Tống Thanh Hàn mỉm cười, sắc mặt tái nhợt và đôi môi nhạt màu, cộng thêm đáy mắt ửng đỏ, làm cho cậu trông tiều tụy: "Nếu nói về huyết thống và pháp luật, quả thật là ba mẹ tôi."

Cậu trả lời vậy, phía dưới lại ồ lên.

Tuy rằng đáp án này chẳng khác mấy so với tưởng tượng của họ, nhưng Tống Thanh Hàn tự miệng thừa nhận vẫn hơi khác so với trên mạng.

Lại có một đống phóng viên tiếp tục giơ tay, Trần An lại chọn một người đứng dậy.

"Anh đã xác nhận họ là ba mẹ của anh, vậy anh nghĩ gì về tin đồn anh không muốn nhận họ?"

Qua phóng viên đầu tiên, khi phóng viên này đưa ra vấn đề, hiển nhiên bén nhọn hơn nhiều.

Tống Thanh Hàn mím môi, im lặng một lúc, có vẻ đang suy ngẫm gì đó.

Có suy nghĩ gì? Ba mẹ từ khi cậu ra đời đã không xuất hiện, mặc kệ cậu tự sinh tự diệt, rồi lại vì tiền tài và huyết mạch tìm đến cậu, cậu có thể có suy nghĩ gì?

Phóng viên phía dưới nhìn cậu không chớp mắt, mà nhóm Tiểu Hàn đang xem trực tiếp qua màn hình cũng ngừng thở.

Cậu mỉm cười, chậm rãi giương mắt nhìn thẳng vào màn hình, giọng nhẹ mà nghiêm túc: "Đương nhiên tôi không thể phủ nhận sự thật họ là ba mẹ của tôi, sau khi họ già cả về hưu, tôi cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng theo pháp luật." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hả? Tống Thanh Hàn chịu thua?

Nhóm Tiểu Hàn nhìn màn hình mà thấy nóng lòng!

Không thể nhận mà không thể nhận mà! Nếu nhận, cặp ba mẹ khốn nạn này sẽ trèo lên hút máu cậu!

Chưa đợi nhóm Tiểu Hàn sốt ruột muốn nhảy vào màn hình túm cổ áo Tống Thanh Hàn bảo cậu tỉnh táo lại, cậu đã mở miệng nói tiếp: "Nhưng về chuyện ông Tống Viễn Sơn và bà Khâu Văn Vận vẫn nợ tiền, tôi từ chối trả tiền thay."

Nói cách khác, cậu sẽ tuân thủ pháp luật, sau khi Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận già sẽ phụng dưỡng, nhưng trả nợ cho ông ta? Ha ha, không có cửa.

Nhưng quả thật trong pháp luật Trung Quốc, nếu ba mẹ đương sự còn khoẻ mạnh, con không có nghĩa vụ gánh vác nợ của ba mẹ. Mà nếu ba mẹ mắc nợ qua đời, như vậy con nhận di sản của họ mới nhận trách nhiệm trả nợ. Nếu con từ chối nhận di sản, như vậy nợ ba mẹ để lại không cần con gánh vác.

Về tình, Tống Thanh Hàn đừng nói là có chút tình cảm ba con với Tống Viễn Sơn, hai người không đánh giết nhau đã là may. Nếu cậu bỏ tiền ra trả nợ cho Tống Viễn Sơn, đừng nói đương sự Tống Thanh Hàn này không muốn, quần chúng ăn dưa cũng không đồng tình được! Về lý, điều khoản pháp luật còn đó, Tống Thanh Hàn ra tay giúp trả nợ là về mặt tình cảm, không giúp cũng chẳng sao. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Về tình về lý, lời này của Tống Thanh Hàn không làm người ta ghét, thậm chí có thể làm cho người ta cảm thấy cậu quá thiện lương.

Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận đối xử với cậu như vậy, cậu còn nhận nghĩa vụ phụng dưỡng sau khi hai người già cả. Có đứa con tốt như vậy, ban đầu nếu Tống Viễn Sơn đối đãi tốt với cậu thì sao đến nông nỗi này?

Phóng viên dưới sân khấu âm thầm trách cặp vợ chồng Tống Viễn Sơn, sau đó tươi cười vội ngồi xuống, dùng bút đơn giản ghi vào sổ.

