Kiều Quan Niên nghe Lữ Chí Lương đến, cười tủm tỉm liếc Thành Ôn.
Thành Ôn nói với quản sự: "Lát nữa tôi qua."
Quản sự kia khẽ gật đầu, cung kính lui ra ngoài.
Kiều Quan Niên cười nói: "Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới. Thằng nhóc Lữ này nhất định là tới gây rối, biết ngay nó có ý với Tưởng Mục Thăng mà."
Thành Ôn bật cười. Cậu không biết người có nhiều vợ như vậy còn có thể luôn miệng nói là si tình cơ đấy.
Kiều Quan Niên nhìn cậu cười, nói: "Tôi nhắc nhở Nhị gia một câu, thằng Lữ này nói cho cùng là công tử gia, nhưng nhà nó tốt xấu cũng buôn bán súng ống, Nhị gia không có việc gì đừng trêu chọc nó."
Thành Ôn nói: "Đa tạ Kiều gia nhắc nhở, nhưng Thành Ôn tôi thoạt nhìn như là người đi tranh cãi sao?"
Kiều Quan Niên cao thấp đánh giá cậu một cái, nói: "Cũng không giống, nhưng tôi sợ Nhị gia độc miệng, làm Lữ Chí Lương khóc."
Thành Ôn đứng dậy, nói: "Kiều gia uống hai chén trà trước, tôi đi một lát rồi quay lại."
Kiều Quan Niên phất tay nói: "Nhị gia đi đi, hôm nay tôi nhàn, cố ý chạy tới nếm thử món mới. Cậu cũng không biết, Ôn Soạn phường hiện tại không chỉ tên tuổi lớn, món ăn mới cũng hút khách."
Thành Ôn đứng dậy ra phòng, xuống lầu hai, chưa vào đến phòng bao, cách ván cửa chợt nghe thấy bên trong có tiếng, giọng Lữ Chí Lương rất cao, mắng: "Cái thá gì, bên trong có hạt cát, cắt còn nửa mỏng nửa dày, đây là đồ ăn của Ôn Soạn phường sao, đúng là khó coi!"
Thành Ôn cười, lúc này mới khẽ gõ cửa. Tiếng bên trong tạm dừng một chút, rất nhanh đã có người tới mở cửa, người mở cửa là quản sự của Ôn Soạn phường.
Quản sự nhìn thấy Thành Ôn, tựa như gặp được cứu tinh. Ngay cả Miêu Khải cũng phải nể mặt Lữ gia, quản sự tuy rằng lão luyện thành thục, cũng ứng phó không nổi Lữ Chí Lương cố ý gây rối, cũng không dễ nói lời nặng, chỉ có thể thưa dạ nhận tội.
Thành Ôn đi vào, treo tươi cười khéo léo, nói: "Ông chủ Lữ đại giá quang lâm."
"Hóa ra là Thành nhị gia."
Lữ Chí Lương nhìn cậu cười lạnh một tiếng, nhìn Thành Ôn từ trên xuống dưới, nói: "Thành nhị gia tới đúng lúc, tôi đang nói Ôn Soạn phường này của cậu, không chỉ tiểu nhị một đám là đần thối, ngay cả đồ ăn cũng có lệ như vậy. Tôi từ kinh thành đến đây nghe nói đồ ăn Ôn Soạn phường ăn ngon thế nào cơ mà. Nói sao, cố ý không để tôi ăn ngon miệng?"
Thành Ôn nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, chân giò hun khói cắt từng miếng, độ dày giống nhau, cơ hồ lóe sáng. Đầu bếp của Ôn Soạn phường đều là Thành Ôn dạy dỗ, làm sao có thể xuất hiện vấn đề có hạt cát, cắt ngó sen không bằng nhau được.
