Trong phủ Hạ Lan, Sở Tiêu đưa về mấy bao trà xong liền rời phủ ngay, tiểu viện chỉ còn lại một mình Sở Dao, ngồi ở cửa sổ lật xem sổ ghi chép đêm qua Khấu Lẫm lấy về.

Đây là ghi chép theo từng tháng của Lạc Dương Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở, có nhiệm vụ giám sát Lạc Vương, Hà Nam phủ, và Hà Nam Vệ.

Hiện giờ, trên dưới Cẩm Y Vệ có gần hai mươi vạn người, bao gồm mười lăm Thiên Hộ Sở của địa phương, Bách Hộ Sở thì đếm không xuể. Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở của địa phương đảm nhiệm công tác giám sát quan lại địa phương. Một khi phát hiện quan viên địa phương có hành động gì bất thường, Bách Hộ Sở báo lên Thiên Hộ Sở, rồi Thiên Hộ Sở sẽ báo lên Bộ Tổng Chỉ Huy ở kinh thành.

Khấu Lẫm sợ bọn họ lơ là chức phận, thường xuyên điểm danh kiểm tra bất chợt ghi chép giám sát của Bách Hộ Sở. Nếu là bút ký vội vã viết cho có lệ để kịp nộp lên thì từ độ cũ của giấy và màu mực phai liền có thể nhận ra ngay.

Nhưng gã Chu Bách hộ của Bách Hộ Sở Lạc Dương, người chém đầu nhi tử của Huyện lệnh bị giam vào nhà tù của Huyện nha, ghi chép giám sát của hắn coi bộ làm rất sơ sài. Cho nên sáng sớm Khấu Lẫm đã ra cửa thông qua con đường khác đi thu thập tin tức.

Sở Dao thấy mình rảnh rỗi quá không có việc gì làm nên lật ra nhìn một chút để giết thì giờ, xem coi có điểm nào không giống với những tình báo Khấu Lẫm thu thập về, đấy chẳng phải là điểm đáng ngờ hay sao?

"Dao Dao."

Khấu Lẫm đứng ngoài cửa sổ kêu nàng một tiếng.

Thời tiết tuy lạnh nhưng Sở Dao vẫn thích mở cửa sổ cho thoáng khí, nàng ngẩng đầu nhìn lên: "Ủa, không phải nói buổi tối chàng mới trở về hay sao?"

Khấu Lẫm đi đến tựa bên thành cửa sổ, chăm chú nhìn Sở Dao bên trong, khẽ mỉm cười nói: "Làm xong sớm nên về sớm."

Sở Dao hơi cúi người ghé vào án thư: "Vậy có thu hoạch gì không?"

"Rất có thu hoạch." Khấu Lẫm rút ra bàn tay luôn giấu sau lưng, trong tay cầm một hộp nhỏ bằng gỗ tùng, vươn người qua bệ cửa sổ đặt trên án thư, đắc ý khoe, "Hôm nay phu quân của nàng kiếm lời lớn, mua quà tặng nàng."

"Chàng lại tống tiền ai rồi?" Sở Dao vừa nghe lời này chợt nhíu mày. Thật ra nàng không có một chút hứng thú nào với món quà trước mặt, bởi vì khẳng định là vật phẩm trang sức bằng vàng. Nhưng nàng không muốn quét sạch hưng phấn của Khấu Lẫm nên vẫn cầm lấy mở ra, bỗng dưng ngẩn người. Hóa ra là một cây bút lông chuột đã cũ, cán bút tróc sơn loang lổ, có khắc bốn chữ nhỏ -- -- Vân Đoan cư sĩ.

Sở Dao khó có thể tin, thật cẩn thận lấy bút từ trong hộp ra, tay cầm bút khẽ run: "Đây là bút do Vân Đoan cư sĩ đã dùng qua?"

Khấu Lẫm rất vừa lòng khi thấy biểu tình vui sướng của nàng, cánh tay khoanh lại đặt trên bệ cửa sổ cười nói: "Không chỉ là ông ta dùng qua, còn dùng để vẽ bức họa Cô Điểu Hàn Giang nữa đấy."

(Cô điểu hàn giang: Con chim cô đơn trên dòng sông lạnh)

"Thật vậy chăng?" Sở Dao cảm động ngửa đầu nhìn Khấu Lẫm, vẻ mặt bỗng nhiên cương cứng, một hồi mới thốt lên, "Vương Nhược Khiêm?"

"Khấu Lẫm" giật mình, sau đó cười khổ: "Làm sao cô nhận ra được?"

Sở Dao tuy không biết thân phận Đại thủ lĩnh của hắn, nhưng cũng nghe Khấu Lẫm kể lại phần lớn chuyện hắn đã trải qua nên cũng không sợ. Nàng thật vô cùng ngoài ý muốn, cười bất đắc dĩ: "Phu quân đâu thể biết được ta sùng bái Vân Đoan cư sĩ."

Lục Thiên Cơ ngẩn ra: "Ngay cả chuyện này mà y cũng không biết?"

Sở Dao vô cùng yêu thích mân mê cây bút lông không muốn buông tay: "Ta chưa đề cập đến."

"Chuyện này mà còn phải đề cập nữa sao?" Lục Thiên Cơ cũng do lần trước theo lệnh Khấu Lẫm lẻn vào phòng Sở Dao kiểm tra nàng có dịch dung hay không mới biết được, "Trong phòng của cô bốn vách tường đều treo tranh chữ, gần như tất cả đều của Vân Đoan cư sĩ. Nếu xem không hiểu tranh chữ thì cũng có thể đọc được lạc khoản chứ."

(Lạc khoản: Hàng chữ nhỏ ở góc bức tranh hoặc câu đối, ghi ngày tháng tên họ tác giả do chính tác giả viết)

Sở Dao không biết nên khóc hay cười: "Những tranh chữ đó chàng nhìn giống như phù chú, liếc mắt một cái cũng không muốn xem thêm."

Lục Thiên Cơ trầm mặc một lát, môi khẽ nhúc nhích nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.

Sở Dao cũng trầm ngâm, sau đó bỏ lại cây bút vào hộp đưa cho hắn: "Vương công tử, phần lễ vật này quá quý trọng, ta không thể thu."

"Cô chớ nên hiểu lầm." Lục Thiên Cơ hơi ngây người, minh bạch nỗi băn khoăn của nàng, "Ở trong lòng ta cô đích xác chiếm một vị trí đặc thù, nhưng ta đối với cô... cũng không phải là tư tình nam nữ.". ngôn tình hoàn

Hắn nói thẳng như vậy khiến Sở Dao trong nháy mắt có chút xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào.

Nghe hắn cách cửa sổ chậm rãi nói tiếp: "Khi còn nhỏ ta làm ầm ĩ vụ tuyệt thực, là thật sự muốn tìm chết. Luyện Súc cốt công cố nhiên thống khổ, nhưng càng thống khổ hơn là phụ thân ta vì quan to lộc hậu mà ép buộc ta luyện. Mẫu thân ta tuy đau lòng nhưng luôn luôn khuyên ta hãy thuận theo, nói với ta đây là cơ hội để phụ thân một bước lên trời..."

Trong lòng Sở Dao rất là áy náy: "Thực xin lỗi, khi đó ta không hiểu huynh gặp phải chuyện gì, cho rằng bởi vì huynh bị bệnh mà muốn buông xuôi, còn quở trách huynh không hiếu thuận mẫu thân..."

"Đúng là khi đó cô tới khuyên ta khiến ta thấy thật rất buồn cười." Lục Thiên Cơ hơi nhếch miệng, "Ta tội nghiệp cô tang mẫu lại gãy chân, có chút đáng thương nên cũng không muốn so đo với cô. Còn những lời cô khuyên thì một chữ ta cũng không bỏ vào tai."

Sở Dao gật đầu: "Ta hiểu mà."

Lục Thiên Cơ từ từ nói tiếp: "Bởi vì thật sự ta tìm không ra lý do gì để tiếp tục sống trên đời, luyện không thành Súc cốt công là chết, luyện thành cũng là quỷ đoản mệnh, sống đến ba mươi tuổi thật không dễ dàng. Vậy thì chết sớm hay chết muộn có gì khác nhau, tội gì phải chịu đau đớn cùng cực thêm mấy năm."

Không để Sở Dao có thời cơ để phản ứng, hắn lại nói tiếp, "Mãi cho đến một năm, ta ngồi dựa lưng vào tường viện, nghe cô ở bên tường kia đang khóc. Lúc đó ta thấy tò mò, trèo lên thang bò qua đầu tường, nhìn thấy cô đang luyện tập đi đường, cứ đi năm bước thì bị ngã, nhưng ước chừng cô đã kiên trì tập suốt một buổi chiều..."

"Ngày hôm sau, ta lại trèo lên đầu tường xem cô vừa đi vừa ngã, vừa ngã vừa khóc. Ta muốn nhìn xem một tiểu nha đầu được nuông chiều từ bé rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu. Hơn mười ngày qua đi, cô vẫn luôn bị ngã nhưng bắt đầu ngâm nga Luận Ngữ, té ngã xong mặc dù chảy nước mắt giàn giụa nhưng miệng vẫn tiếp tục đọc không ngừng..."

"Nửa năm qua đi, số lần cô té ngã càng ngày càng ít, cũng không chảy nước mắt, tứ thư ngũ kinh đọc thuộc làu làu... Ta bỗng nhiên phát hiện, những gì lúc trước cô quở trách ta không sai một chút nào, ta thật sự là hạng người khiếp nhược. Ta không khỏi một lần nữa bắt đầu xét lại bản thân, rốt cuộc đã nghĩ thông suốt -- tìm chết cũng không phải là được giải thoát, đúng ra phải tìm cách để thỏa hiệp với vận mệnh..."

Sở Dao ngửa đầu lẳng lặng nhìn Lục Thiên Cơ.

Hắn mỉm cười: "Cho nên đối với ta mà nói, cô là một ân nhân." Đây là lời thật, hắn đối với nàng không phát sinh tình yêu nam nữ, nàng chỉ là một tia sáng rực rỡ trong lúc vô tình đã xuyên qua đám mây đen chiếu vào sinh mệnh của hắn, "Vốn dĩ cây bút này ta muốn đưa cho cô làm quà cưới, nhưng Khấu Lẫm vẫn luôn ngăn cản không cho ta gặp cô."

Bản thân Sở Dao cũng không quen thuộc lắm với Lục Thiên Cơ, cũng không biết nên nói gì hơn, chỉ một lần nữa đặt hộp bút xuống bàn: "Đa tạ, món quà này ta thật sự rất thích."

*Edited by Bà Còm in Wattpad*

Khấu Lẫm làm theo lời Lục Thiên Cơ ngồi trong nhã gian chờ một canh giờ, sau đó mới tính tiền chạy lấy người.

Nửa đường hồi phủ Hạ Lan, Đoạn Tiểu Giang đã xông tới bẩm báo, biểu tình có chút buồn bực: "Đại nhân, Thiên Cơ giả thành bộ dáng của ngài đi gặp phu nhân."

Khấu Lẫm không chút nào ngoài ý muốn: "Cuộn giấy trên chân bồ câu đưa tin vừa thấy là biết ngay thủ pháp cuốn giấy của hắn."

Đoạn Tiểu Giang nhíu mày: "Vậy mà ngài vẫn tránh mặt suốt một canh giờ?"

