Tống Tụng nhìn Tề quản gia một chút, quay đầu nhìn về phía Lệ Tiêu, nói: "Đến cùng nghe từ đâu ra?"

Y muốn biết sau lưng mình có phải là lại có người đang giở trò quỷ gì, chờ giết chết y, thế thân y. Y nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này, y không muốn lại bị giết chết thần không biết quỷ không hay, làm một cô hồn dã quỷ chỉ có thể nhìn người khác hưởng thụ tất cả.

Tề quản gia hoàn toàn không rõ vì sao, mà Lệ Tiêu không nói lời nào, lão còn phải kiên trì nói dối: "Lão nô, lão nô rất nhiều năm trước từng nghe chuyện này, người nói lời này đã biến mất từ lâu."

Lão dứt lời, nghe thấy Vương phi nói: "Đi ra ngoài!"

Lão theo bản năng nhìn Lệ Tiêu, thấy hắn phất tay, lúc này mới nhanh chóng lui ra.

Lệ Tiêu đi lên trước, nắm chặt ngón tay siết chặt của Tống Tụng, nhẹ giọng nói: "Tụng nhi cảm thấy chỗ nào không thích hợp?"

Tống Tụng hít một hơi, đè xuống phẫn nộ cùng hận ý đột nhiên dâng lên, y nghiêm túc nói: "Ta biết nói ra điện hạ không tin, mà ta thật sự không có đệ đệ, mẫu thân ta chỉ có ta, trừ phi có người dùng tà thuật dịch dung thành bộ dáng của ta, bằng không trên thế giới này không có Tống Tụng thứ hai!" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lệ Tiêu hỏi: "Ai sẽ dùng tà thuật giả dạng ngươi?"

"Có lẽ là người đỏ mắt đố kị." Tống Tụng dần dần tỉnh táo lại, nói: "Điện hạ, nếu có một ngày ngươi phát hiện ta không phải ta, đó nhất định là có người giết ta, cũng biến thành bộ dáng của ta, ngài cần phải giết hắn, báo thù cho ta."

Thời khắc này, Tống Tụng thật sự có loại cảm giác mình có thể sẽ chết. Y sắc mặt xám xịt, quay người muốn đi, lại đột nhiên bị nam nhân ôm lấy từ phía sau. Đôi môi Lệ Tiêu đụng vào tai hơi lạnh của y, cằm đặt ở hõm vai của y, trầm thấp đồng ý: "Sẽ không xảy ra chuyện như vậy, ta sẽ che chở cho ngươi. Chỉ cần ta sống một ngày, sẽ không có người có thể gây tổn thương cho ngươi, tin ta."

Tống Tụng mím môi một cái, tay y đặt lên cặp tay bên hông kia, lòng dần dần dễ chịu một ít, nói: "Ta tin ngươi."

Y nói: "Ngươi là người đời này ta tin nhất."

Lệ Tiêu hỏi: "Thật chứ?"

Tống Tụng rất dùng sức gật gật đầu, thân thể bị hắn xoay qua chỗ khác. Nam nhân nâng mặt của y, kiên trì thẩm thị y, ngón tay cọ khóe mắt của y, nói: "Còn tưởng rằng ái phi khóc, dọa bản vương sợ."

Tống Tụng cau mày nói: "Điện hạ cảm thấy ta rất đáng yêu?"

"Lúc đọc sách rất đáng yêu."

"..." Tống Tụng kéo tay hắn xuống, nói: "Ngươi, chính trực một chút."

Tống Tụng hơi hơi có chút được an ủi, Lệ Tiêu yên tâm, quay người cầm lấy mấy bức tranh đó, đi tới lò sưởi nhen lửa, sau đó ném vào chậu than đốt thành tro tàn. Tống Tụng sửng sốt một chút: "Điện hạ tại sao..."

"Nếu chọc Tụng nhi không vui, cũng không cần giữ lại." Lệ Tiêu nhìn về phía y, nói: "Mấy ngày nay ta thấy đầu đường có không ít bách tính nặn người tuyết, Tụng nhi có muốn chơi không?"

Tống Tụng ngược lại là không nghĩ tới Lệ Tiêu lại còn có mặt trẻ con như vậy, y nhất thời cũng tâm động. Lệ Tiêu tìm đến y phục dày mặc vào cho y, sau đó kéo y đến trong sân, tuyết đọng dày đặc phủ kín ủng. Lệ Tiêu khom lưng nặn tuyết, Tống Tụng kiềm chế chốc lát, cũng nhịn không được gia nhập. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hai người nặn quả cầu tuyết, Tống Tụng bỗng nhiên không cẩn thận đụng phải Lệ Tiêu một chút. Bốn mắt nhìn nhau, một quả cầu tuyết bỗng nhiên đập vào mặt Tống Tụng, làm y giật mình. Y rụt cổ một cái, có chút sững sờ nhìn Lệ Tiêu, hiển nhiên chưa hề nghĩ tới Lệ Tiêu sẽ làm ra hành động như vậy.

Lệ Tiêu cong môi, thừa dịp ái phi trố mắt, nắm một vốc tuyết đập tới. Lần này, Tống Tụng rốt cục có phản ứng: "Điện hạ! Ngươi, phụt... Phi!"

Y nói chuyện, Lệ Tiêu lại ném một cái. Tống Tụng phun tuyết trong miệng ra ngoài, rốt cục không thể nhịn được nữa ném trả. Lệ Tiêu thoải mái tránh thoát, quay người chạy sang một bên. Tống Tụng nặn hai quả cầu ném liên tục, một mặt nổi giận: "Không nghĩ tới ngươi là như vậy đấy Vương gia!"

Đâu chỉ là y không nghĩ tới, hạ nhân đứng ở hành lang vây xem cũng chưa từng thấy Vương gia như vậy. Vương phi mặc dày, tay áo lớn, áo choàng lông xù kéo ở phía sau, không gọn gàng như tay áo của Vương gia, mà vẫn như cũ liên tục đập trúng đối phương nhiều lần. Hiếm thấy Vương gia còn cười đến là vui vẻ, lúc tránh né một mặt dung túng.

Tề quản gia ngơ ngác nhìn tình cảnh này, lẩm bẩm nói: "Ta có phải là, hoa mắt?"

Bạch Nham bên cạnh hắn lẳng lặng nhìn hai người trong tuyết, ánh mắt không biết nhìn trên người ai, bị Tề quản gia kéo một chút, mới đột nhiên hoàn hồn, nói: "Hả?"

"Vương gia chúng ta... Hoạt bát như thế sao?"

Bạch Nham nhìn hai người trong viện, nói: "Vương phi có công."

Tống Tụng chạy đầu đầy mồ hôi, mà Lệ Tiêu cố tình không cho y cởi áo choàng, nói là sợ lạnh. Y đặt mông ngồi trong tuyết, thở hổn hển trừng đối phương, mặt trắng như tuyết bởi vì chạy tới chạy lui mà nổi lên đỏ ửng, môi đỏ cũng giống như quả chín. Nam nhân ngồi xổm ở trước mặt y cho y trừng, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú, bỗng nhiên đột nhiên không kịp chuẩn bị hôn một cái lên miệng y. Tống Tụng cả kinh, theo bản năng nhìn hai bên, hạ nhân ở hành lang tự giác quay lưng lại. Y cắn môi một cái, buồn bực nói: "Còn ở bên ngoài."

"Ngày ấy trong Đại Lý tự, Tụng nhi cũng làm như vậy đúng không?"

Còn không phải bởi vì ngươi cứ trẫm trẫm, Tống Tụng tức giận chống người lên muốn đi, chợt bị Lệ Tiêu kéo trở lại. Nam nhân lần thứ hai tới gần, hôn lên môi của y, tinh tế thưởng thức.

Ban ngày ban mặt, Tống Tụng cơ hồ cũng không biết hai người làm sao tách ra. Y cúi đầu, mím mím môi bị hôn, nhìn thấy Lệ Tiêu lấy bút lông vẽ đôi mắt cho người tuyết, lấy chu sa vẽ đôi môi, còn vẽ nốt ruồi thông minh trên trán, y xì cười ra tiếng. Lệ Tiêu xoay mặt, lại cười nói: "Làm sao?"