Vấn đề bén nhọn nhất đã hỏi ra, vấn đề sau cũng dễ trả lời.

Tống Thanh Hàn không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời mấy câu hỏi của các phóng viên, còn lại sẽ có người Tinh Hải xử lý.

Lúc này về dư luận, xem như Tống Thanh Hàn đánh thắng. Lúc trước có bao nhiêu người mắng cậu bất kính ba mẹ bất hiếu, bây giờ có bấy nhiêu người cảm thấy cậu kiên cường nhân nghĩa.

Ba mẹ như vậy còn đồng ý phụng dưỡng, mà ba mẹ đối đãi với Tống cậu thế nào? So ra, không ai có thể nói ra một câu cậu không tốt.

Cậu đã đủ thiện ý với vợ chồng Tống Viễn Sơn, nếu còn muốn ép cậu thực hiện cái gọi là nghĩa vụ "ba nợ con trả" này thì quá thánh mẫu bạch liên.

Cho dù chưa từng trải qua chuyện như Tống Thanh Hàn, nhưng qua hết sự kiện, chẳng lẽ còn không rõ bộ mặt của hai người Tống Viễn Sơn ghê tởm thế nào sao?

Sau khi họp báo kết thúc, các phóng viên tham gia vội vàng viết ra những gì mình ghi chép được, nhóm chủ biên tòa soạn báo đọc vài lần, đánh nhịp in ra.

Đây là đầu đề! Ai tốc độ nhanh, người đó chiếm được lưu lượng còn gì?

Trong cuộc đua này, # Tống Thanh Hàn họp báo # nháy mắt được đẩy lên hot search, trừ các trang web lớn đăng video họp báo, livestream cũng được đăng lại có quy mô trên internet.

Người lúc trước thóa mạ Tống Thanh Hàn lại khiếp sợ và xấu hổ với quá khứ của cậu, nhất là sau khi gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của cậu xuất hiện trên màn hình, khóe mắt ửng đỏ cùng với hai má gầy đi ít nhiều và thần sắc tiều tụy, làm cho họ đặt tay lên ngực tự hỏi: Mình tùy ý cuồng hoan trên mạng, nói ra một câu khốn nạn, có từng lo nghĩ Tống Thanh Hàn cũng chỉ là con người, cũng sẽ bởi vì lời chửi rủa ác độc mà cảm thấy bất lực và áp lực không? (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Câu chuyện ba con bất hòa khép lại tại đây, nhưng tự vấn lương tâm về bạo lực mạng vẫn tiếp diễn.

Tống Thanh Hàn lại nổi tiếng lần nữa. Cứng cỏi, không hối tiếc, dựa vào một mình có thể đi đến vị trí hiện nay, không thể nghi ngờ là một tồn tại sáng chói. Cậu vốn đã có ưu điểm làm người ta khen không dứt miệng giờ cộng thêm quá khứ này, càng có vẻ trân quý.

Mà sau khi họp báo chấm dứt không lâu, lại truyền ra tin Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận bị bắt, tội danh họ bị bắt không phải gì khác, là tội bỏ rơi con.

Vứt bỏ trẻ sơ sinh, trong trường hợp tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, hai người Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận bị phạt tù năm năm. Cuối cùng chỉ có mấy tin lẻ tẻ, cùng với hai tấm ảnh khi họ bị cảnh sát đưa đi.

Trong hai tấm ảnh này, Tống Viễn Sơn và Khâu Văn Vận vẫn mặc quần áo cực kì xa hoa, nhưng dường như hơi thở nản lòng, hối hận.

Nhưng trên đời này có bao nhiêu người may mắn giống như Tống Thanh Hàn chứ?

Cũng chỉ là chuộc lại tội nghiệt của mình mà thôi.

Cả sự kiện đã kết thúc, Tô Hòa Ninh hoảng hốt đọc hết tin, mở điện thoại muốn liên lạc với nhà họ Bạch, nhưng lúc hắn bấm số điện thoại, bên kia vẫn máy bận.

Không, không trông cậy vào...

Tô Hòa Ninh nháy mắt nản lòng, mà tin trợ lý nói cho hắn biết càng làm hắn tuyệt vọng.

Khương Lăng ngưng hẳn hợp đồng với hắn.

