Thân Bỉnh dường như nghe được chuyện gì kì lạ ngẩng đầu lên nhìn cậu, Mạc Liên Phi đột nhiên nuốt nước miếng, đoán chắc cậu đang nổi giận lôi đình.

Mặt Thân Bỉnh trầm như nước: "Con đang nói chuyện với ai?"

"Đương nhiên là ba." Thân Đông không uý kỵ tí nào đối mặt với ông ta: "Di sản của người khác làm sao đến phiên con quan tâm."

Thân Bỉnh phẫn nộ vỗ bàn: "Ba vẫn chưa chết đâu!"

"Có mấy người chết rồi, kỳ thực như còn sống, tỷ như mẹ con. Có mấy người sống, lại như chết... Tỷ như ba, và Mạc Vân Phân."

Thân Đông nhắc tới tên Mai Âm, sắc mặt Thân Bỉnh lập tức thay đổi: "Con có ý gì?"

"Ba không nghĩ tới đúng không? Có một ngày con biết đến những việc này." Thân Đông lười biếng cúi đầu, nhẹ nhàng gõ điện thoại di động mấy lần, nói: "Đã nhắn tin cho ba, ba có thể xem trước một chút lại trả lời con."

Cậu nói xong, đôi mắt cũng không nhấc nói với Mạc Liên Phi: "Ông cũng có thể đọc."

Mạc Liên Phi nuốt nước miếng, Thân Bỉnh lại không hề nhúc nhích, lạnh lùng nói: "Ba không rảnh xem mấy thứ tẻ nhạt đó."

"Được thôi." Thân Đông nói: "Vậy thì để con nói trong thư là cái gì."

"Đối với con thì việc quan trọng tổng cộng có hai. Đầu tiên, Mạc Vân Phân mua chuộc bác sĩ hại chết mẹ con."

Mạc Liên Phi đột nhiên hai chân mềm nhũn quỳ xuống, trợn tròn mắt run lập cập nhìn Thân Đông đang mặt không hề cảm xúc.

Thân Bỉnh tuy rằng vẫn ngồi thẳng tắp, nhưng từ sắc mặt căng thẳng xem ra, hiển nhiên lời Thân Đông nói khiến ông ta bị đả kích không nhỏ.

Thân Đông khẽ cười: "Thân tiên sinh, ông thấy thế nào? Tôi rất tò mò."

Thân Bỉnh đột nhiên vỗ bàn, nói: "Con đàn bà này lại làm ra loại việc độc ác như thế! Ba gọi luật sư đến đây ly hôn với mụ ta ngay!"

"Very good." Thân Đông vỗ tay một cái, cười nói: "Rất tốt, tôi rất ủng hộ, tôi nhất định phải đưa bà ta đến tòa án, ở đây tôi có chứng cứ đầy đủ, tôi sẽ đưa bà ta vào ngục giam, một đi không trở lại."

"Đông Đông, chuyện này ba nhất định sẽ lấy lại công bằng cho mẹ con, chỉ cần là thật..."

"Có thật hay không ông còn không biết sao?" Thân Đông đứng lên, nói: "Tôi hỏi ông, chuyện này, ông đã biết bao lâu?"

"Ba vừa mới biết!"

"Vậy tại sao ông không liếc mắt nhìn chứng cứ một cái đã khẳng định là bà ta làm ra chuyện như vậy?!" Thân Đông lớn giọng nói, nhìn Thân Bỉnh xanh mặt, tim truyền đến cảm giác đau đớn như bị axit sunfuric ăn mòn, ngữ khí của cậu nhẹ bẫng đi, hỏi: "Lỡ bà ta vô tội thì sao?"

Thân Bỉnh không còn gì để nói, mồ hôi trán rơi xuống như mưa, ông ta nói: "Ba sẽ xem chứng cứ, giờ ba xem."

Thân Đông gập máy tính lại, cậu bình tĩnh nhìn Thân Bỉnh, nói: "Ông đang chột dạ cái gì? Biết mà không nói, hay là hại chết mẹ tôi... ông cũng có phần?"

"Đông Đông." Thân Bỉnh nói: "Con xem ba là ai? Ba là ba con! Ba với mẹ con làm vợ chồng mười mấy năm, quen biết hai mươi mấy năm, sao ba lại làm chuyện như vậy?!"

"Vậy được." Thân Đông nói: "Tôi muốn ông bây giờ gọi điện thoại cho Mạc Vân Phân, nói cho bà ta biết ông muốn ly hôn với bà ta. Đồng thời, bà ta và Thân Mạc phải cắt hộ khẩu khỏi nhà này."

Sắc mặt Thân Bỉnh xanh mét: "Mạc Mạc là em ruột con, sao con..."

"Anh em ruột?" Thân Đông nhíu mày: "Ông muốn nhận con của kẻ thù giết vợ tôi không quan tâm, mà tôi sẽ không nhận con của kẻ thù giết mẹ làm anh em. Nếu như ông không muốn gọi bây giờ cũng được..."

Thân Đông đột nhiên liếc nhìn Mạc Liên Phi đang bò ra ngoài, một chiếc giày da đen kịt chặn đứng đường đi của ông ta. Mạc Liên Phi ngẩng đầu lên, nhìn thấy là gương mặt lạnh lùng của Thịnh Khâu, ông ta nói: "Thịnh Khâu, Thân Đông đã điên rồi, nó..."

Ông ta chưa nói hết một câu, Thân Đông đột nhiên bước tới đá mạnh vào cằm ông ta. Mạc Liên Phi đột nhiên cắn vào đầu lưỡi, túa máu. Thân Đông lạnh lùng nói: "Mạc Liên Phi, chị gái tốt của ông có con trai của bà ta che chở, tôi không tiện xuống tay, nhưng ông tốt nhất đừng chọc giận tôi, ngồi cho đàng hoàng, chờ tôi giải quyết xong chuyện, có lẽ còn có thể tha cho ông một mạng."

Thịnh Khâu rút dao quân dụng Thụy Sĩ ra, lắc lắc trên tay. Mạc Liên Phi đột nhiên rụt cổ, sợ hãi nhìn bọn họ.

Điên rồi, điên rồi... Bọn chúng điên hết rồi!

Mạc Liên Phi cảnh giác nhìn bọn họ, mới nghĩ tìm kiếm thời cơ báo cảnh sát, lại đột nhiên nghe được giọng Thịnh Khâu vang lên: "An Đại Chí giao hết chứng cứ ra rồi, bằng chứng như núi, ông có thể dùng điện thoại báo cảnh sát, chỉ đưa chị ông vào tù sớm hơn thôi."

Mạc Liên Phi run rẩy, dùng một tay che miệng lại, đôi mắt nhìn Thân Đông tràn đầy sợ hãi.

Thân Bỉnh nhìn tất cả, trái lại bình tĩnh lại: "Đông Đông, chuyện của mẹ con, ba nhất định sẽ đứng ở phía con, thế nhưng ba phải nói cho con biết, Thân gia mấy đời con một, gia sản của Thân gia chúng ta chỉ có thể để cho Mạc Mạc! Nó mới là người thừa kế duy nhất của Thân gia!"

Thân Bỉnh nói thế Thân Đông cũng không ngoài ý muốn, "Đương nhiên, tôi biết tổ huấn Thân gia, cho nên từ một khắc tôi rời khỏi Thân gia, tôi không nghĩ tới thừa kế sản nghiệp Thân gia, cho nên cái nhà máy ông cho tôi kia, tôi còn cảm động đến rơi nước mắt, cảm thấy mình chiếm được món hời lớn."

Thân Bỉnh cho là cậu buông lỏng, nói: "Ba sẽ cho con thêm một vài thứ, chỉ cần con không cướp với Mạc Mạc..."

"Cướp?" Thân Đông cười lạnh nói: "Tôi còn cần cướp sao? Tôi chỉ cần giết ông giá họa cho Thân Mạc, kéo Mạc Vân Phân vào chỗ bà ta nên vào, tất cả sẽ là của tôi. Cũng như sau khi các người hại chết mẹ tôi, tất cả của Mai gia, không phải cũng là của ông sao?"

"Ba nói rồi." hô hấp của Thân Bỉnh trở nên dồn dập: "Cái chết của mẹ con không có liên quan gì đến ba! Ba sẽ xử lí Mạc Vân Phân, sẽ cho con một câu trả lời!"

"Đừng nóng vội." Thân Đông nói: "Tôi mới chỉ nói một chuyện trong đó, còn có một việc, ông nghe đây."

Thân Bỉnh mím môi lại không nói một lời, che ngực. Ông ta nhìn con mình, vành mắt hơi ửng đỏ lên.