Thành Ôn biết Lữ Chí Lương là cố ý đến gây sự, cười nói: "Ông chủ Lữ nói nghiêm trọng quá. Tuyền Giang chỉ là địa phương nhỏ, không thể so với kinh thành, sợ là ông chủ Lữ ăn quen sơn trân hải vị, không quen những món thô tục này.
Lữ Chí Lương bật cười, nói: "Coi như cậu nói đúng một câu, Tuyền Giang quả thật đúng là nghèo kiết xác, tôi thấy cũng chẳng có gì, đừng coi mình cao như trời."
Hắn nói xong, lập tức tiếp tục nói: "Trong món này có cát, không thể bỏ qua như vậy. Nếu Thành nhị gia là chưởng quầy, phải làm lại một lần cho tôi, không thì đừng trách tôi không nể mặt. Hủy Ôn Soạn phường đi, cũng chỉ là một câu thôi!"
Quản sự nghe mà cũng giận, Thành Ôn chỉ bật cười, biểu tình không có gì giận, cũng không sợ hãi, giọng ôn hòa nói: "Tất nhiên, tất nhiên, còn không phải một câu của ông chủ Lữ sao. Nhưng hủy đi ngược lại ông chủ Tưởng đau lòng, dù sao đây là mặt tiền cửa hàng ông chủ Tưởng bỏ tiền mở. Nếu ông chủ Lữ muốn phá, tôi khuyên ngài nhất định phải thông báo một tiếng cho ông chủ Tưởng. Miễn cho bởi vì khuyết điểm của Thành mỗ, làm hỏng hòa khí giữa ông chủ Lữ và ông chủ Tưởng, có phải hay không?" Lữ Chí Lương chỉ nghe nói Tưởng Mục Thăng ở Tuyền Giang cùng người kết phường mở dược thiện phường, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua, hóa ra dược thiện phường này tất cả đều là Tưởng Mục Thăng bỏ tiền. Tưởng Mục Thăng cũng không làm loại chuyện buôn bán lỗ vốn, không lỗ có lời mới là mục đích của người làm ăn.
Lữ Chí Lương không nghĩ tới Tưởng Mục Thăng vì một thằng đàn ông thâm sơn cùng cốc làm đến nước này.
Như lời Kiều gia nói, Lữ Chí Lương quả thật có ý với Tưởng Mục Thăng. Nhưng Lữ Chí Lương từ nhỏ đã được nuông chiều, trong nhà một đống vợ lớn vợ bé, cho tới bây giờ lại vẫn luôn được người nịnh bợ. Tuy rằng hắn có ý với Tưởng Mục Thăng nhưng lại cảm thấy có ý với đàn ông là chuyện mất mặt, không phù hợp với thân phận của mình, thứ hai là Lữ Chí Lương cũng không muốn vội vàng, hắn muốn Tưởng Mục Thăng cầu xin mình. Nhưng Tưởng Mục Thăng lại không có ý với hắn.
Trước khi quen Thành Ôn, Tưởng Mục Thăng cũng không biết mình sẽ thích đàn ông.
Lúc này Lữ Chí Lương ở trong kinh thành nghe nói Tưởng Mục Thăng thân thiết với đàn ông, trong lòng khó chịu, ngàn dặm xa xôi chạy đến Tuyền Giang gây sự.
Lữ Chí Lương trừng mắt, lạnh giọng nói với Thành Ôn: "Lời này là có ý gì? Còn uy hiếp tôi?"
Thành Ôn nghĩ cũng vất vả hắn nghe ra được uy hiếp, nhưng miệng lại cười nói: "Ông chủ Lữ đa tâm rồi, người như Thành mỗ sao lại đi uy hiếp được."
Lữ Chí Lương nói: "Tôi mặc kệ cậu có phải ý này hay không, dù sao hôm nay cậu phải tự mình nấu ăn cho tôi. Nếu không để tôi ăn vừa lòng, hoặc là Ôn Soạn phường không tốt, hoặc chính là cậu cố ý để tôi khó chịu. Tự cậu nghĩ đi."
