Cằm Tống Tụng bị nắm, nam nhân nâng gáy y, nghiêm túc ôn nhu hoàn thành nụ hôn này.
Lập tức hắn siết chặt cánh tay, trả lời: "Quả thực rất ngọt."
Trong đôi mắt hắn mang theo vài phần chế nhạo, Tống Tụng có mục đích riêng bỗng nhiên nhịn không được đỏ mặt. Y mím môi cúi đầu, luôn cảm thấy vị Vương gia này có chút không giống kiếp trước, đương nhiên cũng có thể là ảo giác của y, dù sao y và Lệ Tiêu chỉ có một hồi nhân duyên sương sớm.
Ngón tay Lệ Tiêu xuyên qua tóc dài của y, nhìn đầu ngón tay chen lẫn mấy sợi tóc rơi xuống, con mắt hơi tối sầm.
Tống Tụng mấy lần muốn xuống khỏi ngực hắn, lại cứ bị hắn ôm chặt chẽ. Nam nhân chủ động tìm đề tài, hỏi: "Tụng nhi thường ngày thích ăn cái gì?"
"Cái gì cũng được." Y lúc thường có thể ăn cơm cũng đã rất tốt, nào dám có không thích ăn gì.
Vẫn cảm thấy làm u linh lâu, là có thể khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền quên đi tất cả. Nhưng sống lại mới phát hiện, ân ân oán oán này đó, cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể dễ dàng thả xuống. Kiếp trước y có bao nhiêu nhu nhược, đời này y có bấy nhiêu oán hận bất mãn.
Y hận phòng chứa củi, hận ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hận tính cách như mì vắt, hận phụ thân từ lúc mẫu thân chết là coi y như vải rách, hận nhất, chính là Tống Ca giả nhân giả nghĩa.
Tâm tư y chìm nổi, trên mặt thủy chung thuận theo yên tĩnh, chưa từng tiết lộ nửa phần.
Lệ Tiêu lại hỏi: "Có gì đặc biệt muốn ăn không?"
Tống Tụng không nhịn được cười, ngẩng đầu nhìn hắn, "Vương gia không cần phải lo lắng, thảo dân cực kỳ dễ nuôi, nếu ngài vui vẻ, mỗi ngày cho ta một hai cái bánh bao, một ít nước lã, vậy là đủ rồi."
Lệ Tiêu suy tư, nói: "Quả nhiên là dễ nuôi vô cùng."
Tống Tụng không nói gì thêm, kiếp trước y ở trước mặt người thường thường che giấu vết thương đầy người, có lúc được phụ thân thuận miệng hỏi sinh hoạt, cũng chỉ báo hết thảy đều rất tốt. Sau đó y mới hiểu được, trẻ con hay khóc nào có đường ăn. Y tự cho là ngoan ngoãn hiểu chuyện, không khiến người khác ngột ngạt, vĩnh viễn sẽ không có người để ở trong lòng.
Thậm chí còn sẽ có người cảm thấy ngoan ngoãn của y là giả bộ.
Y cũng không ngại lộ ra một ít thảm trạng trước mặt Lệ Tiêu, ngụy trang một bộ kiên cường lại đáng thương, nếu như hắn có thể bố thí một ít thương hại, làm sinh hoạt trở nên càng tốt hơn, vậy dĩ nhiên là chuyện tốt.
Nếu như hắn không chịu bố thí, y cũng không hy vọng xa vời, y biết mình phải làm gì, đã không lo được lo mất nữa.
Xe ngựa một đường đưa họ đến Vương phủ, cường độ Tống Tụng giãy dụa đột nhiên lớn một chút: "Vương gia, kính xin thả thảo dân tự xuống xe."
Lệ Tiêu không chịu buông tay, hắn hỏi: "Ngươi sợ cái gì?"
Không phải sợ, chỉ là y không muốn trêu chọc phiền phức. Lệ Tiêu tuy rằng thích nam nhân, mà trong phủ tất nhiên sẽ có một ít tiểu thiếp từ chối không được. Ác danh Phong Vương ở bên ngoài, ngày hôm nay ôm y xuống xe, không tới một ngày tin tức nhất định sẽ truyền khắp toàn bộ Vương phủ, chỉ sợ thời điểm đó sẽ có người tìm cớ đến, y không muốn gây thù hằn.
Y chần chờ chưa mở miệng, Lệ Tiêu lại liếc mắt một cái nhìn thấu tâm sự của y. Hắn dán vào tai Tống Tụng, giọng nói trầm thấp: "Từ trước đến nay, bản vương chỉ có mình ngươi, không ai xứng tranh sủng với ngươi."
Ai, ai muốn tranh sủng của ngươi?!
Tống Tụng há mồm ngạc nhiên, Lệ Tiêu đã ôm y xuống xe.
Tề quản gia đến đón một mặt vô cùng ngạc nhiên, mà điện hạ làm việc xưa nay quái lạ, lão rất nhanh đè xuống lòng tràn đầy nghi hoặc, cùng Phong Vương bước vào nhà chính, trơ mắt nhìn hắn đặt người trong lòng lên ghế, động tác nhẹ vô cùng, như thể chỉ lo làm người ngã.
Tề quản gia thấy rõ mặt của người kia, trong mắt xẹt qua một vệt hiểu rõ. Xem ngũ quan ngược lại là mỹ nhân, chỉ là sắc mặt cũng thực sự khó coi chút, điện hạ chắc là thường thấy mỹ nhân trắng nõn, càng làm cho đồ chơi nhỏ như dân tị nạn này thu hút ánh mắt.
Nhưng hiếm thấy điện hạ có người thích, không nên quét sự hăng hái của hắn. Lão khẽ mỉm cười, nói: "Nô tài sai người thu thập Phong Cảnh uyển, an bài xong để công tử ở lại."
Lão tri kỷ chuẩn bị lui ra, lại nghe Lệ Tiêu nói: "Không cần."
Lão nghi hoặc giương mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ Vương gia không chuẩn bị sủng ái trường kỳ, chuẩn bị an bài tại phòng nhỏ?
Lại thấy Lệ Tiêu không coi ai ra gì sờ sờ mặt Tống Tụng, ngữ khí sung sướng nói: "Tụng nhi ở cùng bản vương là được."
Quản gia nhấc mí mắt, cảm giác mình nhất định là nghe lầm.
Tự Đại Càn lập triều tới nay, cho dù là Vương phi, cũng không có ví dụ cùng ăn cùng ở với Vương gia, người phân ba bảy loại, hoàng hạ là vua, Vương phi cũng nhất định phải rõ ràng mình và trượng phu thân phận khác biệt. Nói lại, đây là quy củ, thứ hai, nếu như so bệ hạ so là chân long, vậy các Vương gia thì lại mỗi người đều là giao chưa hóa long. Này thật là nhà chính trai rồng, tự nhiên là bảo địa phong thủy, ở lại bên cạnh, chỉ sợ sẽ hỏng phong thuỷ, cũng sợ hỏng cơ hội hóa long.
Lão tưởng Vương gia chỉ là cho đối phương ở lại một đêm, thị tẩm ở chính phòng cũng không tính là ly kỳ, nhân tiện nói: "Vậy nô tài thu dọn phòng nhỏ?"
Ánh mắt như vây xem bảo bối của Lệ Tiêu xẹt qua một vệt bất mãn: "Ý tứ của bổn vương là ngày sau ở tại nhà chính, ngươi nghe không hiểu?"
Quản gia há miệng, yên lặng khép lại. Ai ya, đâu chỉ nghe không hiểu, thực sự quá không thể tưởng tượng nổi!
Nhưng lão là lão nhân đã hầu hạ thân cận từ lúc hắn còn ở trong cung, trong lòng biết không thể ngăn cản quyết định của hắn, tiếp tục nói nữa thậm chí có thể sẽ kích thích hắn, vội gấp đáp lại: "Nô tài hiểu rõ."
"Khí trời lạnh, ngươi phân phó, làm quần áo ấm cho công tử, hiện tại đi chuẩn bị bữa tối trước."
Quản gia vội đi chuẩn bị.
Tống Tụng mắt thấy hắn phân phó từng câu, thật vất vả có cơ hội chen vào, vội hỏi: "Điện hạ như vậy..."
"Sủng ngươi." Lệ Tiêu bấm bấm hai má không có thịt gì, nói: "Bản vương phân vị cao hơn ngươi, ngươi không có tư cách từ chối."
"..." Hắn vừa nói như vậy, lời Tống Tụng muốn nói đành phải nuốt xuống toàn bộ, y ngây người nhìn nam nhân trước mặt, chỉ cảm thấy đầu óc sắp không đủ dùng.
Tuy rằng kiếp trước Lệ Tiêu leo lên ngôi vị Hoàng đế rất đáng gờm, mà hắn bây giờ làm gì có sức lực như vậy! Mình chỉ là tiểu nhân vật không ai quan tâm trong phủ Quốc công, có tài cán gì có thể làm cho hắn vì mình bị hư tổn cơ hội?
Hắn có mưu đồ gì?
Vì y da bọc xương, vì y mặt vàng như nghệ sao?
Nhưng y thậm chí ngay cả tư cách từ chối cũng không có, thậm chí một câu không thích hợp, Lệ Tiêu cũng không chấp nhận cho y nói.
Bữa tối rất rất nhanh xếp tràn đầy một bàn, trong ấn tượng của Tống Tụng cũng không có xa xỉ như vậy. Y nắm đũa, bỗng nhiên có loại ảo giác mình sắp trở thành tội nhân thiên cổ.
Đến tột cùng sai chỗ nào, Lệ Tiêu sao lại như biến thành người khác?
"Lần lượt nếm thử từng món." Lệ Tiêu gắp thức ăn cho y, nói: "Nhìn món nào hợp miệng."
Hắn lén lút kề sát vào tai Tống Tụng, thần thần bí bí nói: "Nếu có đồ ăn đặc biệt thích, đợi đến khi bản vương đăng cơ, sẽ hạ lệnh không cho bất luận người nào nấu ăn."
Hắn nói: "Chỉ cho mình Tụng nhi ăn."
Tống Tụng: "..."
Y sợ đến đũa cũng rơi mất!!
Cuồng ngôn vọng ngữ! Đại nghịch bất đạo! Nếu để kim thượng nghe, bảo đảm chỉ một chữ: Chém ——
Hắn sẽ xong đời luôn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT