Editor: demcodon
Trong thói quen của người Thượng Hải, mặc dù có rất nhiều 'trường chuyên trung học'. Nhưng chỉ cần nói hai chữ này là họ nói riêng đến trường trung học trực thuộc Đại học Thượng Hải.
Bây giờ trên bàn ăn, Chung Dịch nói về bạn trai như thể đang hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc. Các thầy cô nhìn thấy ở trong mắt, một cách tự nhiên nhớ đến bóng dáng lạnh lẽo cô đơn ngồi trong góc lớp học năm xưa. Cậu có thành tích tốt, mà ở các trường học trong nước, 'học sinh giỏi' luôn có vầng hào quang. Dù vậy, Chung Dịch luôn cô độc trong cuộc sống ba năm cấp 2 của mình.
Ngụy Ngọc Hàm từng đặc biệt dặn lớp trưởng để đối phương giao tiếp với Chung Dịch nhiều hơn, tốt nhất có thể làm cho Chung Dịch vui vẻ hơn. Nhưng sau nửa tháng, lớp trưởng đến báo cáo, do dự nói: "Thưa cô, bọn em tìm cậu ấy thảo luận về bài tập thì cậu ấy đều rất nghiêm túc thảo luận với bọn em. Nhưng tìm cậu ấy ra ngoài chơi, cho dù chỉ là chơi bóng rổ thì cậu ấy đại khái là... không phải là không vui, chỉ là cảm thấy khó xử."
Vì vậy Ngụy Ngọc Hàm lại lén lút tìm Chung Dịch. Cô lúc đó rất đau lòng thiếu niên này, cảm thấy Chung Dịch có phải là đã quen với việc bị ngược đãi ở nhà quen rồi. Bây giờ trong lúc phát triển thân thể nên dinh dưỡng không theo kịp. Dù sao thức ăn trong căn tin trường học cũng là cơm tập thể, không thể chú ý đến tất cả học sinh. Ngụy Ngọc Hàm suy nghĩ có nên thỉnh thoảng nấu cơm riêng cho Chung Dịch hay không.
Nhưng khi Chung Dịch đứng trước mắt, vết thương trên người đã dần biến mất, là thiếu niên mặc dù gầy gò những đã rất cao.
Trước sự lo lắng của Ngụy Ngọc Hàm, cậu ngập ngừng một chút nói: "Cô ơi. Lớp trưởng và mấy bạn khác rất tốt. Nhưng... nếu như em không đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, thì khi đó em còn có thể làm gì đây?"
Cậu trước giờ đều không có đường lui, được người giúp đỡ không phải là kế hoạch lâu dài. Dù cho các thầy cô mềm lòng, sẵn sàng đóng học phí cấp 3. Nhưng sau đó thì cậu có thể làm gì?
Chung Dịch chỉ có một lựa chọn. Đó chính là trở thành người có điểm cao nhất trong lớp, trở thành người đứng đầu cả thành phố trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông. Sau đó cầm học bổng tiến vào cấp ba, tiến lên và được nhận vào trường đại học tốt nhất. Chỉ có như vậy cậu mới có thể nhìn thấy tương lai.
Ngụy Ngọc Hàm nghẹn lời, một hồi thở dài nói: "Ừh, cô ủng hộ em chăm chỉ học tập. Nhưng bình thường cũng phải rèn luyện, thân thể tốt chính là tiền vốn."
Chung Dịch cười và nói: "Cám ơn cô." Cậu còn rất trẻ đã lộ ra gương mặt điển trai: "Em cũng có chạy bộ."
Đây là vẫn động rẻ nhất.
Khi Chung Dịch rời đi, Ngụy Ngọc Hàm thở dài. Cô cảm thấy Chung Dịch đã tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của cậu cũng chỉ còn lại sự bất lực. Về tính cách, lớp trưởng cũng nói Chung Dịch không phải là người không dễ hòa đồng, chỉ là thích dành thời gian của mình cho 'những việc có ích'.
Trong chớp mắt đã qua mấy năm. Trên thực tế, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Chung Dịch cũng đã đến thăm cô Ngụy và các thầy cô khác. Khi đó, trên người cậu vẫn mang theo vẻ ngây ngô của học sinh cấp ba, nhưng đã khác rất nhiều so với thời cấp 2. Cậu khiêm tốn, lịch sự, cười nói với Ngụy Ngọc Hàm mình đã thi đậu vào Đại học Bắc Kinh.
Ngụy Ngọc Hàm và các đồng nghiệp đã rất ngạc nhiên, lại hỏi về học phí.