Thành Ôn cười nói: "Ông chủ Lữ nhìn ngài nói nghiêm trọng như thế, không phải chỉ là làm mấy món ăn sao?"
Lữ Chí Lương hừ hừ cười nói: "Tôi sợ cậu có lệ tôi, tùy tiện qua loa, tôi phải bảo hạ nhân nhìn cậu làm."
Quản sự nói: "Ông chủ Lữ, tuy rằng ngài là thiếu gia Lữ gia, nhưng không thể chèn ép người như vậy!"
Thành Ôn ngăn quản sự lại, cười nói: "Không thể nói như vậy, đồ ăn vừa nãy không tốt, làm lại là được."
Thành Ôn phất tay, ý bảo quản sự đi ra theo. Lữ Chí Lương nhìn Thành Ôn dễ sai bảo, cười đắc ý, liếc mắt nhìn thoáng qua tùy tùng phía sau, bảo hắn đi ra ngoài nhìn Thành Ôn nấu ăn.
Thành Ôn cùng quản sự ra khỏi phòng, Thành Ôn nhìn thoáng qua quản sự, đè thấp giọng nói: "Đi gọi ông chủ Tưởng đến xử lý hoa đào thối của ảnh đi."
Quản sự sờ sờ mồ hôi trên trán, lên tiếng, nhanh chóng đi xuống lầu, ra Ôn Soạn phường.
Tùy tùng Lữ Chí Lương đi theo sau Thành Ôn. Tùy tùng kia cảm giác kiêu ngạo, cũng không đặt Thành Ôn ở trong mắt. Dù sao niên đại này đều là quân tử xa nhà bếp, nhắc tới nấu cơm, đó là chuyện không mặt mũi gì.
Thành Ôn vào bếp, cậu cũng không định thật sự nấu cho Lữ Chí Lương. Dù sao Thành Ôn nấu ăn cũng là nhìn tâm tình.
Thành Ôn đi hai vòng. Cũng không biết vì sao, bếp Ôn Soạn phường rất có trật tự tuyệt không đầy mỡ, rất sạch sẽ, nhưng hôm nay Thành Ôn tựa hồ ngửi mùi dầu mỡ cũng không quá thoải mái.
Hạ nhân Lữ gia đi theo cậu, không thấy cậu nấu cơm, có chút không kiên nhẫn. Đúng lúc này Kiều Quan Niên lại ôm cánh tay vào bếp.
Hạ nhân Lữ gia cũng là người nhanh nhẹn, tất nhiên mắt sắc, liếc mắt một cái là nhận ra Kiều Quan Niên, cười tủm tỉm tiến lên chào hỏi, nói: "Ai da, là Kiều gia."
Kiều Quan Niên cười nói: "Ừ ừ."
Lập tức hắn đi đến bên cạnh Thành Ôn, đè thấp giọng, nói: "Vừa nãy tôi thấy quản sự đi ra ngoài, tìm Tưởng Mục Thăng hả? Cậu không bán đứng tôi đấy chứ?"
Thành Ôn bật cười, nói: "Đã bán sạch sẽ, Kiều gia chờ tiền đi."
Hai người chưa nói được mấy câu, đột nhiên có người xông vào bếp, là hạ nhân Lữ gia, nói với hạ nhân đi theo Thành Ôn: "Này, về mau, cửa hàng châu báu của thiếu gia xảy ra vấn đề, hình như là bên nhập hàng muốn tính thêm tiền, thiếu gia vội vàng đi qua nói chuyện."
Hạ nhân kia nói: "Xui vậy à? Vốn tưởng hôm nay nhàn hạ chút, lại phải chạy tới chạy lui?"
Hai người nói xong, cũng mặc kệ Thành Ôn, ra khỏi bếp, đuổi kịp Lữ Chí Lương, đoàn người vội vàng rời đi.