Tống Tụng liên tục vỗ tay: "Tuyệt!"

"Được rồi, chơi đủ rồi, về nhà đi."

"Ngồi một hồi nữa, trong phòng khẳng định nóng rồi."

"Ngoan một chút."Lệ Tiêu kéo tay đầy mồ hôi của y, Tống Tụng không tiếp thu được sủng nịch của hắn, ngoan ngoãn để hắn kéo vào phòng, ngồi ở trước cửa sổ xem người tuyết.

Trên người y chơi nhiều toát mồ hôi, Lệ Tiêu vẫn còn sai người pha một bát đường đỏ đưa tới: "Chảy mồ hôi, cũng hết sốt."

Hắn dứt lời, đóng cửa sổ lại.

Không có cảnh tuyết xem, Tống Tụng dùng muôi uống nước đường, trong lòng biết hắn vừa mới cố ý đùa mình vui vẻ, tâm tư lại trở về thư phòng. Y nói: "Điện hạ, còn không chịu nói cho ta biết đệ đệ song sinh ở đâu?"

Trong lòng y mơ hồ có một suy đoán, thế nhưng không dám chắc.

Lệ Tiêu ngồi đối diện y, rót chén trà, nói: "Kỳ thực, bản vương mơ một giấc mơ."

"Vương gia bởi vì một giấc mộng mà tin tưởng ta có một đệ đệ song sinh?"

"Nếu như... Chuyện xảy ra trong giấc mộng, đều đúng với thực tại thì sao?"

Nhịp tim Tống Tụng hơi tăng nhanh, y nhìn Lệ Tiêu, nói: "Thế là sao?"

"Uống xong nước đường chưa?"

"..." Tống Tụng thổi thổi, một hơi uống sạch nước đường, lấy ra khăn lau miệng, nói: "Uống xong rồi."

"Lại đây cho ta ôm."

Ngài có thể nói nhanh một chút hay không! Tống Tụng đầy mặt viết như thế, mà y vẫn không thể không leo xuống, không thể chờ đợi được nữa nhào tới lồng ngực của hắn. Hai tay Lệ Tiêu ôm thân thể mềm mại, ôm người vào lòng, lại nói: "Miệng Tụng nhi có phải là rất ngọt không?"

"Vừa mới uống hết nước đường, đương nhiên ngọt."

"Vậy cho ta nếm thử trước?"

Tống Tụng lập tức dâng đôi môi đến gần bị hắn ngậm tinh tế mút một phen. Nam nhân lúc này mới hài lòng, đôi môi vừa dứt ra, Tống Tụng nói luôn: "Ngươi nói mau."

"Đêm đó bản vương mơ tương lai sẽ gặp Tụng nhi ở phủ Quốc công, ngày hôm sau đã xảy ra, còn có mơ tới có người đốt quân doanh, cũng đều chứng thực. Sau đó, quãng thời gian trước mơ tới ngươi có một đệ đệ song sinh. Ta chỉ nghĩ, nếu như có người như vậy thật, đương nhiên phải tìm cho Tụng nhi gặp, nhận lại người thân." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lệ Tiêu nói không rõ ràng, Tống Tụng hơi nhíu chân mày lại, một chốc cũng tìm không ra gì sơ hở, tạm thời nửa tin nửa ngờ, hỏi: "Vậy hắn nói gì với ngươi, trong mộng đến tột cùng là tình huống thế nào?"

"Tụng nhi trao đổi với ta." Lệ Tiêu nói: "Ngươi cảm thấy sẽ có người giả trang ngươi, là chuyện gì xảy ra?"

Tống Tụng dừng một chút, phùng hai má nói: "Ta cũng mơ giấc mộng, chuyện trong mộng là có người giết ta, giả trang ta, sau đó điện hạ mỗi ngày nâng hắn trong tay yêu thương, căn bản sẽ không phát hiện người kia không phải ta."

Đây thật là oan uổng. Lệ Tiêu vuốt ve gò má của y, nói: "Trong mộng có người giết ngươi, tại sao ngươi còn biết rất nhiều?"

"Vậy điện hạ trao đổi với ta." Tống Tụng nói: "Người kia trong mộng của ngươi, đến tột cùng là nói thế nào? Nhìn thấy thế nào?"

"Rất trùng hợp, giấc mộng của bản vương tựa hồ trùng hợp với Tụng nhi." Lệ Tiêu nói tới chỗ này, ánh mắt hơi tối sầm, thấp giọng nói: "Người kia nói cho ta, Tụng nhi vì sinh sản mà chết, trước khi chết, nói..."

Trong đầu của hắn bỗng nhiên lóe lên bóng người mông lung kia, hắn khóc lóc quỳ gối trước mặt Lệ Tiêu, rưng rưng nói: "Tuyệt đối không phải có ý định lừa gạt, là ca ca bảo ta làm như vậy, hắn bảo ta đưa hài tử đến tìm bệ hạ, nói từ sau đêm đó, vẫn nhớ mãi không quên bệ hạ, nhưng lại sợ thân phận mình thấp kém, không xứng với bệ hạ. Hắn thật sự muốn bạc đầu giai lão với bệ hạ. Hắn giao hài tử cho ta, chỉ là nghe nói bệ hạ đang tìm hắn, tâm hắn biết tìm không được người mình yêu có bao nhiêu thống khổ, muốn ta thay hắn ở cạnh bệ hạ, bảo ta tuyệt đối không thể nói thật với ngài!"

Gân xanh mu bàn tay Lệ Tiêu nhảy lên: "Trẫm từ nhỏ đã tìm hắn, hắn vì sao không lộ diện?"

"Vì lo lắng hắn bụng phệ sẽ hù đến bệ hạ, thậm chí khiến bệ hạ ghét bỏ... Vốn định ngày sau mang theo hài tử gặp ngài, nhưng không ngờ tới sẽ phát sinh bất ngờ như vậy!"

Cả người Lệ Tiêu run run, dục vọng bạo ngược chảy trong huyết mạch. Hắn đứng vụt lên, giận dữ nói: "Vậy ngươi vì sao hiện tại mới tìm đến?!"

"Ta chỉ là nghe nói, sau khi bệ hạ lên ngôi, còn nhớ mãi không quên hắn... Vốn dĩ, ta muốn mang theo hài tử giấu bí mật của hắn sống hết đời như vậy!"

Hắn nghe trong huyết mạch mình có một con cự thú đang thét gào, rêu rao lên muốn xé nát hết thảy trước mặt.

"Điện hạ, điện hạ?" Tống Tụng vỗ về lồng ngực của hắn, nói: "Nếu không nhớ, cũng không cần nói, điện hạ..."

Y không nghĩ tới mình hỏi hai câu Lệ Tiêu lại còn có thể giận dữ, thấy hắn trước sau hoảng hốt, đang thấp thỏm bất an, chợt phát hiện cánh tay bên hông siết chặt. Lệ Tiêu bỗng nhiên dùng một loại lực đạo dường như muốn vò nát tan ôm y, hô hấp cũng khắc chế, nửa ngày mới nói: "Giấc mộng của bản vương, mới tới đây, chờ thêm hai ngày mơ cái mới, sẽ nói cho Tụng nhi, được không?"

Tống Tụng lập tức gật đầu, y vỗ về đầu Lệ Tiêu, mềm giọng nói: "Không sao, chỉ là giấc mộng, trong mộng hết thảy đều là giả, điện hạ không nên tức giận."

Trong lòng y lại mơ hồ có đáp án. Vào lúc ấy tiểu hoàng tử vẫn chưa hoàn toàn bị dời đến bên người Tống Ca, có một ngày Tề quản gia —— vào lúc ấy cần phải là Tề công công, tiếp chỉ gọi Tống Ca đến Dưỡng Tâm điện. Không lâu sau đó, y nghe nói Lệ Tiêu đã phát điên.

Ngày ấy hắn giết rất nhiều người, tất cả người trong Dưỡng Tâm điện, ngoại trừ Tống Ca giả mặt y, toàn bộ đều chết hết.

Bóng người của y thừa dịp gió thổi qua đi, đột nhiên phát hiện hai mắt Lệ Tiêu đen kịt, thẳng tắp đụng tới y ——

Vậy đại khái là lần đầu y chân chân chính chính thấy Lệ Tiêu phát rồ.

Hắn xuyên qua mình.

Tống Tụng đưa lưng về phía Lệ Tiêu, nghe kiếm của hắn ở sau lưng phát ra rung động ong ong, nghe hắn càng điên cuồng gào thét: "Tụng nhi ——!"

Cái gì cũng kéo không về được, y nhìn Tống Ca lảo đảo chui ra từ dưới đáy bàn, sắc mặt trắng bệch nhìn bên này. Ánh mắt của hắn xuyên qua Tống Tụng, một mặt sợ hãi, như thể kẻ thuần dưỡng cự thú lại lại sợ bị cắn thương, cẩn thận từng li từng tí một tiếp cận: "Tụng nhi ở đây... Bệ hạ, hắn ở đây..."

Khi Tề công công đưa hộ vệ đến, chỉ thấy được Tống Tụng đang ngồi xổm bên người Lệ Tiêu, nhỏ giọng nói gì đó với hắn.

Mà Lệ Tiêu lại ngửa mặt lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn về Tống Tụng.

Lúc đó Tống Tụng nghĩ, có lẽ, hắn thật sự có thể nhìn thấy mình.

Tống Tụng cảm thấy hai ngày này bệnh của Lệ Tiêu có hơi nhiều lần, y dìu đối phương nằm xuống giường, đốt hương an thần, đấm bóp thả lỏng cho hắn, nhẹ giọng nói với hắn vài lời.

Lệ Tiêu cố ý hạ thấp giọng đáp lại, Tống Tụng càng bởi vì không nghe được, không thể làm gì khác hơn là dán mặt qua, thường xuyên qua lại, bị chiếm không ít tiện nghi, còn hoàn toàn không phát hiện.

Hiếm thấy yên tĩnh, nam nhân khẽ nhếch khóe miệng.

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng Kỷ Doanh, là Tống Tụng tìm Tề quản gia gọi tới. Đối phương mặc áo bông, gương mặt anh tuấn thuần khiết tràn đầy không vui: "Trời lạnh như thế này, nên ở trong ổ chăn... Chậc, các ngươi lại còn rảnh chơi tuyết?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hắn nhìn người tuyết ngoài cửa sổ một chút, cái tên này từ lúc tuyết rơi lại ở trên giường cơ hồ không xuống dưới, tính tình lười biếng như thế, cũng không biết học y thuật ở đâu.

Tống Tụng nói: "Phiền tiên sinh bắt mạch cho Vương gia."

Kỷ Doanh bước đến trước mặt Lệ Tiêu, ánh mắt đối diện với ánh mắt của hắn, từ bên trong ánh mắt hắn nhìn ra mấy phần khó chịu, nói: "Đây không phải là rất bình thường sao?"

"Vừa nãy suýt nữa lại tái phát."

"Được rồi, để thần y nhìn một cái." Kỷ Doanh vén y phục một chút, Tề quản gia lập tức dời ghế lại đây cho hắn. Lệ Tiêu chợt rút tay về, nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt đoan chính viết hai chữ đuổi khách.

Tống Tụng không thể làm gì khác hơn là tới nắm tay hắn, ôn thanh nói: "Điện hạ, khám một chút đi, không phải là nuôi không hắn sao? Chi phí ăn mặc mùa đông không ít."

Kỷ Doanh nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được cớ công kích Tống Tụng, cố ý nói móc Lệ Tiêu nói: "Đúng đấy Vương gia, xem một chút đi, thường ngày cũng không thấy ngài tính trẻ con như thế, thị sủng mà kiêu à?"

Tác giả có lời muốn nói:

Điên điên: Giết ngươi. [ rút kiếm ]

Ngốc ngốc:... Đừng mà, đó là đại tôn tử của ta.

PS: Đại tôn tử xuất hiện từ chương 24

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play