"An Đại Chí và Mạc Vân Phân đồng thời bóp méo di chúc, nhập tất cả sản nghiệp của Mai gia vào Thân gia. Chuyện này, ông là người hưởng lợi, đừng nói với tôi cái gì mà toàn là Mạc Vân Phân giở trò quỷ. Ông biết tôi không phải thằng ngu." Thân Đông tới gần ông ta, đôi môi cậu hơi run run, giọng cậu trong nháy mắt thậm chí nghẹn ngào: "Ba, ba nói cho con, ba có phải là biết tất cả mọi chuyện lại bỏ mặc Mạc Vân Phân nhảy nhót ở trước mặt con mười lăm năm... Đúng hay không?"

Thời khắc này, Thân Bỉnh nhìn con mình, đột nhiên không nói ra được câu nào. Trong đôi mắt vẩn đục của ông ta chậm rãi tuôn ra nước mắt: "Đông Đông, ba biết những năm này ba có lỗi với con, con cố gắng như vậy, ba không có cách nào nói cho con... Nói cho con là bởi vì giới tính của con, tổ huấn nói con không có quyền thừa kế, ba cũng là vì tốt cho con."

"Vì tốt cho tôi?" Thân Đông nói: "Tại sao ông không nói đứa con kia của ông bùn nhão không trát được tường, cho nên cố ý che giấu tôi lợi dụng tôi, ép tôi liều mạng lót đường cho thằng con trai vô dụng của ông?"

"Ba thật sự không có ý đó..."

"Ba." Thân Đông nhìn ông ta, nói: "Tại sao ba muốn giết mẹ con?"

Thân Bỉnh lại vỗ bàn: "Ba không giết mẹ con! Xưa nay ba chưa hề muốn tổn thương bà ấy! Năm đó chuyện ác duy nhất ba làm là lên kế hoạch bắt cóc Mạc Vân Phân, ba muốn gián tiếp giết bà ta, có được Thân Mạc! Ba cũng muốn duy trì cái nhà này, chúng ta hạnh phúc như vậy... Là mẹ con khăng khăng phải cứu bà ta, cho nên mới hại chúng ta nhà tan người mất!"

Ngoài cửa có tiếng vang vọng vào, Mạc Vân Phân và Thân Mạc cùng nhau xuất hiện ở cửa.

Mạc Vân Phân ép Thân Mạc dẫn bà ta về, bởi vì bà ta sợ Thân Bỉnh chia tài sản cho Thân Đông, cho nên bà ta mang vết thương bảo Thân Mạc đưa bà ta về.

Dọc theo đường đi, Thân Mạc nghe bà ta nói điên cuồng, mãi cho đến cửa nhà bà ta mới một lần nữa chỉnh lý dung nhan, cũng ở trước cửa nhà, nghe được Thân Bỉnh nói thật.

Bà ta vẫn luôn cho là đó là Mai Âm cố ý lên kế hoạch, vẫn luôn cho là Mai Âm cố ý muốn khiến cho bà ta áy náy rời đi, lại chưa từng nghĩ tới chuyện đó thật sự là kế hoạch của Thân Bỉnh, ông ta đã từng muốn giết mình.

An Đại Chí cũng muốn giết bà ta, bởi vì ông ta có người phụ nữ khác.

Thân Bỉnh muốn giết bà ta, bởi vì bà ta mang đến nguy cơ cho gia đình của ông ta.

Sự thật bà ta tin là giả, giả nhưng lại là thật.

Năm đó trăm phương ngàn kế, đến cùng hại chết ai?

Là Thân Bỉnh, hay là bản thân bà ta?

Mạc Vân Phân víu cạnh cửa, những hình ảnh năm xưa lướt qua trong đầu.

Mai Âm vừa mới sinh con xong ra phòng phẫu thuật, cười khẽ với bà ta, cảm kích bà ta an ủi chồng mình suốt buổi tối; trong bữa tiệc đầy tháng, người phụ nữ đó mặc váy trắng xa hoa mà xinh đẹp, mọi cử động tao nhã vô cùng, một cái nhíu mày một nụ cười đều hoàn mỹ mà ôn nhu.

Bà ta bị đẩy ngã xuống đất, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, phản chiếu ánh sáng trên lưỡi dao nhọn hoắt, bà ta tưởng có lẽ mình sắp chết. Một khắc đó, Mai Âm lại dẫn người chạy tới, trên mặt bà ấy tràn ngập hốt hoảng và hổ thẹn. Bà ấy đỡ bà ta dậy, dẫn bà ta vào khách sạn, trên bàn ăn lầu hai, bà ấy đưa một tấm thẻ ra.

"Tôi đã điều tra cô, tôi vô cùng đồng cảm với tất cả những gì cô gặp phải." Mai Âm bình tĩnh nhìn bà ta, nghiêm túc nói: "Thế nhưng tôi sẽ không cho phép có người đến phá hoại gia đình của tôi. Tôi phải phải nói cho cô biết, một ngày còn tôi ở đây, cô có chết cũng không vào Thân gia được. Con trai của cô tôi có thể chăm sóc, sau đó tài sản Thân gia có một phần của nó. Cô có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào, tôi sẽ không ngăn cản."

Mai Âm lấy một tấm hình ra, đó là tấm ảnh trên ngựa gỗ rất nhiều năm trước, là ảnh hai đứa bé ngồi trên ngựa gỗ cười vui vẻ. Thân Mạc cũng hơi ngẩng đầu cong khóe miệng, nụ cười rất khẽ, nhưng có thể nhìn ra nó rất vui vẻ.

Bà ấy nói: "Thân Mạc ở cùng với cô, từng cười vui vẻ như vậy chưa?"

Không có... Xưa nay không có.

Năm đó Mai Âm bàn điều kiện với bà ta, điều kiện vô cùng hậu hĩnh, nhưng trong mắt của bà ta, tất cả đều là bà ấy đang cười nhạo bà ta thấp kém.

Bà ta còn nhớ Mai Âm đã từng nói: "Cười nhạo? Tôi chưa bao giờ cười nhạo bất kì ai. Người bị tôi cười nhạo, xưa nay tôi không để vào mắt."

Bà ta cảm thấy bà ấy cố ý trào phúng, mà trên thực tế, bà ấy đang thuật lại sự thực, khách quan, bình tĩnh, không phải tự cao tự đại, bởi vì bà ấy vốn cao quý.

"A ——" Mạc Vân Phân ngồi xổm xuống, bà ta nhìn hai tay của mình, dính đầy máu tươi, tội nghiệt không có cách nào rửa sạch.

Mai Âm... Mai Âm... Người phụ nữ mà bà ta hận muốn chết, giờ khắc này bà ta mới biết, chỉ có bà ấy mới là người trong sạch nhất trong nhà.

"A!" Mạc Vân Phân ôm lấy đầu mình.

"Mày ăn thịt Mai Âm, uống máu Mai Âm, còn muốn hại chết đứa con duy nhất của bà ấy... Ha đúng rồi, mày soi gương chưa? Mày thấy trong da mình có giòi bọ lúc nhúc không? Mấy con bọ buồn nôn đấy trên mặt mày, chui vào nội tạng mày, khiến mày trở nên tanh tưởi ngút trời..."

"Cho mày trở nên tanh tưởi ngút trời..."

Không phải như vậy, Mai Âm là kẻ ác, nó mới là con đàn bà giảo hoạt nhất, nó dựa vào cái gì mà sinh đã cao quý hơn người khác, dựa vào cái gì con nó cũng cao quý hơn người khác... Không, nó là kẻ ác, con nó cũng là kẻ ác, sự tồn tại của chúng chính là vì làm mình buồn nôn, chúng vốn đáng chết...

Mình chưa từng sai, xưa nay không sai...

Thân Bỉnh đứng dậy, "Mạc Mạc..."

"Ba." Thân Mạc trào nước mắt, hắn đứng ở cửa, không đi vào, nói: "Nếu như năm đó mẹ tôi chết, tôi biết, tôi cũng không tha cho ông."

Thân Bỉnh xanh mặt: "Thân Mạc!"

Thân Đông cười ra tiếng, "Đến đông đủ rồi, vậy thì tốt, miễn cho tôi phải đi nhiều."

"Tôi nói điều kiện của tôi." Thân Đông nói: "Tất cả sản nghiệp của Mai gia năm đó, mặc kệ giao cho ai, bắt đầu từ bây giờ, toàn bộ phải về dưới danh nghĩa của tôi." 

Thân Bỉnh nhìn Thân Đông, nói: "Phần lớn sản nghiệp đã sáp nhập, dù con..."

"Vậy thì càng tốt." Thân Đông nói: "Ông ăn bao nhiêu, phun ra bấy nhiêu cho tôi. Dù ông ăn được thứ khác, chỉ cần dính đến tôi, vậy thì toàn bộ là của tôi. Ngoài ra, tất cả của Thân gia, tôi cũng lấy hết."

Cậu ngẩng đầu nhìn căn biệt thự to lớn trước mặt, mở rộng tay nói: "Bao gồm căn nhà này của các người, cũng là của tôi."

