*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.* Mai không có chương đâu các bác ơi, đêm nay có thôi
Bác... Bác sĩ tâm lý?
Tay Jason run lên.
Vì... Vì sao lại muốn liên hệ với bác sĩ tâm lý?
Tuy ông chủ tương đối ít lời, cũng khá hung dữ, lại còn có chút dọa người nhưng thật ra ngài ấy hoàn toàn là một người bình thường.
Cho nên, vì sao đột nhiên lại muốn tìm bác sĩ tâm lý?
Nhưng dù tò mò thế nào Jason cũng không dám hỏi. Sau khi Minh Thiếu Diễm nói xong, anh liền nhanh chóng đi tìm bác sĩ tâm lý.
Minh Thiếu Diễm nửa nằm trên ghế sô pha. Men rượu tối qua dường như vẫn còn lưu lại một ít nên đầu có chút đau, thân thể hoạt động cũng không lưu loát. Ánh mắt hắn không biết nhìn chằm chằm nơi nào, cả người chậm chậm không như ngày thường.
Lại im lặng một buổi, Minh Thiếu Diễm mới thay quần áo. Khi hắn đi đến mép giường tìm điện thoại liền thấy nó nằm bên cạnh ly nước.
Ánh mắt ngưng lại một giây, sau đó Minh Thiếu Diễm cầm điện thoại xuống lầu.
Mà Đường Đường bên kia, sau một tháng rưỡi nghỉ, cuối cùng cô cũng quay trở lại trường. Các bạn học thấy Đường Đường trở lại đều nhiệt liệt hoan nghênh. Vì Đường Hân đã thôi học nên nhân số lớp chín lại về con số chẵn lần nữa, nói cách khác mọi người đều có bạn cùng bàn.
Giáo viên căn cứ vào thành tích thi cuối học kì một mà sắp xếp lại chỗ ngồi. Vì từ khi khai giảng đến nay Đường Đường chưa tới trường lần nào nên bạn cùng bàn mới của cô chỉ ngồi một mình, hiện tại cuối cùng cô cũng trở lại, hai người nhanh chóng chào hỏi nhau.
Bạn cùng bàn mới là một nam sinh đeo kính. Rõ ràng lúc trước cậu đã làm công tác chuẩn bị thật tốt nhưng khi Đường Đường thật sự đứng trước mặt, được gần gũi nhìn mặt cô, nam sinh vẫn khẩn trương đến mặt đỏ bừng.
Đường Đường đối với bạn cùng bàn mới vô cùng vừa lòng.
Nếu cô nhớ không lầm thì đây hình như là cán bộ môn toán của lớp thì phải?
Lớp 11, sau khi phân ban, giáo viên chủ nhiệm sẽ dựa vào thành tích kì thi tháng đầu tiên mà chọn ra cán bộ môn. Đường Đường nhớ rõ, trong lần thi tháng trước hay thi cuối học kì cậu ấy đều đạt điểm cao nhất lớp, thi tháng lần đó thậm chí cậu ấy còn đạt điểm tuyệt đối.
Có điều cậu ấy là một người học lệch khá trầm trọng, môn toán thì có thể thi điểm tuyệt đối nhưng tiếng Anh chỉ đạt tiêu chuẩn, vì thế cuối cùng chỉ xếp thứ mười mấy trong lớp.
Nhưng đối với một người sợ môn toán như Đường Đường thì đã vô cùng, vô cùng lợi hại!
Cậu bạn kia dù sao trước kia cũng chỉ nhìn cô từ xa, bây giờ lại ngồi cùng bàn với cô nên có chút xa lạ. Cậu không biết phải nói chuyện thế nào, kết quả không ngờ Đường Đường rất dễ gần. Chỉ sau một buổi sáng, cậu đã không còn khẩn trương như trước nữa.
Giữa trưa, đám Đổng Ngọc, Đường Đường cùng nhau ăn cơm, Phong Thiên Dương và Minh Lãng cũng mò tới ăn ké. Mọi người cùng trò chuyện, lại nói đến việc Đường Đường vừa thi xong cuộc thi năng khiếu.