Chung Dịch nói: "Giáo viên cấp 3 của em đã giúp em tư vấn và đã đăng ký khoản vay sinh viên." Nó sẽ bắt đầu tính lãi sau khi tốt nghiệp: "Ngoài ra, em đã tìm được một công việc làm gia sư bán thời gian." Khi đó cậu đi thăm cô Ngụy và các thầy cô khác, trên tay mang theo trái cây, rất nghiêm túc nói: "Thưa cô, em sẽ luôn nhớ những gì thầy cô đã làm cho em lúc đó. Sau này, em cũng sẽ giúp những người khác tương tự."
Ngụy Ngọc Hàm và mấy người khác tràn đầy cảm xúc. Sau nhiều năm dạy học, bọn họ đã gặp quá nhiều học sinh, cũng có đôi khi tự hỏi bản thân rằng liệu nghề này có ý nghĩa gì không. Nhưng nhìn các em học sinh ngày càng trưởng thành, có ích cho xã hội thì cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Chuyện của Chung Dịch lập tức đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong giới đồng nghiệp trong một thời gian.
Sau đó Chung Dịch thật sự vào đại học. Nghỉ đông năm thứ nhất đến mời bọn họ ăn cơm. Sau nửa năm, cậu đã đột nhiên trưởng thành hơn rất nhiều, có được sự tự tin thật sự rực rỡ.
Bây giờ nghĩ lại, có thể cũng bị ảnh hưởng từ bạn trai. Nghe nói đối phương học Khoa quốc tế, các thầy cô cũng yên tâm. Chung Dịch đã đủ cố gắng, cũng không đủ dễ dàng. Bây giờ thật vất vả có được người yêu. Nếu như phụ huynh của đối phương chia đôi xẻ lứa... bọn họ chỉ nghĩ đến đã toát mồ hôi lạnh. Mà đối với những phụ huynh có thể cho con học Khoa quốc tế, không nói những việc khác, về mặt tư tưởng có lẽ sẽ cởi mở hơn.
Sau mấy lần suy nghĩ xoay chuyển, các thầy cô cùng nhau mỉm cười.
Cô Ngụy chủ động nói: "Sau này có cơ hội cũng cho các thầy cô gặp đứa nhỏ kia."
Chung Dịch mím môi mỉm cười, nói: "Dạ được!"
* * *
Khi cậu đi ra khỏi nhà hàng đã là buổi chiều. Chung Dịch suy nghĩ một chút cảm thấy Trì Quân đang bận rộn, có lẽ không có thời gian xem tin nhắn nên không liên lạc trước với đối phương.
Cậu chậm rãi đi trên đường Thượng Hải.
Khi còn niên thiếu, có nhiều năm mùa đông tuyết rơi. Cậu đi trong trường học, xung quanh đều là tiếng cười. Một đám người cùng tuổi chạy đùa giỡn, cầm quả cầu tuyết thật vất vả nặn ra ném vào đối phương.
Nhưng Chung Dịch nhìn mọi thứ trước mắt chỉ cảm thấy lớp mây mờ che khuất ánh mặt trời, bầu trời u ám sương mù.
Cậu ngẩng đầu lên, những bông tuyết rơi trên má giữa mái tóc và nhanh chóng tan ra. Chung Dịch cau mày, kéo cổ áo cao lên một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đó là chuyện rất lâu trước đây. Trong cuộc đời của cậu có Chu Tuyết bỏ nhà đi, có Chung Văn Đống vì uống rượu say khướt mà vung nắm đấm lên người 'con trai', cũng có cô Ngụy nhìn thấy cậu bị thương, ngạc nhiên và suýt khóc, vội vàng báo công an; có hàng xóm chỉ trỏ và gọi cậu là 'con hoang' ở sau lưng làm cho Chung Văn Đống ngày càng tức giận; cũng có bạn học cùng lớp chân thành và hết lòng đến hỏi Chung Dịch bài tập, đồng thời cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.
Cậu gặp được rất nhiều người. Cuộc sống còn rất dài.
Còn có... Trì Quân. Khi nghĩ đến đây, Chung Dịch tình cờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên vừa. Cậu lấy ra khỏi túi quần và người tên người gọi. Vốn dĩ mang theo sắc mặt hờ hững đột nhiên hòa tan.
Điện thoại vừa hết nối, bạn trai của cậu lên tiếng ở đầu dây bên kia: "Em và mẹ em tách ra..."
Chung Dịch: "Ừm." Giọng điệu thản nhiên, khóe môi đã hơi mỉm cười.
Trì Quân hỏi: "Anh có phải đang ở đường Nam Đô không?"
Chung Dịch ngẩn ra.
Trì Quân cười khẽ nói: "Quay đầu lại đi!"
* * *
Lùi lại 5 phút trước.
Tùng Lan hơi suy nghĩ nói: "Dạy dỗ?"