"Nếu lỡ bản quan nhìn lầm thì sao, chẳng phải sẽ liên lụy khiến hắn bị bại lộ?" Khấu Lẫm hậm hực tiến lên phía trước, "Hắn nói với phu nhân chuyện gì?"

"Hắn tặng phu nhân bút lông..." Đoạn Tiểu Giang thuật lại cho Khấu Lẫm toàn bộ cuộc đối thoại của Lục Thiên Cơ và Sở Dao không sót một lời, sau đó lo lắng sốt ruột, "Đại nhân, Thiên Cơ thật sự chỉ sống không quá ba mươi tuổi?"

"Bản quan đâu có luyện qua, làm thế nào biết được?!" Khấu Lẫm cười lạnh, "Nhưng sao ngươi có thể nghe lén rõ ràng như vậy? Khinh công của ngươi tuy rất tốt nhưng hắn và ngươi cộng sự nhiều năm, đối với võ công của ngươi cực kỳ quen thuộc, dễ dàng có thể phát hiện ngươi. Rõ ràng biết ngươi ở đó nên cố ý nói những lời này để ngươi nghe được, lại mượn miệng của ngươi chuyển lời cho bản quan. Hắn muốn tranh thủ được bản quan đồng tình mà đưa cho hắn khế đất của nhà họ Vương, bằng không hắn thật sự cày đến chết cũng kiếm không đủ để mua lại căn nhà cũ..."

Đoạn Tiểu Giang sửng sốt, cụp mắt suy nghĩ: "Có khả năng!"

"Tiểu kỹ xảo thấp kém như vậy mà cũng dám khoe khoang trước mặt bản quan." Khấu Lẫm khinh thường "Hừ" một tiếng, phẩy tay đi về phía trước, "Hộp binh khí của bản quan ở đâu?"

"Tiểu phó đang cõng theo." Đoạn Tiểu Giang nói. Hộp binh khí kia mỗi khi đại nhân của bọn họ đi xa nhà nhất định sẽ mang theo. Trước đây hắn cũng không biết bên trong đựng cái gì, nhưng không hiểu sao mấy hôm trước đại nhân lại cho hắn xem, hóa ra là một bộ dụng cụ làm bếp.

"Lát nữa ngươi dựa theo phương thức bản quan dạy ngươi đi mở ra hộp binh khí, trong ngăn ngầm cuối cùng có một xấp khế thư, ngươi tìm ra khế đất của phủ Vương Thị Lang đưa cho Thiên Cơ."

Đoạn Tiểu Giang ngây ngẩn: "Đại nhân, ngài không phải vừa nói Thiên Cơ cố ý sao?"

Khấu Lẫm trầm mặc, cố ý truyền lời đến tai hắn không giả, nhưng nếu lỡ lời nói đó là sự thật?

Năm ngàn lượng vàng mà thôi, không cần thiết phải đánh cuộc để đoán thật giả trong chuyện này.

"Khi đưa cho hắn, đừng cho hắn biết bản quan đã nhìn thấu."

*By Bà Còm in Wattpad*

Lúc này, trong thư cục của Lạc Dương.

Sau khi biết được tầm quan trọng của một lượng bạc đối với dân chúng qua vụ án giết người ở huyện Hồng Diệp, Sở Tiêu luôn cố tình lưu ý xem một lượng bạc đủ sức mua được những gì.

Tỷ như Khấu Lẫm cho hắn một lượng bạc đã đủ để hắn ở thư cục mua được một trăm quyển sách.

Sau khi Sở Tiêu chọn được sáu quyển, vừa quay đầu liền thấy Viên Thiếu Cẩn cũng cầm sáu quyển sách, tất nhiên giống của hắn như đúc, hắn thật sự hết nói nổi.

Không đợi Sở Tiêu móc mỉa chính mình, Viên Thiếu Cẩn giành nói trước: "Thế nào? Ngươi mua rồi thì ta không được mua hay sao?"

Sở Tiêu trợn trắng mắt: "Ta chỉ cảm thấy lãng phí mà thôi, hai chúng ta cũng không có khả năng lập tức đọc xong cùng một lúc, không bằng chia ra mà mua sau đó trao đổi để đọc."

Viên Thiếu Cẩn nghe vậy sửng sốt, suy nghĩ lại cảm thấy rất có đạo lý, đích xác có thể tiết kiệm được không ít tiền. Vì thế hai người chia nhau mua, sáu quyển sách, mỗi người trả tiền ba quyển.

Khấu Lẫm đã nói buổi chiều không có việc gì để làm, hai người lại có tiền rủng rỉnh bèn lên lầu hai của thư cục.

Trong mỗi thư cục của thành lớn thông thường sẽ thiết kế nhã tọa, có thể ngồi xuống mua trà vừa uống vừa đọc sách. Đặc biệt vào đông, thư cục cung cấp than hỏa, ấm áp mà không tốn tiền.

Hai người đi lên ngồi xuống cùng một bàn. Cửa ải cuối năm nên trong thư cục cũng không đông khách, ngoại trừ bàn của bọn họ còn có hai bàn khác, mỗi bàn ngồi một người.

Nửa canh giờ sau, có thêm một vị công tử trẻ tuổi ôn tồn lễ độ lên lầu, trông khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Phía sau hắn đi theo hai nam tử cường tráng ăn mặc như gia phó, được hắn phân phó: "Các ngươi đi xuống chờ, đừng ở chỗ này gây chướng mắt."

"Thiếu gia..." Hai gia phó lộ vẻ khó xử, "Lão gia bảo bọn thuộc hạ phải bảo hộ bên người thiếu gia không rời..."

"Đi xuống."

Nhìn thiếu gia sinh khí, hai người đành phải lui về phía thang lầu, nhưng chỉ đến gần thang lầu thì dừng lại đứng canh.

Công tử trẻ tuổi mắt không thấy tâm không phiền nên cũng không bức bách bọn họ, đi đến vị trí quen thuộc của hắn ngồi xuống.

Sở Tiêu nghe thấy động tĩnh, quay đầu liếc hắn một cái. Hắn cũng nhìn lại. Tối hôm qua Sở Tiêu đã gặp qua hắn ở chỗ này, khẽ gật đầu chào. Hắn cũng gật đầu chào lại, khiêm tốn có lễ.

Chỉ chốc lát sau, lão bản thư cục tự mình bưng bếp lò đựng đầy than cháy đỏ đi lên, đặt ở bên người hắn rồi lại yên lặng lui ra, sợ quấy rầy đến hắn.

Sở Tiêu hâm mộ chép miệng, hạ giọng thầm thì với Viên Thiếu Cẩn: "Xem ra vị công tử này thân phận không bình thường."

Viên Thiếu Cẩn đang chăm chú đọc sách bèn ngẩng đầu nhìn, khinh bỉ nói: "Ngươi là công tử nhà Thượng Thư mà lại đi hâm mộ công tử nhà Tri phủ, ngươi cũng thật có tiền đồ."

Sở Tiêu sửng sốt: "Sao biết ngươi biết hắn là công tử nhà Tri phủ?"

Viên Thiếu Cẩn lại mỉa mai: "Tại sao có đôi lúc ngươi lại biến thành kẻ ngốc như vậy? Ngươi không nhìn hai bội đao của gia phó kia à? Chế thức của bội đao..."

"Biết rồi, ngươi cũng thật cẩn thận." Sở Tiêu đã học một khóa về bội đao nên hắn cũng biết phân biệt, chỉ là hắn thật không chú ý.

"Ngươi..." Viên Thiếu Cẩn giật mình. Sở Tiêu hình như vừa khen mình...?

Nhưng Sở Tiêu cũng không để ý, đã bắt đầu cắm cúi đọc sách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play