Mấy người Đổng Ngọc cũng không hiểu Đường Đường tại sao lại muốn thi khoa đạo diễn, "Cậu lớn lên xinh đẹp, nếu sau này không đóng phim tớ cảm thấy rất đáng tiếc."
Xem như lời này của cậu là khen vậy.
Đường Đường cười cười, "Học đạo diễn đâu có nghĩa là không đóng phim, hơn nữa còn đỡ mất thời gian."
"Cũng đúng", Đổng Ngọc gật gật đầu, "Sau lưng cậu có chú nhỏ, cậu hoàn toàn không cần lo lắng."
Nụ cười Đường Đường khựng lại, lát sau chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Đợi đến chiều tan học, Jason gọi tới nói buổi tối Minh Thiếu Diễm không về ăn cơm. Đường Đường có chút khó hiểu, vì sao lại là Jason gọi điện tới, nhưng cô chợt nhớ tới tin nhắn Tưởng Dung gửi cho Minh Thiếu Diễm hôm qua.
Đột nhiên cô không muốn hỏi nữa.
Đường Đường trả lời, "Đã biết" rồi ngắt điện thoại. Trước khi ngắt còn còn nhờ Jason nói Minh Thiếu Diễm uống ít rượu thôi, rượu không tốt cho thân thể.
Jason treo điện thoại, quay đầu lại nhìn Minh Thiếu Diễm đang đứng bên cửa sổ, "Minh đổng, bác sĩ đang trên đường tới đây. Đúng 5 giờ rưỡi có mặt."
"Ừ", Minh Thiếu Diễm xoay người về bàn làm việc, "Sau khi bác sĩ tới, không ai được phép tiến vào."
"Vâng", Jason gật đầu ra cửa đi xuống lầu. Năm phút sau, Jason mang theo một người đàn ông hơi gầy khoảng 30 tuổi vào văn phòng, sau khi mời người vào thì đóng cửa lại, tận chức tận trách canh giữ bên ngoài.
Bác sĩ là học trưởng học cùng trường với Jason, trẻ tuổi nhưng trình độ chuyên môn rất cao. Khi anh được Jason liên lạc, anh cũng đã suy đoán một chút, người đàn ông như Minh Thiếu Diễm thì rốt cuộc có phiền não gì.
Vào văn phòng, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ ngoài xuất sắc ngồi trên sô pha phòng khách. Người đó chỉ chỉ sô pha trước mặt, nhàn nhạt mở miệng, "Ngồi."
Bác sĩ không mở miệng hỏi Minh Thiếu Diễm, vì anh cảm thấy, đàn ông như vậy thì không cần anh dẫn đường mới nói ra vấn đề của mình.
Quả nhiên, nửa phút sau Minh Thiếu Diễm chủ động nói chuyện, âm thanh hắn trầm thấp, ngữ khí bình tĩnh tựa như đang nói đến một chuyện hết sức bình thường.
"Tôi phát hiện", Minh Thiếu Diễm dừng một chút, mày chau lại rồi tiếp tục nói, "Tôi phát hiện tôi đối với cháu gái ruột có ý nghĩ không an phận."
Đúng vậy, là có ý nghĩ không an phận.
Minh Thiếu Diễm cảm thấy gần như hắn điên rồi.
Bác sĩ cố gắng khống chế kinh ngạc của bản thân, "Mời ngài nói tỉ mỉ."
"Cháu gái tôi vừa được đón về ba tháng trước, con bé là con gái ruột anh trai tôi." Minh Thiếu Diễm chưa bao giờ là người chỉ biết trốn tránh, nếu đã lựa chọn đối mặt với chuyện này thì hắn sẽ không dấu diếm bất cứ thứ gì, "Con bé là người thân duy nhất của tôi."
"Từ khi nào thì ngày phát hiện ngài có suy nghĩ không nên có với cháu gái?"
Khi nào?
Chính Minh Thiếu Diễm cũng không biết.
Có lẽ là đêm giao thừa đó, khi hắn một mình chuẩn bị đi ngủ thì cô đứng dưới trời tuyết nở nụ cười tươi chúc hắn năm mới vui vẻ. Hoặc có lẽ là khi thân cô ở hải ngoại xa xôi vẫn không quên mỗi ngày gọi điện cho hắn, cũng hắn chia sẻ trải nghiệm mỗi ngày của cô.