Trì Quân vẫn mang vẻ mặt không chê vào đâu được nói: "Con đi theo chú Thận và chú Hạng sẽ học được rất nhiều kiến thức." Bà dừng lại một chút và đơn giản phân tích tình hình: "Đến bây giờ, trên tay chúng ta chỉ có 10% cổ phần, ngang hàng với cô của con. Nhưng không bằng ba con."
10% cổ phần này là trước khi bà nội Chu Tú Quân bệnh chết đã đặc biệt lập di chúc kêu tên phải cho Trì Quân.
Dù cho trôi qua mười mấy năm, Trì Quân vẫn nhớ đến lúc đó bà nội của mình nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường bệnh. Sau đó, lần đầu tiên hắn trực tiếp đối mặt với 'cái chết'. Mọi người xung quanh im lặng và khóc, còn bà nội thì nhắm mắt lại. Trong bầu không khí này, Trì Quân đột nhiên hiểu rõ, sau này mình sẽ không bao giờ gặp lại bà nội nữa.
Hắn khóc rống lên, vô cùng đau đớn, cảm thấy: "Tất cả đều là lỗi của cháu..."
Nhưng những cảm xúc này, cho đến bây giờ không cần thiết biểu hiện ra ở trước mặt Tùng Lan.
Ngược lại là Tùng Lan. Nhớ tới chuyện đã xảy ra, bà nhếch môi nói: "Lúc đó mặt của cô con đều tái xanh, chậc."
Trì Quân bình tĩnh nói: "Lúc đó Dao Dao còn chưa chào đời." Nghĩ đến đây, có lẽ sau đó Trì Nam Tang sinh ra Trì Dao cũng là vì để ngừa trường hợp xấu, bảo đảm mình có thể kế thừa cổ phần của ba.
Trì Quân tạm thời thu lại suy nghĩ, tiếp tục nói: "Năm chú bên Thượng Hải có 9%. Năm chú bên Bắc Kinh có 10%."
Tùng Lan nhìn con trai, tiếp tục mỉm cười nói: "Tiểu Quân à, con cảm thấy ông nội con đến lúc đó sẽ chia 16% của mình như thế nào?"
Trì Quân dừng lại và hời hợt: "Đó là chuyện của ông nội."
Nhưng dù thế nào đi nữa, hiện tại hắn muốn rút ngắn khoảng cách giữa mình và Trì Bắc Dương, cách tốt nhất vẫn là để cho mấy cổ đông đứng sau lưng mình.
Hơn nữa, đó là việc mua lại cổ phiếu phân tán. Chỉ là hắn và Tùng Lan tuy nói là một chiến tuyến. Nhưng nếu bàn về đồng lòng thì cũng không đến mức kia. Loại chuyện này, Trì Quân có thể nói với Chung Dịch, lại không thể nói chi tiết với Tùng Lan.
"Năm chú ở Bắc Kinh, con đã từng tiếp xúc qua. Chú Hạng và chú Tiêu rất có hy vọng. Về phần chú Thận, con có chút nhìn không rõ chú ấy." Trì Quân thừa nhận: "Bên chú Đàm, con vốn dĩ không đủ tư cách. Còn chú Phạm..."
Hắn vô tình liếc nhìn ngoài cửa sổ. Trì Quân dừng lại, sau đó đột ngột tăng tốc độ nói: "Con và chú ấy chỉ ăn cơm chung một lần, vẫn chưa nhìn ra được. Chú Vương, làm ơn dựng lại ở ngã tư phía trước. Mẹ, con đã nhìn thấy bạn của con nên trực tiếp xuống ở đây. Quà cho chú trong túi ở trên ghế lái phụ."
Tùng Lan nhướng mi, hơi mất hứng. Bà trả lời một tiếng, nhìn con trai lấy đồ xuống xe.
Lúc lại nhìn lên thì bóng dáng của Trì Quân đã hòa vào đám người, có nhìn cũng không thấy.
Xe khởi động một lần nữa, Tùng Lan thở dài: "Đứa nhỏ này!"
Chú Vương tài xế yên tĩnh lái xe.
Tùng Lan mỉm cười, một lần nữa dựa về vị trí cũ. Mấy ngày nay, bà cũng mệt muốn chết rồi. Bây giờ phải về nơi dịu dàng của mình thì thoải mái một chút.
Có một số việc bản thân phải từng trải qua mới có thể hiểu được. Ít nhất sau khi nuôi tình nhân nhỏ, Tùng Lan mới biết được tại sao Trì Bắc Dương lại rất muốn tăng số lượng tình nhân của mình. Bản chất của con người thế gian là vậy, ai có thể ngoại lệ chứ.
--- ---
Một bên khác.
Chung Dịch đang cầm điện thoại đặt bên tai. Tim cậu đập nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ở phía sau mình là Trì Quân đang mỉm cười với mình trong một chiếc áo khoác sáng màu, phong độ nhẹ nhàng.