Hắn vất vả lắm mới nhận được vai diễn này, vất vả lắm mới bắt tay được với Khương Lăng, kết quả hiện tại Khương Lăng ngưng hẳn hợp đồng với hắn? !

Tô Hòa Ninh cào tóc, ngực phập phồng, sau đó gọi điện thoại cho người đại diện.

"Alo, anh Kim..."

Không đợi Tô Hòa Ninh nói mấy câu khách sáo, đầu kia điện thoại đã mắng sa sả.

"Cậu nói xem cậu phạm lỗi gì?! Đạo diễn Khương Lăng đến gặp tôi yêu cầu ngưng hẳn hợp đồng với cậu. Cậu có biết để giúp cậu nhận được kịch bản này, tôi tốn bao công sức không?!"

"Anh Kim, anh bình tĩnh đã." Tô Hòa Ninh hít sâu một hơi, "Em nghĩ chắc là đạo diễn Khương Lăng hiểu lầm gì đó..."

"Hiểu lầm cái con khỉ!" Kim Thịnh mắng một tiếng, "Khương Lăng gửi scandal lúc trước của cậu cho tôi, nói đoàn phim của mình không dùng nổi nghệ sĩ như vậy. Cậu có biết sau khi mấy chuyện đó bị tung ra sẽ có hậu quả nghiêm trọng thế nào không?!" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tim Tô Hòa Ninh hẫng một nhịp, hắn thốt lên hỏi: "Anh Kim, rốt cuộc..."

Đã xảy ra chuyện gì?

"Cậu vẫn chưa biết?" Kim Thịnh kinh ngạc, sau đó lửa giận bốc lên đầu, "Việc trước kia cậu làm, cậu quên rồi?"

"Em..."

"Thằng nhóc kia," Kim thịnh nghiến răng nghiến lợi nói, "Không biết Khương Lăng có được video cậu ép buộc nó ở đâu ra, ông ta nói nếu cậu không muốn hủy hợp đồng, ông ta không ngại công bố video đó ra ngoài."

"Khương Lăng thế nào cậu cũng biết, tính cứng rắn như đá. Nếu cậu không muốn hòa bình hủy hợp đồng với ông ta, chưa biết chừng ông ta sẽ đăng video lên thật."

"Bây giờ công ty đã bàn bạc với Khương Lăng rồi, tạm thời đè chuyện này xuống, hôm nay cậu rời đoàn phim đi, sau này..."

Xem số phận của Tô Hòa Ninh.

Kim Thịnh phiền muộn cúp máy, Tô Hòa Ninh cầm điện thoại ngơ ngác ngồi trên ghế, thấy Tống Thanh Hàn mỉm cười đi vào, lòng giống như ngâm trong băng tuyết vạn năm, người rét run.

Tống Thanh Hàn nghỉ phép xong, quay về đoàn phim, mới chào hỏi Khương Lăng xong, chớp mắt là thấy Tô Hòa Ninh ngồi trên ghế, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Tiểu Hàn." Nhìn thấy Tống Thanh Hàn đi đến chỗ mình, ánh mắt Tô Hòa Ninh sáng ngời. Hắn liếm môi, ngẩng đầu nhìn cậu, "Cậu giúp tôi đi, cậu giúp tôi với!" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn khẽ cau mày, sau đó lại thong thả giãn ra, hoang mang nhìn Tô Hòa Ninh: "Anh Ninh, anh đang nói gì thế?"

Người bên cạnh cũng bị dáng vẻ khác thường của Tô Hòa Ninh thu hút, một đám người liếc mắt nhìn.

Tô Hòa Ninh đã đi đến đường cùng, mắt lấp lóe, muốn nắm cánh tay cậu: "Tôi biết cậu và Sở tiên sinh rất thân, chỉ cần cậu mở miệng, anh ta sẽ bỏ qua cho tôi..."

Tống Thanh Hàn lui từng bước về sau, né tránh Tô Hòa Ninh: "Anh Ninh, tôi không biết anh đang nói gì."

Bên môi cậu còn ý cười khẽ, ánh mắt cũng trong veo, giọng điệu khẽ khàng, âm thanh mát lạnh dễ nghe, như thể thật sự không biết Tô Hòa Ninh đang nói gì.

Tô Hòa Ninh lại vẫn không cam lòng nhìn cậu, thì thào lẩm bẩm: "Không..." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play