Cảm giác thích cứ từng chút, từng chút đọng lại trong lòng.
"Con bé chỉ mới mười tám tuổi nhưng rất trưởng thành, cũng rất xuất sắc..."
Trong lòng Minh Thiếu Diễm, Đường Đường thật sự rất xuất sắc.
Vì ước mơ, cô luôn kiên trì, tự kỷ luật bản thân. Dù cô ở trong một gia đình hơn hẳn người khác vẫn cố gắng hết sức để tiến lên. Một cô gái như thế sao có thể không động lòng, đến một người không quan tâm chuyện tình cảm như hắn cũng không thể làm lơ nụ cười của cô, không thể kiềm chế trái tim mà đập rộn lên.
Khi Minh Thiếu Diễm nhớ tới Đường Đường, bác sĩ để ý thấy ánh mắt hắn trở nên nhu hòa hơn, "Khi tôi chín tuổi, mẹ tôi qua đời. Mười hai tuổi, cha tôi cũng không còn. Từ đó tôi cho rằng đời này tôi không còn người thân nào nữa, cho đến ba tháng trước, tôi biết đến sự tồn tại của con bé. Lúc đem con bé đón về, thật ra khi đó tôi không thích con bé chút nào..."
Thậm chí còn bài xích, chán ghét.
Nhưng sau này, mọi thứ chậm rãi thay đổi. Cô chớp chớp mắt nói cô tới mật báo cho hắn, nói hắn là người thân duy nhất của cô, cô còn không hề keo kiệt mà cho hắn ánh mắt tin cậy. Thế rồi không biết từ bao giờ, cái rễ trong lòng chậm rãi nảy mầm, cuối cùng thay đổi hương vị.
Bác sĩ lẳng lặng nghe Minh Thiếu Diễm nói, khi nghe Minh Thiếu Diễm nói đến gia đình thấy ánh mắt hắn có dừng một chút.
"Có lẽ ngài hiểu lầm tình cảm của ngài rồi, bởi vì từ nhỏ thiếu thốn yêu thương nên ngài mới lầm cảm giác tình thân thành thích..."
"Không", Minh Thiếu Diễm lắc đầu, quyết đoán đánh gãy lời bác sĩ. Hắn bình tĩnh nhìn bác sĩ, hai mắt lộ ra sự nghiêm túc chưa từng có.
"Tôi có thể phân rõ, bởi vì", Minh Thiếu Diễm nói, "Tôi có dục vọng với con bé."
Bút trong tay bác sĩ run lên.
Minh Thiếu Diễm nhìn bác sĩ, trước giờ hắn đều trực tiếp như vậy, hắn không ngại đem những suy nghĩ không nên có nói cho người khác. Ánh mắt Minh Thiếu Diễm rất thâm thúy, tựa như một hồ nước sâu cuốn người ta vào, bên trong quanh quẩn một sự điên cuồng không thể xem nhẹ.
"Tối qua tôi uống rượu, con bé không yên tâm nên đến phòng tôi."
Trong lòng bác sĩ dựng lên, "Ngài... đã làm gì sao?"
"Không", Minh Thiếu Diễm một lần nữa tựa trên sô pha, "Tôi luyến tiếc."
Trong khoảnh khắc Đường Đường đến gần, Minh Thiếu Diễm bắt lấy tay cô. Đầu óc bị chất cồn ăn mòn chỉ còn lại gương mặt hắn ngày nhớ đêm mong này. Hắn muốn kéo cô cùng ngã xuống giường, muốn đem cô đặt dưới thân, muốn đùng đôi tay, dùng đôi môi cảm thụ phần da thịt tuyết trắng đang ở trước mắt hắn.
Khi đó hắn đầy dục vọng với cháu gái mình, nhưng trong một giây nào đó, Minh Thiếu Diễm cảm thấy hắn đúng là cầm thú ác độc nhất thế giới, hắn còn không bằng tên biến thái.
May mắn hắn nhịn được.
May mắn hắn luyến tiếc cô.
Nhưng sau đêm đó, Minh Thiếu Diễm đã không dám tới gần Đường Đường nữa.
