hoàng trưởng tử.

Đức Phi đương nhiên muốn hoàng trưởng tử nguyện ý tới cho mình, nhưng người làm nhũ mẫu như bà lại nghĩ nếu hoàng trưởng tử có thể che chở cho đệ đệ này một chút, vậy tương lai Tam hoàng tử sẽ không quá khổ sở.

Dưới đấu đá quyền lực, hài tử trong cung quá khó khăn.

Nhũ mẫu dỗ Tam hoàng tử xong rồi về phòng của mình, quỳ gối trước tượng Quan Âm.

Đây là Tống Tử Quan Âm, lúc trước là của Đức Phi, về sau thuận miệng thưởng cho bà. Lúc ấy hài tử của bà vừa chết non, Đức Phi tặng tượng Quan Âm này coi như trấn an, trở thành chỗ bà ký thác, ngóng trông sau này có thể lại có hài tử.

Nhưng mấy năm trông mong lại không có, bà cũng từ bỏ ý định, chỉ mong Quan Âm có thể hiển linh, phù hộ hài tử bà nuôi lớn bình an vui vẻ cả đời.

OoOoO

Duyên Phương Điện, Vĩnh Tin Cung.

Trước khi rời khỏi điện Hạ Vân Tự vốn đang ngủ trưa, nghe nói bọn nhỏ cãi nhau mới không thể không đi một chuyến. Hiện tại trở về, cảm giác buồn ngủ lại ập tời, vào điện liền sai người hầu hạ thay y phục.

Tinh thần Ninh Nguyên lại rất tốt, hoàn toàn không muốn ngủ, nghe cung nhân nói Lục đệ đã tỉnh nên lập tức đi tìm Lục đệ chơi.

"Đi nấu cho nó chén canh nóng, mới đi đường về chắc chắn rất lạnh." Hạ Vân Tự phân phó xong liền lên giường, nhưng mới mơ mơ màng màng vào giấc, lại bị Oanh Thời kêu dậy.

"... Nương nương." Oanh Thời ở bên mép giường hành lễ, chờ nàng mở mắt mới tiếp tục, "Lâm Kinh Nga... Lại động thai khí."

"Lại?" Hạ Vân Tự buồn cười, "Lúc này nguyên nhân là gì?"

"Sáng sớm hôm nay tới chỗ Vân thái phi, lúc trở về cảm thấy mệt."

Hạ Vân Tự thở dài: "Phiền Trịnh thái y lại đi một chuyến. Lát nữa thưởng thêm cho ông ta hai lượng hoàng kim, cứ nói gần đây thật sự vất vả cho ông ta, chút tiền đó coi như thưởng Tết."

Lâm Kinh Nga rốt cuộc có chủ ý gì, nàng thật sự không đoán ra.

Trong khoảng thời gian mang thai này không hề thấy nàng ấy ngừng nghỉ. Ban đầu là tự ý đến bên hồ rơi xuống nước, về sau còn thưởng xuyên ra ngoài tản bộ.

Là một cung tần đang có thai, nàng ấy thật sự quá "hoạt bát". Oanh Thời lén lút nói với Hạ Vân Tự, Lâm Kinh Nga ầm ĩ như vậy, nhìn qua giống như không muốn giữ cái thai này.

Hiền Phi cũng nói: "Muội cẩn thận xem nàng ấy có phải muốn làm mất hài tử, đổ tội cho muội không."

Ban đầu Hạ Vân Tự cũng lo lắng như thế, nhưng trải qua nhiều việc, nàng lại cảm thấy sự tình không phải như vậy.

Lâm thị động thai khí nhiều lần, lại không có lần nào kéo nàng liên lụy.

Rơi xuống nước do tản bộ bên ngoài gặp bất cẩn, chỉ có một lần xảy ra ở Vĩnh Tin Cung do đồ ăn không ổn. Nhưng với phân vị của Lâm thị, ở Thính Phong Các ngay cả bếp nhỏ cũng không có, tất cả đồ ăn đều do Thượng Thực Cục chuẩn bị, dù có vấn đề cũng không liên quan tới chủ vị là nàng.

Qua nhiều lần, ngay cả hoàng đế và Thái Hậu cũng thấy phiền chán. Thái Hậu phái đại cung nữ thân cận qua đây, một là chiếu cố, hai là muốn Lâm thị an thai, đừng suốt ngày ra ngoài. Số lần hoàng đế tới Thính Phong Các ngày càng ít, thường là Hạ Vân Tự khuyên nên mới bằng lòng đi thăm..

Hiếm có cung tần mang thai nào nháo thành như vậy, điều này còn khó hiểu hơn Diệp thị cậy sủng sinh kiêu trước đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play