Kiều Quan Niên nghe lời này, tròng mắt chuyển một chút. Người năng lực lớn như vậy, tất nhiên chỉ có Tưởng Mục Thăng. Xem ra Tưởng Mục Thăng sắp tới đây, vì thế Kiều Quan Niên nói: "Đúng rồi, tôi lâm thời nghĩ tới chút chuyện. Tôi đi trước, hôm nào khác tái kiến."
Quả nhiên Lữ Chí Lương chưa đi bao lâu, xe ngựa Tưởng Mục Thăng dừng ngay trước Ôn Soạn phường. Kiều Quan Niên vừa lúc đi ra ngoài, gặp được Tưởng Mục Thăng xuống xe ngựa.
Kiều Quan Niên thoáng nhìn Nguyên Bắc đi theo phía sau Tưởng Mục Thăng, cười nắm chặt cổ tay Nguyên Bắc, vừa kéo Nguyên Bắc đi, vừa vỗ vỗ bả vai Tưởng Mục Thăng, nói: "Xử lý tốt hoa đào thối của anh đi, hôm nay cho tôi mượn Tiểu Bắc một ngày."
"Gia..."
Nguyên Bắc vốn muốn tách khỏi Kiều Quan Niên, chẳng qua Kiều gia là người tập võ, nếu thật sự khoa tay múa chân, Nguyên Bắc không nhất định đánh thắng được hắn. Nguyên Bắc không tránh thoát được, bị Kiều Quan Niên kéo mấy bước, lên xe ngựa.1
Tưởng Mục Thăng cười, cũng không quản bọn họ, tự vào Ôn Soạn phường.
Thành Ôn đã đi ra khỏi bếp, lúc Tưởng Mục Thăng đi tới vừa lúc chạm mặt cậu. Hai người sóng vai lên lầu ba, Tưởng Mục Thăng cười nói: "Ăn cơm trưa chưa?"
Thành Ôn cười tủm tỉm liếc Tưởng Mục Thăng, thản nhiên nói: "Vừa rồi nấu cơm cho người quen cũ của ông chủ Tưởng, chưa kịp ăn đâu."
Tưởng Mục Thăng nheo mắt. Nụ cười như không cười này của Thành Ôn rất xinh đẹp, mặt mày thản nhiên phi thường nhu hòa, con ngươi long lanh như nước hồ, mang theo ý cười nhợt nhạt. Nếu xem nhẹ trong lời có chuyện, vậy Tưởng Mục Thăng tất nhiên sẽ không để ý trước khi ăn cơm trưa làm chuyện khác.
Thần sắc Tưởng Mục Thăng bỗng nhiên trịnh trọng, nói: "Trước kia không đắc tội Lữ Chí Lương, là bởi vì quan hệ với Lữ gia, không cần thiết xây tường đá. Nhưng nếu cậu ta đã làm đến nước này, chuyện này anh sẽ xử lý tốt."
Thành Ôn nhìn hắn trịnh trọng như thế, không khỏi cười, nói: "Kỳ thật không cần nghiêm túc như vậy, em chỉ sợ đắc tội Lữ Chí Lương, ông chủ Tưởng không dễ làm việc. Nhưng nếu ông chủ Tưởng không coi anh ta là bảo bối, vậy là tốt rồi."
Tưởng Mục Thăng khôn khéo như thế nào, tất nhiên nghe ra Thành Ôn chế nhạo, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn tai cậu, làm Thành Ôn theo bản năng rụt cổ.
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Qua mấy ngày chuẩn bị chạy đi gặp ông chủ Tạ, trên đường mệt nhọc, không bằng hai ngày này chúng ta bổ sung chuyện kia."
Thành Ôn bị hắn thổi hơi lên mặt nóng bừng, liếc mắt trừng Tưởng Mục Thăng. Cậu đương nhiên biết Tưởng Mục Thăng nói "chuyện kia" là cái gì...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT