Editor: demcodon
Chung Dịch bật cười nói: "Ừm, anh rất mong chờ."
Trì Quân thở dài: "Anh lại còn tạo áp lực cho em."
Chung Dịch nhìn hắn, không tự chủ được chuyển sang tư thế, dùng ngón tay ma sát lên bờ môi mọng nước của Trì Quân. Đến lúc này, hơi thở của cậu cuối cùng cũng nặng nề.
Nhưng càng đến lúc này, Chung Dịch càng tỏ ra bình tĩnh hơn. Cậu thậm chí hỏi Trì Quân trước: "Đêm nay chúng ta sẽ ở trên thuyền hả?"
Lúc này đã hơn 0 giờ, du thuyền chậm rãi đi xa nơi bắn pháo hoa. Sóng biển dập dờn, trời đất rộng lớn, một chiếc du thuyền lênh đênh trên biển. Tự trên cao nhìn xuống giống như phù du nhỏ bé, nước chảy bèo trôi. Ánh trăng sáng trong.
Trong phòng điều khiển, Trì Quân: "Đúng vậy." Hắn dời tầm mắt sang chỗ khác, nhìn quầy bar trong cabin, rồi nhìn sang giường bên cạnh.
"Là giường nước." Đôi mắt của trợ lý Trì hơi sáng lên nói: "Em còn chưa thử qua."
Chung Dịch dở khóc dở cười.
Trì Quân: "Yên tâm, thuyền là mượn. Nhưng giường là em mới mua, dùng xong thì vứt đi."
Chung Dịch không nhịn được cười: "Em nghĩ gì vậy?"
Trì Quân mỉm cười kéo cổ áo của Chung Dịch chậm rãi lùi về sau: "Có thể làm nóng, rung động..." Người trẻ tuổi, sau khi lãng mạn chính là hưởng thụ thực tế.
Hắn thích Chung Dịch, muốn cùng Chung Dịch thử nghiệm nhiều điều vui sướng hơn.
Sau ngày hôm nay đến hết ngày ăn tết, rồi về Bắc Kinh tiếp tục công việc, có lẽ sẽ không quá nhiều thời gian rãnh rỗi. Hắn phải đến chỗ ông nội đối phó với nhiều khách đến chúc tết từ khắp nơi.
Đến lúc đó có khoảng một tuần cũng không thấy được cục sạc dự phòng của mình. Bây giờ hắn phải nắm bắt thời gian và tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất.
Chung Dịch cũng phối hợp với Trì Quân. Khi Trì Quân kéo cổ áo mình thì bắt đầu chậm rãi cởi từng cúc áo của Trì Quân.
Hai người cùng nhau ngã xuống chiếc giường mềm mại.
* * *
Mùng 1 đầu năm, có vô số người đến nhà họ Trì chúc tết.
Quản gia vốn dĩ cảm thấy sáng sớm thiếu gia trở về mang chút thỏa mãn trên mặt, hiển nhiên tối hôm qua đã đạt được thứ mình muốn. Chỉ là về đến nhà đã chui vào phòng ngủ bù, làm cho quản gia lo lắng một hồi.
Cũng may đợi đến 9 giờ, Trì Quân rửa mặt ra khỏi phòng đã lấy lại tinh thần. Hắn đến phòng bếp một vòng và ăn bữa sáng để lại cho mình. Sau đó ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông nội.
Quản gia chậm rãi cười: Chậc, thiếu gia rất biết đúng mực, không giống với hai người lớn suốt ngày làm cho ông Trì bực bội.
Bên kia, Trì Bắc Dương vốn dĩ muốn đâm Trì Quân một câu. Nhưng ông chưa kịp nói gì thì Trì Nam Tang đã mở miệng cười và nói sang chuyện khác. Trì Bắc Dương dừng lại hơi suy tư.
Không phải ảo giác. Tối hôm qua ông đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ngoài ra, em gái và vợ của ông chưa bao giờ nói chuyện đàng hoàng với nhau như vậy, nói như vậy cũng không chính xác. Khi ông mới kết hôn với Tùng Lan, Trì Nam Tang cũng còn giữ gia đình hòa thuận bên ngoài, tạo mối quan hệ tốt với Tùng Lan. Lý do cho mối quan hệ của hai người chuyển biến xấu có thể bắt nguồn từ lúc mẹ qua đời, luật sư đọc lời dặn của bác sĩ.