Thân Bỉnh cả giận nói: "Không thể!"

"Không thể?" Thân Đông cười nói: "Vậy tôi sẽ giết Thân Mạc, tôi xem ông còn sinh ra một người nối nghiệp nữa được không."

Thân Bỉnh lui về sau một bước, chậm rãi ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Thân Đông, con nhìn rõ ràng cho ba, đây là Thân gia, làm chủ cái nhà này vẫn là ba. Chỉ bằng con và Thịnh Khâu, nếu muốn đấu với ba, các con còn non lắm."

Thân Đông đoạt lấy con dao Thụy Sĩ trong tay Thịnh Khâu: "Vậy ngày hôm nay tôi sẽ giết các người!"

"Đông Đông!" Thịnh Khâu ôm cậu vào trong ngực, cả người Thân Đông run lẩy bẩy, cậu lạnh lùng nói: "Thịnh Khâu, anh đã nghe chưa? Lời của ông ta ý là, vì phòng ngừa em tranh gia sản với Thân Mạc, ông ta sẽ giúp Thân Mạc giết chết em. Thân Bỉnh, ông giết mẹ tôi, ông bây giờ còn muốn giết tôi có đúng không?"

Tay Thân Bỉnh cũng run rẩy, Thân Đông nói: "Năm đó tôi bị bắt cóc ông cũng biết đúng không? Ông bỏ mặc, muốn mượn tay Mạc Vân Phân giết tôi một lần nữa, cho thằng con trai ngoan của ông..."

"Thân Đông!" Thân Bỉnh rống lên, ông ta nhìn Thân Đông, giọng run rẩy: "Ba không giết mẹ con, xưa nay ba chưa hề muốn làm các con tổn thương... Năm đó con sinh ra là mẹ con lừa ba giới tính của con, xưa nay ba không chỉ trích bà ấy, con biết mẹ con đã làm gì không? Bà ấy... lại..."

Thân Bỉnh hít một hơi, nói: "Con cho rằng ba bắt buộc phải có Thân Mạc sao? Nếu như không phải năm đó mẹ con thấy không dối gạt được giới tính của con, thúc giục ba đi triệt sản, con nghĩ nhà chúng gia còn được như hiện tại sao?! Bà ấy biết rõ tổ huấn Thân gia chúng ta, biết rõ nhất định phải là đàn ông kế thừa gia nghiệp!"

"Ông nói láo!" Thân Đông nổi giận muốn lao tới, nói: "Nếu không phải ông cả ngày ở bên ngoài ăn chơi chè chén, mẹ tôi không thể nhịn được nữa sao có thể bắt ông triệt sản? Vậy cũng tốt, nếu là tôi, tôi sẽ trực tiếp thiến ông!"

"Con...!"

Thân Bỉnh vỗ ngực trừng Thân Đông, Thân Đông đột nhiên hất tay Thịnh Khâu ra, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn tiếp tục phí lời với ông, tôi cho ông biết, tôi muốn tất cả, của ông, của mẹ tôi, toàn bộ đều là của tôi! Về phần con riêng của ông, nhiều năm như vậy đã hưởng thụ đủ rồi, còn lại, tôi không cho nó một phần nào! Ông tốt nhất là thức thời đưa tất cả cho tôi, bằng không chúng ta sẽ lên tòa án. Tôi sẽ đem phần chứng cứ này, thêm mắm dặm muối truyền ra toàn quốc... Không, bao gồm tất cả các chi nhánh ở các quốc gia của ông và cả truyền thông, tôi sẽ để ông mất hết thể diện, tôi sẽ để vợ kế của ông vào tù, cho con trai của ông bị người người trừ diệt! Để cho tất cả mọi người khiển trách đạo đức của nó! Đến khi tòa án xử tôi thắng, tôi sẽ tìm cái cớ hợp lý khiến cho nó biến mất, tôi xem ông tìm ai làm con!"

"Thân Đông!" giọng Thân Bỉnh run rẩy: "Con nhất định phải làm đến mức độ này sao?"

Thân Đông xoay qua chỗ khác không nhìn Thân Bỉnh: "Tất nhiên, ông có thể tìm người giết chết tôi, bằng không chúng ta xem ai chơi chết ai trước!"

Cậu nhanh chân đi ra cửa, ở đó, lại bị Thân Mạc nắm tay. Cậu đột nhiên giơ tay hất mạnh ra, Thân Mạc nhìn cậu, nói: "Xưa nay em không hề muốn tranh giành với anh..."