"Tôi nên cách xa con bé ra, đúng không?" Minh Thiếu Diễm ngẩng đầu nhìn bác sĩ, câu nói kia không giống như đang hỏi mà là xác định.
Bác sĩ hít sâu vào một hơi, sau đó gật đầu, "Đúng."
"Dù nói thế nào thì đây là loại tình cảm vặn vẹo, không bình thường. Quan hệ của hai người từ luân thường đạo đức cho đến cơ năng cơ thể đều không cho phép xảy ra chuyện này. Theo như lời ngài nói, cháu gái ngài rất ỷ lại ngài, nhưng cô ấy chỉ mới 18 tuổi, tuổi nhỏ tầm nhìn rất có hạn, ngày ngày cô ấy ở chung với ngày nên dần dần sinh ra tính ỷ lại với ngài. Mà cũng vì tính ỷ lại này nên ngài mới sinh ra loại tình cảm không nên có."
"Chuyện tình cảm không thể khống chế nhưng với tình cảm không có kết cục thế này, ngài nhất định phải khống chế nó. Nếu ngài không thể làm được vậy tôi kiến nghị ngài nên rời khỏi cháu gái. Tuy rất khó nhưng đó là cách tốt nhất cho cả hai người."
Minh Thiếu Diễm tựa vào lưng ghế, hai mắt dần nhắm lại.
Thật ra sau ngày hôm qua, hắn đã nghĩ kỹ nên làm thế nào rồi, nhưng trong lòng hắn vẫn ôm một hy vọng xa vời nào đó nên hắn lựa chọn mời bác sĩ tâm lý đến.
Hiện giờ, đến hy vọng xa vời cuối cùng cũng không có.
"Tôi biết rồi", Minh Thiếu Diễm không nhúc nhích, "Hôm nay cảm ơn anh."
"Đó là công việc của tôi", bác sĩ đứng lên ra khỏi văn phòng.
Jason tiễn bác sĩ đi, khi trở về Minh Thiếu Diễm vẫn ngồi nơi đó, ánh chiều tà của hoàng hôn buông xuống vây lấy hắn, từng chút từng chút gặm nuốt hắn.
Ngoài cửa vang lên tiếng lộc cộc của giày cao gót, mày Jason nhíu lại đi ra ngoài. Quả nhiên người đến là Tưởng Dung.
"Tưởng tổng", Jason lễ phép gật đầu.
Tưởng Dung ừ một tiếng, "Minh đổng còn bên trong?"
"Vâng."
"Tôi có việc tìm anh ấy", Tưởng Dung dương môi cười, "Bây giờ có tiện vào trong không?"
Jason rũ mắt xuống, "Có lẽ là không quá tiện."
Nụ cười Tưởng Dung dập tắt, không quá tiện.
Là vì Minh Thiếu Diễm không muốn gặp hay là bên trong có người khác?
"Vì sao?"
"Tôi không thể báo cho Tưởng tổng."
Mày đẹp Tưởng Dung cau lại, cố nén xúc động muốn mắng Jason. Cô nở ra một nụ cười tươi, "Vậy hôm khác tôi đến."
Chờ Tưởng Dung rời khỏi, Jason mới về lại công ty. Màu đen trên trời đổ sầm xuống, lúc này Minh Thiếu Diễm đã hoàn toàn hòa với bóng đêm.
"Minh đổng."
"Cậu về trước đi", Minh Thiếu Diễm nói.
"Vậy ngài..."
"Tôi không sao", hắn chỉ muốn an tĩnh một mình.
Hắn không thể về nhà, cũng không dám về nhà. Hiện tại dì Trình không ở nhà, trong nhà chỉ có hai người là hắn và Đường Đường.
Hắn có thể nói ra tất cả với một người xa lạ nhưng hắn không có can đảm để đối mặt với Đường Đường.
Tối 11 giờ, Minh Thiếu Diễm về nhà.
Đường Đường xuống lầu xem Minh Thiếu Diễm, không phát hiện dấu vết uống rượu, "Chú nhỏ, gần đây công việc rất bận sao?"
"Ừ", Minh Thiếu Diễm cởi áo khoác, trông hắn vẫn giống ngày thường như đúc, "Không còn sớm nữa, mau ngủ đi."
"Vâng", Đường Đường gật đầu, chạy lên lầu.
Mặc dù Minh Thiếu Diễm vẫn giống bình thường nhưng không hiểu sao cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Loại kỳ quái này kéo dài đến mấy ngày sau.
Sáng sớm Minh Thiếu Diễm đã rời khỏi nhà, khi về thì trời đã tối muộn.
Lại là một ngày đến 11 giờ nữa, Đường Đường nói chúc ngủ ngon với Minh Thiếu Diễm sau đó về phòng. Cô cầm bút, có chút thất thần đâm đâm lên vở.
Tuy rất nhạt nhưng mũi Đường Đường vẫn ngửi được.
Cô ngửi được hương nước hoa rất nhẹ trên người Minh Thiếu Diễm.
Hương nước hoa Gucci Guilty Women [1] thoang thoảng. Những nữ cường nhân thành công rất thích mùi nước hoa này, lúc trước cô cũng từng dùng nó một khoảng thời gian.
Ngửi được hương nước hoa này, người đầu tiên Đường Đường nghĩ đến chính là Tưởng Dung mà cô gặp được lần trước.
Thật ra vẻ ngoài Tưởng Dung rất xinh đẹp, khí chất xuất chúng, sự nghiệp hẳn là cũng rất thành công. Năm nay Minh Thiếu Diễm đã hai mươi bảy tuổi, đến tháng tám là hai mươi tám tuổi, cũng đã đến tuổi nên kết hôn.
Vậy nên sau khi tan làm, hắn gặp mặt hẹn hò với phụ nữ cũng rất bình thường.
Đường Đường rũ lông mi liền thấy mặt giấy nguyện vẹn không biết đã bị cô chọc thành tổ ong từ bao giờ.
Đường Đường:......
Thật phiền.
Không muốn làm đề nữa.
Ngủ.
Đảo mắt đã nửa tháng trôi qua, dì Trình cuối cùng cũng trở lại. Không khí kỳ quái giữ Minh Thiếu Diễm và Đường Đường rốt cuộc đã giảm bớt không ít, Minh Thiếu Diễm bắt đầu đúng 6 giờ về nhà như cũ.
Thời điểm ăn cơm chiều, Minh Thiếu Diễm nói với Đường Đường, "Chương trình tạp kỹ kia đã định ngày phát sóng rồi, là ngày chín tháng sau."
"À", Đường Đường nhàn nhạt đáp, đạo diễn đã nói với cô trước rồi.
Dư quang Minh Thiếu Diễm không nhịn được liếc Đường Đường một cái, mày nhíu lại, đây là làm sao vậy?
Chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi thì dì Trình vô cùng cao hứng nói, "Đợi khi chương trình phát sóng chúng ta cùng nhau xem đi. Trong đó có phải có Trương Nhã Trúc hay không? Dì rất thích phim của cô ấy. Đúng rồi, còn có cái cậu trẻ trẻ tên Mễ Việt..."
Đường Đường vui vẻ, dì Trình biết Trương Nhã Trúc hay biết Nhan Nghiên đều không có gì kỳ lạ, nhưng không ngờ dì còn biết cả Mễ Việt.
"Dì Trình, dì cũng biết Tiểu Mễ à?"
"Tiểu Mễ?"
Dì Trình sửng sốt một chút mới phản ứng lại, cười nói, "Nghe xưng hô này có lẽ cháu và cậu bé ấy có quan hệ rất tốt phải không? Cháu gái dì đặc biệt thích cậu nhóc này, mấy ngày dì về quê, trong phòng con bé dán đầy hình Mễ Việt."
Thì ra là fan Mễ Việt, Đường Đường cười cười, "Hôm nào cháu gặp cậu ấy sẽ xin chữ ký giúp dì. Đến lúc đó, khi nào dì về quê lại mang cho cháu gái dì."
"Vậy đúng là quan hệ hai người rất tốt", dì Trình rất cao hứng, quay đầu nhìn Minh Thiếu Diễm một cái. Đột nhiên dì lo lắng nói, "Làm sao vậy, không ngon miệng sao?"
"... Không có", Minh Thiếu Diễm cầm đũa lên lần nữa.
Chỉ là hắn thấy khi Đường Đường nhắc đến Mễ Việt thì trên mặt tràn đầy ý cười không che dấu được nên hắn có chút buồn.
Đường Đường quen rất nhiều người, nhưng chỉ khi nhắc đến Mễ Việt, cô mới cười vui vẻ như vậy.
Đúng là khi nhắc đến Mễ Việt, Đường Đường đều luôn không nhịn cười được.
Cô xuyên sách lâu như vậy, cũng quen biết rất nhiều người, trong trường học lẫn trong công ty nhưng nếu nói quan hệ tốt nhất với cô thì chính là người cô quen trong "Lữ hành hoa lộ", Mễ Việt.
Mễ Việt mở miệng đều là xưng huynh gọi đệ với cô, mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì là hỏi cô đang chuẩn bị ôn thi đại học thế nào.
Tối đến, Đường Đường gọi cho Mễ Việt, nói với cậu về chuyện ký tên. Mễ Việt luôn miệng đồng ý, sau đó thần thần bí bí hỏi cô, "Cuối cùng cũng sắp chiếu rồi, tâm tình cậu thế nào?"
Không đợi Đường Đường trả lời, cậu đã không nhịn được nói trước, "Tôi hận không thể chiếu ngay ngày mai!"
Đường Đường: "... Cũng nhanh thôi. Hình như ngày mốt là đăng trailer rồi."
"Tuyệt!"
Mễ Việt hoan hô một tiếng, "Vốn dĩ tôi muốn nhanh chóng trở lại đóng phim, nhưng người đại diện tôi nói đợi chương trình chiếu xong rồi nhận phim mới. Khi đó sẽ nhận tiền nhiều hơn."
Đường Đường tỏ vẻ người đại diện cậu nói rất đúng, "Tôi cũng định như vậy."
"Cậu cũng muốn đóng phim?"
"Đúng vậy", Đường Đường mở loa ngoài rồi đặt điện thoại qua một bên, "Tôi muốn đóng phim kiếm tiền."
"Cậu còn thiếu tiền sao?" Mễ Việt cực kì khinh bỉ, "Chú nhỏ cậu chính là Minh Thiếu Diễm đó!"
"Tôi là tôi, chú nhỏ là chú nhỏ. Tôi lớn rồi, không thể dựa vào chú nhỏ mãi", Đường Đường nói. Đặc biệt là sau khi Minh Thiếu Diễm kết hôn, nếu cô cứ dùng tiền của Minh Thiếu Diễm thì lại càng không thích hợp.
"Cũng đúng", Mễ Việt gật đầu, "Cha ruột mẹ ruột đến khi trưởng thành còn không ở cùng nhau, huống chi đó chỉ là chú nhỏ. Đợi chú cậu kết hôn thì cậu phải dọn ra ngoài..."
Dì Trình đang định gõ cửa đưa trái cây thì vô tình nghe thấy lời này, tay bà vội rụt lại.
Đứng ở cửa rối rắm một hội, bà xuống lầu tìm Minh Thiếu Diễm, vẻ mặt nhăn như khổ qua nói với Minh Thiếu Diễm, "Thiếu Diễm, Đường Đường là con gái duy nhất của anh con..."
Minh Thiếu Diễm không thể hiểu được, "Con biết."
"Cho nên con tuyệt đối không được bỏ rơi con bé!"
Minh Thiếu Diễm:... Hắn bỏ rơi Đường Đường khi nào?
"Ai", dì Trình thở dài, "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị ngược đãi nên trong lòng không có cảm giác an toàn. Nếu không sẽ không nói mấy lời như không thể mãi dựa vào con như vậy, còn lo lắng con kết hôn thì đuổi con bé ra khỏi nhà nữa..."
Thần sắc Minh Thiếu Diễm khẽ đổi, trầm mặc một lát rồi nói với dì Trình, "Dì yên tâm, chỉ cần con bé không đi, con nhất định sẽ không đuổi con bé."
Cũng sẽ không để ai đuổi cô đi.
Dì Trình vừa lòng, một lần nữa đem mâm trái cây lên lầu cho Đường Đường. Vừa đi được vài bước liền nghe tiếng điện thoại bàn vang lên, dì Trình ai da một tiếng, "Dì phải nhận điện thoại. Thiếu Diễm, con giúp dì đem lên đưa cho Đường Đường đi."
Minh Thiếu Diễm:......
Nửa phút sau, Minh Thiếu Diễm bưng mâm trái cây đẩy cửa phòng Đường Đường. Từ loa điện thoại phát ra tiếng cười đầy gian xảo của Mễ Việt, âm thanh lớn đến mức màng nhĩ Minh Thiếu Diễm cũng đau.
Đường Đường vội vàng tắt loa nhận mâm trái cây trong tay Minh Thiếu Diễm, "Cảm ơn chú nhỏ."
"Không có gì", dư quang Minh Thiếu Diễm liếc điện thoại một cái, "Làm bài tập xong thì nghỉ ngơi sớm chút."
Đường Đường cảm thấy bản thân như học sinh tiểu học đang chơi game bị giáo viên bắt vậy, bỗng nhiên cô có chút lúng túng. Vội vàng nói vâng dạ hai tiếng, sau đó đuổi Minh Thiếu Diễm ra ngoài.
Minh Thiếu Diễm ra khỏi phòng.
Thì ra Đường Đường đang gọi điện thoại với Mễ Việt.
Đường Đường vậy mà có thể nói cho Mễ Việt nghe những suy nghĩ riêng tư như vậy, quả nhiên quan hệ hai người rất không bình thường.
Nhưng mà, Minh Thiếu Diễm cười trào phúng, như vậy thì có liên quan gì đến hắn.
Hắn có tư cách gì mà không vui hay không thích?
Hắn chỉ là chú Đường Đường, sớm muộn gì Đường Đường cũng rời đi mà thôi.
Cuối tháng ba, "Lữ hành hoa lộ" tung trailer. Sau khi thành viên trong tổ tiết mục chia sẻ thì đến lượt các khách mời thay phiên chia sẻ. Vốn dĩ chương trình đã hot, lại thêm năm ngàn vạn phí tuyên truyền của Minh Thiếu Diễm mà tuyên truyền chương trình càng rầm rộ hơn.
Các trang web lớn cũng chia sẻ trailer, hết trang này đến trang khác, không hề gián đoạn. Tên của vài khách mời chương trình thậm chí có xu hướng ngày càng phổ biến hơn.
Trailer do tổ tiết mục tung ra đúng là vô cùng hấp dẫn người xem.
Ở trong giới lâu năm, mọi người đều thành tinh cả.
Tuy tổ tiết mục đã quyết định nội dung chính của chương trình chính là tạo couple của Đường Đường và Mễ Việt. Nhưng nội dung trailer hoàn toàn đón ý nói hùa theo chờ mong của mọi người. Tổ tiết mục đem trọng tâm đặt trên mối tình tay ba của Nhan Nghiên, Bách Thần, và Đường Đường.
Nhân viên hậu kỳ chuyên chọn những cảnh kích thích fans mà đưa lên. Vừa vào đã để cảnh Bách Thần tự mình đi đón Nhan Nghiên, hai người thuận lợi gặp mặt, Mễ Việt trực tiếp sắm vai bóng đèn di động.
Các fans couple của Nhan Nghiên và Bách Thần đều bùng nổ.
Tổ tiết mục còn thấy chưa đủ, cắt cảnh Nhan Nghiên và Bách Thần ra một khung, lại không biết từ chỗ nào đào ra một cảnh Đường Đường tiêu điều đứng một mình. Có hình ảnh đó phụ trợ, trông cô muốn có bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu.
Nhưng giây sau, phong cách lập tức thay đổi. Bách Thần đi lạc, Đường Đường mặc kệ đêm tối ra ngoài tìm người, sau đó hai người hài hòa cùng nhau trở về. Còn Nhan Nghiên trưng ra biểu cảm vô cùng khó coi.
Vì thế, những người xem náo nhiệt lại bùng nổ lần nữa.
"Lữ hành hoa lộ" chưa chiếu đã hot, hiện tại cư dân mạng đều ngày đêm mong ngóng được xem. Đảo mắt đã mười ngày trôi qua, ngày chín tháng tư, số đầu tiên chương trình "Lữ hành hoa lộ" mùa hai rốt cuộc cũng phát sóng.
[1] Nước hoa Gucci Guilty Women: