Dưới ánh mắt áp bức của hai vị đại lão, đầu óc Khấu Lẫm vận hành nhanh như chớp để nghĩ ra đối sách.

Giả bộ xỉu giống như lúc trước lừa gạt Đoạn Tiểu Giang? Sợ là lừa không được mà còn có khả năng chịu nhục.

Hay là nói dối mình sợ cao không đám ngồi lên vật ấy? Kim Trấm khẳng định sẽ bắt mình đi bộ lên núi.

Không thôi cứ leo lên rồi dùng nội lực khiến miệng vết thương nứt toạc một lần nữa? Sức khỏe là vàng, không thể tùy ý lăn lộn.

Trong lúc hắn đang hết đường xoay xở thì nghe được tiếng kêu của Sở Dao ở phía sau: “Phu quân.”

Trong một khoảnh khắc này với hắn mà nói, đây thật sự là thanh âm đến từ thiên đàng.

Hắn vui sướng quay đầu, nhìn thấy Sở Dao ngồi ghế kiệu đang được nâng đến, cách chỗ quả cầu không xa. Ngoại trừ hai người nâng kiệu, còn có A Thanh vốn dĩ là hộ vệ không rời khỏi người Kim Trấm lại đi theo bảo vệ.

Gương mặt xinh đẹp của Sở Dao đang nhăn thành một cục, trên mặt không thấy được niềm vui đoàn tụ mà chỉ đầy nỗi lo âu, tầm mắt dừng lại trên mặt hắn bốn mắt giao nhau một lát, sau đó liền bắt đầu lia mắt lên xuống không ngừng kiểm tra khắp thân thể hắn.

Khi nghe được Kim Trấm an bài bọn họ chia làm hai đường, Sở Dao vốn muốn đi theo xuống núi. Nàng không sợ Kim Trấm làm khó dễ phụ thân, chỉ sợ Khấu Lẫm bị kẹp ở giữa không biết xoay sở thế nào. Với tính cách của phụ thân và Kim Trấm, lần đầu gặp mặt chắc hẳn sẽ không đối chọi gay gắt, ai làm khó dễ ai trước sẽ bị coi như kém cỏi, vì thế hai người họ nhất định nhịn xuống, đối xử với nhau hòa hợp. Nhưng nếu nói hai người họ chân chính hòa hợp thì căn bản không có khả năng, không tranh chấp ngoài sáng nhưng chắc chắn sẽ ngầm phân cao thấp, vì thế Khấu Lẫm liền thành quân cờ dùng thuận tay.

Lo lắng thì lo lắng vậy thôi nhưng khi Kim Trấm không cho nàng xuống núi, nàng cũng không kiên trì đi theo. Dù sao hai người đều là trưởng bối, Khấu Lẫm ngẫu nhiên có bị làm khó dễ một chút cũng không sao.

Nhưng khi Kim Trấm đi rồi, nàng lôi kéo người đến báo tin cẩn thận hỏi cho rõ ràng mới biết Khấu Lẫm có thương tích trong người. Nàng hỏi xem bị thương ở nơi nào thì người kia không biết, chỉ nói trông rất uể oải, chắc là bị thương không nhẹ. Nghe vậy thì nàng làm sao còn có thể ngồi chờ, khăng khăng một mực phải xuống núi.

Một đường đi đến nơi này, xa xa nhìn thấy phụ thân và Kim Trấm đều ngồi xuống, Khấu Lẫm hai tay vịn khung cửa quả cầu, một chân ở trong một chân ở ngoài chần chừ bất động, nàng liền hiểu ngay chuyện gì xảy ra vội vàng tiến lên giải vây.

Nhưng Khấu Lẫm vừa xoay đầu lại, tâm tư giải vây của Sở Dao bị dẹp qua một bên, chỉ còn lại sự bực bội.

Chàng ăn mặc sạch sẽ nên nhìn không ra bị thương chỗ nào, nhưng đích xác như hộ vệ báo tin kia đã nói, chỉ cần nhìn sắc mặt liền biết thương thế không nhẹ. Ít nhất từ khi hai người quen biết nhau, Sở Dao chưa bao giờ thấy Khấu Lẫm tiều tụy đến mức như vậy -- chớ nói sắc mặt, ngay cả đôi môi cũng không có một chút huyết sắc, hốc mắt sâu hoắm, quầng mắt thâm đen, gầy đi rất nhiều.

Tim Sở Dao như bị ai bóp lại, đồng thời bực bội trách cứ phụ thân và Kim Trấm.

Trước mắt Khấu Lẫm đã ở trong tình trạng đáng thương như vậy, không cầu bọn họ nể tình nàng mà thông cảm nhiều hơn, ấy thế lại còn bắt nạt chàng? Huống chi ân oán tình thù là chuyện giữa hai người các vị, lôi chàng ra trút giận hay sao?

A Thanh bước chân nhanh hơn đến trước, ôm quyền hổ thẹn nói: “Kim gia, thuộc hạ không ngăn được Sở tiểu thư...”

Kim Trấm xua xua tay cắt ngang lời hắn, ý bảo hắn thối lui sang một bên.

Khấu Lẫm như trút được gánh nặng, rụt lại bàn chân đang dẫm vào trong quả cầu, xoay người chạy tới đón Sở Dao, rời xa hai vị đại lão.

Ghế kiệu dừng lại, Khấu Lẫm đỡ Sở Dao xuống, nhẹ giữ vai nàng quan sát cẩn thận khí sắc của nàng, sau đó theo bản năng nhìn xuống bụng nàng: “Thân thể có khỏe hơn chưa?”

Sở Dao không đáp mà hỏi lại: “Chàng bị thương chỗ nào?”

“Phần bụng bên trái bị kiếm đâm.” Khấu Lẫm chỉ vào chỗ vết thương, “Vận khí tốt nên không chạm đến nội tạng, nàng cứ yên tâm.”

Sở Dao không hỏi người gây thương tích là ai, chỉ hỏi kết quả: “Đã chết?”

Khấu Lẫm đắc ý: “Sao ta có thể để kẻ này tồn tại?”

Hắn choàng tay ôm lấy nàng đi về hướng quả cầu. Hiện tại không còn gì đáng lo nữa rồi, cứ việc để nàng vào trước ngồi xuống một vị trí, còn dư lại một vị trí chính là của mình.

Sở Dao vươn tay vòng lấy eo Khấu Lẫm, cho chàng một ít chống đỡ: “Vì sao lại bị thương? Là đối phương quá lợi hại hay là chàng bất cẩn?”

Khấu Lẫm liếc nhanh về phía quả cầu: “Là cha quá khôn khéo.”

Sở Dao hiểu ý, trong lòng càng thêm bực bội: “Giang Thiên Dữ đã chết hay chưa, thi thể của nương ở đâu?”

Khấu Lẫm lắc đầu: “Lúc ấy tình huống hỗn loạn, không biết hắn đã chết hay chưa, thì thể của nương thì ở chỗ cha...”

Hắn tóm tắt đơn giản sự tình phát sinh trên biển khi giao dịch với Giang Thiên Dữ, “Bức họa Núi Sông Vạn Dặm đã lấy về, lát nữa để nàng và lão Bạch cẩn thận nghiên cứu xem là bút tích thật hay chỉ là họa phỏng.”

Sở Dao hơi kinh ngạc, thế mới biết túi da hình trụ Khấu Lẫm cõng sau lưng lại là bức họa Núi Sông Vạn Dặm bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, nàng còn tưởng rằng đấy là vũ khí.

Ngồi trong quả cầu, Sở Tu Ninh nhìn nữ nhi và tế tử cầm tay tiến lên phía trước, một đứa thọt chân, một đứa bị thương, trong đầu ông hiện ra câu nói “Hoạn nạn nâng đỡ”.

Thật may lúc trước ông không nhìn lầm Khấu Lẫm, tuy là đứa lưu manh nhưng trong vấn đề nam nữ chưa từng khiến người lên án, lại nguyện ý cưới A Dao, nhất định là tâm đầu ý hợp với nữ nhi của ông.

“Cha, Kim gia.” Khi Sở Dao đến nơi, nâng lên cái chân tật muốn tiến vào quả cầu. Quả cầu cách mặt đất khoảng một thước, biết chân của nàng không chống nổi thân người, Sở Tu Ninh và Kim Trấm cùng nhau vươn tay muốn đỡ nàng. Cả hai đều hoàn toàn không có ý muốn nàng lựa chọn phải nắm tay ai, chỉ là hành động theo bản năng mà thôi.

Kim Trấm bỗng ý thức được mình không nên duỗi tay, chuẩn bị thu hồi thì Sở Dao lại giữ chặt tay ông để mượn lực.

Sở Tu Ninh thu tay lại, cũng không cảm thấy xấu hổ, hiểu được lựa chọn của khuê nữ coi như lễ phép mà thôi. Nhưng khi Sở Dao đi vào lại không chút nghĩ ngợi ngồi bên cạnh Kim Trấm khiến ông có chút không vui, lại rất sầu lo -- Nữ nhi của ông luôn là người có tâm tư nặng, không biết có thể bởi vì những lời đồn đãi lung tung mà kiến nàng nảy sinh khúc mắc trong lòng gây ảnh hưởng cảm tình giữa hai cha con.

Không chờ ông lên tiếng, Sở Dao thỉnh cầu: “Cha, phu quân đang bị thương, ngài cũng sang ngồi bên này được không ạ? Ba người chúng ta ngồi chung một ghế để phu quân có thể nằm dựa thoải mái hơn.”

Sở Tu Ninh ngây ngẩn.

Sở Dao lại nhìn về phía Kim Trấm: “Kim gia, có thể không ạ?”

Kim Trấm đỡ trán cười, ngồi dịch sang bên cạnh.

Sở Dao cũng dịch sang, chừa ra một vị trí bên người cho Sở Tu Ninh.

Sở Tu Ninh hiểu được mình đã suy nghĩ nhiều, rõ ràng nữ nhi chỉ vì không thích nhìn bọn họ chèn ép Khấu Lẫm, cố ý tới chống lưng cho hắn. Kim Trấm cũng đã đồng ý thì ông còn có thể nói cái gì. Sở Tu Ninh đứng dậy sang ghế đối diện, ngồi chung với Sở Dao và Kim Trấm.

Ông có chút bất mãn với nữ nhi không cho mình thể diện trước mặt Kim Trấm như thế. Nhưng sau đó ông suy nghĩ lại, nữ nhi đã dám giận dỗi mình mà chống lưng cho tế tử, như vậy cũng thuyết minh nàng vẫn còn thân cận với mình, vẫn chưa chịu ảnh hưởng bởi tin đồn bậy bạ kia.

Hiện giờ đã biết rõ một đôi nhi nữ đều bình yên vô sự cả về thể xác lẫn tinh thần, thời khắc này Sở Tu Ninh mới coi như hoàn toàn thả lỏng, tâm tình thoải mái không còn sầu lo nữa.

Không gian nhỏ hẹp, ngồi ở giữa hai người Sở Dao không dám nhúc nhích, quay đầu nói: “Phu quân, lên đi thôi.”

Thế cục thay đổi trong nháy mắt còn hồi hộp hơn ở sa trường, Khấu Lẫm đứng ngoài quả cầu thật là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trải qua bao nhiêu sự tình không thể đoán trước dồn dập đưa tới -- bị đưa cá mặn, bị thọc một kiếm, bị Lục Thiên Cơ moi tiền, bị hai đại lão làm khó dễ -- hắn chỉ cảm thấy dạo này vận số chẳng hề may mắn chút nào khiến trong lòng lạnh lẽo vô cùng, thế nhưng thê tử vừa tới đã sưởi ấm ngay con tim của hắn.

Quả nhiên chỉ có thê tử mới biết đau lòng cho mình, tất cả những người khác đều là đồ cà chớn.

Không, nàng không chỉ là thê tử thôi đâu, nàng chính là tiên tử xuống trần lạc vào lòng hắn!

Khấu Lẫm liếc nhìn Sở Tu Ninh và Kim Trấm, từ vẻ mặt đạm nhiên của hai vị hắn đã nhìn ra được vấn đề, tức khắc tự tin hơn hẳn. Hắn hắng giọng một cái rồi bước vào, vừa nhấc chân đạp lên quả cầu lại bỗng nhiên ôm bụng: “Ui da.”

Sở Dao lập tức căng thẳng, nhưng chợt nhìn ra là chàng ta giả bộ bèn trầm mặc không lên tiếng.

Khấu Lẫm làm như suy yếu không còn sức, vươn tay: “Kim gia, làm phiền ngài kéo ta một chút.”

Kim Trấm chậm rãi liếc hắn một cái, mỉm cười vươn tay. Khấu Lẫm mượn lực leo lên, trực tiếp nửa nằm nửa ngồi trên băng ghế đối diện với ba người.

A Thanh khép cửa quả cầu, người điều khiển bánh răng tháo ra khóa cơ quan, dây xích khởi động đưa quả cầu chậm rãi lên không.

Đoạn Xung từ chân núi leo lên đỉnh chỉ mất một khắc nhưng quả cầu đưa lên phải mất hai khắc. Bởi vì khi Đoạn Xung leo núi thì dùng một đường thẳng tắp, còn quả cầu thì phải đi xéo.

Không khí im lặng một hồi không ai lên tiếng.

Sở Dao trút giận thay cho Khấu Lẫm xong thì lúc này đã bình tĩnh lại, bỗng nhiên bắt đầu đau lòng cho Sở Tu Ninh. Không có liên quan gì đến Khấu Lẫm, chỉ vì nàng nhớ tới mẫu thân mà thôi.

Nàng biết phụ thân cũng đủ bình tĩnh, nhưng một khi biết được mẫu thân có người yêu khác, lại còn gạt ông lén lút liên lạc với Kim Trấm nhiều năm, cho dù tính tình phụ thân cứng cỏi đến độ nào thì cũng đâu thể nào không buồn bực, không thương tâm?

Khi nàng đang muốn nói chuyện đánh vỡ yên tĩnh, Sở Tu Ninh nhìn quanh quang cảnh thịnh vượng của Ma Phong Đảo xong bèn lên tiếng trước: “Kim lão bản tạo dựng được một cảng mậu dịch như thế này, chắc hao phí không ít tâm huyết?”

“Cũng không hẳn.” Kim Trấm cũng nhìn ra quan sát cảnh trung tâm đảo, lúc này mặt trời vừa lặn, khắp nơi lên đèn rực rỡ, “Trước đó chỉ là một chỗ dừng chân, ở một thời gian thì cảm thấy quá hoang vắng nên muốn náo nhiệt một chút. Nhưng sau khi quá náo nhiệt thì lại không thích ứng, vì thế mới phải dọn lên đỉnh núi.”

“Ta cho rằng Kim lão bản ở trên đỉnh núi là vì muốn "đăng cao nhìn xa", bao quát cả Đại Lương.” Sở Tu Ninh cách người Sở Dao liếc Kim Trấm một cái.

“Đương nhiên, đây cũng là một nguyên nhân.” Kim Trấm cười ồ lên, quay đầu lịch sự nhìn lại, tầm mắt hai người chạm nhau qua đỉnh đầu Sở Dao, “Chẳng lẽ vì vậy mà Sở Thượng Thư đang tính dựa vào nỗi nhớ quê hương để khuyên ta tiếp thu triều đình chiêu an?”

Sở Tu Ninh: “Thế Kim lão bản có nguyện ý...”

Khấu Lẫm xen mồm: “Ông ấy đương nhiên không muốn! Triều đình mà cứ nói chiêu an đều là ba hoa chích choè, hãy nhìn những kẻ lục lâm hảo hán được chiêu an, người nào cũng bị lưu lạc thảm thương.”

Sở Tu Ninh nhíu mày.

Kim Trấm nhếch môi: “Khấu Chỉ Huy Sứ nói không sai, triều đình đích xác thường xuyên làm ra chuyện lật lọng kiểu này, không hề có tín dụng gì đáng để nói.”

Khấu Lẫm lười nghe mấy lời vòng vo: “Cha, ngài thật ra cũng không phải tới chiêu an, Kim lão bản cũng không phải người trong quan trường, không cần rào trước đón sau làm gì, chi bằng gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề thì hơn.”

Liếc nhìn sắc mặt phụ thân, thấy tình hình có chút không ổn, Sở Dao vội vàng chuyển đề tài: “Cha, không phải nói ca ca cũng lên đảo?”

“Hắn bồi Ngu Tổng binh và Ngu Thanh, nghe theo Kim lão bản phân phó đến gặp Đoạn Xung. Là ta bảo hắn đi theo, dặn dò hắn phải cố lấy lòng nhạc phụ tương lai...” Sở Tu Ninh liếc về Khấu Lẫm nằm đối diện, “Không cần bắt chước thằng tế tử nào đó không biết điều, sau này không có ngày lành mà sống.”

“Ngài đây là làm điều thừa, Sở Tiêu có lấy lòng Ngu tổng binh thế nào cũng vô dụng, sau này khẳng định cũng chẳng có cuộc sống tốt đẹp.” Khấu Lẫm độc chiếm một băng ghế đã bắt đầu vênh váo, không màng đến ánh mắt cảnh cáo của Sở Tu Ninh, phát ra lời cảm khái từ nội tâm, “Xưa nay thiên lý luôn sáng tỏ, làm gì cũng sẽ lãnh báo ứng, cha thiếu nợ thì con phải trả.”

Có thể nghĩ sắc mặt Sở Tu Ninh khó coi biết bao nhiêu.

Kim Trấm cười như không cười.

Sở Dao nổi cơn tức không nhẹ, vừa rồi không nên đau lòng ông tướng này, phải để chàng ta ăn đủ đau khổ thì mới có thể nhớ đời. Nàng xụ mặt, hung hăng trừng mắt lườm Khấu Lẫm cảnh cáo.

Khấu Lẫm thấy Sở Dao bực tức, dần dần từ trong sự vênh váo tỉnh táo lại, vội vàng ngậm miệng. Hắn hiểu được hiện giờ vận may của hắn đều nắm trong tay nàng, nếu nàng không đứng về phe hắn thì hắn sẽ rất thảm.

Khấu Lẫm lén liếc về phía Sở Tu Ninh, thấy được đôi mắt như ấp ủ gió lốc khảm trên gương mặt bình tĩnh, hầu kết của hắn tụt xuống.

Khấu Lẫm cũng không phải sợ lão Hồ li, chỉ là nghe lời khuyên của Lục Thiên Cơ muốn giải hòa với nhạc phụ, để tránh gây khó xử cho Sở Dao.

Mối thù cá mặn cũng đã nhịn xuống, không thể "kiếm củi ba năm mà thiêu một giờ".

Bầu không khí hiện tại đã không còn thích hợp để tiếp tục nói chuyện chính sự, Sở Dao lại chuyển đề tài: “Hai nhà Sở Ngu từ trước đến nay vẫn luôn xảy ra mâu thuẫn, Ngu Tổng binh đồng ý kết thân gia với chúng ta?”

Cũng không coi như nói chuyện phiếm, nàng thật sự tò mò.

Kim Trấm cũng tò mò.

Đột nhiên tâm tình Sở Tu Ninh có chuyển biến, thanh âm luôn trầm ổn có chút nặng nề: “Đương nhiên ông ấy không đồng ý, nhưng ông ấy có nhược điểm đủ để xét nhà diệt tộc bị ta nắm chặt trong tay, ta uy hiếp ông ấy.”

Không khí bắt đầu biến hóa, đáy mắt Kim Trấm u ám: “Bởi vì Đoạn Xung? Chuyện này có thể uy hiếp được Ngu Khang An?”

Sở Tu Ninh nói: “Chỉ là có liên quan đến Đoạn Xung mà thôi.”

Kim Trấm lạnh lùng nói: “Chắc hẳn cũng có liên quan tới ta, cho nên ngài mới dám một mình lên đảo gặp ta ở thời điểm mấu chốt này? Bất luận Sở Thượng Thư có mục đích gì, chỉ sợ là phải đi một chuyến tay không, Kim mỗ chưa từng bị người khác uy hiếp.”

“Trên đời không có người nào chưa từng bị uy hiếp.” Sở Tu Ninh chỉ ngón tay về hướng Khấu Lẫm, “Mấy tháng trước, hắn ở trước mặt ta vênh váo không ai bì nổi. Ta nói với hắn "nếu lòng có sở cầu thì người sẽ thấp đi một đầu", hắn cũng không tin. Hiện tại thì sao? Ngoại trừ thỉnh thoảng không quản được cái miệng lách chách chứ ngoài ra đâu còn nhảy chồm chồm được?”

Khấu Lẫm lạnh lùng lia tia mắt sắc như lưỡi dao, miệng vừa muốn mở ra đã bị Sở Dao lườm một cái đành nhịn xuống.

Thôi được, trưởng bối nói chuyện, hắn không xen mồm!

Kim Trấm hứng thú: “Ta thật muốn biết, vào ngay lúc này ta có gì cần phải sở cầu?”

Sở Tu Ninh đáp: “Nếu ta dùng lý do vong thê sinh thời từng phạm một điều trong thất xuất để hưu bỏ, báo cho khắp thiên hạ, Kim lão bản cũng không thèm để ý?”

Nụ cười cứng lại, Kim Trấm nghiến răng: “Ngay cả thể diện của chính mình mà Sở Thượng Thư cũng không màng tới?”

Sở Tu Ninh nhàn nhạt nói: “Từ khi nàng qua đời đã mười bốn năm, ta chưa từng tục huyền, sống một mình chăm sóc nhi nữ, chính là làm tròn tình nghĩa phu thê. Mà nay nhi nữ đã trưởng thành, ta hưu bỏ nàng chính là tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo. Cho dù ta thua thể diện nhưng lại thắng được càng nhiều kính trọng... Người có học thật ra rất dễ dàng lừa gạt.”

Sở Dao cúi đầu, hiểu được phụ thân chỉ muốn chèn ép khí thế của Kim Trấm mới có thể nói như vậy.

Tuy nhiên Kim Trấm không biết nhiều về Sở Tu Ninh, không phân biệt được là ông nói nghiêm túc hay nói giỡn, nụ cười trên mặt Kim Trấm dần dần biến mất.

Mùi thuốc súng bắt đầu dày đặc, Sở Dao thật sự không biết lúc này mình nên mở miệng thế nào cho thích hợp, bèn dùng ánh mắt tức giận lia về phía Khấu Lẫm.

Khấu Lẫm bị thê tử lườm cho thấp đi ba tấc, nhưng cũng thấy được ý cầu cứu từ trong ánh mắt nàng, bắt buộc phải xen mồm: “Đúng rồi, Giang Thiên Dữ nói khi hắn giải cổ cho Dao Dao, từ cổ trùng có thể biết được Dao Dao hoài thai...”

Lời này vừa nói ra thì không khí lập tức thay đổi, Kim Trấm kinh ngạc: “Mấy ngày qua hôm nào đại phu cũng đến bắt mạch cho A Dao, lần nào ta cũng hỏi rất cẩn thận nhưng đều nói không phát hiện ra điều gì khác thường.”

Khấu Lẫm trầm ngâm: “Thời gian ngắn ngủi, khám không ra cũng rất có khả năng. Tuy nhiên khi Giang Thiên Dữ nói lời này cũng có ý muốn gây nhiễu loạn tâm thần của ta, chưa chắc có thể tin.”

Sở Tu Ninh nhìn về phía Sở Dao: “Con có cảm thấy không khoẻ?”

Sở Dao cho rằng Khấu Lẫm đang muốn giảm bớt không khí căng thẳng nên bịa đặt lung tung, vì thế cũng không để tâm, vẻ mặt cũng chả có gì ngượng ngùng: “Sau khi con trúng cổ vẫn luôn có chút không khoẻ, phân biệt không ra đâu ạ.”

Khấu Lẫm nói: “Thà rằng tin là có, nhờ Kim gia phân phó khi các đại phu khai dược cho nàng bổ thân mình thì nên chú ý nhiều hơn.”

Kim Trấm đáp không cần nghĩ ngợi: “Đây là đương nhiên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play