Trì Bắc Dương đột nhiên phát hiện ba mẹ dường như có kế hoạch khác với hướng đi của Thịnh Nguyên.
Sau đó, chưa đầy hai năm, Trì Nam Tang đã ôm một đứa trẻ trở về nói đó là con gái của nó.
Hiện tại, Trì Bắc Dương cố nén xuống suy nghĩ trong lòng nhìn Trì Quân. Lúc đó Trì Nam Tang trực tiếp nhận hợp đồng của chi nhánh Bắc Kinh, Trì Minh đã nhắc đến Trì Quân một câu. Trì Bắc Dương nghe, trong âm thầm đi tìm người thân tín ở Bắc Kinh hỏi. Đối phương đáp lại là: "Trì thiếu gia có quan hệ rất tốt với mấy giám đốc..."
Trì Bắc Dương nheo mắt.
Người thân tín lại nói: "Nhưng đều thân thiết với mấy người đến từ Thượng Hải."
Nhưng người ký tên trên hợp đồng của Trì Nam Tang là phe Bắc Kinh.
Trì Bắc Dương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy mình không tốt bởi vì lúc trước Trì Quân đã bẫy Trì Minh nên quá đề cao đứa con trai này của ông.
--- ---
Lúc đầu là mấy cổ đông từ Thượng Hải đến. Trong đó, Trì Quân nhìn thấy anh họ của giám đốc Đàm ở Bắc Kinh - Đàm Tường.
Y và em họ có bảy phần giống nhau, đặc biệt là hình dáng gương mặt đều là chữ điền, chân mày rậm, dáng vẻ rất hào sảng.
Khi người lớn nói chuyện, Trì Quân chỉ chào hỏi rồi ngồi một bên lắng nghe. Hắn rất tập trung tinh thần, ánh mắt chậm rãi đảo qua Đàm Tường và ba.
Thế nào lại cảm thấy... hơi khác so với những gì mình đã tưởng tượng trước đây.
Không. Trì Quân nhanh chóng đính chính: Ít nhất là mấy năm trước, khi hắn còn học trung học, mình bị thờ ơ lạnh nhạt ở Thịnh Nguyên, cảm thấy Đàm Tường và Trì Bắc Dương có quan hệ cấp trên cấp dưới rất tiêu chuẩn. Không thể nói là thân thiết, mà quan hệ cũng không tính là tệ. Nếu như trên bàn rượu, Đàm Tường sẽ đi theo đám đông nâng ly chúc mừng Trì Bắc Dương và nói với ông mấy câu.
Cho dù là năm ngoái, Đàm Tường cũng đến chúc tết cũng không giống như bây giờ. Y mím môi, vẻ mặt sẽ dịu đi khi nhìn thấy ông Trì, mang theo chút cung kính khi nói chuyện với ông Trì. Cho dù là với Trì Nam Tang cũng nói chuyện ôn hòa.
Nhưng khi nói chuyện với Trì Bắc Dương thì cảm xúc hơi bị đè nén.
Trì Quân trầm ngâm: Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người này trong một năm qua? Nói cách khác, một năm nay cuộc sống của Đàm Tường có thay đổi gì liên quan đến Trì Minh?
Hắn đã rời Thượng Hải quá lâu, thông tin thiếu hụt trầm trọng, nhất thời không thể nghĩ được gì nhiều.
Bên kia, Đàm Tường ở nhà họ Trì khoảng 30 phút. Sau đó kiểm tra thời gian và chào tạm biệt với lý do phải về nhà mẹ vợ. Rất tiêu chuẩn, không mắc chút sai lầm. Vấn đề ở chỗ Trì Quân biết rõ sự yếu thế của mình ở Thượng Hải Thành, năm trước đã để lại phần lớn sự chú ý của mình cho các cổ đông này cổ. Đến bây giờ hắn vẫn nhớ rằng năm ngoái Đàm Tường đã ở lại đến trưa.
Sau khi y rời đi, mấy cổ đông khác vẫn còn ở lại. Chỉ là trên mặt mỉm cười nên không nhìn ra điều gì.
Cuối cùng, Trì Quân liếc nhìn đồng minh là mẹ mình. Tùng Lan đang nói chuyện với vợ của mấy vị cổ đông. Một lát sau, bà chạm vào tầm mắt của Trì Quân, lặng lẽ lắc đầu với hắn.
Đây là ý kế tiếp muốn nói.
Trì Quân thấy rõ, quay lại tầm mắt của mình. Dù cho mình ở Bắc Kinh và đặt chân đến Thịnh Nguyên đều phải đối mặt với cục diện như thế.
Hắn không có cách nào gặp lại. Nếu như lúc trước mình thật sự nghe theo ý của Trì Bắc Dương ra nước ngoài du học thì bây giờ hắn sẽ bị động cỡ nào.
Cho nên dù cho Tùng Lan có nói sẽ để ý đến chuyện ở Thịnh Nguyên. Nhưng hiện tại xem ra cũng không có thật sự quan tâm. Bà chỉ đơn thuần là lấy cổ phần dưới danh nghĩa của Trì Quân để tiêu xài giao tiếp.
Trì Quân vẫn cảm ơn bà như cũ, ít nhất năm đó vẫn tiếp tục kiên trì không thỏa hiệp với Trì Bắc Dương. Cuối cùng để cho Trì Quân đến Đại học Bắc Kinh học.
--- ---
Sau khi Đàm Tường đi, còn lại ba người không để lại nhiều ấn tượng cho Trì Quân tượng.
Một người trong số họ tuổi tác đã cao, nói đến cùng là người đồng thế hệ với ông Trì. Hiện tại nghe nói là đi chúc tết, nhưng rất nhanh đã bắt đầu đánh cờ với ông Trì, cười nói vui vẻ, hoàn toàn giao trường hợp cho con trai và con dâu mình dẫn theo. Ông ta nhìn thấy Trì Quân còn cười rút ra một bao lì xì.
Nói với vẻ rất nhiều cảm xúc: "Tiểu Quân đã lớn như vậy rồi. Dao Dao đâu?"
Trì Dao bé ngoan tiến lên nhận một bao lì xì từ trên tay Mã Tài Nghệ. Sau đó là Minh Vĩnh Phong và Quảng Hoành.
Hai người là bạn thân nhiều năm, so với Đàm Tường, người dường như có ý kiến với Trì Bắc Dương, hai người bọn họ thân với Trì Bắc Dương rất nhiều. Quảng Hoành là người hay nói, nói với Trì Bắc Dương về một số dự án và đầu tư của Thịnh Nguyên trong năm tới. Lại đề cập đến có một bãi biển nhân tạo ở phía đông nam đang được đấu thầu. Khi nó hoàn thành có thể thu hút nhiều du khách đến. Trì Bắc Dương đồng ý và bắt đầu một cuộc thảo luận nghiêm túc với y.
Minh Vĩnh Phong thì yên tĩnh hơn, thỉnh thoảng chỉ tiếp lời bạn thân, cũng không nói gì nhiều.
Đây là bốn cổ đông. Ngoài ra có mấy người hợp tác khác vội vàng đến ngày đó để giao lưu tình cảm với những người lãnh đạo của Thịnh Nguyên.
Trì Quân hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Đường Hoài Du. Cô được ba Đường Đức dẫn đến, thấy Trì Quân ngại ngùng cười.
Trì Quân cũng nhẹ nhàng nói chuyện với cô. Đường Hoài Du cũng không có vẻ gì là đặc biệt so với những người trẻ khác đến nhà họ Trì.
Đường Đức ngồi một bên nhìn mà thở dài: Vợ dẫn Hoài Cẩn đến một nhà khác chúc tết. Khi nghe mình nói lúc trước đã gặp Trì thiếu ở buổi tiệc thương mại và đưa danh thiếp. Mà hôm sau bạn thân của Trì thiếu đã gọi điện thoại cho mình. Bà cảm thấy hai đứa trẻ có rất nhiều không gian gần gũi. Vì vậy không trâu bắt chó đi cày, kêu Đường Đức ra tay.
Nhưng ông thấy thế nào cũng cảm thấy được Trì Quân có quan hệ tốt hơn rất nhiều với cô Mạc.
Cùng lúc đó, Trì Quân chính trực nói: "Tôi nghe nói, cô nói cho mẹ cô, cô đối với tôi cầu mà không được?"