Thân Đông bật cười: "Mày đương nhiên không cần tranh, mày căn bản không cần mở miệng đã có người giúp mày có được tất cả. Mày hưởng thụ tất cả những gì mày không nên có, còn phải ra vẻ vô hại hiền lành, như thể vô hại, thế nào? Những năm này xem cuộc vui, thú vị không?"

Đôi môi Thân Mạc giật giật, "Em không muốn gì hết, từ đầu em đã không muốn..."

"Được thôi." Thân Đông nói: "Nếu như không muốn gì, vậy mày đi chết đi, nếu mày chết, tất cả đều trả lại cho tao, dù sao mày vốn cũng không nên tồn tại."

Mạc Vân Phân đột nhiên ngẩng đầu lên.

Thân Đông không quay đầu lại rời đi.

Thân Mạc và Mạc Vân Phân đột nhiên quay về cắt ngang kế hoạch giải quyết Thân Bỉnh trong hôm nay của Thân Đông, cậu ngồi trong xe, rõ ràng cảm giác được tay mình còn run.

Thân Đông tỉnh táo lại, cậu mới phát hiện vừa nãy mình bị Thân Bỉnh dắt mũi, cậu vốn muốn ép hỏi ông ta... Nhưng bây giờ xem ra, tất cả cũng không quan trọng nữa.

Chân tướng máu me bị lột ra, chẳng ai vô tội.

Trong Thân gia, không khí yên tĩnh lại, bầu không khí ngột ngạt quanh quẩn trên đỉnh đầu mỗi người, khiến không ai thở nổi.

Mạc Liên Phi thấy thoát khỏi nguy hiểm, vội vàng chạy đến đỡ Mạc Vân Phân dậy, nói: "Chị, chị, nó đi rồi... Chị mau nghĩ xem chúng ta phải làm gì bây giờ."

Thân Bỉnh đột nhiên mở miệng nói: "Đưa chị cậu lên nhà đi."

Mạc Vân Phân giãy giụa mở miệng nói: "A Bỉnh, A Bỉnh... Mạc Mạc vô tội, tuyệt đối không thể để cho..."

"Cô câm miệng!"

Mạc Vân Phân nói: "Tôi không câm miệng! Năm đó anh là người hưởng lợi, anh im lặng không lên tiếng hưởng thụ tất cả những gì tôi mang cho anh, anh cho rằng tôi không biết sao anh lấy tôi à? Chúng ta là đồng lõa! Cái chết của Mai Âm dù qua tay tôi, nhưng anh cũng tuyệt đối không thể rũ bỏ quan hệ!"

"Đừng nói nữa." Thân Mạc tựa vào cửa đột nhiên mở miệng, mặt không hề cảm xúc nói: "Mỗi người đều phải trả giá thật lớn cho hành động của mình, hai ông bà làm sai, nên nghĩ đến sẽ có ngày này."

"Con nói cái gì đấy?" Mạc Vân Phân nói: "Mạc Mạc, ba mẹ làm tất cả những thứ này cũng là vì con..."

"Đúng." Thân Mạc nói: "Cũng là vì tôi... Không sai, mà tôi nói cho hai ông bà biết, tôi không muốn cái gì, tôi cũng không có cái gì."

"Tôi vốn cho rằng tôi chỉ có mẹ, nhưng mẹ tôi lại cả ngày nghĩ hãm hại người khác thế nào. Sau đó tôi cho rằng tôi có ba, vừa nãy tôi mới phát hiện hóa ra ba tôi đã từng muốn giết mẹ tôi... Ha." Thân Mạc thấp giọng nói: "Thứ duy nhất tôi từng có... Chỉ có anh trai mà thôi."

Nhưng bây giờ, một tầng tình nghĩa mặt ngoài cũng mất đi.

"Cho nên hai ông bà không cần làm gì cho tôi, tôi cũng không muốn gì, tôi cũng không cần gì."

Tác giả có lời muốn nói: Chương trước có người nói miêu tả có vấn đề, tui sửa một chút. Nhưng Thân Đông không phải là lập tức trở nên cực đoan như vậy, đại khái là khoảng thời gian này sống cùng Thịnh Khâu giống con thỏ trắng ha? Nhưng bản thân cậu ấy thật ra nóng tính á, chỉ là trước đây không bị chọc vào chỗ đau mà thôi. Nói một câu thật lòng, người lúc gặp chuyện, thay đổi cực kì nhanh...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play